Mẹ Tôi Là Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược Tâm - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Mẹ Tôi Là Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược Tâm


Chương 3


06.

Việc thứ 2 mẹ làm là cắt đứt hoàn toàn mọi giao tiếp với Tống Hành Xuyên.

Gặp tôi khi tan học, Dư Tiêu Tiêu đã chạy đến bên cạnh và to mồm hỏi: “Tống Hàm Ngọc, mấy hôm nay bố mẹ chị có cãi nhau không?”

Tôi giả vờ không hiểu: “Không có.”

Dư Tiêu Tiêu cố ý nâng cao giọng điệu: “Bố chị mấy hôm nay không nói chuyện với mẹ chị rồi.”

Tôi không hài lòng nói: “Mấy hôm nay mẹ tôi không có ở nhà, bố tôi đương nhiên không gặp được để nói chuyện với mẹ.”

Dư Tiêu Tiêu hả hê nói: “Cái gì chứ, mẹ tôi nói, mẹ chị là vì không thể ở nhà nổi nữa mới đến công ty đó. Chị thật ngốc, lại bị lừa rồi!”

Tôi mím môi, lười biếng không muốn nói nhiều với con bé ấy. Mấy hôm nay Tống Hành Xuyên sống cũng không được yên ổn, đang họp bên công ty thì bị bà gọi về.

Bà nội chê cơm mà Dư Dao làm không ngon, bảo Dư Dao nấu lại, nhưng cô ta chỉ liếc mắt một cái rồi bỏ đi, còn Tống Hành Xuyên lại quay đầu đi nịnh nọt.

Bà nội lại chê Dư Tiêu Tiêu quá ồn ào, trực tiếp bảo người giúp việc đưa Dư Tiêu Tiêu ra ngoài phòng, cuối cùng là Dư Dao cùng Dư Tiêu Tiêu giận dỗi giả vờ rời đi, nhưng được Tống Hành Xuyên đón trở lại.

Đúng là một con chó li3m chân chủ trung thành.

Trước đây bà nội cũng từng chê mẹ như vậy, nhưng Tống Hành Xuyên Hằng như không thấy, lại cùng bà nội đứng chung một chiến tuyến.

Giữa đêm khuya, để mẹ phải ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà lớn. Bây giờ gia đình nội bộ lục đục, tan rã như cát thì Tống Hành Xuyên mới nhớ đến Khương Sính Đình, bông hoa dịu dàng và hiểu chuyện, hắn muốn tìm mẹ để than thở.

Tuy nhiên, những ngày gần đây Khương Sính Đình dường như đã biến mất khỏi thế gian, Hành Xuyên hoàn toàn không thể tìm thấy. Mỗi khi gia đình lục đục, mọi chuyện không phải đều do Khương Sính Đình xử lý một cách ngăn nắp sao.

Hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống này, giờ đây mọi thứ đều đè nặng lên vai, hắn sẽ giải quyết như thế nào?

Khi về đến nhà, Dư Dao đang cầm chiếc nồi sứ từ bếp đi ra, thấy Dư Tiêu Tiêu, cô một cách tự nhiên múc một bát súp gà.

“Tiêu Tiêu, nhanh đến đây uống súp gà, mẹ ninh cả buổi chiều đó.”

Thấy tôi, Dư Dao cười một cách không tự nhiên: “Hàm Ngọc có uống không?”

Tôi lắc đầu, ánh mắt lướt qua hai bóng dáng quen thuộc đi xuống từ lầu trên.

“Cô Dư Dao, cô có nói với Tiêu Tiêu là mẹ tôi đi làm là vì không thể ở nhà được nữa đúng không?” Tôi mếu máo, nước mắt lưng tròng, “Trước đây nhà tôi không phải như thế này, sau khi cô đến, mẹ mới đi đến công ty nhiều ngày liền. Cô để Tiêu Tiêu mặc váy, chơi búp bê của tôi, ngồi vào vị trí của tôi. Bây giờ cô còn muốn đuổi mẹ tôi ra ngoài đường nữa đúng không?

“Đây là nhà của tôi, là nhà của tôi và bố mẹ.”

Trên khuôn mặt Dư Dao hiện lên nụ cười cứng đờ. Khi Dư Dao nhìn thấy Tống Hành Xuyên bước xuống cứ như nhìn thấy vị cứu tinh, giọng điệu cũng mềm đi: “Hành Xuyên, anh mau đến giải thích cho Hàm Ngọc đi. Liệu có phải Sính Đình đã nói gì với con bé không? Dì chẳng làm gì cả, dì chỉ hỏi con có ăn súp thôi mà. Hành Xuyên, anh nhìn xem, em còn nấu súp đây này”z

Tống Hành Xuyên râu ria bù xù, đôi mắt đầy tơ máu. Hắn ta lần đầu tiên làm ngơ trước Dư Dao, bước đến trước mặt tôi, hỏi thấp giọng: “Ngọc Nhi, con có biết mấy ngày nay mẹ đi đâu không?”

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn: “Mẹ không ở công ty sao?”

Tống Hành Xuyên thở dài, giọng trầm thấp: “Cô ấy không ở công ty.”

Dư Dao ôm Dư Tiêu Tiêu đứng bên cạnh nhìn mãi, cuối cùng không nhịn được mà nói lời xin lỗi: “Thế này nhé, em vẫn nên đưa Tiêu Tiêu ra ngoài ở…”

Một lúc sau, Tống Hành Xuyên gật đầu: “Cũng tốt,” hắn nói với giọng mệt mỏi, “Anh sẽ thuê một căn nhà cho em, em đưa Tiêu Tiêu qua đó, hai người ở riêng được rồi.”

Lần này, đến lượt Dư Dao ngây người ra.

Ban đầu cô ta chỉ định giận lẫy nói đùa, nhưng không ngờ Tống Hành Xuyên lại nhanh chóng coi đó là thật.

Cô ta đi ra ngoài ở thì lấy đâu giúp việc miễn phí, tài xế miễn phí, đâu có biệt thự, bể bơi và ban công để chụp ảnh check-in.

“Hành Xuyên, điều này có vẻ không tốt lắm…” Dư Dao cố gắng thăm dò.

“Em làm sao có thể tiêu tiền của anh.”

“Không sao,” Tống Hành Xuyên mỉm cười an ủi cô ta.

“Số tiền nhỏ này không là gì cả, em và Tiêu Tiêu cứ ra ngoài ở đi, cũng đỡ bị mẹ anh kiếm chuyện với em.”

Tôi chỉ muốn cười ra tiếng.

Cái đầu của đàn ông thật là một vũ trụ đen.

Tống Hành Xuyên liền gập người xuống hỏi tôi một lần nữa: “Con thật sự không biết mẹ đi đâu à?”

Tôi suy nghĩ đau khổ một lúc, cuối cùng gật đầu. “Con nhớ ra rồi. Mẹ hôm nay đi ăn cơm với mọi người”.

Ánh mắt Tống Hành Xuyên sáng lên, vội vã nói: “Ở đâu vậy? Bố đi đón mẹ về.”

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng: “Ở nhà hàng Lư Ẩn.”

07.

Nhà hàng Lư Ẩn là một nhà hàng tư nhân chỉ nhận khách đặt trước. Khương Sính Đình đã dặn trước với nhân viên rằng nếu có người tìm thì không được phép cho vào.

“Bố con sắp tới đây rồi hả?” Giọng nói của Khương Sính Đình vang lên từ điện thoại, trong video nhìn mẹ rất bình tĩnh.

Tôi cười hí hửng nói: “Mẹ ăn món gì ngon thế, cho con xem với.”

Khương Sính Đình đành bất đắc dĩ quét camera xung quanh một vòng, cố tình làm mặt nghiêm túc: “Bảo con tới ăn mà con không tới, mẹ gọi nhiều món ngon thế này mà.”

Tôi lầm bầm thấp giọng: “Con phải giúp Dư Tiêu Tiêu chuyển nhà mà.”

“Cô ta tối nay phải chuyển đi rồi.”

Khương Sính Đình cất giọng nhè nhẹ, không lộ ra vui buồn: “Tiếc thay, tối nay trời sẽ mưa.”

Tôi nằm dài trong phòng ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật vậy, mây đen nén trời, dường như mưa sắp tới.

“Ngọc Nhi, cơ thể cháu thế nào, có khỏe hơn không?”

Giọng nói của một người đàn ông khác vang lên từ video.

Lục Chi Trạch cười và chào tôi.

Chú ấy có lẽ là tới đây sau khi tan làm, vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt. Đôi kính viền vàng càng làm chú ấy trở nên lịch lãm.

Tôi gật đầu, vận động cánh tay: “Đã không còn vấn đề gì nữa ạ”

“Vậy thì tốt, tuy nhiên tạm thời không nên vận động mạnh, tránh làm ảnh hưởng tới vết thương.”

Mẹ tôi lấy lại điện thoại, đặt nó trên giá và bắt đầu trò chuyện với tôi: “Hôm nay cậu con có việc đột xuất không qua được. Vì thế cậu con đã mời bữa tối này”.

Tôi chớp mắt, vậy là theo mẹ nói, tối nay chỉ có mẹ và Lục Chi Trạch ăn tối sao? Mưa bên ngoài cửa sổ từ từ lớn dần, một lúc sau mưa như trút nước.

Tôi đứng ở tầng hai, nhìn thấy Dư Dao và Dư Tiêu Tiêu đang kéo lê ba chiếc vali lớn ở cổng sân, lưỡng lự mãi cuối cùng vẫn bỏ cuộc, lén lút quay trở lại sân.

Đúng lúc tôi định xem kỹ hơn, lại nghe thấy tiếng của nhân viên phục vụ vang từ điện thoại. “Cô Khương, bên ngoài có một người đàn ông tự xưng họ Tống đang chờ cô, có mời anh ấy vào không?”

Lục Chí Trạch không nói gì, chỉ cúi đầu nhã nhặn ăn uống từ đ ĩa thức ăn của mình. Khương Sính Đình cười một tiếng, nói với tôi: “Bố con đến nhanh thật đấy.”

Tôi gật đầu: “Vâng, vì trời đang mưa to lắm.” Những giọt mưa to đùng đập vào mái hiên, tạo ra tiếng động lớn phe phẩy, bỗng chốc làm cho nhà hàng chìm trong lớp sương mù của cơn mưa.

Khương Sính Đình chậm rãi gắp một đũa thức ăn, vô tư hỏi: “Anh ta đợi ngoài mưa được bao lâu rồi?”

Người phục vụ nhìn đồng hồ: “Khoảng hơn bốn mươi phút rồi ạ.”

“Thế à—”, Khương Sính Đình cười lên, “Vậy thì cứ để anh ta tiếp tục đợi đi.”

08.

Khi tôi xuống lầu đã thấy Tống Hành Xuyên ướt đẫm ngồi trên ghế sofa. Người hầu bên cạnh ôm chiếc áo khoác sạch sẽ, không biết là nên đưa hay không, đứng đó một cách ngượng ngùng.

Tống Hành Xuyên nhìn chằm chằm về phía trước

một cách mơ màng. Trong tầm mắt hắn ta, là một bức ảnh cưới.

Trong bức ảnh, Khương Sính Đình mặc váy cưới trắng, cười duyên dáng ngọt ngào, còn hắn trong ảnh lại rõ ràng lơ đãng, dù miệng cười nhưng ánh mắt lại không có sức sống.

“Hành Xuyên…” Dư Dao kéo Dư Tiêu Tiêu đi ra từ phòng, với vẻ tiếc nuối, nói, “Hôm nay mưa quá to, em có thể rồi đi vào ngày mai được không.”

Tống Hành Xuyên mệt mỏi vẫy tay: “Tùy tiện đi.”

Tống Hành Xuyên nhìn thấy tôi, mắt sáng lên, “Ngọc Nhi, mẹ con có nói với con khi nào trở về không?”

Tôi khẽ cười: Mẹ có nói sắp rồi.

Tống Hành Xuyên lúc này mới có chút tinh thần.

Ở bên cạnh, Dư Tiêu Tiêu cố ý hỏi to: “Tống Hàm Ngọc, mẹ chị vẫn chưa về à?”

Dư Dao cũng tò mò hỏi: “Phải đấy, mấy hôm nay không thấy mẹ cháu đâu. Cơn mưa lớn như vậy, Sính Đình đi đâu rồi? Cô ấy không về, làm mọi người lo lắng quá.”

Tống Hành Xuyên nhẹ ho một tiếng, nói không tự nhiên: “Cô ấy và em trai cô ấy đang ăn tối ở Lư Ẩn.”

Ngay sau khi lời nói vừa dứt, tiếng xe hơi vang lên từ bên ngoài sân.

Tống Hành Xuyên vội vàng đứng dậy, nhưng thấy Lục Chi Trạch cầm ô mở cửa xe, Khương Sính Đình cúi người xuống xe.

Tôi nhìn về phía Tống Hành Xuyên, hắn ta mím môi, vẻ mặt u ám.

Lúc ấy, còn có 1 người cứ như phát hiện ra châu lục mới.

Dư Dao chạm nhẹ vào Tống Hành Xuyên, cẩn thận hỏi: “Người đó là cậu của Hàm Ngọc phải không? Nhìn cũng không giống lắm.”

“Im miệng.” Tống Hành Xuyên không kiên nhẫn mắng, kéo tôi lại, hướng về phía hai người kia đi đến.

Thấy hắn ta đến, Lục Chi Trạch gật đầu, coi như chào hỏi. Tống Hành Xuyên cười nửa miệng nói với Khương Sính Đình: “Người này là người ăn tối với em à? Mấy hôm nay về nhà muộn như vậy, là ở bên cạnh anh ta sao?”

Lục Chi Trạch và Khương Sính Đình nhìn nhau, cùng cười nhẹ. Hành động của họ trong mắt Tống Hành Xuyên không khác gì thách thức.

Tống Hành Xuyên không chịu nổi, giận dữ nhìn Khương Sính Đình rồi nói như gầm lên: “Hôm nay con bé đợi cô ở nhà cả ngày, bên ngoài mưa to như vậy, cô không nói một lời mà đi ăn tối với người đàn ông khác sao? Tôi đi tìm cô, trong mưa đợi cô một tiếng cũng không thấy mặt cô đâu”.

Khương Sính Đình bất ngờ hỏi: “Không phải anh cũng quên mất là mình đã có vợ con sao?”

Khương Sính Đình nhìn hắn, mỉm cười nhẹ nhàng.

“Những lời anh vừa nói, có nghe quen tai không?”

Tống Hành Xuyên sững sờ.

Khương Sính Đình từ tốn nói: “Lúc Tết, anh vì việc của mình mà bỏ con gái một mình đợi xe giữa đường rồi vội vã lái xe đi. Lúc đó tuyết rơi lớn như thế, anh chẳng chút lưu luyến gì khiến con bé bị lạnh đến sốt cao”.

“Lúc tôi mới sinh con gái, anh và Dư Dao hội ngộ sau bao ngày xa cách, suốt mười hai tiếng đồng hồ tôi gọi anh không thèm bắt máy. Thậm chí anh thấy ồn ào nên chặn số của tôi, cuối cùng tôi phải tự mình bắt taxi về nhà.

“Tôi chỉ đang đối xử với anh theo cách mà anh đã từng đối xử với tôi, thế mà anh cảm thấy khó chịu? Anh cảm thấy bất công sao?”

Khương Sính Đình cười và chỉ về phía Dư Dao bên cạnh, “Ngay cả “ánh trăng sáng” của anh, anh cũng công khai đưa trở về nhà. Anh quên rằng mình đã kết hôn rồi à?”

Khương Sính Đình không bao giờ sợ hãi việc phải mổ xẻ lại những vết thương đã lành trước mặt mọi người.

Ngược lại, Tống Hành Xuyên tức giận đến đỏ cả mắt, khuôn mặt đầy sự khó xử, hắn ta tức giận đến nỗi bật cười: “Được! Vì cô đã nói vậy, thì tôi không có gì để nói!”

“Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ!”

Hắn ta giật tôi lại, quăng vào vòng tay của Khương Sính Đình: “Ngọc Nhi, con nhìn xem mẹ con kìa! Xem cô ấy đã làm gì với bố con!”

Tống Hành Xuyên hành động thô bạo, một lần nữa làm đau đến vết thương của tôi, khiến tôi hít thở một hơi lạnh vì đau đớn.

Chỉ sau đó hắn ta mới nhận ra, vội vàng cúi xuống: “Có chuyện gì vậy? Vết thương vừa rồi lại đau à?”

Nhưng hắn ta lại bị Lục Chi Trạch ngăn cản bằng một tay.

Khương Sính Đình lạnh lùng cúi mắt nhìn hắn ta.

“Đừng động vào Ngọc Nhi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN