Mê Thất Tùng Lâm
Chương 27
CHƯƠNG 27
Dòng nước nhỏ uốn lượn theo làn da trắng bóng chảy xuống dưới, Ôn Phong chống một tay lên thành thùng, bước chân ra, nước vẩy ra ngoài.
Anh cố hết sức đi ra khỏi thùng nước, phủ thêm một tấm da thú mỏng, nước chảy từ đuôi tóc của anh xuống phần cổ cao duyên dáng, chui vào bên trong lớp da thú mỏng.
Sau khi vất chỗ quần áo bẩn của mình vào trong thùng nước, Ôn Phong cầm một miếng da thú ướt đi tới. Duy Tạp Tư vẫn nằm trên giường đá. Hắn vừa mới dùng xong “cơm trưa”, phần ngực cởi trần của hắn có một bãi máu đỏ đậm, vẫn còn ướt đẫm.
Nhưng thứ xương cốt thịt thừa còn lại của con mồi được vây gọn trong phần da còn nguyên vẹn của nó, sau đó được buộc chặt lại đặt ngay ở mặt đá dưới chân giường.
Duy Tạp Tư biết Ôn Phong thích sạch sẽ, nên ngoài phần ngực và miệng không thể không dính máu ra, nhưng chỗ đều sạch sẽ.
Ôn Phong tắm rửa xong, cảm giác rất thoải mái, khi quay lại giường nhìn thấy hắn cẩn thận như vậy, anh cũng hài lòng.
Anh nhìn lướt qua bọc da thú dưới chân giường, sau đó ném cho Duy Tạp Tư mảnh da thú ẩm ướt.
“Ngươi tự lau sạch đi, ta mang thứ này đi sau đấy sẽ quay lại.”
Anh nhận mệnh cúi người, dùng cánh tay trái còn họat động được của mình túm lấy bọc da thú kia, tha ra khỏi nhà đá. Khi trở về, anh dừng lại ngay trước nhà đá, chỗ lam dược anh trồng chỉ còn lại một chút, nhưng hiện tại, không dùng thì không được. Ôn Phong cắn răng, quyết định nhổ sạch chỗ lam dược này lên.
Duy Tạp Tư dùng miếng da ướt lau qua loa phần ngực, đôi mắt màu vàng kim của hắn từ đầu tới cuối đều không rời khỏi thân ảnh của Ôn Phong.
Dưới tấm thảm da lông mỏng manh kia là một khối cơ thể trần trụi. Duy Tạp Tư biết rõ thân thể kia có bao nhiêu mềm dẻo, có thể mang đến cho hắn cảm giác khoái họat lớn như thế nào.
Bàn chân trắng nõn với ngõn chân mượt mà phiếm hồng nhạt, nổi bật trên nền đá xanh xám, còn để lại một đường dấu chân ướt.
Ánh mắt Duy Tạp Tư đính chặt vào cơ thể Ôn Phong, khuôn mặt lạnh lùng của hắn nghiêm lại, môi ngậm chặt, hắn đang cố kìm nén cảm giác trào dâng trong lòng, yết hầu thô to lăn lộn, nuốt nước bọt ực một cái, đôi mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống Ôn Phong.
Ôn Phong không thèm để ý đến ánh mắt nóng rực kia, cầm một bó lam dược to thản nhiên đi đến.
Nói thực, ánh mắt khủng bố hơn nữa của Duy Tạp Tư anh cũng gặp qua rồi, huống chi tình huống bây giờ, Duy Tạp Tư chỉ là một kẻ tàn phế bị liệt nửa người mà thôi.
Ôn Phong biết anh nghĩ như vậy rất là không phúc hậu, nhưng mà trong đáy lòng, cảm giác thích ý khi nhìn thấy Duy Tạp Tư quẫn bách của anh không thể kìm nổi, anh cảm giác hình như hắn đang phải nhận trừng phạt vì trước đây dám bắt nạt anh như vậy.
Ôn Phong lấy băng vải ra, sau khi nghiền nát lam dược, anh đắp nó lên miệng vết thương trên tay, sau đó dùng băng vải cố định lại. Trên cánh tay vô lực nhanh chóng xuất hiện vòng băng gạc to, còn có nước màu xanh lam thấm ra bên ngoài.
Duy Tạp Tư có vẻ vẫn im lặng nằm trên giường nhìn, nhưng hơi thở ồ ồ lại tố cáo sự không bình tĩnh của hắn.
Ôn Phong vươn tay trái nắm lấy mảnh da ướt bị Duy Tạp Tư vứt sang một bên, hơi gượng nhưng nghiêm túc mà lau đi vết máu, vết bẩn còn lại trên cơ thể Duy Tạp Tư.
“Xem như nể mặt chúng ta đã cùng nhau nằm chung một giường, lão tử mới làm vậy. Nếu không, lão tử đã bỏ mặc ngươi rồi.”
Ngón tay thon dài của anh nắm chắc mảnh da, cố ý mà chà sát mãnh liệt nơi mẫn cảm giữa hai chân của Duy Tạp Tư. Quả nhiên như anh nghĩ, nơi ấy của Duy Tạp Tư vẫn vô cùng yên tĩnh, không hề có chút phản ứng nào.
“Tên liệt chết tiệt, ngươi còn dám dùng ánh mắt như vậy nhìn lão tử, lão tử làm cho ngươi bất lực luôn bây giờ!”
Tầm mắt của Ôn Phong tập trung chăm chú vào phẫn giữa hai chân của Duy Tạp Tư, trên mặt hiện lên một nụ cười tà ác.
Đôi mắt thú nheo lại chỉ còn một khe hở nhỏ, bên trong bắn ra ánh mắt muốn ăn thịt người, Ôn Phong chưa từng ở bên cạnh hắn thả lỏng như vậy, bộ dáng này của anh làm hắn nổi lên thứ dục vọng mãnh liệt chưa từng có.
Hắn muốn áp đảo sinh vật này, muốn tiến vào, không ngừng chà sát giải quyết mối khát vọng bức thiết này, thân thể Duy Tạp Tư cứng ngắc, còn khẽ phát run…
Mảnh da dính đầy máu kia bị ném sang một bên, bàn tay mềm mại của Ôn Phong nhẹ nhàng chạm đến nơi kia, khóe miệng của anh cong lên một chút, đột nhiên anh lại muốn thử lôi cái thứ đang xụi lơ của Duy Tạp Tư ra.
Không biết cái thứ đã đâm chọc anh bao nhiêu lần kia có hình dạng như thế nào? Ôn Phong tò mò, đầu ngón tay sờ soạng đến khe hở ẩn nấp, thò một ngón tay vào.
Chậm rãi chọc vào chưa được nửa ngón tay, anh đã cảm thấy không gian bên trong ướt át cực nóng, đầu ngón tay của anh mẫn cảm mà chạm vào thứ gì đó, Ôn Phong còn chưa kịp tinh tế phân tích, thì cổ tay anh đã bị thú trảo lãnh lẽo túm lấy, rút mạnh ra.
Ngón tay của anh đã ướt đẫm, còn có chất nhờn trong suốt chảy xuống.
Duy Tạp Tư cẩn thận nắm cổ tay tinh tế của Ôn Phong, ngực chấn động, phát ra tiếng gừ tràn đầy từ tính, trên khuôn mặt thú lạnh lùng lúc này đã xấu hổ đỏ bừng.
Từ trước đến này, Duy Tạp Tư vẫn rất dung túng sinh vật yếu ớt không có chút nguy hiểm này, nhưng chuyện này đã vượt quá sự chịu đựng của hắn.
Mặc dù nửa người dưới đã bị liệt, nhưng khi bị ngón tay của Ôn Phong tiến vào nơi bí ẩn nhất của cơ thể, hình ảnh kia đập sâu vào đầu óc hắn, làm cho hắn không chịu nổi.
Ôn Phong cũng nhận ra hành động vừa rồi hơi quá phận, vì vậy anh cười cười xin lỗi Duy Tạp Tư, sau đó ngượng ngùng rút tay mình lại.
“Ta giúp ngươi bôi thuốc nhé?” Ôn Phong quỳ xuống mặt thảm lông, nhẹ nhàng đẩy đẩy bả vai của Duy Tạp Tư.
Duy Tạp Tư đình chỉ gầm nhẹ cảnh cáo, mở to mắt đánh giá Ôn Phong một chút, sau đó nhấc tay, chậm rãi quay lưng lại.
Hắn vừa quay lưng ra, Ôn Phong liền nhìn thấy miệng vết thương đỏ sậm dữ tợn.
Ngay chính giữa xương sống, có mấy lỗ máu sâu hoắm, da vảy bị đâm thủng, máu đen khô vón lại từng cục cùng với những chiếc vảy bị bóc ra dính vào nhau lẫn lộn, quả thực là “huyết nhục mơ hồ”…
Ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm vào những vết thương này, khóe miệng cong cong biến mất, lúc này, anh chỉ cảm thấy thật đau lòng.
Là do cứu anh, nên duy tạp tư mới bị những người chim tấn công, mới có những vết thương này…
Tầm mắt của Ôn Phong tập trung trên miệng vết thương của Duy Tạp Tư thật lâu, không thể rời, đôi mắt đen xinh đẹp bịt kín một tần sương mù.
Ma sui quỷ khiến, Ôn Phong cúi đầu xuống, mái tóc đen mềm rủ xuống làn da trơn nhẵn của Duy Tạp Tư, đôi môi mềm của anh chạm xuống miệng vết thương dữ tợn của hắn.
Nếu Duy Tạp Tư vĩnh viễn cũng không thể khỏi, vậy hai người bọn anh phải làm sao bây giờ? Cho dù hắn có khỏe trở lại, nhưng nếu vẫn bị di chứng gì đấy thì sao? Anh chắc chắn sẽ áy náy cả đời…
Hơi nóng phả xuống làn da lạnh lẽo của Duy Tạp Tư, làm hắn run lên một chút, mắt thú màu vàng càng trở nên sáng rọi, hắn miễn cương có thể di động chiếc đuôi dài trên thảm lông, chạm đến cánh tay phải vô lực buông thõng của Ôn Phong.
Cảm nhận được cảm xúc mát lạnh quen thuộc, Ôn Phong kinh ngạc quay đầu nhìn, sau đó anh cũng nhấc ngón tay nắm lấy đầu đuôi dài nhỏ kia. Cánh tay phải của anh vẫn bị đau mà run run, nhưng anh không ngừng vuốt ve đầu đuôi trắng bạc của Duy Tạp Tư. Anh ngẩng đầu, từ góc độ này, tuy anh chỉ nhìn thấy mỗi phần gáy lông xù của hắn, nhưng như thế cũng đủ để anh cảm thấy an tâm….
Dùng nốt mấy cọng lam dược còn lại, Ôn Phong cầm một quả cây lăn vào trong ngực của Duy Tạp Tư.
Anh kích động hít một hơi, bên mũi anh là thứ mùi đặc thù của Duy Tạp Tư, bên tai anh có thể nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn của hắn, còn có yết hầu không ngừng lăn lộn cao thấp trước mắt anh. Không hiểu sao, Ôn Phong lại cảm thấy rất hưng phấn, như có một dòng khí nóng đang cuồn cuộn trong cơ thể, từng cơn từng cơn đánh vào phần hạ thân mẫn cảm.
Cánh tay tráng kiện của Duy Tạp Tư tiến đến vòng quanh thắt lưng của anh, kéo anh vào trong lòng hắn.
Mảnh da thú lỏng lẻo tuột ra, làn da trần trụi của anh tiếp xúc với cơ thể lành lạnh của hắn, lớp vảy nhỏ vụn truyền đến cảm giác quen thuộc.
Hai gò má của Ôn Phong hồng hồng không bình thường, anh cúi thấp đầu, thân thể không tự giác càng ngày càng hưng phấn, phân thân của anh cũng thẳng tắp, cứng rắn để trên phần bụng của Duy Tạp Tư.
Nhiệt khí không ngừng truyền đến, Ôn Phong nhắm chặt mắt, cắn răng, cố ngăn chặn sự hưng phấn bất ngờ này.
Duy Tạp Tư nhận ngay ra sự khác thường của Ôn Phong, ánh mắt thú tràn đầy nghi hoặc, hắn hơi dịch người, nhìn chằm chằm vào vật nhỏ lộ ra ngoài thảm lông của Ôn Phong.
Cảm nhận được ánh mắt của Duy Tạp Tư, thân thể Ôn Phong càng cứng ngắc, không hiểu sao khoái cảm ùa đến càng mạnh mẽ, đầu phân thân của anh thậm chí còn chảy ra chất lỏng trong suốt.
Cánh tay thú hơi gập lại, cẩn thận chạm vào vật nhỏ nóng cháy của Ôn Phong, đôi mắt thú cũng mở to, tràn đầy tò mò nghiên cứu.
Ôn Phong bị kinh hách, vội kêu to một tiếng, dùng cả tay cả chân đẩy người Duy Tạp Tư ra. Tất nhiên, kết quả là Duy Tạp Tư vẫn nằm im, còn anh vì lực đẩy mà người đập mạnh vào tường đá sau lưng, phát ra một âm thanh rầu rĩ.
Duy Tạp Tư lại càng khó hiểu, cũng áp sát đến.
Ôn Phong rất xấu hổ quay người đi, kéo thảm lông, che kín hạ thân của mình lại.
Đúng lúc này, đôi mắt đen của anh liếc nhìn thấy một bóng đen nhỏ ngoài cửa.
Dị thú nhỏ không biết đã xuất hiện ở cửa nhà đá của anh từ bao giờ, đang mở đôi mắt đen to tròn, nhìn chằm chằm vào hai người trên giường…
Ôn Phong thạch hóa, trong lòng giống như có hàng nghìn con ngựa đang chạy ầm ầm qua…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!