Mê Mẩn Vì Em - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Mê Mẩn Vì Em


Chương 26


“Một triệu tiền vàng Mỹ”

Vừa tới gần, Du Lệ đã nghe thấy tiếng Chử Hiệt mở miệng. Marisa ngây người ra, sau đó lại nghe thấy anh thêm một câu, “Ý cô là muốn mỗi tháng cho tôi một triệu tiền vàng Mỹ sao?’

Marisa sợ ngây ra.

Du Lệ vừa thò chân ra thì rụt chân về, tay áo vén lên cũng thả xuống. Một khắc này, tâm tình cả hai trong nháy mắt giống nhau: Người hộ vệ này cao giá quá!

Hộ vệ  quá cao giá ấy nhìn kẻ ngọt ngào Hollywood đào góc tường, cứ như đang đợi đáp án của cô ta vậy.

Marisa bị cặp mắt xanh băng lam ấy nhìn nhìn, lập tức thẹn quá hóa giận, nói hổn hển, “Anh lừa tôi, cô ta là một diễn viên Đông Phương trẻ tuổi sao lại có nhiều tiền để thuê hộ vệ như vậy được chứ?”

Gấp mười lần một triệu nghĩa là mười triệu, lương một hộ vệ mười triệu tiền vàng Mỹ, có được coi là mời siêu nhân vũ trụ đến không đây?

Chử Hiệt lạnh nhạt liếc cô ta một cái, không đáp lời.

Mà loại thái độ hờ hững ấy rất đả kích người, Marisa nhìn gương mặt đẹp giống tác phẩm nghệ thuật của người đàn ông đó, cặp mắt ấy vốn không nhìn thẳng vào cô ta, vừa thẹn vừa giận, đâu biết là anh đang cự tuyệt cô ta, đồng thời cũng làm nhục cô ta, không chịu nổi nữa, dậm chân rời đi.

Nhưng lúc quay người lại, thì bắt gặp Du Lệ đứng cách đó không xa, trên mặt càng giận thêm, cảm thấy mất hết mặt mũi, bất giác trừng mắt với cô một chút, rồi vội vàng chạy mất.

Sau khi Marisa rời đi, Du Lệ trong tầm mắt người đàn ông nhìn chậm rãi đi tới, nói chậm rãi, “Nếu cô ấy cho anh lương mười triệu tiền vàng Mỹ, anh thực sự làm hộ vệ cho cô ấy à?’ Sau đó trong lòng tỉnh táo, thế chẳng phải mình cho anh ấy tiền lương quá ít rồi sao?

Mặt Chử Hiệt không đổi nhìn cô, đột nhiên búng tay vào trán cô.

Du Lệ, “…”

Cô lấy tay che trán bị búng, ngơ ngác nhìn anh, dường như không nghĩ được ngoài chuyện ăn nhiều ra thì chuyện gì người đàn ông này đều lãnh đạm tự dưng lại làm thế.

“Sao được chứ?” Chử Hiệt nói ngay không do dự.

Du Lệ trợn to mắt nhìn anh, “Thật sao?”

Anh ừ một câu, ‘Tôi đã nói là bảo vệ cô rồi, sẽ không rời đi”

Nhìn mắt anh thật lòng, trong lòng cô như có gì đó rộn lên. Cô nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì cô vào lúc anh nghèo nhất, cho anh công việc, thường xuyên nuôi anh, vì thế Chử Hiệt đang báo đáp cô sao? Cả Marisa trả tiền lương gấp mười lần cũng không nguyện ý đi sao?

Một triệu tiền vàng Mỹ, thiệt cho anh lại nói nghiêm túc đến vậy, cô cũng chẳng có nhiều tiền thế để thuê anh đâu.

“Nếu như…” Cô chậm rãi mở lời.

Một giọng nói vang lên cắt ngang lời cô, “Anita, Chử tiên sinh, đã đến giờ ăn tối rồi, cùng đi ăn tối đi”

Du Lệ quay đầu nhìn sang, phát hiện ra cha xứ anh tuấn đang đứng ở cổng lâu đài, mỉm cười nhìn họ, dưới ánh nắng chiều, nụ cười của anh ta có mấy phần thương xót tha thứ của nhân viên thần chức, có hương vị tinh khiết.

Khóe mắt Du Lệ liếc qua thấy ánh mắt nhân viên công tác chung quanh nhìn nhìn, không cự tuyệt ý tốt của Luda, dẫn theo tiên sinh hộ vệ cùng anh ta tới phòng ăn.

Trong nhà ăn, Guzman theo lệ thường không có mặt, mà ngược lại vừa rồi Marisa thẹn quá hóa giận chạy đi đã ngồi trước bàn ăn, đang nói chuyện với Shyia, oán trách gì đó, nhìn thấy họ về, nghĩ tới chuyện mất mặt lúc trước, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi.

Shyia như không phát hiện ra, đứng lên chào hỏi họ mời họ tới ăn cơm. Bữa tối vẫn như thường lệ do quản gia bố trí.

Du Lệ nhìn quản gia chút, không cách nào phát hiện ra ra cái gì từ bộ mặt nghiêm cẩn kia, cũng không rõ ông ta có phát hiện ra tối qua có người xông tới lầu bốn lâu đài không. Hoặc với chuyện trên lầu bốn, thật ra quản gia cũng hoàn toàn không biết gì cả.

“Ông ta không biết đâu” Luda nói ấm áp.

Du Lệ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về Luda đối diện, sau đó khẽ gật đầu với anh ta.

Lúc ăn cơm, Du Lệ quan sát đặc biệt, phát hiện ra Shyia ăn món bò bít tết ngon lành, bò bít tết đó chỉ có ban phần chín, lúc cắt ra có thể nhìn thấy chất thịt đỏ tươi. Ma nữ chậm rãi cắt bò bít tết, bỏ miếng bò bít có máu vào trong miệng, nhai nuốt ưu nhã, hai mắt nheo nheo lại vô cùng say mê.

