Mê Thất Tùng Lâm - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Mê Thất Tùng Lâm


Chương 21



CHƯƠNG 21

Người chim phun thêm một ngụm máu đỏ nữa, sau đó thân thể đầy máu đỏ sậm của nó dần dần im lặng, mái tóc dài khô héo vô lực rủ xuống. Hình như nó đã mất đi ý thức, toàn bộ sức nặng của cơ thể dựa vào đôi cánh tay gầy yếu bị treo lên vách đá kia.

Một di thú đi vào bên trong nhà đá, chiếc đuôi phía sau lưng y thật dài, quật qua quật lại rất nhanh, có vẻ rất phấn khởi.

Dị thú cao lớn đứng im lặng trước mặt người chim, đôi mắt màu xám đen của y nhìn chằm chằm vào phần bụng nhô cao của người chim.

Đột ngột, bụng của người chim liên tục nhấp nhô, giống như có thứ gì đó ở bên trong đang cấp thiết muốn xé rách nó để chui ra ngoài.

Lớp da bụng mỏng manh gần như trong suốt, dưới ánh sáng mặt trời chói lọi, có thể mông lung nhìn thấy một cái bàn tay nhỏ, không ngừng giãy dụa mà cào lên thành bụng.

Rốt cuộc, người chim thê lương kêu to lên một tiếng, trên lớp da bụng mỏnh mảnh xuất hiện một vết rách dài, càng lúc càng lớn, từ bên trong, một cái thú trảo nhỏ xuất hiện, cố sức mà kéo miệng vết thương kia sang hai bên, sau đó vụt một cái, một sinh vật nhỏ từ bên trong vọt ra ngoài, mang theo máu và nội tạng của người chim.

Dị thú màu đen xám kia phản ứng linh họat, hơi cúi thấp người đón sinh vật chui từ trong bụng người chim ra, không hề để ý đến máu tung tóe cùng nội tạng bẩn thỉu, cũng như không hề để ý đến người chim bụng còn phanh ra, chết vô cùng thê thảm.

Sinh vật nhỏ kia bám cả tứ chi lên người dị thú, nó có một đôi mắt đồng tử màu đen, làn da đầy máu có thể nhìn thấy những vảy nhỏ màu đen bóng loáng. Cái đuôi dài, nhỏ màu đen của nó quấn quanh một cánh tay của dị thú, ngẩng đầu phát ra một tiếng gầm nhẹ non nớt.

Dị thú cũng khẽ chấn động ngực, phát ra âm thanh trầm thấp, như để đáp lại sinh vật nhỏ kia. Sau đấy, thanh âm trầm thấp dần dần truyến khắp cả bộ lạc, mang theo vui sướng kích động.

Dị thú nhỏ dùng đôi mắt đen bóng, ướt át nhìn xung quanh, đảo đến cái xác lạnh lẽo của người chim.

Ngắn ngủi dừng lại một lát, vì nó cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì nên trong mắt có chút nghi hoặc, nhưng mà rất nhanh chóng, nó bị tiếng kêu vui sướng của những dị thú khác hấp dẫn, sự nghi hoặc trong mắt nó nhanh chóng biến mất không còn chút dấu vết.

Mùi máu đậm đặc truyền từ trong nhà đá ra bên ngoài, xác của người chim vẫn đang bị treo trên bờ tường đá, gầy yếu chỉ còn da bọc xương, cái bụng cao đã biến mất, chỉ còn lại một miệng vết thương to dài, có nội tạng nhỏ vụn chảy ra bên ngoài, rơi xuống đá dưới chân tạo thành một vũng máu đỏ sậm.

Ôn Phong im lặng nhìn mọi chuyện xảy ra, sắc mặt đã tái nhợt. Sau đấy, anh từ từ khom lưng, hai tay chống lên đầu gối bắt đầu nôn mửa kịch liệt.

Dạ dày anh co rút, thức ăn lẫn dịch dạ dày chua đắng bốc lên, Ôn Phong nôn khổ sở. Chút thức ăn trong bụng anh nhanh chóng bị nôn hết, chỉ còn lại dịch dạ dày, cuối cùng Ôn Phong cũng ngừng lại được, hai tay anh ôm lấy phần bụng, khóe mắt đã đỏ ửng.

Sau khi xác định ấu thú sinh thành công, những dị thú chờ đợi quanh nhà đá dần dần rời đi.

Một cái thú trảo che đầy vảy màu ngân bạch hiện ra trước mắt Ôn Phong, lại bị anh cự tuyệt đẩy ra, đôi mắt màu đen tràn đầy kháng cự. Duy Tạp Tư không bắt ép Ôn Phong, hắn thu tay lại, đôi mắt thú màu vàng nhìn chăm chú vào anh, tình cảm bên trong phức tạp vô cùng.

Ôn Phong chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt anh nhăn nhó màu xanh trắng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Duy Tạp Tư một lúc, sau đấy anh đột ngột chạy vụt qua hắn. Dùng toàn lực mà chạy, mái tóc đen của anh bay lên trong gió, anh nhanh chóng chạy vụt ra khỏi khu vực nhà đá đáng sợ này, chui thẳng vào trong rừng cây u ám trước mặt.

Duy Tạp Tư vung đuôi, ánh mắt thâm trầm, cắn môi yên lặng đi theo phía sau Ôn Phong.

Ôn Phong chạy như điên, giống như đã mất đi lý trí, chỉ theo bản năng cử động hai chân, không hề do dự mà chạy vào trong khu vực cây cối nguy hiểm.

Cành lá rậm rạp che hết ánh sáng mặt trời, bên trong cây cối tối tăm vô cùng.

Đất ấm ướt, bụi cỏ cao cao, thân cây màu rên xanh đậm, có những sinh vật không rõ dần dần xuất hiện, tham lam nhìn chăm chú vào sinh vật đột ngột xâm nhập rừng cây này.

Một cành cây rung lên, một con sâu lông có màu sắc diễm lệ dần hạ xuống đỉnh đầu của Ôn Phong.

Một chiếc đuôi to dài yên lặng quăng đến, đánh bay con sâu lông kia đi, nó đập thẳng vào một thân cây, nát bét, chất lỏng màu vàng chảy ra, thân cây nhanh chóng bị ăn mòn, để lại một vệt màu đen trên vỏ gỗ.

Ôn Phong vẫn như cũ chạy bạt mạng, hai cánh tay da thịt trần trụi của anh đẩy những cành lá che trước mặt ra, bên trong đột nhiên xuất hiện một bông hoa rất lớn màu đỏ.

Cành lá của nó hơi văn vẹo mà quấn về phía hai chân của Ôn Phong, bông hoa mở thật to, nhằm về phía phần đầu không phòng bị của anh, bên trong nhị hoa còn chảy ra chất lỏng mùi tanh tưởi khó chịu.

Thế giới xung quanh thành công mà an tĩnh lại, Ôn Phong nhìn thẳng vào nhị hoa đang càng ngày càng gần mình, khuôn mặt anh vì chạy nhanh mà đỏ bừng, lông mi kích động nhấp nháy một chút, sau đó bình yên mà nhắm lại.

Mũi anh càng ngày càng ngửi thấy mùi vị tanh tưởi kia lại gần, nhưng đột nhiên có một tia gió lạnh xẹt qua bên má của anh, anh im lặng chờ đợi mấy giây, sau đó bất đắc dĩ mở mắt.

Hóa ra, cho dù là quyền lợi bỏ cuộc anh cũng không có.

Chất lỏng màu đỏ nhạt văng ra khắp mọi nơi, cây hoa ăn thịt người đỏ đậm kia đã bị nhổ tận gốc, để lộ ra nhưng thi thể thối rữa ở bên dưới, còn có vô số những con ròi bọ kinh tởm. Chúng bị mất đi chỗ ẩn thân, nhanh chóng mà bò phân tán ra xung quanh, thân thể của Ôn Phong cứng ngắc, hoảng sợ lùi ra phía sau.

Nhưng con ròi bọ kia vẫn tiến gần đến chỗ anh, làm cho lông tơ của anh dựng đứng, anh kích động không ngừng lùi về phía sau, cho đến khi chân anh vấp phải một rễ cây nổi lên.

Ôn Phong mất đi cân bằng, đôi mắt đen mở to, đồng tử co rút, vô thố ngả về phía sau.

Nhưng anh cũng không ngã xuống đất, vì Duy Tạp Tư đã nhanh chóng ôm anh vào trong lòng, ngăn cách anh với tất cả những sinh vật xung quanh.

Thân thể Ôn Phong trong lòng ngực của Duy Tạp Tư run rẩy không ngừng, không biết là do anh vận động quá sức, hay do trái tim hoảng loạn của anh vẫn không thể bình tĩnh.

Anh cúi thấp đầu, tóc đen che khuất hai mắt, nhìn chăm chú vào tay chân run rẩy của mình, đáy mắt đen tối tuyệt vọng.

Anh đột nhiên không biết bản thân nên làm cái gì bây giờ? Anh thực sự có thể sống tiếp sao? Hay là một ngày nào đấy, anh cũng sẽ giống người chim kia, trải qua thống khổ vô tận, sau đó chết một cách bi thảm.

Nhất thời xúc động nên anh mới chạy vào trong rừng cây, vì anh đột nhiên muốn chấm dứt tất cả mọi thứ. Nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng, bản thân anh biết rõ Duy Tạp Tư sẽ không để cho anh chết ở ngay tại khu rừng này – nơi mà hắn vô cùng quen thuộc.

Đột nhiên đáy lòng anh cảm thấy ủ rũ vô cùng, ủ rũ vì tư duy phức tạp hỗn loạn của chính anh.

Nếu cứ ép buộc như vậy mãi, anh chắc chắn sẽ đoản thọ. Có khi chẳng đợi kịp đến lúc mang thai con của Duy Tạp Tư, anh đã rời đi thế giới này mất rồi.

“Duy Tạp Tư.” Ôn Phong đột nhiên mở miệng. “Ta thương lương một chuyện với ngươi được không?”

Di tạp tư di chuyển nhanh chóng xuyên qua cây cối, đôi mắt thú vàng óng ánh không chút xao động, nhìn thẳng về phía trước.

Ôn Phong nâng hai cánh tay lên, ngón tay dài nhỏ xuyên qua lớp lông vàng mềm mại trên đầu Duy Tạp Tư, dùng sức kéo xuống.

Đôi tai nhỏ giấu trong lông tơ vàng của Duy Tạp Tư hơi vẩy vẩy một chút, hắn thuận theo cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen bóng của Ôn Phong.

Chôn hai bàn tay trong bộ lông vàng nhung của hắn, Ôn Phong vừa lòng mở miệng.

“Duy Tạp Tư, vào ngày mà ta cũng giống như người chim kia, trước bị ta bị con của ngươi giết chết, ngươi hãy giải quyết ta trước đi.”

“Giải quyết, có hiểu không?” Duy Tạp Tư không hề có chút phản ứng nào, Ôn Phong lo lắng hỏi lại một lần nữa.

“Chính là giết chết, ngươi phải giết ta trước. Làm giống như thế này này.” Ôn Phong vặn vẹo cổ của mình, ngoặt sang một bên, biểu hiện giống như đã tắt thở.

Duy Tạp Tư nhìn chăm chú vào động tác biểu diễn của Ôn Phong, sau đó chạy chậm lại một chút, dùng mu bàn tay nâng đầu của anh trở lại trạng thái bình thường.

“Này, rốt cuộc ngươi có hiểu ta đang nói gì không hả?”

Ôn Phong di động bàn tay trong lớp lông tơ xoăn xoăn màu vàng, đột nhiên tay anh mò đến hai vật thể nửa tròn ẩn nấp trong lớp lông tơ. Anh không khách khí mà túm lấy.

Yếu hầu thô to của Duy Tạp Tư lăn lộn một chút, ngực hắn chấn động, phát ra âm thanh gầm nhẹ cảnh cáo, mà trên khuôn mặt thú luôn lạnh lùng giờ lại thần kì mà xuất hiện màu ửng hồng.

Ôn Phong khẽ cong khóe miệng cười tà, đôi mắt đen nheo lại lóe ra chút tinh quái, anh giống như phát hiện ra một thứ đồ chơi vô cùng thú vị, hưng trí bừng bừng mà kéo hai lỗ tai của Duy Tạp Tư, tận tình xoa nắn.

Duy Tạp Tư lại phát ra thanh âm trầm thấp, mắt thú nhíu lại mang đầy ý cảnh cáo nguy hiểm, chiếc đuôi dài ở phía sau giơ cao lên.

Ôn Phong thoải mái ngồi thẳng dậy trong lòng Duy Tạp Tư, không thèm để ý đến cảnh cáo kích động của hắn, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve hai tai thú kia, nhung nhung mềm mại, nho nhỏ nửa vòng tròn, cảm xúc vô cùng thoải mái, làm anh yêu thích không buông tay… [ á á á …. XD… tai gấu, tả thích quá đi mất…. ]

Khuôn mặt cương nghị của Duy Tạp Tư đã biến thành màu đỏ ửng, vô cùng vô cùng không khỏe, theo phản xạ bảo vệ cơ thể mà những vảy nhỏ xuất hiện trên làn da hắn, hắn cúi đầu trầm thấp rít gào, nhưng lại không hề chân chính làm ra hành động gì ngăn cản Ôn Phong.

Cả hai lại quay trở lại trong bộ lạc, nhưng dị thú xung quanh cũng ngừng lại, nhìn chăm chú vào Duy Tạp Tư đang bị Ôn Phong trêu đùa, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN