Trước khi diễn ra kỳ thi đại học, Trịnh Vãn luôn tin rằng anh có những phẩm chất mà cô không bao giờ sánh được trong đời.
Anh rất biết cách kiềm chế và có tính kỷ luật cao, anh bình tĩnh và vô cùng điềm đạm.
Cô cũng bị ám ảnh bởi những điều ấy. Như thể là không có bất kỳ một vấn đề nào mà anh không thể giải quyết được, cũng không có chuyện gì mà anh không thể làm được. Tuy rằng anh có tính tình cứng cỏi và mạnh mẽ, nhưng cô vẫn rất thích anh, cô không thể nhẫn tâm với anh được, biết anh lúc nào cũng cứng miệng nhưng luôn mềm lòng với mình.
Ngoài miệng thì cứ nói là sẽ không thích cô vĩnh viễn, nhưng thật sự là anh rất tốt với cô.
Cô vô tình nhắc đến một cửa hàng bánh rán ở khu Thượng Hải nhưng lại có rất nhiều người xếp hàng đợi mua.
Cô chỉ vô tình đề cập đến chuyện này thôi, mà, ngay ngày hôm sau anh đã chạy đi mua nó cho cô.
Khi đến lượt cô phải trực nhật, anh sẽ để bài kiểm tra trong tay mình sang một bên rồi lặng lẽ làm nốt cho cô.
Cô buồn ngủ giữa giờ học nên nằm sấp trên bàn và tranh thủ chợp mắt, khi tỉnh lại, thì cô đã khoác chiếc áo đồng phục học sinh của anh trên người, mọi ngóc ngách trong khoang mũi của cô đều tràn ngập hương bạc hà nhàn nhạt từ quần áo của anh.
Cô cũng có thể cảm nhận được thứ tình cảm quyến luyến mà anh dành cho cô.
Dù đang là mùa hè, thì anh cũng sẽ nắm tay cô mãi không buông, trên ngọn đồi ở sau trường, anh sẽ ôm cô mãi không chịu buông tay, cứ hôn cô hết lần này cho đến lần khác.
Ngoài anh ra, anh không cho phép bất kỳ một người bạn khác giới nào xuất hiện trong cuộc sống của cô.
Chỉ cần mấy cậu con trai khác nhìn cô nhiều hơn một cái thôi, thì anh cũng sẽ để ý đến.
Dù rằng tình cảm đậm sâu, nhưng cô cảm thấy nó vẫn nằm trong mức chấp nhận được.
Mãi cho đến sau kỳ thi đại học.
Cô không thể hiểu nổi, tại sao sau khi đi đến bước cuối cùng, anh lại thay đổi nhiều đến vậy?
Anh mê đắm một số thứ, thậm chí là nghiện chúng, khoảng thời gian đó, anh hỗn loạn và buông thả, cô không biết anh lấy năng lượng từ đâu mà lúc nào cũng dồi dào thể lực như thế, cứ như thể là không biết mỏi mệt vậy.
Khi cô vô cùng mệt mỏi, cô sẽ tự an ủi mình thế này: Đợi đến khi nhập học thì sẽ tốt hơn thôi.
Dù gì thì đến lúc đó họ cũng sẽ yêu xa, họ sẽ chỉ gặp được nhau vào những ngày lễ.
Giống như tất cả sinh viên sắp bước chân vào ngưỡng cửa đại học này vậy, cô cũng đang hướng tới tương lai. Không còn áp lực của kỳ thi đại học đè nặng trên vai mình nữa, khi đã trở một sinh viên đại học, có nghĩa là cô đã trưởng thành, chẳng phải là cô nên có một khoảng thời gian thật vui vẻ ư? Cô khát khao được gặp gỡ những người bạn mới ở những thành phố mới. Cô thực sự thấy rất mệt mỏi mỗi khi ở lại Đông Thành… Mặc dù cô sinh ra và lớn lên ở nơi đây nhưng cô không hề thích thời tiết của nơi này.
Cho đến đêm trước ngày điền vào tờ nguyện vọng.
Cô đang nằm nghiêng người sang một bên, mê man chực ngủ, còn anh thì cúi xuống hôn cô.
“Yên tâm đi, anh cũng sẽ đến Nam Thành, anh đã xem thử rồi, đại học Nam Thành cách trường em muốn học không xa cho lắm.”
“Mất chừng nửa tiếng nếu đến đó bằng xe buýt.”
“Đến lúc đó anh sẽ tìm một vài công việc, thuê một căn nhà ở gần trường học của em, vậy là chúng ta có thể ở cùng với nhau, anh đã tra thử rồi, mình không cần phải ở trong ký túc của trường đâu.”
“Khi em hai mươi mốt và anh hai mươi hai, chúng ta sẽ lãnh giấy chứng nhận kết hôn.”
Cô đã vô cùng ngạc nhiên.
Có một tấm lưới bao trùm lấy cô, cô gần như chẳng thể hít thở được nữa.
Cô run rẩy hỏi anh rằng: “Anh học đại học Nam Thành ư? Chẳng phải đã bàn bạc và nói là anh sẽ ở lại Đông Thành học đại học sao?”
Điểm của anh cao đến mức anh có thể vào bất kỳ trường đại học nổi tiếng nào.
Hai trường đại học ở Đông Thành đã “vươn cành oliu” ra để mời gọi anh về với trường của họ.
“Anh không muốn cách em quá xa.” Anh ôm chặt lấy cô từ phía đằng sau.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả.” Anh cẩn thận hôn lên gáy cô, tuy thanh âm nghe mơ hồ mà kiên định vô cùng: “Anh đã quyết rồi.”
Khoảnh khắc ấy, cô gần như không thể nhận ra đó là anh.
Sao lại có một người… liều lĩnh đến nhường này?
Anh có thể học ở ngôi trường tốt nhất, nhưng tại sao lại đến Nam Thành vì cô? Sự tỉnh táo của anh đã đi đâu mất rồi? Còn sự kiềm chế và bình tĩnh của anh thì sao?
Cô khó thở, cô thấy anh thật đáng sợ và xa lạ biết bao.
Tại sao lại như vậy? Tại sao lại từ bỏ tương lai, tại sao cứ nhất quyết phải ở bên cô? Tại sao lại nói về chuyện kết hôn khi còn quá trẻ như thế này?
Một khi anh đến Nam Thành, cô nhất định phải lấy anh thật ư?
Chẳng đợi đến khi cô thoát ra khỏi nỗi sợ hãi để tiếp tục khuyên nhủ anh.
Thì ba của anh đã tìm đến cô.
Dù ngượng ngùng lắm, nhưng khi đó cô cũng đã thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thoải mái vô cùng.
Cô như đã tìm được lý do để rời xa anh.
Và những lời ba anh nói tựa như một gáo nước lạnh vậy, dập tắt chút tình yêu còn sót lại trong cô.
Thế là, cô chia tay.
Tất nhiên là anh không muốn như thế. Nhưng từ rất lâu về trước, quan hệ giữa bọn họ đã không còn giống như bình thường nữa, cô nắm được hết tất cả của anh, nắm được cả điểm yếu của anh.
Sau đó, cô mới nhận ra rằng, hoá ra anh không phải là một người vạn năng – thứ gì cũng biết, hóa ra, trong mối quan hệ này của họ, dẫu rằng họ tiếp tục ở bên nhau hay là phải chia tay, thì quyền quyết định đều nằm hết trong tay cô.
Dù rằng cuối cùng anh cũng chịu thỏa hiệp, nguyện đồng ý và quyết định ở lại trường đại học ở Đông Thành, thì cô vẫn kiên quyết chia tay anh.
Anh khó hiểu, thậm chí là anh còn vô cùng tức giận: “Anh đã hứa với em là anh sẽ ở lại Đông Thành rồi mà, tại sao em vẫn còn nhắc đến chuyện đó nữa?”
Cô cụp mắt xuống mà rằng: “Nghiêm Quân Thành, em sẽ không bao giờ quên những gì mà ba anh đã nói với em. Chúng ta không hợp nhau đâu, có bên nhau rồi cũng sẽ ly biệt thôi. Anh hãy vào trường đại học tốt nhất đi, sau này anh sẽ có cơ hội gặp được người tốt hơn em.”
Dù cho anh có tức giận.
Hay khi cơn giận dữ đã qua và anh đang cầu xin cô.
Thì cô vẫn không thay đổi ý định.
Sau một khoảng thời gian dài chìm trong nỗi bế tắc, ba mẹ cô đã tiễn cô ra tàu lửa, ngày hôm đó cô thấy vui vẻ lắm, nhưng không ngờ, lúc đang đợi tàu lửa thì lại nhận ra là điện thoại di động của mình đã bị đánh cắp.
Ba mẹ an ủi cô: “Chỉ là điện thoại di động thôi mà, con đã làm mất rồi thì cứ mua cái mới đi, đến Nam Thành thì ba mẹ mua cái mới cho con, đổi sang số Nam Thành thì gói cước sẽ tiết kiệm hơn.”
Bấy giờ thì cô đã vui vẻ trở lại.
Nhìn cảnh vật lướt ngang qua, Đông Thành ngày một xa dần, cô nghĩ, cô nên nói lời từ biệt quá khứ đi thôi, không nên để năm mười tám tuổi mưa rền gió dữ này trôi dạt đến Nam Thành làm gì.
Khi đến Nam Thành, cô đã mua một chiếc điện thoại di động mới, thay đổi số địa phương và thẳng tay thay đổi hết mọi phương thức liên lạc.
Cuối cùng thì Nghiêm Quân Thành cũng đã biến mất khỏi cuộc đời cô.
Cô thật lòng muốn chia tay anh, chia tay một cách thật dứt khoát.
Đến cả cô cũng không biết tại sao mình lại… tàn nhẫn đến vậy. Khi ấy cô đã nghĩ gì thế nhỉ? Cô đã ở bên anh hai năm, cô cho anh tất cả mọi thứ, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên mà họ ôm nhau, nụ hôn đầu tiên trao nhau, lần đầu tiên làm chuyện ấy, cô không nợ anh bất kỳ một thứ gì, và anh cũng thế, anh không hề mắc nợ cô.
Cô rất muốn sống một cuộc sống khác.
Khi còn trẻ, cái thuở tình cảm sáng trong mà non nớt, cô đã chọn nghe theo lời con tim mình nói. Anh đã trở thành cơn mưa rơi trong kỳ thi đại học hằng năm, trở thành một bộ phim thanh xuân vườn trường đã đi đến hồi kết, có lẽ, thi thoảng cô sẽ thấy nhớ nhung, sẽ thấy hoài niệm, nhưng tuyệt nhiên cô không bao giờ muốn quay trở về quá khứ.
…
“Ba mẹ xin nghỉ học giúp anh, anh không tham gia khóa huấn luyện quân sự.” Giọng nói trầm trầm của anh kéo cô quay trở về thực tại.
Cô rất muốn gượng cười một tiếng, mà cô cũng đã làm như thế thật rồi: “Vậy thì tốt.”
“Không cần phải lo nghĩ đến việc xóa vết sẹo này đi. Anh không quan tâm đến nó đâu.”
Anh im lặng chừng hai giây, rồi lại hỏi cô rằng: “Em sợ à? Bị dọa rồi ư?”
Cô chưa kịp trả lời thì anh đã nói tiếp: “Nếu em sợ thì anh sẽ đến gặp bác sĩ và cố gắng để xóa nó đi.”
Cô lắc đầu: “Không, em không sợ, chỉ sợ anh còn đau thôi.”
“Anh không đau.”
Anh đã nếm trải cảm giác đau đớn hơn thế này gấp trăm lần, anh đã tê liệt rồi.
Hôm đó anh vội vã lao đến ga tàu, bị xe hất văng xuống đất và không thể nghe thấy tiếng còi xe phía đằng sau. Anh nằm trên con đường nhựa và nhìn lên bầu trời nhuốm màu máu.
Khi tỉnh dậy, anh gọi tên cô hết lần này đến lần khác.
Gọi đến khi máy hết pin, máy tự động tắt đi và chỉ có một câu trả lời lạnh tanh: Số máy quý khách vừa gọi hiện đã bị khoá.
Thuở còn trẻ, anh kiêu ngạo vô cùng.
Anh không thể thừa nhận rằng mình đã bị bỏ rơi, anh không thể vẫy đuôi như một con chó sau khi cô vô tâm bỏ rơi anh.
Anh nghĩ rằng, những gì mình làm đã đạt đến giới hạn của chính mình rồi.
Thuở còn trẻ, anh vô cùng để tâm đến lòng tự trọng.
Rõ ràng là do cô không cần anh mà, thế thì tại sao anh cứ phải đến tìm cô hết lần này đến lần khác, rồi tại sao lại cầu xin cô hãy nhìn anh thêm một lần nữa đi?
Nhưng rồi anh lại nhớ cô, nhớ đến tột cùng, khi anh không thể chịu đựng được nữa và quyết định sẽ từ bỏ hết thảy mọi thứ, dù có phải làm chó cũng không hề hấn gì, anh đã đến Nam Thành ngay trong đêm, nhưng anh lại tận mắt chứng kiến cảnh cô đã yêu người khác.
…
Nghiêm Quân Thành nhắm mắt lại, yết hầu của anh lăn lên lăn xuống.
Trịnh Vãn im lặng, ấy là chuyện của quá khứ, nếu không hỏi ra thành lời thì nó sẽ cứ nghẹn ứ ở cổ họng mãi, nhưng nếu hỏi ra được thì cũng chẳng đổi thay được gì.
Năm đó, đúng là cô đã hết yêu anh, đúng là cô rất muốn rời xa anh.
Cho dù cô có quay lại thời điểm đó, thì chẳng là cô cũng sẽ đưa ra quyết định như thế thôi sao?
Cô đưa tay ra, nhưng vẫn chưa chạm vào anh.
Anh nắm lấy tay cô và ấn tay cô lên gối nằm.
Cô bị kéo vào mạng lưới mà anh đã dệt nên cho cô. Không cách nào tránh thoát được.
Kể từ sau khi gặp lại nhau đến giờ, lúc nào anh cũng rất kiên nhẫn, nhưng có vẻ như lần này anh đã cởi bỏ lớp ngụy trang ra, như thể là đã trở về khách sạn sau kỳ thi đại học, anh dùng lòng bàn tay nắm lấy mắt cá chân của cô, anh chỉ dùng một cú giật mạnh thôi mà cô đã quay trở về vòng tay của anh.
Chút dịu dàng mà anh dựng xây nên.
Mỗi một thứ đều nặng nề và tàn nhẫn vô cùng.
Có một khoảnh khắc, cô không thể nhận ra được đêm nay là đêm nào.
Là khi mười tám tuổi hay ba mươi tám tuổi?
Cũng giống như năm đó vậy, cô không kìm được lòng mình mà để lại mấy vết cào trên tấm lưng anh.
Cô biết anh sẽ không tổn thương đến cô.
Nhưng cơ thể cô cũng có ý thức tự bảo vệ lấy nó.
Như đang có một con dao và một cái rìu cùng đục đẽo ở nơi đây vậy, khiến người ta khó lòng mà chịu đựng được.
Mí mắt cô nặng như núi, gần như là không thể mở ra được, cô giống như một con cá mắc cạn nay đã được quay về với làn nước, cứ thở hổn hển đầy khó nhọc. Mái tóc đã mướt mát mồ hôi dính bết vào gò má và xương quai xanh, giờ đây, cô không nghĩ đến bất kỳ một thứ gì nữa, cũng không nghĩ đến bất cứ một ai, và không hề nhớ nhung bất kỳ một câu chuyện nào trong quá khứ đã qua.
Dư âm vang vọng mãi.
Cứ như thể là cô đã rơi từ trên cao xuống vậy, và cho đến khi một đám mây nâng đỡ cô lên.
Như một trải nghiệm thách thức cực hạn, ly kỳ thật đấy, nhưng cũng khó quên biết bao.
Anh ôm chặt lấy cô mà nói, giọng anh nghe khàn khàn: “Anh xin lỗi.”
Anh nghĩ rằng anh có thể kiểm soát được.
Nhưng anh không thể. Chỉ cần anh nghĩ đến chuyện cô đã từng yêu người khác, anh sẽ không thể kiểm soát được bản thân mình.
Mọi tế bào trong anh đều đang thét gào, đang bồn chồn.
Anh biết rằng, đó là sự ghen tuông dữ dội đang bị kìm hãm tận sâu trong trái tim anh.
Trước đây, cô chỉ nhìn người khác thôi mà anh cũng sẽ trách bản thân mình vô dụng.
Chứ đừng nói đến việc cô từng yêu, từng kết hôn và từng trao lời hứa trọn đời cho một người.
…
Đêm đã khuya.
Nghe tiếng thở đều đều của con gái, Trịnh Vãn dần bình tĩnh lại.
Cô chống khuỷu tay lên nhìn hết một lượt, ánh mắt đong đầy yêu thương, từ trán cho đến lông mày, mũi, miệng, thứ gì cô cũng thấy thích. Đây là con của cô, khi Tư Vận vừa mới sinh ra, cô có thể nhìn ngắm khuôn mặt đang say giấc của con bé rất lâu. Dù có nhìn như thế nào thì vẫn cứ thấy không đủ.
Cô đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt mái tóc và vầng trán của con gái.
Cô không thể ngủ được.
Cô thức dậy, khoác hờ chiếc áo choàng ngủ vào, chỉ sợ mình sẽ đánh thức con gái đang ngủ, rồi sau đó cô mở cửa bước ra ngoài ban công.
Ban công ở tầng dưới.
Nghiêm Quân Thành đang dựa vào lan can, một điếu thuốc được kẹp giữa hai ngón tay thon thả, làn khói đang lượn lờ xung quanh nhanh chóng bị thổi bay đi.
Giờ đây, họ đang cùng nhìn lên bầu trời đêm như nhau.
Có một vài mẩu thuốc lá đang nằm trong cái gạt tàn đặt ở bên cạnh anh.
Trong mấy năm đó, chứng nghiện thuốc lá của anh phát tác vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ có nicotine mới có thể khiến cho anh bình tĩnh trở lại, không biết ý nghĩ độc ác đó cứ quanh quẩn mãi trong đầu anh bao nhiêu lần, thật lòng là anh chẳng biết bao nhiêu lần mình đã lên kế hoạch, và cũng chẳng hay, chẳng biết bao nhiêu lần xe của mình chỉ cách Trần Mục một bước. Nhưng vẫn nhờ có nó mà anh đã có thể bình tĩnh lại.
Cho đến một lần, có một chiếc xe tăng tốc và dừng lại ở nơi cách anh chỉ một bước chân.
Anh nhìn nó với đôi mắt lạnh lùng.
Trần Mục ngồi ở trong xe, anh ấy bình tĩnh nhìn anh.
Bọn họ đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết.
Nghiêm Quân Thành nghiền điếu thuốc vào trong gạt tàn, vệt khói mờ kia cũng bị dập tắt theo.
Anh quay lại phòng, đứng trước bồn rửa tay, anh rửa tay thật chậm rãi, sau khi chắc chắn rằng mùi thuốc lá đã bị xua đi hết, bấy giờ anh mới dám chạm vào chiếc khăn quàng cổ.
Đừng bận tâm thêm nữa.
Cô đã quay về bên anh rồi.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Chương này thả một trăm phong bì màu đỏ ~
[A a a a! Không biết mọi người có hiểu được mối liên hệ giữa một người phụ nữ và một người đàn ông hay không nhỉ, những người như Trịnh Vãn sẽ bị hấp dẫn bởi những người đàn ông như anh Nghiêm và Trần Mục. Về bản chất thì có thể coi anh Nghiêm và Trần Mục thuộc cùng một kiểu người, ít nhất là trong tình yêu]
[Có thể là bọn họ điên thật đấy, nhưng họ vẫn có giới hạn của riêng mình, cho nên, trong mấy năm qua, anh Nghiêm không hề xuất hiện ở trước mặt cô ấy, Trần Mục biết rõ sự tồn tại của anh Nghiêm, và anh ấy cũng sẽ không hé răng nửa lời trước mặt Trịnh Vãn]