Du Lệ vội vàng nhìn chút, nghĩ tới một loại hình tượng máu tanh nào đó, dạ dày cuộn lên.

Đơn giản ăn chút gì đó, Du Lệ nhanh chóng trở về phòng. Sau khi về phòng, cô lật thùng mì tôm, quyết định ăn mì tôm đêm nay.

Trợ lý Trịnh kinh ngạc hỏi, “Chị Du à, chị vẫn ăn chưa no à? Có phải bữa tối không hợp khẩu vị không ạ? Hay em đi nhà bếp làm phần mì Ý cho chị nhé?’

Du Lệ lắc đầu, “Thôi không cần phiền, chị ăn mì tôm là được rồi”

Sau khi đổ nước úp một lúc, Du Lệ chuẩn bị ăn, tiên sinh hộ vệ ăn xong cũng quay về, thấy cô đang ăn mì tôm, cũng đi tới thùng mì tôm lấy ra một gói mì cay thịt bò, bóc ra đổ nước vào.

Trợ lý Trịnh nhìn hai kẻ đang ăn mì tôm lúc này lập tức im bặt.

Vừa ăn, Du Lệ vừa mở điện thoại ra xem, tìm được số điện thoại của bạn thân Giang Úc Linh thì bấm luôn.

Đầu bên kia nhanh chóng được kết nối, tiếng Giang Úc Linh truyền tới, ‘Nè, Du lệ, tìm mình có việc à?”

“Cậu ở đâu thế?’ Du Lệ hỏi.

“Đang ở nhà mà, sao vậy, có chuyện gì à?’

“Có chuyện chuyện, nghe Lâm Cửu bảo, tháng năm cậu và chồng cậu định đi Tây Bắc, đến đó làm gì thế?” Du Lệ hỏi tiếp.

“Đi chơi thôi” Tiếng Giang Úc Linh nghe không ra gì khác lạ, “Hề Từ có người bạn thân ở Tây Bắc mở một trang trại ngựa, có mời chúng mình tới chơi. Sao thế, cậu cũng muốn đi à? Mình nghe dì An bảo, hiện giờ cậu đang quay phim ở nước F mà?”

Du Lệ ừ một tiếng, do dự chút, nói ra, “Nghe bảo Tây Bắc gần đây không được ổn lắm, các cậu cẩn thận chút”

***

Giang Úc Linh đang ngồi ở nhà vườn có cây xanh bò đầy sân hưởng thu không khí trong lành ở đây, ánh mắt nhìn vào phòng khách, ba cô đang ngồi trên salon sát bên cạnh mẹ cô đã biến thành quỷ, một người một quỷ đang nhìn chương trình cô tham gia, thỉnh thoảng lại bình luận chút.

Một con Husky đeo kính râm nằm dưới ghế salon, móng vuốt ôm chiếc xương nhựa đang ra vẻ cắn đi cắn lại mạnh mẽ, trong quá ngốc.

Hình ảnh đó trông còn rất hài hòa nữa.

Người đàn ông tuấn tú tinh khiết gọt hoa quả bưng tới, thấy cô đang gọi điện thoại thì cười ngồi xuống cạnh cô.

“Nghe bảo ư? Cậu nghe ai bảo thế?’ Giang Úc Linh nói buồn bực.

“Cậu trước tiên đừng có quan tâm đến chuyện mình nghe ai nói đã, có phải là có chuyện này không đó?’

Giang Úc Linh nói giọng lạnh lùng xen lẫn chút cười, ‘Có lẽ vậy, nhưng những chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng mình, cậu đừng có lo quá, có Hề Từ ở đây rồi’

“Nếu gặp phải một ít chuyện, ông chồng cậu cũng không phải vạn năng đâu…” Du Lệ thì thầm.

Giang Úc Linh nghe thấy giọng thì thầm của cô, quay đầu nhìn người đàn ông ngồi bên, trong lòng nghĩ thầm, chồng cô không phải người, còn có ba loại hình thái đại yêu quái nữa, ở một số mặt đúng thật cũng được coi là vạn năng đó.

Đến cùng cũng không lộ ra gì, cả hai hàn huyện một lúc rồi cúp điện thoại.

Hề Từ dùng cây xiên xiên một miếng đào ngọt đút cho cô, hỏi, ‘Là điện thoại của Du tiểu thư sao? Cô ấy có chuyện gì à/’

Giang Úc Linh nói điều Du Lệ vừa rồi cho anh biết, hơi khó hiểu bảo, “Chẳng biết là ai nói với cô ấy cái gì, cô ấy sợ chúng ta đi Tây Bắc xảy ra chuyện gì đó”

Chuyện đi Tây Bắc đã định rồi, Tây Bắc xuất hiện cổ mộ cương thi, nếu không xử lý nó, sợ rằng sẽ uy hiếp đến toàn bộ an nguy của Hoa Quốc, cấp trên cũng rất coi trọng chuyện này, còn để tổ Dị Văn nhất định phải xử lý nó thật tốt.

Đương nhiên, Giang Úc Linh quyết định tham dự hành động lần này cũng muốn biết rõ một ít nghi hoặc, có nguy hiểm nữa cũng sẽ không lùi bước.

Nhưng chuyện về giới linh dị này, không cần phải nói với người thường hay bạn tốt gì, tránh dọa đến cô ấy.

Hề Từ nghĩ chút, giật mình bảo, “Chắc là người của Giáo đình nói cho cô ấy biết rồi” Nói xong, anh mở điện thoại có thông báo của đoàn làm phim “Bí Cảnh” ra, chỉ vào tên một diễn viên nói, “Nam chính là Luda Holson là cha xứ của Giáo đình, năm ngoái ma vật làm loạn lẩn vào Đông Phương, chính anh ta tới xử lý đó’

Giang Úc Linh nhìn chút, lập tức im bặt.

Là một diễn viên giới giải trí, cô cũng biết Luda Holson, rất nổi tiếng trong giới, chỉ là không biết anh ta còn thân phận khác, một vị cha xứ còn làm loạn trong giới giải trí đến mức này, thì có còn để những người phàm khác sống không đây?

Nhưng Giang Úc Linh vẫn hơi khó hiểu, vì sao Luda Holson lại lộ ra những tin này cho Du Lệ biết nhỉ?

“Có lẽ là bởi gần đây tiểu thư du cũng gặp phải chuyện quái lạ gì đó, nên Holson mới bất cẩn lỡ miệng nói ra thôi’ Hề Từ đoán, mà suy đoán này cũng đúng tới tám chín phần.

Giang Úc Linh nhớ tới lúc Tết Nguyên Đán, Du Lệ có kể về giấc mơ của cô ấy, cảm thấy những chuyện linh dị xảy ra bên cạnh bạn thân cũng không ít, không rõ có phải trêu chọc tới yêu ma quỷ quái gì không, nói ngay, ‘Sáng mai em tìm Lâu Duyệt, bảo cô ấy vẽ thật nhiều lá bùa, rồi gửi qua cho cô ấy”

Hề Từ nhìn mặt cô chăm chú, khẽ hôn nhẹ lên một cái, cười bảo sẽ làm theo ý cô.

***

Sau khi nói chuyện xong với bạn thân, Du Lệ thả lỏng tinh thần, tiếp tục vui vẻ ăn mì tôm một chỗ với tiên sinh Hộ Vệ.

Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Trợ lý Trịnh đi ra mở cửa, lúc thấy người đứng ngoài cửa, cô nàng sững sờ chút, vội nói, “Tiên sinh Holson, ngài tới đây tìm chị Du ạ/’

“Đúng vậy đó, Anita có trong phòng không?” Luda hỏi ôn hòa.

Trợ lý Trịnh bận rộn đáp một câu, quay đầu nói với Du Lệ một tiếng, sau khi được cô đồng ý, tránh sang cạnh để người ta  đi vào.

Luda nói câu cảm ơn, bước từng bước ưu nhã vững vàng đi vào, trợ lý Trịnh bất giác cảm thán, vị này không hổ là tình nhân Hollywood của đại chúng, anh tuấn nhiều tiền, dịu dàng, có lễ, khó tìm, quan trọng lại còn được phụ nữ tôn trọng quan tâm nữa, phụ nữ vốn không cự tuyệt được anh ta.

Lúc Luda đi vào, ngửi thấy mùi trong không khí, lại nhìn hai người đang ngồi trước bàn trà phủ khăn trải bàn đỏ, đặc trước là hai bát mì ăn liền, hơi chút quỷ dị, ‘Các người đang ăn….. là mì ăn liền sao? Thơm quá”

Du Lệ không rõ anh ta tới làm gì, nói lễ phép, ‘Anh muốn ăn không?’

“Vậy cho tôi một bát’ Luda nói luôn, tiếp đó thấy người đàn ông cạnh Du Lệ ngẩng đầu nhìn anh ta, trong lòng anh ta bất giác căng lên.

Lúc này lại nghe tiếng Du Lệ bảo, “Tuyết Dung, làm một bát mì ăn liền cho tiên sinh Holson đi’

Trợ lý Trịnh, “….a được”

Luda lại nhìn chằm chằm người đàn ông đã rời mắt đi, bất giác thầm lau mồ hôi, đồng thời cũng có hiểu biết mới về quan hệ giữa Du Lệ và cái vị tiên sinh hộ vệ này.

Chẳng có nghệ sỹ nào sẽ cùng hộ vệ của mình trốn trong phòng ăn mì tôm đâu nhỉ?

Trợ lý Trịnh hỏi khẩu vị của Luda xong, lật bật đi lấy một gói mì tôm ra, lại đun bình nước sôi lên rót vào, rồi nhìn thấy vị siêu sao quốc tế này vô cùng khách sáo kéo ghế ngồi một chỗ trước bàn trà nhỏ cùng nhóm Du Lệ đợi ăn mì tôm, cảm giác đầu óc mình sắp căng nứt ra rồi.

Chử Hiệt thì thôi đi, chẳng nhẽ những người này ăn tối rồi vẫn chưa no sao?

Thấy họ cười nói, trợ lý Trịnh vô cùng biết điều rời đi, đồng thời đóng cửa lại.

Không còn người thường nữa, Luda nói luôn chút chuyện, tiếp tục chủ đề hôm nay, “Anita, cô thực sự không cân nhắc gia nhập Giáo Đình sao?”

Anh ta cảm thấy tư chất Du Lệ cực kỳ tốt, không có tín ngưỡng tôn giáo, mà chỉ là cô có thể gây thương tổn với yểm ma thôi, cũng khiến Giáo Đình sốt ruột lắm rồi. Nên biết, trong lịch sử chiến đấu với sinh vật bóng đêm, rất nhiều nhân viên Giáo Đình đã chết trong tay sinh vật bóng đêm không ít, chưa cần nói đến loại yểm ma chỉ thuộc về tồn tại ác linh này.

Du Lệ dĩ nhiên cự tuyệt, “Tôi chỉ là người bình thường, không có năng lực như các anh được, chẳng nhẽ Giáo Đình cũng thu nhận người bình thường sao?”

Luda cười bảo, ‘Cô sao có thể là người bình thường được chứ? Người bình thường chẳng có ai lợi hại như cô vậy đâu”

Du Lệ biết anh ta đang chỉ cái gì, nói thành thật, ‘Thực ra đến giờ chính tôi cũng không hiểu tối qua đến cùng là xảy ra chuyện gì nữa, vì sao những yểm ma đó lại không cách nào làm tổn thương tôi được kìa”

Luda hơi thất vọng, thực ra anh ta cũng không cảm giác được năng lực đặc thù gì trên người Du Lệ, tận mắt thấy mới là thật, nếu tối qua không có cô ấy, chỉ e họ không những vội trên lầu bốn mà chính là phải tốn rất nhiều sức, biết đâu chừng không cách nào thuận lơị cứu Marisa ra.

“Còn tôi lại hơi hiếu kỳ chút, các anh nhận bộ phim “Bí Cảnh” này, chẳng lẽ cũng đều chạy tới tòa lâu đài này hay sao?” Du Lệ tò mò hỏi.

Luda gật đầu, phim “Bí Cảnh” lúc được duyệt, nghe nói sẽ được quay ở lâu đài Morpheus, vì thế mới nhận bộ phim này. Không chỉ mình tôi, Guzman, Shyia bọn họ cũng thế. Chúng tôi tới đây cũng muốn tìm một vật’

“Là vật gì?’

Luda nhìn cô cười cười, ‘Chuyện này liên quan đến bí mật Giáo Đình, xin thứ cho tôi không thể tiết lộ”

Du Lệ cũng không phải muốn biết, lúc này gật đầu, không nghĩ đến cùng nữa.

Sau khi ăn xong một gói mì tôm, Du Lệ nhìn nam diễn viên chính không mời mà tới, bất giác hỏi, “Anh còn có việc à?” Chắc không phải là đến xin ăn đó chứ?

Ánh mắt Luda đảo vòng trên người Chử Hiệt, nói, “Quả thật có chuyện, Anita, cô có biết lầu bốn….”

Du Lệ vội lấy tay ngăn anh ta lại, “Anh đừng nói nữa, chuyện tối qua quả thật chính là cơn ác mộng của tôi, tôi không muốn trải qua lần nữa đâu, để cho tôi làm một người bình thường không phải tốt hơn sao?”

Luda bị cô thành công gây nghẹn.

“Anita thân mến, đừng sốt ruột, cô hãy nghe tôi nói đã’ Không để cô có cơ hội cự tuyệt, Luda nói luôn, “Chuyện tối qua cô cũng nhìn thấy rồi đó, hẳn biết những bức họa có yểm ma lợi hại trên lầu bốn kia, Marisa chính là một ví dụ đó. Nói thật nhé, thực ra tôi cũng chẳng  hiểu vì sao mà Marisa lại bị bắt vào trong tranh, nếu những yểm ma đó muốn ra tay với người bình thường, không rõ còn có bao nhiêu người gặp nạn nữa”

Du Lệ nhíu mày, “Ý anh là, Marisa thật ra là bị yểm ma đưa lên lầu bốn sao?’

“Đúng thế, sau khi Marisa tỉnh lại, tôi có hỏi qua cô ấy, lúc nửa đêm, cô ấy bị âm thanh kỳ lạ đánh thức, mới mở cửa ra xem, rồi sau đó không biết gì nữa” Luda nói đến đây thần sắc hơi nặng nề.

Lúc trước không phải không vật bóng đêm ra tay với người bình thường, nhưng cũng không lợi hại như yểm ma trong tranh ở lầu bốn kia.

Luda trước đó có đến lâu đài Morpheus rồi, thực ra cũng không biết trong tòa lâu đài này còn ẩn giấu nhiều yểm ma như thế.

Du Lệ bị anh ta nói mà run rẩy, đặc biệt là nghĩ lúc ở tầng hai, tình hình bóng đen không rõ là gì kia ép cô lùi lại, chẳng lẽ cũng là yểm ma sao?

“Bất kể thế nào, nếu biết lầu bốn có nhiều yểm ma như thế, mà bọn chúng có thể ra tay với người thường bất cứ lúc nào, tôi cần phải giải quyết chúng, không để chúng làm hại con người được, đây là trách nhiệm của Giáo Đình chúng tôi” Luda nói nghiêm túc.

Du Lệ nhìn anh ta, không thể không thừa nhận, Giáo Đình rất có trách nhiệm để ý đến sự an toàn của người thường.

Nếu trên thế giới này còn tồn tại rất nhiều thứ phi khoa học, dù gì vẫn có lực lượng khắc chế chúng, bất kể là thiên sư giới Đông Phương hay giáo đình Tây Phương, ý nghĩa tồn tại chính là thế, nếu không thế giới này chẳng phải rất hỗn loạn hay sao?

Lúc này cô lại bày tỏ thái độ không hợp tác, nói, “Thật xin lỗi, tôi  thực sự là người bình thường, với chuyện này…. thật chẳng còn cách nào nữa”

Luda nhìn cô nửa ngày, thở dài, “Là tôi làm khó cô rồi”

Mặc dù rất muốn Du Lệ ra tay giúp đỡ, nhưng anh ta cũng biết đạo lý không thể miễn cưỡng, tăng thêm gánh nặng cho đối phương không phải là người của giáo đình, cũng không có nghĩa vụ đó.

“Được rồi, chuyện này tôi sẽ nhanh chóng nói cho Giáo Đình, để Giáo Đình sẽ phái thêm một số người đến xử lý” Luda bảo.

Sau khi Luda Holson rời đi, Du Lệ vẫn ngồi đó suy tư, ngẩng đầu nhìn về phía Chử Hiệt, hỏi, ‘Chử Hiệt à, tối qua vì sao Ma tộc lại mang Tuyết Dung đi thế? Nếu như anh không đi tìm Tuyết Dung, có phải Tuyết Dung cũng giống Marisa, bị mang đến lầu bốn không/’

Chử Hiệt gật đầu nhẹ nhàng. Du Lệ hít một hơi, không kìm được hỏi, “Vì sao?”

“Yểm ma cần máu tươi và oán khí của con người để sống” Chử Hiệt nói lạnh nhạt.

Yểm ma là loại Ma tộc cao cấp sau khi chết đi, được người ta phong ấn trong khu vực đặc biệt mà chuyển hóa thành, chúng trời sinh tính hung ác tàn nhẫn, lúc nào cũng cần máu tươi và sinh mệnh mới, đoạt được nhiều máu tươi và oán khí càng nhiều thì chúng càng lợi hại.

Du Lệ không rét mà run, tòa lâu đài này cũng nguy hiểm quá, hóa ra quỷ htus máu vẫn chưa là loại nguy hiểm nhất.

“Vậy Shyia…” Shyia Keynes là Ma tộc, chẳng lẽ cô ta cũng thọc một tay vào sao?

“Không phải cô ấy, hẳn là còn có Ma tộc khác nữa” Chử Hiệt đáp.

Thấy sắc mặt cô hơi tái, Chử Hiệt xoa xoa đầu cô, giọng trở nên dịu dàng hơn, “Cô yên tâm, tôi sẽ không để cho cô làm sao đâu’

Du Lệ nhìn anh cười, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu.

Trong tòa lâu đài này không những có quỷ hút máu, mà còn có những Ma tộc ẩn nấp không an phận, định đưa con người lên lầu bốn biến thành thức ăn cho đám yểm am, thấy sao cũng không an toàn.

Cô hơi hoài nghi, bộ phim “Bí Cảnh” Có thể hoàn thành trong hoàn cảnh này sao?

Cảm giác quá mệt mỏi khiến Du Lệ quyết định đi ngủ sớm đêm ngay, cầm quần áo, vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Gian phòng phân cho cô liến với phòng vệ sinh, không giống chỗ ở nhóm trợ lý, cũng không tiện như thế. Sau khi khóa cửa phòng vệ sinh lại, Du lệ vừa hững hờ cầm bình lọ xoa mặt vừa hờ hững nghĩ đến mọi chuyện.

Đợi cô rửa mặt xong, bắt đầu tắm, đột nhiên ngón tay sờ đến đồ vật trên cổ, cúi đầu nhìn thì thấy sợi dây đỏ buộc một mặt dây chuyền tương tự như lá quạt ngọc, là chi bảo gia truyền mà bà cô đưa cho cô, bà cô nói thứ này có thể bảo vệ cô.

Hả? A a a?!!!

Chử Hiệt ngồi trên ghế bên cửa sổ, cúi đầu chơi trò chơi trên điện thoại, tự dưng nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy cô gái mặc đồ ngủ với mái tóc ẩm ướt, chạy vội đến, lục cục tới bên giường tìm điện thoại.

Du Lệ bấm điện thoại nhanh chóng, đầu kia vừa thông, cô vừa hỏi bộp chộp, “Bà cô ơi, chi bảo gia truyền nhà chúng ta rốt cuộc là thứ gì thế ạ? Bà có nói nó có thể bảo vệ cháu, có phải là có lực lượng thần kỳ nào đó không ạ? Bà cô à, bà có phải biết cháu lần này ra nước ngoài chắc chắn gặp chuyện nên….”

Hỏi một mạch không kịp thở, Du Lệ nín hơi đợi bên kia trả lời.

Yên tĩnh một lát, rồi mới truyền đến thanh âm của bà cô, “Hả, cháu nói cái gì, bà tai điếc không nghe rõ’

Du Lệ, “….”

Du Lệ mặt đen xì nói tiếp, “Bà cô, không nghe thấy cháu nói, sao bà lại nghe được tiếng chuông điện thoại reo ạ?”

“Hả? Hóa ra là tiểu Lệ Chi đó à, tìm được bạn trai chưa?”

Du Lệ, = =: “Bà ơi, đừng làm lộn nữa ạ, cháu đang  hỏi chuyện nghiêm túc với bà đó”

“Chuyện nghiêm túc gì thế? Tìm được bạn trai, sinh một tiểu Bình Quả mới là chuyện nghiêm túc đó, còn chuyện khác không phải nghiêm túc thì chắc là đùa chơi rồi” Bà cô đáp.

Du Lệ, “….”

Cúp điện thoại, Du Lệ rất muốn đập đầu vào bàn. Bà cô chỉ cần không muốn nói chuyện gì, thì sẽ giả vờ câm điếc, lần này cũng thế, coi như cô gọi điện về, cũng đoán chừng là không hỏi ra cái gì cả. Trước đây cứ thấy bà cô lẩm bẩm, hiện giờ lại càng thấy bà thêm lẩm bẩm hơn.

Chắc chắn bà cô biết cái gì đó.

Đang lúc phiền muộn, tự dưng hai mắt tối sầm lại, cô lấy tay đẩy thứ đồ che khuất mắt mình ra, quay đầu thì gặp ngay người đàn ông đứng đằng sau, phát hiện ra chính anh đang cầm khăn bông lau tóc ướt nước cho cô.

Mắt cô trợn to trông cực kỳ đáng yêu, người đàn ông khom người nhìn cô, bảo, “Không lau khô tóc sẽ bệnh đó”

Cô a một tiếng, ngơ ngác. Người đàn ông lại tiếp tục giúp cô lau tóc.

Cái tay đó xuyên qua tóc cô, mơn trớn da đầu cô, giống như đang vuốt ve trái tim cô, khiến trong lòng cô đập rộn như có con nai con không nghe lời nhảy đi nhảy lại vậy. Trong bất chợt bầu không khí ấm áp lại kỳ lạ khó nói.

Trợ lý Trịnh mở cửa đi vào, đúng lúc thấy cảnh này, nói vô thức, “Chị Du, làm phiền rồi ạ, em đi ngủ đây’ Sau khi đóng cửa ra về, cô nàng mới hối hận gõ đầu mình.

Cô nàng đến cùng làm gì thế? Có lẽ là hai người trong phòng có hình thức ở chung giống y như một đôi nam nữ đang yêu nhau vậy, mới khiến cô nàng vô thức tránh đi thôi.

Du Lệ không để ý đến trợ lý đột nhiên tiến vào rồi lại tự dưng rời đi, sau khi lau khô tóc xong, cô quay đầu nhìn về phía  tiên sinh hộ vệ, lấy chi bảo gia truyền trên cổ ra hỏi, ‘Chử Hiệt, anh nhìn xem, tối qua không phải là chi bảo gia truyền bà cô cho tôi bảo vệ tôi đó chứ?’

Ánh mắt Chử Hiệt nhìn xuống, thấy thứ đồ cô đeo trên cổ, dây thừng màu đỏ, hình quạt ngọc màu đen, xương quai xanh tinh xảo, làn da trắng như ngọc, và cả khí tức thanh khiết trên người cô nữa, trở thành một phong cảnh khiến anh khó quên được.

Ánh mắt anh cứ nhìn mãi không chớp.

Du Lệ cảm thấy ánh mắt anh là lạ, trong lòng tự dưng lo sợ, há hốc miệng, “Chử Hiệt…”

Chử Hiệt ừ nhẹ một câu, nói ra, “Có lẽ thế”

Chử Hiệt ngẫm nghĩ, nói tiếp, “Bên trên có lực lượng phong ấn, cô có thể mang theo bên người, tốt cho cô. Vào một lúc nào đó quả thật có thể bảo vệ cô”

Hai mắt Du Lệ sáng lên, ‘Vì thế, tối qua bảo vệ tôi không để yểm ma làm hại thật ra chính là nó à?’

Nói vậy cũng đúng, Chử Hiệt tiếp tục gật đầu.

Được anh khẳng định, Du Lệ thấy thỏa mãn với chi bảo gia truyền, hóa ra lời bà cô nói là thật nha, chi bảo gia truyền nhà họ Du quả thật có thể che chở cho cô.

Nhét chi bảo gia truyền cẩn thận vào trong vạt áo, Du Lệ quyết định từ nay về sau trừ phi gặp nguy cũng tuyệt đối không mang chi bảo gia truyền đi cầm.

**

Đêm khuya ít sao, gió núi thổi ào ào, lâu đài như tắm trong ánh trăng, yên tĩnh ngủ say.

Cạch cạch cạch…

Không hiểu sao, Du Lệ đột nhiên tỉnh lại, tỉnh rồi thì nghe có tiếng lách cách theo quy luật bên ngoài cửa, cứ như có tiếng người nện giày cao gót đi qua đi lại trước cửa phòng cô vậy.

Giờ đã là nửa đêm canh ba, sao còn có phụ nữ nào đi giầy cao gót qua lại trước cửa phòng người khác không biết?

Du Lệ rùng mình, đăc biệt nghĩ tới tranh trên lầu bốn trong lâu đài, thầm nuốt nước bọt, không kìm được hoài nghi không rõ trong phòng mình thực ra có giấu quỷ quái gì không, có thể bò từ trong tranh ra bất cứ lúc nào.

Sợ hãi rồi thì cô không dám bật đèn lên nữa.

Cứ nằm thẳng tưng ở đó, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, Du Lệ cứ dịch dần dịch dần sàn phía bên kia giường.

Cái giường này rất lớn, hai người lớn ngủ quá thoải mái, mặc dù cô và Chử Hiệt đều cùng nằm trên một chiếc giường, nhưng lại dùng chăn khác nhau, nước giếng không phạm nước sông, không ảnh hưởng lẫn nhau.

Đây là nguyên nhân cô có thể thản nhiên ngủ cùng Chử Hiệt trên một chiếc giường, ngủ thực sự rất thuần khiết.

Có thể lúc này nghe được âm thanh quỷ dị ngoài cửa, cô chỉ hận mình không tranh thủ tiến gần tiên sinh hộ vệ được chút.

Mà cô cũng đã làm thế.

Dịch sang giường bên kia một lúc, đã đụng phải đầu chăn khác, Du Lệ mò mẫn trong bóng tối, sờ tới tay đối phương, không kìm được chọc chọc cái tay đó.

Một khắc sau, tay cô đã được một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy.

Lúc này Du Lệ cũng chẳng lo được gì, có lẽ hắc ám cho cô lá gan lớn, cứ nhanh chóng dịch qua, dịch sát thân thể người đàn ông, thì thào, “Chử Hiệt, bên ngoài có thanh âm”

Trong bóng tối, cô nghe được tiếng ừ của người đàn ông, khẳng định suy đoán của cô.

“Đó, đó…là những vật kia sao?” Giọng cô càng nhỏ hơn, xen lẫn nỗi sợ hãi bên trong.

Chử Hiệt đưa tay vỗ vỗ lưng cô, nói khẽ, “Không sao, ngủ đi”

Du Lệ nghĩ thầm, dưới tình hình này cô sao ngủ được chứ?

Nhưng chưa đầy hai phút đầu cô đã ngả xuống, dựa vào bả vai người đàn ông ngủ mất.

Chử Hiệt cúi đầu nhìn người đã chìm vào trong giấc ngủ say, nghe tiếng lách cách có quy luật ngoài cửa, đưa tay nhẹ nhàng che lại hai tai cô, môi mỏng hé mở, hừ nhẹ một tiếng, “Cút!’

Thanh âm ngoài cửa ngừng lại, rồi nhanh chóng biến mất, nếu nghe kỹ như mang theo chút hoảng hốt mà bỏ chạy vậy.

***

Sáng hôm sau, lúc Du Lệ tỉnh lại, phát hiện ra một chuyện khiến cô bối rối tột cùng.

Cô không những ngủ cùng chăn cùng gối với Chử Hiệt, mà bản thân lại còn giống như bạch tuộc vậy, chân tay quấn chặt trên người đàn ông, cứ như sợ anh chạy mát vậy.

Mà Chử Hiệt thì ngược lại tư thế ngủ cực kỳ đoan chính, để mặc cô quấn lấy, thấy nguy không loạn.

Mông ép một hồi, cô cẩn thận thu tay lại, đang định giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ rời đi, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải đôi mắt xanh băng.

Chủ nhân đôi mắt đó chẳng buồn ngủ tý nào, đã tỉnh táo cũng thấy rõ mọi hành vi loạn của cô.

Du Lệ nói hơi áy náy, “Rất rất xin lỗi ạ, tối qua tôi bị dọa sợ, nên, nên….” Cô thực không phải cố ý muốn mạo phạm anh mà.

Trong lòng cô, Chử hiệt là nhân sĩ cao xa, không thể nhiễm chút thế tục được.

Chử Hiệt liếc nhìn cô một cái, bình tĩnh đáp, “Không sao”

Du Lệ vẫn băn khoăn, cảm thấy mình một người thế tục này đã làm bẩn nhân sĩ cao xa, cô thật có tội rồi!

TRợ lý Trịnh mang bữa sáng tới, phát hiện bầu không khí giữa hai người cứ là lạ, tiên sinh hộ vệ thì vẫn trầm tĩnh yên lặng y nguyên như trước, mà Nữ Thần Lệ Chi nhà mình thì lúc nào cũng liếc mắt áy náy nhìn tiên sinh hộ vệ.

Bộ dạng này, rõ ràng như chị ấy đã làm gì rất có lỗi với đối phương vậy, nghĩ lại cách hai người ở chung một phòng, cô nam quả nữ, sáng sớm, mặt nữ thì áy náy….

Trợ lý Trịnh bỗng run bần bật, chắc không giống như cô nàng nghĩ đâu nhỉ?

Lại nhìn bộ dạng anh tuấn xuất trần, thoát tục lạnh nhạt của tiên sinh hộ vệ, não trợ lý Trịnh đột nhiên nhảy ra một hình ảnh bi kịch nho nhỏ nữ Bá Vương ngạnh thượng cung (Ý là cưỡng đoạt).

Du Lệ không biết não trợ lý nhà mình đã được bổ não đột phá, sau khi ăn sáng xong, thì đi tới trường quay luôn.

Thời gian cô tới cũng không được coi là sớm, Luda và Shyia cùng một số diễn viễn khác cũng đã đến, Guzman thì vẫn y nguyên như con người anh ta không tới sớm, Marisa cũng y vậy, với thân là nữ vai chính được sủng ái, luôn thích giành thời gian cho mình rồi mới tới trường quay.

“Anita, buổi sáng tốt lành”

Thấy cô, Luda và Shyia đều chủ động chào hỏi, thấy tâm tình những người trong trường quay đầy phức tạp, rất muốn cùng diễn viên Đông Phương này bàn luận chút xem có bí quyết nào để lấy được lòng người không nữa.

Du Lệ đi tới, nhìn kỹ hai người, phát hiện ra họ dù mặt mày tỏa sáng không nói gì những cũng không có tý vết tích thức đêm nào.

“Tối qua không có chuyện gì xảy ra đó chứ?’ Du Lệ hỏi quan tâm.

Shyia liếc nhìn hộ vệ sau lưng cô chút, thận trọng không nói gì.

Luda, ‘Tối qua tôi canh giữ ở đầu cầu thang lầu bốn, không phát hiện ra gì cả” Sau đó anh ta thở dài, “Tranh ở lầu bốn quá nhiều, với mấy người chúng tôi, chẳng không cách nào giải quyết hết chúng được”

“Đừng có lôi tôi vào” Shyia tranh thủ thời gian phủi sạch, không miến lẫn vào trong việc này.

Luda giang hai tay ra, cười bảo, ‘Shyia thân mếm, chúng ta đều đã ở đây, cô và Guzman không cách nào ra ngoài được đâu”

Thiếu niên quỷ hút máu đang chậm rãi đi tới đúng lúc nghe nói thế, bảo luôn, “Cũng đừng có lôi tôi vào đó’

Sáng sớm nay anh ta có vai diễn, nên đặc biệt đến sớm.

Du Lệ nhìn cả ba người họ, thầm nghĩ với quang thời gian cô quan sát thế này, thì năng lực cha xứ vẫn cao hơn một bậc, bất kể là ma nữ hay quỷ hút máu, chỉ sợ cuối cùng vẫn cần cha xứ tới giúp.

Nhìn rất thần kỳ.

Ngẫm nghĩ, Du Lệ cũng không mang chuyện tối qua có thanh âm dị thường mà cô nghe được nói cho họ, đỡ cho Luda lại để ý đến họ.

Bốn người tiếp tục nói chuyện khá ổn, lúc Marisa đến, thấy cảnh đó, tâm tình đặc biệt không tốt, nhất là nhìn thấy vị tiên sinh hộ vệ đứng sau Du Lệ kia, tâm tình càng không tốt thêm.

Cô ta đi dậm mạnh chân đi qua tới trước mặt Du Lệ, Luda hỏi, “Ania thân mến, cô ấy trêu chọc gì cô à?’

Du Lệ phẩy tay, ‘Cô ấy muốn dùng mười triệu tiền vàng Mỹ để thuê hộ vệ của tôi đó, nhưng hộ vệ của tôi lại không đồng ý”

“Mười triệu ư?”

Trong nháy mắt tất cả mọi người đều nhìn qua, Luda thở dài bảo, “Marisa thật có tiền”

Guzman xì cười một cái, “Muốn có nhiều tiền, cũng không có phản ứng này. Tôi thấy là cô ta có ý muốn cướp người thì có, cố tình ra giá, ai ngờ vị Chử tiên sinh này lại không để ý tới cô ra”

Không thể không nói, cái vị quỷ hút máu Guzman sống không rõ bao năm này lại đoán cực chuẩn.

Shyia cẩn thận nhìn Chử Hiệt – cái vị có bộ mặt lúc nào cũng bình thản kia, cảm thấy lá gan Marisa to thật, ngốc thế, chẳng trách mà bị bắt lên tận lầu bốn.

Hôm nay cảnh quay được quay tại vườn hồng, dù ánh nắng không được đẹp lắm, nhưng cũng xem như rất đẹp.

Du Lệ nhìn quỷ hút máu đứng dưới ánh nắng mặt trời, làn da tái nhợt, ngũ quan xinh xắn, lúc mặc đồ diễn và hóa trang vào thì giống y như Vương Tử Tinh Linh trong rừng sâu vậy.

Chỉ là không phải quỷ hút máu rất sợ ánh nắng sao?

Dường như phát hiện ra nghi ngờ của cô, Shyia đứng bên thì thào giải thích, ‘Đúng thật là quỷ hút máu bình thường sợ ánh nắng, nếu tiếp xúc chút với ánh nắng, sẽ tạo thành vết thương cực lớn với họ, thậm chí là chết. Nhưng ngược lại có loài quỷ hút máu cấp bậc Bá Tước, có thể không sợ ánh nắng, nhưng cũng không được tiếp xúc quá lâu với ánh nắng, chỉ có loài quỷ hút máu cấp bậc thân vương thì khác, mới giống y con người bình thường, không sợ ánh nắng”

Mặc dù thực lực quỷ hút máu từ Bá Tước trở lên không sợ ánh nắng, nhưng cũng không thích ánh nắng, ánh nắng sẽ khiến cho họ có cảm giác khó chịu.

Thỉnh thoảng trong mắt Guzman lóe lên tia chán ghét, nhưng do che giấu quá tốt nên không có nhiều người lắm phát giác ra.

Guzman diễn xong vai, tranh thủ thời gian trở lại dưới bóng cây, sắc mặt như tái nhợt thêm mấy phần.

Marisa cùng kết thúc cảnh quay cùng lúc với anh ta, đi qua hỏi, “Guzman, anh không sao chứ?”

Guzman mệt mỏi đứng đó, không nói gì.

“Guzman, anh có vẻ rất thích nữ nhân Đông Phương kia nhỉ?’ Marisa tiếp tục hỏi, “Anh cần phải hiểu rõ, đây là đồ khỉ da vàng, khác với chúng ta…”

Lúc này Guzman đang khó chịu, nghe thấy tiếng nói ríu rít như chim bên tai của cô ta, nói chẳng có biểu cảm gì, “Cô ấy đã cứu cô, còn cô thì ở đây phát biểu phân biệt chủng tộc, Marisa, cô quả nhiên là loại người bẩn thỉu”

Marisa, “….”

Marisa lại bị anh ta làm cho tức lần nữa.

Thời gian quay phim lúc nào cũng trôi qua rất nhanh. Đến đêm, tinh thần Du Lệ cũng khẩn trương hẳn lên, lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ.

Cô ngồi trước cửa sổ, gió núi thổi tới, nhìn thăm dò ra bên ngoài chút, thấy dưới vườn hồng trong lâu đài có mấy bóng di động, không cần đoán cũng biết những bóng đó là người hầu quỷ hút máu của lâu đài.

May là đêm nay không trăng, không thấy những quỷ hút máu đó nhe nanh về phía cô.

Lại đến lúc đi ngủ, Du Lệ nhìn về người đàn ông đang ngồi trên giường chơi điện thoại, chậm chạp đi tới.

Từ khi có điện thoại di động, đồng thời được sự giúp đỡ của Du Lệ, cũng học được cách chơi với di động, Chử Hiệt cũng thay đổi thành người trẻ tuổi hiện nay, điện thoại không rời tay, không có việc gì thì lại lần mấy trò chơi ra chơi, hoặc xem video nấu ăn, hoặc điên cuồng mua sắm, hoặc an tĩnh trầm mê trong điện thoại di động.

Du Lệ dịch đến trước mặt Chử Hiệt, hỏi, “Chử Hiệt, đêm nay những vật kia còn tới nữa không?”

Ánh mắt Chử Hiệt chuyển từ điện thoại qua mặt cô, ngẫm nghĩ, nói, “Không rõ”

Không rõ có ý là khả năng sẽ còn tới nữa sao?

Du Lệ thầm nuốt nước bọt, lúc bò lên giường, không kìm được dịch dịch về phía bên Chử Hiệt, dịch chút một, mãi cho đến khi đụng phải cái chăn khác của nửa giường bên kia, cô đưa tay ra túm lấy.

Đèn ngủ vẫn sáng, Chử Hiệt nhìn thấy cáo người giống như con sâu róm tới bên cạnh, hỏi thẳng, “Cô sợ à?”

Lúc này Du Lệ mới phát hiện ra mình đã dịch tới bên cạnh anh, cũng chiếm hơn nửa bên giường, bất giác xấu hổ cười cười, tranh thủ thời gian rời trở lại, nhưng mới rời chừng một chút, lại nói, “Hơi có chút”

Chử Hiệt nhìn cô một lúc, đột nhiên vén chăn lên, nằm đến cạnh cô, đưa tay ôm lấy cô, giọng trầm thấp xen lẫn dịu dàng, “Đừng sợ, bọn chúng không dám tới đâu’

Du Lệ lúc đầu thấy hơi cứng ngắc, sau đó thân thể cũng chậm rãi thả lỏng ra, “Thật sao?”

Chử Hiệt ừm một tiếng.

Hai người ở rất gần, gần đến mức cô có thể ngửi được khí tức trên người anh, đó là khí tức dương cương thuộc về nam tính, khác hẳn những người khác. Lớn như vậy rồi, cô vẫn lần đầu tiên cùng nằm trên giường với một người đàn ông, lại gần như thế.

Nhưng cảm giác lại vô cùng yên tâm.

Du Lệ vốn tưởng là mình không thể ngủ được, kết quả vẫn giống y chang như cũ, chưa đầy hai phút cô đã ngủ say.

Nửa đêm ngoài cửa vẫn có âm thanh y nguyên vang lên.

Thanh âm đó cứ ở ngay tại cửa ra vào, thậm chí còn có tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên nữa.

Trong bóng tối, người đàn ông mở to mắt, con mắt xanh băng lóe lên mấy tia sáng vàng, đưa tay che lại tai người đang ngủ say bên cạnh, hờ hững nhìn về phía cửa.

Mãi lâu không có tiếng đáp lại, tiếng gõ cửa lại vang lên một lúc rồi mới không cam tâm rời đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN