Tại cuộc họp thường niên này, không ít ông chủ mang theo cả con cái của mình tới, nhiều người trong số họ trạc tuổi Trịnh Tư Vận, Nghiêm Dục đứng bên cạnh giới thiệu, chẳng mấy chốc, cô bé cũng hòa nhập vào hội những cô cậu chủ Đông Thành.
Nghiêm Quân Thành bảo Hà Thanh Nguyên tiếp khách, thấy Trịnh Vãn thỉnh thoảng lộ ra vẻ mệt mỏi, anh lập tức đưa cô lên thang máy đặc biệt dẫn đến dãy phòng của anh ở Thịnh Quan.
Trịnh Vãn ngồi trên ghế sofa, chậm rãi thở ra một hơi.
Nghiêm Quân Thành ở bên cạnh cô, nâng chân cô đặt lên đùi mình, tùy tiện tháo đồng hồ ra và khéo léo xoa bóp bắp chân của cô.
Trong lòng Trịnh Vãn vô cùng rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn do dự hỏi: “Quý Bách Hiên, cha ruột của Phương Lễ là người như thế nào, anh có biết không?”
“Quý Bách Hiên?” Nghiêm Quân Thành suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Anh không tiếp xúc nhiều với anh ta, nhưng thương nhân vốn coi trọng lợi nhuận, đương nhiên là đặt lợi ích lên đầu. Một người như vậy thì làm gì hay nói gì cũng chỉ nghĩ đến lợi ích thôi.”
Trịnh Vãn biết rất rõ về Nghiêm Quân Thành, anh không phải là tùy tiện đánh giá người khác, hơn nữa đánh giá của anh về Quý Bách Hiên rất nghiêm túc.
“Anh không cần ấn nữa, bắp chân em không còn đau nữa rồi.” Cô đến gần anh, thu hai chân đang đặt trên người anh lại, kéo cánh tay anh, nghiêm túc hỏi: “Đây là quy trình trong giới của anh sao? Em từng nghe anh nói, Quý Bách Hiên đã có vợ, nhưng hôm nay anh ta đưa Phương Lễ đến đây, có thích hợp không?”
Cô không biết nhiều về giới của Nghiêm Quân Thành, nhưng cô có cảm giác mơ hồ rằng có điều gì đó không ổn.
Giản Tĩnh Hoa nói với cô rằng Quý Bách Hiên vẫn đang sắp xếp Quý Phương Lễ sống trong một dãy phòng khách sạn, dự định năm mới sẽ đưa cậu ta về nhà cũ của nhà họ Quý. Hiện giờ, Phương Lễ vẫn chưa chính thức trở lại nhà họ Quý, vậy mà Quý Bách Hiên đã công khai đưa cậu ta đến cuộc họp thường niên của Thành Nguyên, có vẻ như không được hợp lý.
“Cũng khó nói.” Thấy cô cau mày, Nghiêm Quân Thành duỗi tay ôm lấy cô: “Quý Phương Lễ là con trai anh ta, cha dẫn con ra ngoài vui chơi cũng là chuyện bình thường.”
“Còn anh, với tư cách là người chủ trì, anh có thấy nó phù hợp không?” Trịnh Vãn hỏi.
“Không phù hợp lắm.”
Nghiêm Quân Thành không vòng vo với cô, chậm rãi nói: “Anh ta không sắp xếp việc nhận tổ quy tông. Anh đoán anh ta và vợ vẫn đang thương lượng, vào thời điểm như thế này, anh ta đưa Quý Phương Lễ ra mặt không được thích hợp.”
“Ý của anh là, anh ta không có được sự đồng ý của vợ, vậy thì thật là…” Trịnh Vãn lựa lời cẩn thận: “Có phải là không tôn trọng người vợ bây giờ của anh ta không?”
“Đúng.”
Nghiêm Quân Thành nắm lấy tay cô đặt trong lòng bàn tay mình, ngón tay cô mảnh khảnh và trắng trẻo, trên móng tay chỉ có một lớp sơn bóng nhẹ, không có hoa văn trang trí nhưng rất mềm mại và sáng bóng.
Đầu ngón tay anh chà xát từng tấc da thịt cô.
Trịnh Vãn đang đắm chìm trong suy nghĩ, không nhận thấy đôi mắt anh đang dần dần tối lại.
“Anh nói bọn họ còn đang thương lượng, thế mà anh ta lại dẫn Phương Lễ đến đây…” Trịnh Vãn nắm chặt tay, nghiêm nghị nói: “Anh nói thương nhân coi trọng lợi nhuận, làm mọi việc đều vì lợi nhuận, cho nên hôm nay anh ta dẫn Phương Lễ tới đây cũng là có lý do, đúng không?”
Nghiêm Quân Thành thở dài.
Vào một ngày đẹp trời như vậy, tại một khoảnh khắc như vậy, chỉ còn lại hai người họ, nhưng tâm trí cô lại cứ mải nghĩ về những thứ khác.
Những người không liên quan đó có đáng để cô hao tâm tổn trí đến vậy ư?
Trịnh Vãn không ngốc, đương nhiên đoán được những điểm mấu chốt, bây giờ cô chỉ đang xác nhận với anh mà thôi.
“Em không thích bị người khác tính toán như vậy.” Trịnh Vãn nghiêm túc nhìn Nghiêm Quân Thành: “Em rất ghét anh ta.”
Cô nói một cách nghiêm túc, nhưng Nghiêm Quân Thành lại cố ý nhìn ra chút nũng nịu trong đó, ánh mắt hiện lên sự vui vẻ.
“Chỉ là âm mưu mà thôi, không đáng để tức giận.” Anh dỗ dành cô: “Chỉ cần em không muốn, chỉ cần em không gật đầu, thì âm mưu tính toán gì cũng thành công cốc hết.”
“Em thân với Tĩnh Hoa hơn, nên tất nhiên em tin lời cô ấy hơn. Loại người bội bạc bất nghĩa, lăng nhăng đa tình là nguồn gốc của mọi bi kịch. Bây giờ, Phương Lễ tiếp xúc với anh ta, sớm hay muộn, một ngày nào đó cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
“Em đang lo lắng cho Tư Vận sao?” Nghiêm Quân Thành hiểu ra, đồng thời cũng cảm thấy vẻ mặt tức giận của cô lúc này thật đáng yêu: “Con bé còn nhỏ, chưa hiểu biết nhiều.”
Lời vừa nói ra, anh khựng lại vài giây.
Mười lăm tuổi dường như cũng không còn quá nhỏ, đúng vào độ tuổi bắt đầu yêu đương.
“Nó rất nghe lời em, chỉ cần em dạy dỗ tốt thì nó sẽ hiểu thôi.” Nghiêm Quân Thành an ủi: “Em đừng lo quá.”
Trịnh Vãn bình tĩnh lại: “Nó mới mười lăm tuổi, vậy mà anh ta đã đánh giá giá trị của mẹ con em như hàng hóa vậy.”
Nghiêm Quân Thành không muốn nghe cô nói những lời như vậy, vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng đột nhiên siết chặt, không vui nói: “Loại người này đáng để em nói những lời như vậy sao? Em đang chọc giận anh đấy.”
Thấy cô im lặng, anh lại chậm rãi nói: “Em yên tâm, đều là chuyện nhỏ, mọi chuyện đã có anh, đừng lo quá.”
Trịnh Vãn dựa vào trong lòng anh, mi mắt rũ xuống, tư thế ôm như vậy khiến anh không thể nhìn ra cảm xúc thực sự trong mắt cô.
Cô nói: “Chỉ là có nhiều thứ khó đề phòng thôi. Em nói với anh này, khi em học năm thứ ba trung học, có một nam sinh trường dạy nghề ngày nào cũng chặn đường em ở chỗ gần nhà. Em còn nhớ anh ta hút thuốc, nhuộm tóc, mồm miệng bẩn thỉu, cha em đã cầm gậy đuổi anh ta chạy hai con phố đấy.”
“Đó là ai?”
Nghiêm Quân Thành hỏi một cách nghiêm túc.
Trịnh Vãn cười nói: “Đã bao nhiêu năm rồi mà anh còn muốn kiếm người ta sao? Em lấy ví dụ này để nói cho anh biết, con bé là con của em, cho dù người khác có ý đồ xấu nào với nó dù chỉ một chút, cho dù anh ta không kịp làm bất cứ điều gì thì em cũng không thể chịu đựng được.”
Nghiêm Quân Thành bình tĩnh gật đầu: “Xem ra, năm đó, ấn tượng của cha em với anh cũng không tồi.”
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Trịnh Vãn ngước mắt liếc anh một cái: “Ngày nào ở nhà em cũng nghe thấy ông ấy và mẹ mắng anh hết.”
“Mắng anh gì cơ?”
“Mắng anh là thằng nhãi đáng ghét.”
Nghiêm Quân Thành sững sờ trong vài giây. Nhìn xuống thấy Trịnh Vãn đang lén cười, anh hiểu cô đang mượn quá khứ để mắng anh, anh không khách khí với cô nữa, cũng chẳng phải nể nang gì, anh nắm lấy cổ tay cô, dùng sức một chút rồi ôm cô vào lòng, ngồi lên trên đùi anh.
Ngón tay anh mò lên trên, mở khóa váy của cô.
“Chuyện của con, em không cần lo.” Anh hôn vành tai của cô, mơ hồ nói: “Cho dù muốn đuổi thằng nhóc đáng ghét kia đi thì người đó cũng là anh, không phải em.”
Quý Bách Hiên có thể làm được gì cơ chứ?
Một người kém cỏi như vậy mà cũng có thể khiến cô lo lắng bất an như vậy.
Để cô được yên tâm, anh không ngại đạp Quý Bách Hiên xuống.
Trong phòng riêng trên tầng cao nhất của Thịnh Quan, vài đứa trẻ cùng tuổi giống như những con ngựa hoang chạy loạn, có thể gọi chúng là một bầy yêu quái đang nhảy múa điên cuồng.
Trịnh Tư Vận ghét sự ồn ào đó, bèn bước lên sân thượng, chống khuỷu tay vào lan can, thoải mái nhìn lên những vì sao trên bầu trời. Cô bé bắt đầu thích cuộc sống như vậy, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy hoảng sợ “Chẳng lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ?” Chỉ khi mỗi sáng thức dậy, nhìn thấy bóng dáng của mẹ, cô bé mới dần bình tĩnh lại.
“Cậu đang nhìn gì vậy?”
Một giọng nói lười biếng phát ra từ phía sau.
Trịnh Tư Vận không quay đầu lại, cô bé vẫn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng trả lời: “Tôi đang tìm xem có sao băng không.”
Nghiêm Dục đi đến bên cạnh cô bé, cách khoảng nửa mét, cậu ta cũng nhìn lên: “Ước nguyện sao? Vậy chi bằng cậu trực tiếp đến gặp chú tôi cho rồi, đảm bảo linh nghiệm hơn cả sao băng.”
“Gì vậy chứ?” Trịnh Tư Vận quay đầu nhìn cậu ta: “Sao cậu không chơi cùng bọn họ?”
“Thật nhàm chán.”
Nghiêm Dục do dự một chút, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi cô bé: “Cậu và cậu ta có chuyện gì?”
Trịnh Tư Vận cố ý hỏi: “Ai cơ?”
“Tên Lễ gì đó ấy?” Nghiêm Dục nghiêm túc nói: “Cậu tưởng tôi không nhìn ra sao, quan hệ giữa hai người có hơi kỳ lạ, đang hẹn hò sao?”
Không đợi Trịnh Tư Vận trả lời, cậu ta đã lẩm bẩm như một ông cụ non: “Trịnh Tư Vận, cậu điên rồi, cậu mới có tí tuổi, mười lăm tuổi đầu mà đã học đòi yêu sớm? Cậu có còn muốn học đại học không?”
Trịnh Tư Vận hít một hơi thật sâu.
Mọi cảm xúc bình yên của cô bé đều bị cậu ta làm xáo trộn, chỉ còn lại… Tức giận.
Cô bé nhẫn nhịn nói: “Cậu nói bậy bạ gì vậy?”
Nghiêm Dục không tin, độ nhạy cảm của cậu ta trong việc hóng hớt là vô địch, cậu ta đứng thứ hai, không ai đứng thứ nhất!
Lúc trước, cậu ta đã dựa vào khả năng này để phán đoán mối quan hệ giữa chú và thím!
Chỉ với chút mánh khóe của Trịnh Tư Vận, sao có thể lừa nổi cậu ta?
Cô bé còn non lắm!
“Tránh xa tên đó ra.” Nghiêm Dục nghiêm túc thuyết phục: “Đừng thương hại cậu ta, đừng mềm lòng phạm sai lầm, đàn ông không đáng để cậu thương hại. Tôi không biết rõ về cậu ta, nhưng chỉ xét cha của cậu ta thôi, đoán xem cha cậu ta từng có biệt danh gì ở Đông Thành, nói ra đến tôi còn đỏ mặt, bốn tên lưu manh của Đông Thành, không biết xấu hổ, lão già dê! Đặng Mạc Ninh vừa nói với tôi như vậy đấy. Trước kia, cậu ta đã từng thấy sự cha của Phương Lễ ôm một nữ sinh đi dạo quanh khu mua sắm, đúng là mặt dày mà, tuổi ông ta có thể làm cha của nữ sinh đó đấy.”
“Cậu học giỏi, chắc hẳn đã nghe câu “nhà dột từ nóc” rồi chứ? Nóc nhà cậu ta đã mục nát rồi, nát đến thối rữa!”
Nghiêm Dục bất lực nói.
Càng nói, cậu ta càng kích động, Trịnh Tư Vận lặng lẽ nhích ra xa một chút, bình tĩnh ngoáy lỗ tai, màng nhĩ cô bé sắp thủng đến nơi rồi.
“Anh trai.”
Trịnh Tư Vận gọi cậu ta.
Nghiêm Dục sửng sốt, nghĩ rằng mình bị ảo giác, nếu không thì làm sao anh có thể nghe thấy Trịnh Tư Vận gọi mình là anh trai chứ?
“Tôi không thích cậu ta, tôi không thích cậu ta. Dù tất cả đàn ông trên thế giới đều chết hết thì tôi cũng sẽ không thích cậu ta.” Trịnh Vận Tư mỉm cười: “Thầy Nghiêm, thầy có thể ngừng giảng đạo được rồi chứ?”
“Nói cậu ta thì thôi đi, sao cậu còn muốn nguyền rủa đàn ông chúng tôi chết hết chứ?”
“Thế giới sẽ sạch sẽ hơn nếu không có cậu đấy.”
Đấu khẩu một lúc, Nghiêm Dục thận trọng hỏi: “Không thích thật chứ?”
Cậu ta thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, tôi không ưa cậu ta, nếu như tên nhãi đó trở thành em rể tôi thì tôi sẽ tức chết, ngày nào đến nhà cậu, tỗi cũng phải hộc máu mất.”
“Hừ…” Trịnh Tư Vận lộ ra ghét bỏ, nhưng cũng tò mò hỏi: “Tại sao cậu lại ghét cậu ta? Không phải đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt sao?”
Nghiêm Dục xắn tay áo và đưa tay ra trước mặt cô bé.
Trịnh Tư Vận ngơ ngác.
Cậu ta càng tức điên: “Cô cả ơi, cậu mù rồi! Đồng hồ của cậu ta hôm nay đụng hàng với cái của tôi!”
Trịnh Tư Vận sững sờ, nhìn đồng hồ, sau đó chuyển tầm mắt đến khuôn mặt phẫn nộ của cậu ta, chớp chớp mắt: “Nghiêm Dục, có cần phải so đo như vậy không?”
Nghiêm Dục chống nạnh: “Điều tối kỵ nhất của đàn ông chính là đồng hồ bị đụng hàng đấy, cậu ta chọc tức tôi rồi.”
Mười lăm tuổi… Đàn ông.
Trịnh Tư Vận liếc nhìn cậu ta và thầm tặc lưỡi trong lòng, nhưng cô bé cũng không nói bất cứ điều gì làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ta.
Đúng lúc này, Đặng Mạc Ninh với khuôn mặt dán đầy giấy, trông như Bạch Vô Thường lẻn ra ngoài, bị gió lạnh làm cho rùng mình, lớn tiếng hỏi: “Anh em hai người đang nói gì thế?”
Nghiêm Dục không thèm quay đầu lại: “Tôi đang dạy em gái chọn bạn trai.”
Đặng Mặc Ninh nhanh chóng đưa tay xé tất cả các ghi chú trên mặt xuống, để lộ khuôn mặt tuấn tú, nói với Trịnh Tư Vận: “Cô cả muốn yêu đương rồi sao? Cậu nghĩ sao về tôi? Tôi sẽ là người đầu tiên xếp hàng, tôi sẽ là một người bạn trai mẫu mực, tôi cũng sẽ là một con chó trung thành, tôi sẽ đưa cậu về nhà, chắc chắn sẽ không để cậu chịu khổ đâu.”
Trịnh Tư Vận cố gắng hết sức để nén cười.
Hai người này đúng là hề hước mà.
Nghiêm Dục chịu không nổi nữa, quay đầu lại: “Này, Đặng Mặc Ninh, cậu mau đến nhà vệ sinh soi gương đi, ngưỡng như cậu mà cũng đòi làm em rể của tôi à? Cậu có ở rể nhà tôi cũng không cần.”
Đặng Mặc Ninh nào có chịu để yên khi nghe được những lời như vậy, nhào tới, hai người đánh một trận.
Trịnh Tư Vận cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa mà bật cười.
Không có giây phút nào hạnh phúc hơn lúc này, bắt đầu từ hôm nay, cô bé sẽ gác lại tất cả mọi chuyện của kiếp trước, không còn nhớ nhung, không còn căm ghét bản thân, cũng không còn phủ nhận chính mình nữa, người cô bé đã từng trao tấm chân tình, cho dù kết cục là thất bại hoàn toàn, thì người bội tình bạc nghĩa không phải cô bé, người tàn nhẫn không phải cô bé, người có lỗi càng không phải cô bé.
Cô bé đi qua một khu vườn và dừng lại ngắm hoa nở, nhưng không ngờ rằng đó lại là một đầm lầy.
Dù bị bao phủ bởi bùn nhơ, cô bé vẫn sẽ ngẩng cao đầu bước về phía trước.