Mệnh Hoàng Hậu - Chương 16: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Mệnh Hoàng Hậu


Chương 16: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi về trong phủ, Cố Lan Phức nhịn không được nữa, che miệng khóc lớn lên.

Nàng ta khóc nói: “Tổ mẫu, mẫu thân, hôm nay con mất mặt như vậy, con không còn mặt mũi sống nữa!”

Hồ Chỉ Vân ở bên cạnh khuyên: “’Đây coi là chuyện gì, chính con nghĩ là chuyện lớn, cảm thấy mất mặt thôi, thật ra không có nhiều người nhớ rõ, ai còn có thể cố ý nhớ kỹ chuyện mất mặt của người khác, nói sao đây cũng là chuyện trong nội cung, con xem ai dám nói luyên thuyên? Không có người nói linh tinh, mấy ngày nữa mọi người đều quên!”

Lão thái thái cũng rất đồng ý với những lời này: “Rất nhiều chuyện, chính con cảm thấy lớn, thật ra người khác không coi là gì, chính mình xem nhẹ một chút đi.”

Nhưng các nàng nói nhiều như vậy, cũng không khuyên được Cố Lan Phức.

Cố Lan Phức thật sự không hiểu, mình tính toán hết mọi chuyện, cuối cùng không làm cho Cố Cẩm Nguyên mất mặt, ngược lại mình lại xấu mặt trước mọi người? Rõ ràng chuyện giống đời trước, hư thế nào đời này lại không giống đây!

Đúng lúc này, lão thái thái và Hồ Chỉ Vân, cùng vài con dâu nói đến chuyện trong cung: “Việc hôm nay, cũng thật là kỳ lạ, các ngươi tuyệt đối chú ý, không được nhiều lời.”

Nhị phu nhân bên cạnh nghe lời này, giống như lơ đãng hỏi: “Ý của mẫu thân là, chuyện hôm nay cổng chào sập xuống, sợ là có chút người động tay chân bên trong?”

Lão thái thái thở dài: “Nào biết, chỉ có điều, ta lại nghe nói, hôm nay pháo vang chúc thọ Thái hậu, lại xảy ra vài chuyện, vì cái này, mọi người đều bí mật thảo luận, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Hồ Chỉ Vân và mấy vị phu nhân nghe rõ, liền âm thầm kỳ quái.

Các nàng tiến cung, không có phép mang đồ dư thừa, lại không có đồng hồ nước, dĩ nhiên là không biết thời gian, nhưng vừa rồi thời gian lúc pháo nổ đã được định trước, năm nay sao lại đột nhiên thay đổi, cái này tất nhiên là xảy ra chuyện gì rồi.

Hiểu ra những thứ này khác thường, mới có thể hiểu được ý nghĩa sâu xa phía sau, nhất thời mọi người hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút kỳ lạ, về phần chuyện Cố Lan Phức khóc sướt mướt, ngược lại không có ai để ý.

Nhưng Cố Lan Phức nghe được lời này, lại là sấm sét giữa trời quang, tức giận nghĩ muốn tát cho mình một cái.

Là vì pháo nổ trước thời hạn sao?

Nàng ta nhớ rõ, sau khi pháo nổ, cổng chào sập xuống, nàng ta nhớ rõ ràng là như vậy!

Nàng ta muốn chờ pháo vang lên, Cố Cẩm Nguyên rơi xuống nước, thế cho nên tiếng pháo vừa vang lên, cổng chào còn chưa sập xuống, nàng ta mới hoài nghi trí nhớ của mình, mới hoài nghi giấc mộng kia, thế nào nên mới đi qua xem rốt cuộc là chuyện gì.

Thật ra nàng ta nhớ rõ, chỉ là tiếng pháo vang lên sớm, cho nên nàng ta mới bị gạt!

Cái này thật sự là … Cố Lan Phức tức giận đến mặt mũi trắng bệch, tay cũng run theo.

Sao có thể can tâm, mưu kế của mình tốt như vậy, lại vởi vì một chút chuyện nhỏ mà bị thua lỗ chính mình!

*

Cố Lan Phức biết rõ chuyện pháo nổ sớm liền hhoois hận không thôi, Cố Cẩm Nguyên nghe xong, lại có suy nghĩ khác.

Tuy nói nàng không sợ rơi xuống nước, nhưng không rơi xuống vẫn tốt hơn rơi xuống, nghe lão thái thái nói xong, nàng liền không nhịn được nghĩ.

Vì sao pháo lại nổ sớm?

Là nàng may mắn, lại có thể đúng lúc tránh được tai họa?

Cảm thấy vấn đề này, cũng không phải đơn giản là trùng hợp.

Nếu như không phải trùng hợp, thì là bởi vì sao?

Đêm ngày xuân, bên ngoài cực kỳ yên tĩnh, có có tiếng gió ngẫu nhiên thổi làm liễu xào xạc theo.

Nàng nằm trên giường, lăn lộn khó ngủ, cảm thấy ở bên trong hoàng cung kia, còn cất dấu bí mật to lớn, không phải nàng có thể đơn giản khám phá.

Nghĩ đến đây, nàng lại nhớ đến Thái tử kia.

Những lời Thái tử nói bên tai mình, lại hơi thở lạnh lùng nóng bỏng, cứ như vậy tràn ngập trên mặt nàng, làm cho tâm thần nàng có chút không tập trung.

Cố Cẩm Nguyên nhịn không được giơ tay lên, sờ lên lỗ tai nhỏ của mình, lỗ tai bên cạnh gò má, có một nốt ruồi nho nhỏ.

Nàng nhắm mắt lại, nghĩ Thái tử lại gần mình.

Nàng nghĩ, lúc ấy hắn nhìn mình chằm chằm, có phải là đang nhìn nốt ruồi nhỏ này?

Thật ra cũng không phải ai nhìn ra, nhưng Cố Cẩm Nguyên không khỏi cảm thấy bí mật của mình bị người khác nhìn thấy, điều này làm cho toàn thân nàng khô nóng không thôi.

Chợt lại cảm thấy cực hận, cuối cùng cắn răng, vội nắm chặt tay, oán hận nói: “Nếu hắn không phải là Thái tử, ta nhất định —-“

Về phần nhất định thế nào, nàng cũng không biết.

Nói đến đây, mình cũng không biết ý tức hàm xúc sau đó, cuối cùng trong lòng có chút thư thái, xoay người, nhắm mặt lại, cố gắng ngủ.

Mà cũng trong đêm nay, Thái tử Tiêu Tranh trở lại trong nội cung, hắn vẫn chưa ngủ.

Đứng ở dưới hiên, nhìn trúc xanh bên ngoài, hắn thổi huyên trúc của hắn.

Cung nhân thái giám Đông cung đi theo cũng một đêm không chợp mắt.

Bọn họ nhìn trăng sáng đi xuống, lại nhìn bình minh đi lên, nhìn trúc xanh rì rào trong viện, nhìn anh sáng xuất hiện từ phía đông.

Bọn họ nghe tiếng huyên trúc, tiếng huyên du dương, bọn họ ngáp một cái, mắt đỏ lên, nhớ tới những chuyện thương tâm kia.

**

Tối qua Cố Cẩm Nguyên thật sự không ngủ ngon, nàng cả đêm trong mộng, trong lộng đều là con mắt trong trẻo nhưng lạnh

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN