Mệnh Phú Quý Trời Sinh - Chương 10: Ăn lẩu.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Mệnh Phú Quý Trời Sinh


Chương 10: Ăn lẩu.


Hành động này của Giang Tư Hàn làm La Bối không hiểu ra sao cả.Khi cô vừa muốn mở miêng hỏi thì anh ta đã xuống lầu trở về phòng mất rồi.
Bà nội đã đi ngủ từ sớm, lúc này tỉnh dậy đi toilet, thấy cháu gái đứng ở phòng khách, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
La Bối đưa hộp thức ăn đã được đóng gói cẩn thận cho bà xem,tất cả có bốn hộp,có chút nặng.
Một hộp nhỏ đựng tổ yến.
Còn ba cái khác lần lượt là tôm hùm lớn,tôm rang muối và bào ngư,bà La vừa thấy mấy hộp hải sản để trên bàn, cũng ngây ngẩn cả người, vội vàng hỏi: “Cái này ở đâu vậy?”
“Tiểu Giang vừa mang tới nói là hôm nay đi tham gia một bữa tiệc đóng gói về.”
Bây giờ La Bối suy nghĩ lại cũng không nhịn được bật cười,có thể là mấy lần trước đưa thức ăn cho anh làm anh xấu hổ.Nhưng lúc này anh cũng không có tiền, vẫn là một người trẻ tuổi với hai bàn tay trắng,ăn một bữa hải sản ngon liền nghĩ mang về cho hai bà cháu cô.
Tôm rang muối tiêu cũng không rẻ, càng không nói đến tôm hùm lớn và bào ngư.
Bất kể nói như thế nào thì Giang Tư Hàn cũng là người có tâm, La Bối cũng sẽ không bởi vì đây là đồ ăn thừa mang về mà không tôn trọng tâm ý này,ngược lại cô còn lấy hai cái thìa từ phòng bếp, muốn uống tổ yến cùng bà nội.
Bà La không uống,bà ước gì đem mọi thứ tốt nhất đều để lại cho cháu gái, “Tiểu Giang là người hiểu được sinh hoạt,như vậy cũng rất tốt.”
Vừa rồi Giang Tư Hàn chưa nói rõ ràng,nhưng La Bối cũng đã hiểu rõ,anh được người mang đi tham gia một bữa tiệc, cho nên khẳng định anh không phải người trả tiền,ở trong trường hợp này, không phải chính mình trả tiền, còn đóng gói mang về,nhất định anh phải trải qua một quá trình xây dựng tâm lý.
Có lẽ hành vi như vậy ở trong mắt người khác là không ổn, nhưng La Bối biết, Giang Tư Hàn thật sự muốn trả lại một chút hồi báo cho hai bà cháu cô, cho nên anh mới mang về hải sản mà anh cho là rất quý,rất tốt.La Bối không muốn cô phụ tâm ý này,mặc dù cô còn đang giảm béo,cô cũng vẫn cầm đũa cùng bà nội ăn mỹ vị đêm khuya.
La Bối còn chụp ảnh,trên cơ bản tất cả khách thuê trong nhà cô đều bỏ thêm WeChat, bao gồm cả Giang Tư Hàn,cô gửi cho anh,đồng thời nói: “Cảm ơn,bà nội nói từ trước đến nay chưa ăn tôm hùm lớn như vậy bao giờ,nhờ phúc của anh đấy😁😁😁.”
Giang Tư Hàn lúc này cũng chưa ngủ,rất nhanh đã nhắn tin trả lời: “Mọi người thích là tốt rồi.”
“Cậu bé Tiểu Giang này vừa đẹp trai,tâm địa cũng tốt.”Bà La liếc mắt nhìn cháu gái một cái, rồi nói, “Mỗi tội nó không có công việc ổn định……”
La Bối buông đũa, chuẩn bị đi đánh răng, nghe được lời này nên cười, “Chúng cháu chỉ là bạn bè bình thường,bà đừng đoán mò.”
“Thật ra bà rất thích cậu bé Tiểu Giang này,nhìn tốt hơn so với Chiêm Kỳ.”Bà La đi theo phía sau cô cùng nhau vào toilet, “Không có công việc cũng không sao, về sau có thể cùng với bà quản lý khu nhà này là được rồi, dù sao có một số việc phải có đàn ông ra mặt mới thích hợp.”
Ở trước mặt bà nội La Bối chưa bao giờ dấu giếm ,cô lập tức buột miệng thốt ra, “Bà đừng nói như vậy,về sau người ta chính là đại minh tinh, chúng cháu làm bạn bè bình thường cháu cũng được thơm lây rồi.”
“Đại minh tinh?”
Bà La nghi hoặc nhìn cô.
“Cháu chỉ thuận miệng nói thôi,anh ta làm âm nhạc, về sau chắc chắn cũng phát triển theo hướng này, nói không chừng rất nhanh sẽ nổi tiếng đấy .” La Bối nói, “Nếu anh ta nổi tiếng chắc chắn sẽ bị đào bới lại quá khứ trong đó bao gồm bạn gái cũ và bạn gái hiện tại.Bây giờ còn có rất nhiều fan cuồng nên tốt nhất cháu với anh ta vẫn làm bạn bè bình thường thôi.”
Lời này của La Bối nghe có vẻ như nói bậy nói bạ nhưng lại là sự thật.
Nếu cô đã biết tương lai Giang Tư Hàn là ảnh đế vậy cô làm người qua đường Giáp là được rồi.Nếu thật muốn làm bạn gái cũ hoặc bạn gái của siêu sao, đó chính là suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng.
Đúng là La Bối cũng từng có tâm tư muốn nịnh bợ anh ta, nhưng cũng không nghĩ tới cùng anh có gút mắc tình cảm gì.
Quan trọng nhất chính là cô không cảm giác gì đối với anh ta và cô tin rằng anh ta đối với cô cũng vậy.
Bà La nghe cô nói xong, cũng không tiếp tục nói nữa,bà hiểu tính cách của La Bối,cô nói thì có vẻ như sợ chọc phiền toái, kỳ thật chính là không có cảm giác,không thì chẳng sợ phía trước là mấy vạn fan não tàn,cô cũng sẽ cố gắng vượt qua.
***
Sau bữa ăn hải sản đó, Giang Tư Hàn và hai bà cháu La Bối cũng quen thuộc hơn.
Thỉnh thoảng hai bà cháu lại đưa chút đồ ăn cho Giang Tư Hàn,cũng không phải cố gắng tìm lí do vì Giang Tư Hàn từng đưa đến nhiều hải sản quý giá như vậy,cô mời anh ta tới nhà ăn bữa cơm là chuyện hết sức bình thường.
Mùa đông đến rồi,thời tiết lạnh căm căm, La Bối mời Triệu Phiên Phiên và Giang Tư Hàn tới nhà cùng nhau ăn lẩu.
Từ sáng sớm bà La đã đi chợ mua thịt bò tươi và bò viên.Bây giờ phòng khách đã tràn ngập mùi hương.
Ngày mùa đông mà ăn lẩu chính là một chuyện hạnh phúc nhất đời.Triệu Phiên Phiên ăn một lát rồi thuận miệng hỏi: “Phòng bên cạnh chưa có người thuê sao?”
Bây giờ cô rất quan tâm chuyện này, tuy rằng tiền thuê nhà cũng không được nhiều,nhưng hai bà cháu La Bối đang còn nợ nần,sớm ngày cho thuê để giảm bớt một ít áp lực cũng tốt.
La Bối đang cắn bò viên nóng hổi, không tiện trả lời.
“Hôm trước có người gọi điện thoại lại đây, nói ngày mai đến đây xem phòng, nếu không có vấn đề gì, ngày mai có thể dọn vào ở luôn.”Bà La mỉm cười nói, “Khách lần này là một người phụ nữ mang theo một đứa bé, Phiên Phiên,cháu có thể cùng cô ấy trao đổi một chút kinh nghiệm.Bà ấy à,đã rất lâu không chăm sóc trẻ nhỏ nên có rất nhiều chuyện không hiểu.”
Triệu Phiên Phiên vui vẻ, “Vậy thì tốt quá, nếu hơn kém một hai tuổi,về sau Thần Thần nhà chúng ta có thêm một người bạn để chơi cùng rồi.”
Bây giờ người làm mẹ đã bắt đầu nhọc lòng về vấn đề xã giao sau này của bảo bảo.
Thôn Thành Trung cũng có rất nhiều trẻ con,nhưng nhỏ nhất cũng đã đi nhà trẻ, nếu lần này khách thuê có đứa bé tầm một hai tuổi,vậy thì Triệu Phiên Phiên không cần lo lắng về vấn đề bạn bè của con trai sau này nữa rồi.
Giang Tư Hàn là người không nói nhiều,kể cả bây giờ đã quen thuộc với các cô thì anh cũng không hay tham gia vào loại đề tài này của các cô.Có lẽ là gần đây thường xuyên ở nhà La Bối ăn cơm, khí sắc của anh cũng tốt hơn một ít, so với lúc trước nhìn sáng sủa hơn nhiều. La Bối nhớ lại cốt truyện, nếu không lầm,biến chuyển trong cuộc đời Giang Tư Hàn sắp xảy ra rồi.
Không có người nào không biết xấu hổ vẫn luôn ăn không uống không, Giang Tư Hàn không giống các khách thuê khác, tới ăn cơm nhà La Bối sẽ mang theo trái cây cùng một ít đặc sản mà anh sẽ tận khả năng giúp hai bà cháu La Bối làm một chút việc mà hai bà cháu không làm được ví dụ như sửa chữa ống nước hay xem xét đường điện hay lại như đi siêu thị vác  gạo.
Không thể không nói, có Giang Tư Hàn hỗ trợ,hai bà cháu cũng đỡ vất vả rất nhiều.
Chờ ăn xong lẩu, Giang Tư Hàn liền đi chữa bóng đèn hỏng ở lầu một.
Vốn dĩ chuyện này vẫn luôn là La Bối làm, hiện tại bị anh tranh làm.
Đừng xem nhà này không có nhiều khách thuê phòng, nhưng những việc lặt vặt muốn xử lý hàng ngày thật đúng là không ít,mỗi ngày phải thu gom rác rưởi , những việc này chính quyền  thôn Thành Trung căn bản không có ai phụ trách, cho nên mỗi ngày sau khi tan tầm đều là La Bối trở về dọn dẹp.
Có một hôm La Bối trở về,nhìn thấy Giang Tư Hàn đang cầm cây lau nhà kéo tới kéo lui.
Cơ hồ anh làm tất cả các việc mà La Bối vẫn làm coi như là báo đáp mỗi ngày bà La gọi anh đến ăn cơm.Lúc đầu Giang Tư Hàn còn cự tuyệt nhưng sau đó không lay chuyển được bà La chỉ có thể đáp ứng.
Loại chuyện cọ cơm này, trước lạ sau quen, ít nhất hiện tại Giang Tư Hàn tới nhà bà La ăn cơm, đã không còn áp lực tâm lý.
Nói đúng ra Giang Tư Hàn cũng là biến tướng làm công cho nhà La Bối,nhưng bất đồng chính là, thù lao của anh là một bữa cơm, nhưng người ngoài cũng không biết nội tình.Hiện tại trong thôn,mọi người đang bàn tán nhà họ La có khách thuê đang theo đuổi La Bối,chuyện mệt mỏi gì cũng tranh làm.
Giang Tư Hàn mới vừa đổi xong bóng đèn, còn không kịp từ trên cây thang xuống, liền nghe được có người gọi.
“Bây giờ anh có rảnh không?Đi uống với tôi một chén được không?”
Giang Tư Hàn cũng không biết người này, nhưng anh biết người này có quen La Bối,anh từng thấy La Bối cùng anh ta ăn matalang.
Thôn Thành Trung có một nhà hàng làm món kho,sinh ý khá tốt, còn có người trong nội thành nghe danh lại đây xếp hàng mua nhưng giờ này đã hết khách, Chiêm Kỳ gọi mấy đồ ăn, hơn nữa vừa rồi lại đây đi ngang qua cửa hàng tiện lợi mua mấy lốc bia, Giang Tư Hàn và Chiêm Kỳ liền bắt đầu uống.
Sau khi hai người tự giới thiệu đã tính là người quen.
Chiêm Kỳ là người không thích quanh co lòng vòng,thật ra hai người cũng không thân, uống hai ly liền gọn gàng dứt khoát hỏi: “Nghe nói hiện tại anh đang theo đuổi Bối Bối?”
Giang Tư Hàn ngẩn ra, đối với vấn đề này hiển nhiên có chút không hiểu ra sao.
Anh ta nói Bối Bối hẳn là chính là La Bối, nhưng anh đang theo đuổi La Bối?? Đây là có chuyện gì xảy ra??
Chiêm Kỳ hiểu lầm anh ta trầm mặc là cam chịu.
“Tôi và Bối Bối quen biết nhau từ nhỏ,từ cao trung tôi đã bắt đầu thích cô ấy, vốn định chuẩn bị sau khi thi đại học thì thổ lộ, nhưng cô ấy thi đậu đại học khá tốt còn tôi muốn thi một trường đại học hạng ba cũng khó còn kém một mảng lớn, không nói gạt anh lúc ấy tôi rất tự ti, không, hiện tại cũng tự ti.” Chiêm Kỳ gặm một cái cánh vịt, thật sâu mà thở dài một hơi, “Hiện tại cô ấy ngồi văn phòng làm công chức còn tôi cũng chỉ làm chút buôn bán nhỏ, người ta nể tình thì gọi một tiếng Chiêm tổng, nhưng có tổng giám đốc nhà ai mà nghẹn khuất giống như tôi chứ?”
“Mọi người trong thôn đều cổ vũ tôi theo đuổi cô ấy, nhưng tôi biết sau lưng họ đều ngấm ngầm chê cười tôi ngay cả bà nội tôi cũng cảm thấy tôi không xứng với Bối Bối, haiz.”Đôi mắt Chiêm Kỳ có chút không thoải mái, vốn dĩ theo bản năng muốn đi xoa, không nghĩ ra trên tay còn có sa tế,trực tiếp làm hốc mắt đều đỏ hoe, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, “Chuyện tôi không xứng với cô ấy chính tôi cũng rõ ràng, vốn tôi cho rằng chính mình nỗ lực một phen nói không chừng còn có cơ hội, không nghĩ tới hiện tại anh so với tôi còn dũng cảm hơn nhiều.”
Giang Tư Hàn: “Tôi……”
“Bà nội tôi nói, mỗi ngày anh giúp đỡ đổ rác quét nhà, còn giúp bà La vác gạo, đổi bóng đèn, không nói cái khác, chỉ là chuyện đổ rác thôi tôi cũng đã rất bội phục anh.” Chiêm Kỳ giơ ngón tay cái lên, “Anh so với tôi thực sự rất ngầu,rất cần mẫn,người anh em,hôm nay tôi tới tìm anh nói chuyện phiếm cũng không có ý gì khác,chỉ muốn nói cho anh, tôi và Bối Bối không có duyên phận làm người yêu, nhưng tôi và cô ấy lớn lên cùng nhau, từ hôm nay trở đi,cô ấy chính là em gái ruột của tôi,anh phải đối với cô ấy thật tốt, đừng cô phụ cô ấy,anh biết không?
Trong thôn Thành Trung rất nhiều người lớn lên cùng nhau,đếm sơ sơ cũng có khoảng  mười người thích La Bối như tôi,anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi không nói dối đâu.”
“Bối Bối đối với chúng tôi không giống như những cô gái khác,tình cảm từ lớn đến bé người khác làm sao có thể so sánh, dù sao về sau anh đừng bao giờ khi dễ cô ấy , đừng bao giờ lừa dối cô ấy,nếu không……” Chiêm Kỳ vừa nói vừa dùng tay trực tiếp bóp bẹp lon bia.
Giang Tư Hàn: “…………”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN