Mệnh Hoàng Hậu - Chương 54: Thị vệ trưởng trẻ tuổi kia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Mệnh Hoàng Hậu


Chương 54: Thị vệ trưởng trẻ tuổi kia


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên đường đi, Cố Cẩm Nguyên cũng là tâm hoảng ý loạn, nàng biết mình không lên suy nghĩ, mặc dù Lũng Tây cởi mở hơn ở kinh thành, con người lăn lộn trong tự nhiên cũng không sao, nhưng đây đều là người khác!

Bây giờ là chính mình, lại nhìn cách ăn mặc của bản thân, hôm nay lại cứ như vậy dán chặt lên người nam nhân, thậm chí nàng có thể cảm giác được vẻ nhiệt tình của hắn, lực đạo và nhiệt độ giống như muốn đâm thủng vật liệu may mặc.

Nàng còn nhớ cảm giác dán chặt lên lồng ngực cường tráng của hắn, nam nhân và nữ nhân khác nhau, nam nhân cứng như vậy, nhưng mình lại mềm, hắn không biết sẽ nghĩ như thế nào.

Càng nghĩ, nàng càng khó chịu, thân thể nóng lên, hơi thở gấp gáp, toàn thân cũng không được tự nhiên, cho nên Nhiễm Ti nhìn qua nhiều lần, chỉ hỏi nàng làm sao vậy.

Lại không nhịn được, muốn vén rèm lên nhìn, xem hắn còn cưỡi ngựa đi theo nàng không, hay đã rời đi rồi?

Chỉ là tay vừa chạm vào rèm lại do dự.

Không được, nhất định không được!

Không thể cho hắn biết mình để ý đến như vậy, càng không thể để cho hắn biết, lúc này mình khó có thể bình tĩnh, bằng không dựa vào tính tình của hắn, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì!

Cố Cẩm Nguyên rối rắm ở bên trong, rốt cuộc ở trong xe ngựa xóc nảy cũng mệt, nhắm mắt lại thiếp đi, ai ngờ mới vừa chợp mắt, lại gặp một giấc mơ, trong giấc mở, nàng bị nam nhân giữ chặt, giữ chặt, lăn trên cỏ ở Lũng Tây kia.

Nàng khẽ giật mình tỉnh lại, cảm thấy thẹn thùng mà cắn môi, ôm mặt của mình, lại không khỏi run lên.

Chỉ có thể liều mạng hít thở, để cho mình bình tĩnh trở lại, bình tĩnh.

Ngươi là Cố Cẩm Nguyên, ngươi không phải luôn tự xưng là người tâm tính bình tĩnh nhất sao, làm sao có thể bởi vì bị một nam nhân ôm mà lại thành ra như vậy! Nàng không cho phép!

Sau ba phen bốn bận như thế, rốt cuộc nàng cũng bình tĩnh lại, sờ sờ mặt, không còn nóng nữa, lúc này mới thỏa mãn.

Đúng lúc này cũng đến biệt uyển của Đàm Ti Duyệt, liền xuống xe.

Đàm Ti Duyệt đã chờ nàng ở nơi đó từ sớm, thấy nàng, vội vàng đi tới: “Sao giờ ngươi mới đến, ta chờ lâu rồi đó.”

Cùng Đàm Ti Duyệt chờ nàng ở đây chính là Nhị ca Đàm Bùi Phong của Đàm Ti Duyệt, thấy Cố Cẩm Nguyên đến, lại có chút ngơ ngác.

Cô nương gia trong mắt nam nhân luôn khác cô nương trong mắt cô nương gia, ví dụ như Đàm Ti Duyệt, nàng ấy vui mừng khi thấy Cố Cẩm Nguyên tới, lôi kéo tay của nàng nói này nói kia, nhưng Đàm Bùi Phong lại cảm thấy, hôm nay vị Cố cô nương này có chút khác.

Từ sau lần gặp trong cung kia, ít nhiều gì Đàm Bùi Phong cũng có chút tâm tư, không thể nói là nhớ thương nhiều, nhưng nếu bàn về chuyện hôn sự, vị Cố cô nương này lại là một ứng cử tốt.

Bình thường nàng rất đẹp, giống như hoa đào nở rộ đầu cành, bất cứ người nam nhân nào nếu cưới được cô nương như thế này, sợ là cả đời đều không rời khỏi nhà được.

Nhưng hôm nay nàng lại càng đẹp hơn lần trước, một đôi mắt trong veo sâu như nước lại mang theo vài phần xinh đẹp, môi hồng khẽ cười lại cực kỳ kiều mị, da thịt càng trơn bóng giống như son phấn bình thường, cà người đều tràn đầy hơi thở yêu kiều, giống như một khối đường mật, vốn dĩ cứng, hôm nay lại ấm nóng, nóng chảy, chảy vào trong miệng, ngọt ngào đến hoá nước.

Trong lòng hắn lay động, khẽ hít một hơi, mới tiến lên trước chào hỏi.

Cố Cẩm Nguyên cũng không suy nghĩ nhiều, cũng theo đáp lễ, sau đó tiếp tục cười nói với Đàm Ti Duyệt, mới theo huynh muội bọn họ tiến vào biệt uyển.

Lần trước tới nơi này, có rất nhiều người, lần này lại yên tĩnh hơn rất nhiều, nhất thời không khỏi nhìn chỗ này chỗ kia, nhìn cỏ cây kỳ lạ ngoài lan can, lại có mùi hương lạ bay vào mũi, không khỏi làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

Cố Cẩm Nguyên ngủ một chút, lại tắm một phen, sau đó mới dùng bữa cùng với Đàm Ti Duyệt, rồi ngắm hoa thưởng chim, ngược lại rất tự do tự tại.

“Ca ca ta vốn nói chỉ đưa ta đến đây, hắn sẽ trở về, nhưng bây giờ hắn lại không đi, ở lại chỗ này!” Đàm Ti Duyệt đi đến bàn đu dây, cùi đầu cười ở bên tai Cố Cẩm Nguyên: “Như vậy cũng tốt, vốn dĩ muốn đi cùng tẩu tẩu của ta, nhưng bây giờ huynh ấy không đi, cũng không cần làm phiền tẩu tẩu của ta nữa, Nhị ca ta thường ngày đều bận rộn, sẽ không quấy rầy chúng ta, chúng ta sẽ càng tự do tự tại!”

“Bây giờ huynh ấy đâu? Sao không thấy?” Cố Cẩm Nguyên thuận miệng hỏi như vậy, nàng không có ấn tượng gì với Nhị ca của Đàm Ti Duyệt.

“Chắc là đi tìm bằng kết bạn rồi.” Nói xọng, nàng ấy chợt nhớ tới cái gì đó: “Ai nha, ta nhớ ra rồi, bên cạnh biệt uyển của chúng ta chính là Lô gia, lại nói tới Lô gia cũng người thân của ngươi, hôm nay nghe nói ngươi đến đây, hình như muốn mời ngươi đi qua đó!”

Lô gia?

Cố Cẩm Nguyên hiểu rõ, cái gọi là Lô gia này, dĩ nhiên là nhà mẹ đẻ của lão thái thái Ninh Quốc Công phủ, cũng chính là cữu cữu của Cố Du Chính.

“Hôm nay trong trang viên của Lô gia là ai?” Từ sau khi Cố Cẩm Nguyên trở về, cũng chưa từng bái kiến qua nhà mẹ đẻ của lão thái thái, chỉ từng gặp được một vị Lô Bách Minh, ngược lại ấn tượng không tệ, ít nhất cũng đã từng giúp đỡ mình, trong lòng nàng vẫn còn cảm kích.

“Nghe ca ca nói, là Lô Bách Minh, còn có vài người Hồ gia, ngoài ra còn có người khác, cũng không nhớ rõ.”

Lô gia, Hồ gia… Cố Cẩm Nguyên nhớ tới Hồ Chỉ Vân và Cố Lan Phức kia, ý chí chiến đấu liền đến.

Đàm Ti Duyệt: “Vậy ngươi có muốn đi không? Nếu cảm thấy có Hồ gia ở đó, khó tránh khỏi có chút xấu hổ, vậy thì dứt khoát cự tuyệt?”

Cố Cẩm Nguyên cười: “Đã là Lô thị vệ mời, hắn có ơn với ta, tất nhiên là ta sẽ đi, về phần người khác, ai muốn xấu hổ thì xấu hổ đi, dù sao ta cũng không xấu hổ.”

Đàm Ti Duyệt nghe xong, ha ha cười, lấy một bông hoa ném nàng: “Ngươi đó, đã nói như vậy, vậy chúng ta đi qua gặp một chút!”

Đúng lúc này Đàm Bùi Phong đi tới, hắn vốn muốn thương lượng bới hai người bọn họ xem có nên đi qua bên đó hay không, ai ngờ lúc đi tới, liền bắt gặp nữ tử đu dây cao cao, tiếng cười kia động lòng người, nhưng lại mang theo vài phần thoải mái.

Hắn nhìn sang, ống tay áo của nàng tung bay, lại giống như tiên nữ bay theo gió.

Giờ khắc này, tâm Đàm Bùi Phong cũng rung động thêm vài phần.

Hắn biết rõ tâm tư của muội muội, thật sự rất thích Cố Cẩm Nguyên, ngóng trông Cố Cẩm Nguyên gả vào nhà mình, muội ấy mới có người chơi cùng, nhưng thích là thích, trong lòng hắn lại có rất nhiều cân nhắc.

Nghĩ tới tham luyến dung nhan tuyệt thế

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN