Mệnh Hoàng Hậu - Chương 23: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Mệnh Hoàng Hậu


Chương 23: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Cẩm Nguyên có thể cảm nhận được, mắt Thái tử dừng ở trên người nàng.

Ánh mắt kia, có chút dịu dàng, loại dìu dàng này, là cẩn thận chu đáo, giống như ngày xuân nhảy trên đầu cành.

Trong lòng Cố Cẩm Nguyên có chút hoảng sợ, lúc nhìn kỹ, hắn đột nhiên trở mặt, đôi mắt lạnh lẽo thấu xương, trong con ngươi đen khiến người ta cảm thấy kinh thường và đùa cợt, thậm chí là xem thường.

Cố Cẩm Nguyên còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy Thái tử nghiến răng nói ở bên tai nàng: “Ngươi thật là một người lừa gạt rất giỏi, tiểu lừa gạt trong miệng không có lấy một câu nói thật.”

Cố Cẩm Nguyên rất vô tội, rất ủy khuất: “Thái tử, cho dù thần nữ lừa gạt người khác, cũng không dám lừa gạt Thái tử, a…”

Tất nhiên là lừa.

Đời trước hắn bị lừa chưa đủ thảm sao?

Thái tử nhìn chằm chằm vào Cố Cẩm Nguyên, vẻ mặt lúc này phát ra vẻ tàn độc nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Cẩm Nguyên, cô khuyên ngươi cách Nhị hoàng huynh xa một chút.”

Cố Cẩm Nguyên: “Vì sao?”

Thái tử lạnh nhạt hỏi lại: “Ngươi vẫn muốn hỏi vì sao? Đó là nam nhân của muội muội ngươi, ngươi không nên cách xa hắn một chút sao?”

Cố Cẩm Nguyên: “…”

Nàng yên lặng nửa ngày, rốt cuộc cũng hiểu rõ: “Được, ta biết rồi.”

Cố Cẩm Nguyên bắt đầu cảm thấy, có lẽ mình đã lầm rồi.

Nàng cho rằng mình ở chỗ Cố Du Chính và Thái tử, giá trị lợi dụng của nàng đều ở chỗ Nhị hoàng tử, nhưng hiện tại xem ra, Cố Lan Phức không muốn buông Nhị hoàng tử ra, Thái tử cũng không muốn để cho nàng tiếp cận với Nhị hoàng tử?

Thái tử bắt được không hiểu trong mắt Cố Cẩm Nguyên.

Vẻ mặt hắn có chút nhíu lại.

Hắn biết mình hỉ nộ vô thường, biết mình không giải thích được, chính mình như vậy, lúc này Cố Cẩm Nguyên thấy, thật sự là có chút kỳ quái.

Nhưng hắn muốn khống chế tất cả mọi chuyện trong tay, hắn không cho phép xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, càng không cho phép Cố Cẩm Nguyên đến gần Nhị hoàng tử.

Hắn cúi đầu, giọng điệu có chút hòa hoãn, nhưng lại nói: “Muội muội kia của ngươi, trong mắt không phải chỉ có vị hôn phu của mình sao?”

Cố Cẩm Nguyên nghe thấy vậy, nàng bỗng nghĩ đến lúc này tâm tư của Hồ Chỉ Vân và Cố Lan Phức giống như hoàn toàn khác nhau.

Chợt suy nghĩ một chút, hỏi: “Đây không phải là bình thường sao… Vị hôn phu của mình, dĩ nhiên là phải nắm chặt rồi.”

Thái tử nhìn Cố Cẩm Nguyên: “Ngươi biết đó là vị hôn phu của người khác, vậy là rất tốt.”

Cố Cẩm Nguyên giật mình: “Là lúc ta ra ngoài, phu nhân Ninh Quốc Công phủ nói…”

Đương nhiên Hồ Chỉ Vân sẽ không nói gì với nàng, nhưng Cố Cẩm Nguyên cảm thấy, lời này nói ra, nếu như Thái tử biết rõ cái gì, hắn nhất định sẽ suy nghĩ, để cho hắn tự nghĩ.

Quả nhiên, Thái tử nghe thấy vậy, trong mắt có chút xem thường, lại cười nhạo nói: “Ngươi là Cố Cẩm Nguyên, ngươi cần gì để ý bà ta nói cái gì?”

Cố Cẩm Nguyên không nói.

Xem ra động tĩnh của mình trong phủ kia, hắn đều biết rõ ràng.

Thậm chí tất cả mờ ám của mình, hắn cũng đều biết rõ.

Thái tử nhìn nàng, nhìn nàng cúi đầu rũ mắt, lông mi đen như mực, bộ dạng giống như khéo léo biết điều.

Nàng như vậy, rất là thoải mái, khiến cho người ta sinh ra ảo giác, cho rằng nàng là một người nhu thuận.

Hắn đổi đề tài nói: “Ngươi học được pha trà chưa?”

Cố Cẩm Nguyên cúi đầu, có chút bất đắc dĩ: “Còn chưa.”

Thái tử: “Vậy ngươi mau học đi, ngươi uống trà của cô, đây là ngươi thiếu nợ cô.”

Cố Cẩm Nguyên: “Đó…”

Nàng sao lại bị một người không giải thích được quấn lấy như vậy chứ?

Thái tử nhíu mày: “Có vấn đề gì không?”

Có Cẩm Nguyên giơ tay, nhỏ giọng nói: “Thần nữ có một vấn đề, có thể hỏi không?”

Thái tử: “Nói.”

Cố Cẩm Nguyên: “Thái tử, ngoại trừ học pha trà cho Thái tử, Thái tử còn muốn thần nữ làm gì nữa?

Thái tứ chắp tay ra phía sau, khí thế lỗi lạc, trầm ngâm một lát, nói: “Gạt người, làm chuyện xấu.”

Cố Cẩm Nguyên: “…”

Thái tử vươn tay, tay thon dài lấy đi cành hoa tử đằng ở trên tay Cố Cẩm Nguyên.

“Giống như tử đằng, lớn lên phải tốt, không cho phép phá nó.”

Nói xong, hắn liếc nhìn Cố Cẩm Nguyên, nắm hoa tử đằng trong tay, cất bước rời đi.

Cố Cẩm Nguyên đứng ở đó một hồi, bỗng nhiên bắt đầu tức giận.

Đây là trùng hợp sao?

Nàng suy nghĩ muốn phá cây tử đằng ở Thanh Ảnh các, đỡ phải về sau Cố Du Chính ba ngày năm bận chạy đến khiến mình chướng mắt.

Không cho làm chuyện xấu, vậy nàng ở kinh thành làm gì?

Mà Thái tử Tiêu Tranh sau khi đi xa, cúi đầu xuống, nhìn qua tử đằng lấy được từ trong tay nàng.

Hoa nhỏ màu tím nở rộ rực rỡ, tươi mát nhã nhặn, hắn đưa lên mũi ngửi, trên đó mơ hồ còn lưu lại mùi hương tay nàng.

Nhìn tử đằng này, hắn nhớ tới đời trước.

Thật ra sau này hắn mới biết, tiểu hài tử mồ côi không nơi nương tựa nhìn như nhu nhược này, một khắc khi nàng bước chân vào kinh thành, chính là thề quyết chí muốn làm đảo loạn kinh thành.

Để cho nàng thành thành thật thật làm nữ tử khuê các, thật là làm khó nàng.

**

Sau khi Thái tử rời đi, Cố Cẩm Nguyên ngồi ở dưới cây tử đằng nghĩ thật lâu.

Ở kinh thành, nàng biết cũng không nhiều, tất cả đều cảm thấy khá tốt, nàng có thể nhìn thấu suy nghĩ của đại đa số người, kể cả người đứng đầu hậu cung – Hoàng thái hậu.

Nhưng vị Thái tử này, thật sự là một ẩn số, không thể giải thích được.

Nhớ đến đôi mắt tịch mịch giống như có thể nhìn thấu tâm tư của người khác kia, thậm chí Cố Cẩm Nguyên còn có suy nghĩ muốn chạy trối chết, giống như bây giờ, thu dọn hành trang, gom tất cả tiền bạc trong Ninh Quốc Công phủ, một đường rời đi, để lại một phong thư, chỉ nói là không chịu nổi phiền não. Đến lúc đó chuyện bị truyền đi, Ninh Quốc Công phủ có thể xuất hiệ một tầng gợn sóng, nàng trốn bật vô âm tín, chẳng phải sẽ rất vui sao?

Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ trong nhất thời mà thôi, đã đến đây, nàng sẽ không định trở về đơn giản như vậy.

Nàng tính toán lần nữa, cho rằng ngoại trừ Thái tử, còn lại tất cả đều trong dự liệu của nàng, về phần Thái tử, trước mắt xem ra tuy tính tình quỷ quái, nhưng vẫn có thể yên lặng theo dõi.

Nàng có thể học pha trà, thỏa mãn hắn là được.

Nghĩ như vậy, Cố Cẩm Nguyên quét hết chán nản lúc trước đi, chỉnh đốn lại tinh thầm, mỉm cười rời đi.

Lúc này phu nhân Duệ Viễn Hầu phủ đã đến, tất cả mọi người đã chào hỏi, Đàm Ti Duyệt lôi kéo Cố Cẩm Nguyên đến giới thiệu, phu nhân Duệ Viễn hầu phủ cười nhìn Cố Cẩm Nguyên, tất nhiên là cũng hoảng sợ mãi.

Lúc này, chung quanh cũng có cô nương phu nhân khác, nhìn Cố Cẩm Nguyên, thấy nàng sinh ra như một tuyết hồn, thật là long lanh động lòng người, nguyên một đám đều kinh ngạc, trong số người ở đây cũng cos người ngày ấy tiến cung chúc thọ, biết rõ nàng còn được Thái hậu khen thưởng, thì càng không nhịn được nhìn nhiều vài lần.

Cố Lan Phức đứng ở trong đám người, nàng ta tìm kiếm Nhị hoàng tử, kết quả không nhìn thấy đâu, không khỏi có chút thất vọng.

Vừa thấy ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Cố Cẩm Nguyên, cả đám đều khen nàng xinh đẹp, càng cảm thấy không thú vị.

Những người này, đợi đến khi Cố Cẩm Nguyên trở thành Hoàng hậu, càng khen Cố Cẩm Nguyên giống như người hiếm có trên đời này!

Cố Lan Phức không khỏi cười lạnh.

Đang nghĩ, chợt nghe thấy phu nhân Duệ Viễn hầu nói: “lân này ta cố ý chuẩn bị tiết mục nhỏ cho mọi người, nếu ai có thể nhìn ra,

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN