Trịnh Vãn dọn các món ăn lên, trên chiếc bàn ăn hình vuông nhỏ có một đĩa súp cá, thăn bò sốt ớt chuông và bắp cải xào thoang thoảng gia vị.
Cô cởi tạp dề ra, rửa tay lại lần nữa rồi ngồi xuống, bưng một bát canh cá cho Nghiêm Quân Thành.
“Anh uống canh trước đi.”
Nghiêm Quân Thành nhận lấy.
“Cẩn thận kẻo nóng đấy.”
Nghe cô nói thế thì anh cũng giảm tốc độ húp canh lại. Anh là người lịch sự, khi vẫn còn nhỏ đã biết cách không tạo nên tiếng động gì khi ăn.
Trịnh Vãn đã quen với việc chăm sóc con gái trên bàn ăn tối.
Vậy nên bây giờ cô cũng gắp một đũa thịt thăn bò lên, nhưng chợt nhớ ra người đối diện mình đang là Nghiêm Quân Thành.
Anh ưa thích sạch sẽ.
Hình như hành động gắp thức ăn như thế này không thích hợp để làm với anh.
Cô mới chỉ nghĩ đến đây thôi mà anh đã điềm nhiên cầm cái bát lên rồi.
Trịnh Vãn mỉm cười: “Mùi vị thế nào, có hợp khẩu vị của anh không?”
“Ngon lắm.”
Nghiêm Quân Thành vừa kỹ tính vừa không quá kỹ tính, anh chưa bao giờ kén chọn thức ăn. Với anh mà nói, “ăn” không phải là thưởng thức, mà “ăn” có tác dụng lấp đầy dạ dày của mình mà thôi.
Có ngọt ngào, có chua cay.
Có đắng cay, có nhạt nhẽo.
Dường như anh đã mất đi khả năng nếm và cảm nhận.
Nhưng bây giờ khẩu vị đang dần quay trở lại.
“Anh thích ăn gì?” Trịnh Vãn nói: “Anh có thể nói cho em biết, em sẽ thử nấu cho anh.”
“Em thích nấu ăn à?” Anh thản nhiên hỏi cô.
Trịnh Vãn khựng lại một chút, chỉ cười cười mà lắc đầu: “Cũng khó nói là thích hay không thích lắm, em chỉ sợ đồ ăn bên ngoài không vệ sinh thôi.”
Khi còn bé, cô cũng thích ăn đồ ăn bên ngoài, dù đó là đồ chiên ở quầy ăn hàng hay hoành thánh ở khu ẩm thực, thì cô đều thấy rất thích.
Năm tháng vô tình trôi đi.
Trôi đến một ngày nọ, khi cô đưa con gái đi ngắm cảnh, con gái cô cứ đòi ăn xúc xích nướng, còn cô lại cau mày theo bản năng, thứ đầu tiên cô để ý đến chính là chất lượng và vệ sinh.
Giờ đây, tuổi trẻ đã không còn thuộc về cô nữa rồi.
Nghiêm Quân Thành lại múc thêm nửa bát canh cá: “Không thích thì sau này đừng làm nữa.”
Anh lại nhìn cô: “Nấu cơm, dọn dẹp, người khác vẫn có thể làm những việc này được.”
Trịnh Vãn đang gắp rau thì đơ người ra.
Ý của Nghiêm Quân Thành đã quá rõ ràng.
Chỗ của cô chật hẹp lắm, chật hẹp đến nỗi không thể thêm những người khác.
“Không cần phải lo lắng gì cả.” Anh không phải là người nói nhiều, có lẽ tâm trạng anh đang rất tốt, thậm chí là anh còn cười và nói những chuyện vụn vặt với cô: “Em thích một ngôi nhà đơn lập yên tĩnh hay em thích ở chỗ cao có tầm nhìn đẹp?”
Trịnh Vãn hơi giật mình, như thể là cô không hiểu anh đang nói gì.
“Anh thì thế nào cũng được, tùy ý em chọn.” Anh nói nghe rất thoải mái: “Nếu tạm thời vẫn chưa quyết định được, nếu em không ngại phiền thì có thể sống thử ở cả hai nơi, thử cả hai nơi rồi thì sẽ biết ngay là mình thích sống ở bên nào hơn.”
“Nhưng…”
Trịnh Vãn cũng có những nỗi lo lắng của riêng mình.
Chỉ là cô đang cảm thấy… quá nhanh.
Khi anh đề cập đến điều ấy, anh đã khiến cô không thể trở tay kịp.
“Đừng nhưng nhị gì cả.” Anh vươn tay ra vuốt ve mu bàn tay của cô, hơi dùng sức: “Không cần phải lo lắng bất cứ điều gì cả, em chỉ cần suy nghĩ một chuyện mà thôi, là em thích hay không thích, vậy là được.”
Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của anh, đến cả năng lực lắc đầu mà cô cũng không có.
Trong những năm này, dường như anh chưa bao giờ thay đổi, tuy có lẽ là anh đã trở nên khó nắm bắt hơn, nhưng anh vẫn mạnh mẽ y như trong xương cốt.
Anh phải sắp xếp mọi thứ. Giống như khi đi thuyền trên biển vậy, dù họ có đi đâu, thời tiết có thế nào, có sóng gió hay không,… thì cô đều không cần phải quan tâm đến làm gì, cô chỉ cần ngồi trong cabin và đi theo anh mà thôi.
“Vâng.”
Cô gật đầu.
Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt anh rời khỏi khuôn mặt trắng nõn đối diện và dán chặt vào ngón áp út bên phải của cô.
Sẽ nhanh thôi.
Rồi một chiếc nhẫn cưới sẽ được đeo ở nơi ấy.
Sau khi hai người ăn xong, Nghiêm Quân Thành đứng dậy và dọn dẹp bát đĩa. Từ khi còn rất trẻ, anh chưa bao giờ giải thích với bất kỳ ai về những việc mình làm, Trịnh Vãn theo anh vào bếp và lặng lẽ nhìn anh xắn tay áo sơ mi lên, để lộ ra những đường nét rắn chắc của cánh tay, cô nhìn anh cầm miếng bọt biển lên, nhìn anh lau bát, nhìn bọt xà phòng đậm đặc bám đầy vào những ngón tay thon dài của anh.
Khi cô đang do dự liệu mình có nên đi tiếp hay không, thì điện thoại di động trong túi áo len rung lên, tiếng nhạc chuông cũng vang lên theo.
Anh nghiêng đầu nhìn cô.
Dường như Trịnh Vãn của hai mươi năm trước đã “chiếm hữu” cô một lần nữa, cô nhìn màn hình điện thoại di động của mình rồi liếc nhìn anh, nói: “Bạn em, Tịnh Hoa, anh đã từng gặp cô ấy rồi đó.”
Có một nụ cười nhàn nhạt phớt qua mặt anh.
Cô bước vào phòng khách và nhận cuộc điện thoại này.
Sau ngày hôm đó, cô và Giản Tịnh Hoa không nói chuyện điện thoại nữa mà chỉ gửi vài tin nhắn qua lại.
“Alo.”
Ở đầu dây bên kia, Giản Tịnh Hoa mệt mỏi nói: “Tiểu Vãn, nghe mẹ cô nói là cô đã về Đông Thành rồi à?”
“Tôi mới về nhà cách đây không lâu. Tịnh Hoa, cô không sao chứ? Cô đã nói chuyện với Phương Lễ chưa?” Trịnh Vãn khẽ hỏi thăm.
“Bỗng nhiên nó trở nên im lặng vô cùng.” Giản Tịnh Hoa nghẹn ngào nói: “Tuy trước đây nó cũng không nói gì nhiều, nhưng nó không hề giống như bây giờ, ngày nào cũng vậy, chẳng nói năng được mấy câu.”
Trịnh Vãn không biết phải nói gì để an ủi cô ấy.
Tình bạn của người lớn không mạnh mẽ như mọi người vẫn hay tưởng tượng. Sau khi có giấc mơ đó và câu chuyện của Quý Phương Lễ đã được xác minh, cô chỉ thấy đau đầu mỗi khi nghĩ đến bạn của mình và Phương Lễ.
Cô là một người mẹ vô lý.
Dù có chuyện gì xảy ra thì mẹ sẽ luôn đứng về phía con mình.
Họ im lặng trong vài giây. Giản Tịnh Hoa bỗng phấn khởi hẳn lên: “Sau khi chuyện ở đây được xử lý xong xuôi hết, tôi cũng sẽ đến Đông Thành cùng với Phương Lễ. Tôi không yên tâm, tôi không thể để cho Phương Lễ trở thành một con yêu quái như ba nó được, Tiểu Vãn, về chuyện trước đây, cho tôi cảm ơn cô nhiều nhé, hôm nay tôi gọi đến chỉ để nói với cô về điều này, khi nào chúng ta gặp nhau rồi sẽ nói nhiều hơn.”
“Ừm.”
Con người không phải là cây là cỏ, nào có thể vô tình được đâu?
Mặc dù Trịnh Vãn có khoảng cách với Quý Phương Lễ, nhưng tình bạn với Giản Tịnh Hoa trong bao nhiêu năm qua cũng không phải là giả tạo.
Sau khi cúp điện thoại, cô cụp mắt xuống rồi suy nghĩ một lúc lâu.
Chỉ cần người khác không tới làm tổn thương con của cô, chắc chắn cô sẽ không chủ động làm hại bất kỳ kẻ nào hết.
Nhưng hạt mầm nghi ngờ đã được gieo vào lòng cô, xem ra cô không cần phải tiếp tục tình bạn này nữa làm gì, vậy thì cô sẽ từ từ cắt đứt liên lạc với họ, việc này cũng sẽ tốt cho cả hai.
Không ai quan trọng hơn con của cô. Bất chấp những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng mình, trong tiềm thức, cô đã lựa chọn con đường tốt nhất cho con gái của mình.
Tốt nhất là cô phải ngăn không cho Tư Vận và Phương Lễ đến với nhau.
Nếu cô hết thời gian…
Trịnh Vãn ngước nhìn Nghiêm Quân Thành đang đi về phía cô.
Cô cúi người, lấy mấy tờ khăn giấy ra đưa cho anh: “Tịnh Hoa nói là cô ấy sắp tới Đông Thành rồi, em không tiện hỏi thăm, tình hình nhà họ Quý thế nào vậy, anh có biết không?”
Nghiêm Quân Thành chậm rãi lau nước trên tay mình đi, vừa lau vừa nói: “Ý em là Quý Bách Hiên à? Anh ta đã có vợ và con gái, nhà vợ anh ta không hề tầm thường. Quý Bách Hiên không thiếu con cái đâu, giờ anh ta chỉ muốn giành lấy tất cả mọi quyền lợi cho riêng mình. Nếu bạn của em và cháu trai cô ấy đã đến Đông Thành, đó là phúc hay họa thì hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân họ, nhưng xem ra là họ đã có quyết định rồi đó.”
Lòng Trịnh Vãn trĩu nặng, cô hỏi: “Còn anh thì sao?”
Nghiêm Quân Thành nhìn cô.
Lông mày và đôi mắt đẹp như tranh vẽ của cô lại nhuốm màu buồn bã: “Công ty của anh có quan hệ gì với nhà họ Quý không? Những chuyện này em không biết nhiều lắm, nếu em thân thiết với họ quá thì có mang đến cho anh phiền phức không đáng có nào không?”
“Gì cơ?”
“Nếu bị người khác hiểu lầm thì sẽ gây phiền phức cho anh.” Cô nhẹ nhàng nói: “Những chuyện này em cũng không hiểu cho lắm, chỉ sợ em sẽ làm chậm trễ chuyện quan trọng của anh.”
Nghiêm Quân Thành chợt hoảng hốt.
Hiếm có khoảnh khắc nào anh rơi vào tình thế này, suy nghĩ của anh như đã du hành trong không gian, phiêu du và mơ hồ.
Cô đến gần anh, cụp mắt rồi đưa tay giúp anh kéo ống tay áo mà hồi nãy anh đã xắn lên xuống, sau đó cô cẩn thận cài nút ở cổ tay áo lại cho anh.
Giọng nói của cô, hơi thở của cô như vây lấy anh.
“Anh có thể nói cho em biết mà, em sẽ nghe anh.”
Bấy giờ anh mới tỉnh táo lại, trái cổ của anh lăn lên lăn xuống, ngữ khí hơi khàn khàn: “Không, sẽ không có vấn đề gì đâu, nếu muốn thì em vẫn có thể tiếp tục qua lại với bọn họ.”
Cô lắc đầu: “Hay thôi đi nhé, quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, đâu có giống nhau nữa đâu. Nhiều việc anh không nói nhưng em vẫn có thể hiểu được. Em sợ phiền phức, nhưng em càng sợ mình sẽ gây phiền phức cho anh hơn.”
Anh nhìn vào mu bàn tay của cô, nó đã trắng lại như ban đầu.
Nỗi muộn phiền trong lòng anh cũng tiêu tan và hoà vào trong hư không.
“Được.”
Anh không muốn ép buộc cô.
Ở bên cạnh anh, cô chỉ cần cân nhắc một điều duy nhất, là thích hay không thích.
Tất cả mọi thứ đều sẽ được thực hiện như mong muốn ấy của cô.
Dù cô có muốn điều gì đi chăng nữa, thì anh đều có thể cho cô.
Nhưng anh không muốn những sự náo động đó quấy rầy đến cô, anh cũng không muốn, không muốn cô phiền lòng vì những người không quan trọng ấy.
Hoàn cảnh của nhà họ Quý rất đặc biệt và vô cùng rắc rối, đó không đơn giản là nhận ra người thân mà nó còn liên quan đến việc tranh giành quyền lực và lợi ích, những người đó và những thứ đó đều là nhân tố “không chịu yên thân”.
Anh không kìm được mà vươn tay ôm cô vào lòng, lòng bàn tay thô ráp sờ lên mái tóc đen nhánh của cô, anh nhắm mắt lại, giọng nói trầm trầm của anh vang lên: “Canh cá rất ngon, anh rất thích.”
Cô cũng ôm eo anh, dựa vào lồng ngực anh mà đáp rằng: “Vâng, vậy lần sau em sẽ làm cho anh.”
…
Trịnh Vãn sẽ quay lại làm việc vào ngày mai.
Mấy ngày liền không gặp con gái, cô cũng nhớ con mình lắm, sáng nay cô đã nói chuyện về con gái mình với cô giáo Triệu, buổi tối cô sẽ đến trường đón con về nhà.
Tối đến, cô ra ngoài cùng với Nghiêm Quân Thành.
Cô không thể cản được anh.
Không biết tài xế đã đi đâu rồi nhưng chìa khóa vẫn còn ở chỗ anh. Anh mở cửa xe cho cô, cô hơi do dự, dường như anh đã hiểu được sự do dự trong cô, vậy nên anh nói nhỏ: “Em đừng lo, còn sớm, anh đưa em đến cổng trường rồi đi ngay.”
Cô lắc đầu thở dài: “Em vẫn muốn nói với con bé trước đã. Con bé đã lớn rồi, cũng có chủ kiến của riêng mình, em muốn cho con bé một khoảng thời gian để chấp nhận và thích nghi.”
“Yên tâm đi.” Anh cúi người thắt dây an toàn cho cô, xác định chắc chắn là cô đã ngồi xong thì anh mới tùy ý đứng bên cạnh xe của mình, tay thì tùy tiện đặt lên cửa xe: “Hai mẹ nói chuyện ổn thỏa rồi thì báo cho anh là được, còn lại thì để cho anh sắp xếp.”
“Vâng.”
Sau đó anh mới đóng cửa xe lại, đi một vòng rồi mới lên xe và khởi động.
Trịnh Vãn mỉm cười: “Con bé rất hiểu chuyện, mới mười lăm tuổi thôi mà đã biết xót cho mẹ rồi, cách đây không lâu con bé còn nói chuyện này với em nữa đó.”
Khi nhắc đến con gái, tâm trạng của cô sẽ trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
… Cách đây không lâu.
Nét mặt Nghiêm Quân Thành vẫn như bình thường, một tay anh nắm chặt vô lăng, ánh mắt chăm chú nhìn vào con đường phía trước, không có ý tiếp nối câu chuyện này của cô.
Trịnh Vãn chỉ coi như là tạm thời anh vẫn chưa quen.
Cô cũng ngừng nói về con gái mình.
Cả đoạn đường cứ im lìm như thế, càng đi đến gần trường thì đường càng rộng, nhưng xe không đi thẳng vào mà rẽ vào làn đường bên phải.
Cô sực tỉnh, lên tiếng nhắc nhở anh: “… Hình như mình đi nhầm đường đó anh.”
“Thôi không sao hết, vẫn có thể đi đến đó, nhưng sẽ xa hơn một chút.” Cô lại nói tiếp.
Nghiêm Quân Thành khẽ “ừ”.
Con đường này vắng vẻ hơn, anh đậu xe ở một bãi đậu xe bên đường.
Trịnh Vãn không hiểu gì, chỉ biết kinh ngạc nhìn anh: “Anh…”
Anh cởi dây an toàn ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, anh vươn tay ôm lấy gáy cô, dùng cảm xúc mãnh liệt chặn môi cô lại.
Cô không thể phản kháng lại, chỉ biết mở miệng của mình ra.
Từ trước đến nay, anh luôn là một người thợ săn quyết đoán nhất, luôn buộc cô phải nhượng bộ, nhượng bộ từng li từng tí, đôi tay cô yếu ớt lắm, muốn đẩy vai anh ra nhưng chẳng hề có chút sức lực nào, cuối cùng, cô chỉ đành chấp nhận, đặt bàn tay trắng nõn của mình lên đôi vai anh.
Dường như cô vẫn không thể chịu đựng được.
Nhưng cô không hề hay biết rằng, đây chính là nụ hôn kiềm chế nhất.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Vâng, bản cập nhật hôm nay ở đây.
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, chương này sẽ thả hai trăm phong bì màu đỏ! Điên cuồng hôn bạn.