Mê Mẩn Vì Em
Chương 223
Mễ Thiên Sư đứng ở dưới cây đào đầu hẻm Thanh Xuyên đợi, thỉnh thoảng lại thò mặt ra ngoài xem, trên mặt đầy lo âu, mong ngóng, lúc thì lại thở dài, thay đổi liên tục.
Hôm nay là một ngày nắng rực rỡ, thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời chiếu xuống hẻm Thanh Xuyên, ngập tràn mùi hoa thơm, rực rỡ lạ thường.
Cách đó không xa dưới bóng râm, Tô Loan đang cầm ô, hình bóng mờ nhạt, yên tĩnh không tiếng động.
Lúc Mễ Thiên Sư không biết đi vòng quanh cây đào không rõ bao vòng thì đối diện đầu hẻm Thanh Xuyên không xa có hai người đang đi tới nơi này.
Tô Loan thấy Mễ Thiên Sư vẫn cứ đi lòng vòng quanh cây đào, mỗi lần đi vòng lại bị quả đào đập vào anh ta, mở miệng nhắc nhở (Tới rồi!)
“Cái gì tới rồi?”
Mễ Thiên Sư theo bản năng hỏi, mãi mới phản ứng ngay, tự dưng quay đầu nhìn lại, lúc thấy có đôi nam nữ đang đi tới nơi này, hai mắt sáng lên, hưng phấn phất tay về phía họ, “Hề lão đại, người đẹp Giang, bên này, bên này”
Giang Úc Linh và Hề Từ đi đến đầu hẻm Thanh Xuyên, đầu tiên là thoáng nhìn Mễ Thiên Sư đang đứng dưới cây đào đầu hẻm kia.
Hoa đào đã tàn, lá đào xanh mướt, dưới ánh mặt trời dăng thành bóng râm, do màu hè nên dẫn tới một cảnh vô cùng mát mẻ. Trên cành đào treo từng quả đào lung linh, mùi thơm ngập mũi, vừa thấy đã muốn ăn rồi.
NHưng Giang Úc Linh lại như cảm giác ngửi thấy mùi hương quen thuộc của quả đào, tựa như cô đã từng ăn liên tục loại quả này rồi vậy.
“Hai người đến rồi” Mễ Thiên Sư cao hứng nói, ngó ra đằng sau hai vợ chồng nhìn nhìn, thấy ngoài hai vợ chồng họ ra thì không còn ai khác, tự dưng nghi ngờ hỏi, “Tiểu Hề Bảo đáng yêu của nhà chúng ta đâu rồi?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Hề Từ lộ ra nụ cười on hòa, đáp, “Ở Hồ Nguyệt Cốc”
“Sao không dẫn nó theo” Mễ Thiên Sư vô cùng thất vọng, anh ta vẫn chưa gặp được thằng nhóc nhà Hề triển Vương lần nào kìa.
“Nó còn nhỏ lắm”
Tuy bé con nửa người nửa yêu khác hẳn trẻ con bình thường, các hạng cơ năng lượng của cơ thể tương đối lợi hại, nhưng không vì vậy mà không quan tâm, hơn nữa ông Giang nhớ cháu ngoại, làm ra vẻ là nếu bọn họ mà dám dẫn cháu ngoại ông ra ngoài thì khóc cho họ coi, vì thế Giang Úc Linh đành phải thỏa hiệp.
Vợ mà đã thỏa hiệp rồi thì Hề Từ cũng đành tiếc nuối để đứa con ở lại giữ nhà thôi.
Mễ Thiên Sư lại càng thất vọng hơn, thất vọng đến mức chẳng còn thấy hứng thú nữa, đang định dẫn họ vào trong hẻm Thanh Xuyên, ai ngờ một bóng hình lao vọt ta từ hẻm Thanh Xuyên.
“Hề lão đại, chị dâu!”
Lâm Cửu hưng phấn xông tới, hai má đỏ bừng, nói đầy cao hứng, “Sao hai người lại tơi thế? Là đến thăm em à? Hề Bảo nhà chúng ta đâu rồi? Có dẫn theo không?”
“Không phải” Giang Úc Linh không nể mặt cậu nói thẳng vào mặt, “Chị là tới tìm Du Lệ, Hề Bảo ở Hồ Nguyệt Cốc”
Lâm Cửu a một tiếng, nghĩ đến nữ thần nhà mình, gãi gãi đầu, nhìn Giang Úc Linh bảo, “Chị dâu à, nữ thần của em thật đáng thương quá nha, chị nhất định phải giúp giúp cô ấy đó”
“Giúp cái gì?” Giang Úc Linh mặt lạnh tanh không biểu hiện gì.
“Đương nhiên là giúp cô ấy đánh những kẻ dám bắt nạt cô ấy đó”
Ánh mắt Giang Úc Linh hơi lóe sáng, chưa nói gì cả, kéo Hề từ nhấc chân đi vào hẻm Thanh Xuyên.
Vừa bước vào hẻm Thanh Xuyên, đã thấy một Ma tộc vội vã chạy tới, vẻ mặt đầy khách sáo nói, “Tiểu thư Giang, xin chào đến hẻm Thanh Xuyên, ngài muốn tìm tiểu thư Du à? Cô ấy đang ở tại….”
“Tôi biết rồi” Giang Úc Linh lạnh nhạt đáp, “Trước đây tôi đã tới rồi”
Đồ Nhĩ tư sững sờ, không nói nhiều nữa, cẩn thận nhìn đôi vợ chồng mà Mễ Thiên Sư gọi đến này, nhìn đi nhìn lại đều cảm thấy không dễ dây vào. Nam thì chính là thực lực chẳng thua gì đại yêu vương Nhạc Chính Tước, hơi thở nữ càng đáng sợ hơn, gióng như chuyên khắc chế đám yêu ma quỷ quái bọn họ vậy, khiến gã cảm giác được nguy hiểm từ đáy lòng.
Mễ Thiên Sư cao hứng nói, “Thì ra người đẹp Giang đã đến đây rồi ư, có phải cảm thấy nơi này vô cùng xinh đẹp không, hoàn cảnh rất tốt đó chứ? Năm trước ở đây được tu sửa lần nữa, tất cả nhà cũ đều được sửa lại, ngõ nhỏ thì đầy hoa cỏ do Lâm Tam cử người đến trồng, toàn là đám thực vật ở Hồ Nguyệt Cốc thôi, còn có cả cây đào này nữa, nghe bảo là một nhánh của cây đào lớn Hồ Nguyệt cốc đó….”
Giang Úc Linh nghe vậy gật đầu bảo, “Quả thật thay đổi rất nhiều”
Giang Úc Linh và Du Lệ đã quen biết với nhau từ lúc còn trẻ, năm đó hai cô gái với hai thân phận khác nhau một trời một vực trở thành bạn thân của nhau, Giang Úc Linh cũng trở thành khách quen của hẻm Thanh Xuyên, lúc nào rảnh cũng tới đây tìm Du Lệ chơi.
Mãi cho đến khi Du Lệ tiến vào giới giải trí, sau khi dọn ra khỏi hẻm Thanh Xuyên thì cô không tới lần nào nữa.
Tuy không đến, nhưng cô trời sinh thông âm dương, có thể nhìn thấy được yêu ma quỷ quái mà người thường không thấy, ngay từ đầu đã biết hẻm Thanh Xuyên cũng không bình thường, nhân có bạn thân ở đây, vì thế cô cũng cố chịu mà tới, nhưng đều chọn tới ban ngày.
Ai ngờ một thời gian không tới, hẻm Thanh Xuyên đã thay đổi hoàn toàn, không còn sương mù bao phủ toàn hẻm Thanh Xuyên nữa mà không khí ở đây cũng vô cùng tươi mát, chất lượng không khí ở đây cũng vô cùng tốt, chẳng kém gì ở trong núi, mà loài yêu vốn trời sinh trời nuôi cũng dễ thích nghi với hoàn cảnh như này.
Xem ra Lâm Tam đến ở chỗ này vô cùng thỏa mái cũng có dụng ý của nó.
Dọc đường đi, Giang Úc Linh và Hề Từ không nói gì cả, chỉ mình Mễ Thiên Sư thì ở bên cứ lẩm bẩm mãi không ngừng, cũng làm hai vợ chồng hiểu rõ về tình huống của Du Lệ.
Càng nghe Giang Úc Linh càng lạnh mặt, Hề Từ thì lo lắng nhìn cô, nhéo nhéo tay cô, bảo cô bình tĩnh đừng nổi bão.
Ngay lúc này gặp hai Ma tộc Lai Nhân Tư và Uy Sắt, Giang Úc Linh và Hề Từ cũng không thấy lạ, nhưng đại tiểu thư Giang thì rất lạnh nhạt, nhìn họ cao ngạo một cái, rồi nhanh chóng rời mắt.
Lai Nhân Tư và Uy Sắt cảm giác giống như bị một con người xem thường vậy.
“Đây là Hề Triển Vương và đại tiểu thư Giang Úc Linh gia tộc thông linh” Mễ Thiên sư giới thiệu với họ.
Lai Nhân Tư bừng tỉnh, sau lại thấy nghi ngờ, hai vị này đến hẻm Thanh Xuyên làm gì thế?
Mãi cho đến lúc phát hiện ra Giang Úc Linh đi vào nhà Bà Cô, Lai Nhân Tư mới hiểu ra, thì ra đại tiểu thư tộc thông linh là tới tìm người Thủ hộ Ma Môn.
Hề Từ chưa tiến vào, anh cùng nhóm Mễ Thiên sư đến phòng khách bên cạnh uống trà nói chuyện, tiện tìm hiểu tình hình.
Tuy nói là chuyện xảy ra nửa tháng trước trên du thuyền, là Đại Yêu vương vùng Phương Nam anh cũng nhận được tin tức tương tự, nhưng không tự mình trải qua nên muốn nghe đương sự nói tỉ mỉ hơn, hơn nữa Du lệ lại là bạn thân của vợ nhà mình, hiện giờ cô ấy bị ấm ức, Đại tiểu thư Giang dĩ nhiên phải ra mặt vì cô ấy, hiểu rõ tình hình cũng biết an bài thế nào cho ổn.
Mễ Thiên Sư cũng chuẩn bị tìm cơ hội tốt để trợ giúp, dĩ nhiên nói càng kỹ càng tỉ mỉ hơn.
Sau khi nghe xong, Hề Từ hơi gật đầu, ánh mắt nhìn đến hai ma tộc ngồi đối diện.
Uy Sắt thì ra vẻ không liên quan đến mình, quen thói mở tủ lạnh nhà Chử Hiệt ra tìm bánh kem, ăn uống ngon lành.
Lai Nhân Tư thì bị Hề Từ nhìn đến mức mất tự nhiên, nhưng không dễ mở miệng.
Đột nhiên Hề Từ nhìn ông ta cười cười, rõ ràng là nụ cười tỏa nắng, bộ dáng văn nhã, thanh khiết khiến không ai nổi lên lòng đề phòng ấy nhưng lại khiến Lai Nhân Tư thấy ớn lạnh.
“Tiên sinh Cổ Ma Lai Nhân Tư, ngưỡng mộ đã lâu” Hề Từ khách sáo nói chuyện.
Lai Nhân Tư cũng khách sáo đáp lại một câu, tiếp đó lại nghe thấy đại yêu đối diện nói tiếp, “Nghe nói tiên sinh Lai Nhân tư là trợ thủ đắc lực của thành chủ thành Trung ương Ma giới, chuyện Ma giới lần này, tôi cũng đã có nghe qua, nếu Ma giới đã khôi phục, tiên sinh Lai Nhân Tư sao không trở về Ma giới vậy?”
Nghe đến đó, sắc mặt Lai Nhân Tư lộ ra tia xấu hổ, không biết nói thế nào nữa.
“Chẳng lẽ tiên sinh Lai Nhân Tư còn có lý do gì khó nói?”
Lai Nhân Tư ho khẽ một tiếng, nếu là người khác thì dĩ nhiên ông ta cũng không thèm để ý tới, nhưng vị này lại là Đại Yêu Vương Hoa Quốc, ông ta vẫn phải khách sáo, ngẫm nghĩ đáp, “Tiểu thư Du là người Thủ hộ Ma Môn, nếu cô ấy không trở về Ma giới trước thì tôi không thể rời đi được”
“Hừ, chẳng lẽ các ngài còn muốn lợi dụng nữ thần của ta làm chuyện gì nữa sao?” Lâm Cửu tức giận chất vấn.
Mễ Thiên Sư và Hề Từ tuy không lên tiếng nhưng nhìn sắc mặt họ thì cũng tựa thế.
Lai Nhân Tư vội đáp, “Không phải thế, nếu người thủ hộ Ma Môn đã thức tỉnh, thì tất cả cô ấy phải có trách nhiệm. Huống chi, cánh cổng Ma giới quả thật cần người Thủ hộ Ma Môn, mặc kệ Ma giới thế nào thì đối với thế giới con người đều tốt cả”
Người thủ hộ Ma Môn chính là người canh gác cánh cổng Ma giới, chỉ có cánh cổng Ma giới ổn định thì thông đạo hai giới đi thông giữa Ma giới và Nhân giới mới có thể ổn định, ý nghĩa bên trong không cần nói cũng rõ. Điều này chính là lý do hiện tại Lai Nhân Tư không dám rời đi, ít nhất trước khi Du Lệ hoàn toàn nắm giữ được lực lượng Ma Môn, ông ta không thể rời đi được.
Trên mặt Mễ Thiên Sư lộ ra vẻ tức giận, nói châm chọc, “Thì ra là thế, các người vẫn cứ muốn lợi dụng cô ấy”
“Tôi….”
Không đợi Lai Nhân Tư giải thích, anh ta tiếp tục nã pháo, “Nếu có một ngày Mai lợi Nhĩ gì đó lại muốn lợi dụng cô ấy thì sao? Có phải ông lại làm đồng lõa một lần nữa không đây?”
Sắc mặt Lai Nhân Tư hơi cứng ngắc, thần sắc tối lại, mãi sau mới nói, “Không đâu, lúc ở du thuyền tôi đã hiểu rõ thành chủ Mai Lợi Nhĩ và tôi không cùng đi một đường, sau này chúng tôi sẽ không hợp tác với nhau nữa”. Ngừng chút ông ta lại nói tiếp, “Tôi đã đồng ý với đại nhân Áo Phỉ Nick, lúc cần thiết sẽ bảo vệ cô ấy”
Nghe đến đó tuy trong lòng Mễ Thiên Sư và Lâm Cứu không mấy hài lòng nhưng cũng không nói gì nữa.
**
Bên đó, lúc Du Lệ nhìn thấy bạn thân đại tiểu thư Giang, cuối cùng không kìm được lại rơi lệ.
Cô ôm lấy bạn thân, vừa khóc vừa mắng, “Anh ấy thế mà lừa mình! Ngay từ đầu anh ấy đã lừa mình rồi, anh ấy vốn không nói cho mình biết La Tắc a Tư là nơi anh ấy ra đời, lại còn lừa mình là sẽ ổn thôi, ai ngờ anh ấy đã sớm nghĩ từ lâu rồi, chắc trách mà vẫn không chịu nói thật với mình, lại còn muốn để mình tự đoán ra nữa….Aizzz muốn con mẹ nó để anh ấy hy sinh bản thân chứ? MÌnh nguyện tự đi đối mặt còn hơn…”
Giang Úc Linh ôm cô, vỗ lên lưng cô, an ủi cô đang khóc đến đau lòng.
Du Lệ cứ mắng mãi, mắng mãi đến lúc nước mặt nước mũi cùng trào ra, chẳng còn hình tượng gì, tuy Đại tiểu thư Giang cũng thấy hơi ngán, nhưng không dám đẩy cô ra, lấy khăn giấy đưa cô lau mặt.
Du Lệ căm giận lau mặt lặp lại, “Mình muốn ly hôn với anh ấy!”
Giang Úc Linh ừm một câu, “Anh ấy quả thật không phải là một người chồng tốt, đáng ly hôn. Nhưng mà….” Cô lại khéo léo hỏi, “Anh ấy thật sự chết rồi sao?”
Du Lệ, “….”
Thấy sắc mặt cô tái nhợt, cả người không kìm nổi run bần bật, Giang Úc Linh bất giác thở dài.
Tuy sự thật rất tàn nhẫn nhưng Giang Úc Linh vẫn chọn nói đúng sự thật, “Du Lệ, mặc kệ cậu muốn đánh, hay muốn ly hôn với anh ấy, đều phải biết rõ tình hình hiện giờ của anh ấy đã, có phải anh ấy đã thực sự dung hợp với La Tắc A Tư không đã…”
Du Lệ trợn to mắt nhìn cô, đầu ngón tay run rẩy, cả người rét run.
Giang Úc Linh nắm bàn tay run run của cô, hơi đau lòng, trong lòng cũng thầm mắng Ma tộc đã biến cô ấy thành như thế, nhưng trên mặt cô lại cực kỳ bình tĩnh, nói, “Cậu đừng sợ, mình là tộc thông linh, có thể thông âm dương, nếu anh ấy thật sự đã chết, chúng mình có thể tìm được hồn phách của anh ấy…”
Du Lệ ngơ ra nhìn cô, đột nhiên cao hứng hẳn lên, “Đúng thế, nếu thật sự chết rồi, có thể tìm hồn phách của anh ý! Chúng mình đi tìm anh ý ngay đi!” Cô cao hứng mà quên hết tất thảy, chỉ hận hiện giờ lôi ngay cô bạn thân đi tìm quỷ hồn của nam nhân nào đó đang lởn vởn ở nhân gian, sau đó đánh anh một trận tơi bời.
Giang Úc Linh giữ chặt cô, khuôn mặt lạnh lộ ra nụ cười tươi, bảo, “Không vội, cho dù muốn chiêu hồn thì cũng phải đến tối mới được”
Du Lệ a một câu, lại ngồi phệt trở lại, khóc lóc đến quay cuồng đầu óc cũng vì một tin tức tốt thế này mà tỉnh táo hơn chút.
Nhưng lúc tỉnh táo rồi mới khiến cô nhớ đến một chuyện, trên mặt lại lộ ra tia kinh hoàng lần nữa, “Nhưng mà, anh ấy chính là ma….. Nghe bảo sau khi yêu ma chết rồi không có hồn phách…”
Giang Úc Linh, “…. Hình như là thế thật”
Vẻ mặt Giang Úc Linh lạnh tanh, suýt nữa quên mất bạn thân mình cũng là một Ma tộc.
Đối với chuyện này Giang Úc Linh cũng hơi tự trách, nếu không phải một năm nay cô lo chuyện sinh con, nuôi con, không để ý tới tình hình của bạn thân, cũng không đến mức bạn thân bị một tên Ma tộc lừa tình, biến thành cái dạng như bây giờ.
Đôi mắt Du Lệ đỏ hồng như mắt thỏ, trợn trừng nhìn một lúc, tự dưng đứng dậy, lục tung trong phòng lên.
Giang Úc Linh thấy cô giống như một con ruồi không đầu bay loạn lên, không kìm được hỏi, “Cậu tìm gì thế?”
“Di động”
Giang Úc Linh lặng lẽ rút di động từ mép giường ra đưa cô, “Ở đây này”
Du Lệ mở phần tin nhắn qua lại, bấm thông một dãy số, “Ôn Trúc Tâm, xin cô giúp tôi một việc!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!