Mệnh Phú Quý Trời Sinh - Chương 18: Hận thù.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Mệnh Phú Quý Trời Sinh


Chương 18: Hận thù.


Không thể trông mặt mà bắt hình dong,không thể dùng bát để đo độ sâu của biển.
Tướng mạo và khí chất của anh ta cho người đối diện một loại cảm giác giàu có và tôn quý nhưng anh thật sự không có tiền.
Tầng hầm có hai phòng đơn, trong đó một phòng cho Giang Tư Hàn thuê còn một phòng khác vẫn còn trống.Tầng hầm rất lạnh lẽo và ẩm ướt.Tiền thuê nhà ở thôn Thành Trung cũng không cao nên phần lớn mọi người đều vì sức khỏe mà thêm chút tiền để thuê phòng tốt hơn.
Nếu anh đã muốn ở phòng rẻ nhất thì La Bối cũng trực tiếp dẫn anh tới tầng hầm.Tuy rằng đã lập xuân nhưng nhiệt độ vẫn không cao, mới vừa mở cửa phòng đã cảm thấy khí lạnh phả vào mặt.
La Bối dẫn anh vào phòng.Tầng hầm tất nhiên không có ánh mặt trời nhưng cũng có một cái cửa sổ có thể thông gió:
“Đây là phòng đơn, diện tích không lớn khoảng hai mươi mét vuông, có phòng bếp và phòng vệ sinh.Anh không cần lo lắng không có chỗ phơi quần áo,khi thời tiết tốt có thể phơi trên sân thượng.”
“Tiền điện,tiền nước thì tính như thế nào?” Anh quay đầu nhìn La Bối: “Còn tiền mạng thì sao, tôi nghe nói tiền mạng ở thôn Thành Trung là 50 tệ một tháng, phải không?”
La Bối lại giới thiệu tỷ mỷ cho anh phí điện,nước, mạng và cả phí quản lý bất động sản.
Nếu tính tất cả chi phí thì một tháng anh chỉ phải trả nhiều nhất là 700 tệ.
Hiện tại giá hàng hoá tăng cao, giá nhà cũng theo đó tăng lên.Có thể thuê nhà ở thành phố mà tính tất cả các chi phí khác cũng không đến 700 tệ một tháng thì thật sự rất khó.
“Được, tôi thuê phòng này, phòng này không có đồ gia dụng thì chỉ phải đặt cọc một tháng tiền nhà thôi, đúng không?”
“Đúng.”
Tốc độ ký hợp đồng lần này đúng là nhanh vô cực.Từ khi nhìn thấy người đàn ông này đến khi ký xong hợp đồng không đến nửa giờ.
Sau khi ký hợp đồng,anh nhờ La Bối giúp đỡ: “La tiểu thư,tôi có chuyện nhờ cô giúp.Hôm nay tôi sẽ vào ở luôn nhưng trong phòng chưa có thứ gì cả.Tôi phải đi mua giường, tủ quần áo,cả bàn,ghế nữa……”
“Cô có thể đi với tôi đến cửa hàng đồ cũ chứ?”
Anh rất lễ phép, cách nói năng cũng rất thoả đáng giống người làm ăn đang đàm phán vậy nhưng đấy là phải bỏ qua bộ quần áo lao động anh đang mặc và cái túi da cũ anh đang đeo.
La Bối gật đầu: “Được chứ,ở đây toàn là người quen của tôi, nói không chừng còn có thể giảm giá một chút.”
Sau khi đi vào cửa hàng bán đồ cũ, La Bối mới chân chính hiểu được thế nào là tự vả mặt.
Vốn dĩ cô cho rằng dựa vào thân phận người quen, có thể giúp anh trả giá.Nhưng cô không đoán được cô không cần mở miệng,anh cũng đã dùng tư duy logic và tài năng ăn nói của mình mà chỉ dùng 300 tệ có thể mua một cái giường một trương,một bộ bàn ghế để máy tính, tủ quần áo đơn, một cái bàn tròn nhỏ để ăn cơm và ba cái ghế nhỏ .
Thật sự đầy đủ.

“Bà chủ, 300 tệ là giá cao rồi, làm buôn bán là phải có đến có đi, tôi quen rất nhiều người đều đang định đến đây thuê nhà,tôi có thể giới thiệu họ đến đây mua đồ.Nên nếu bà tìm giúp tôi một chiếc xe ba bánh chở mấy đồ này về nhà thì sự hợp tác của chúng ta sẽ càng hoàn hảo hơn.Cũng đừng tính phí vận chuyển vì từ nơi này đến nơi tôi ở dù đi bộ cũng không đến mười phút.”
“Ôi!Cậu thanh niên này,tôi đã chịu lỗ vốn để bán phá giá cho cậu rồi.Bây giờ gọi một cái xe ba bánh cũng phải mất 50 tệ,thế này thì không phải tôi còn lỗ thêm nhiều hơn à?”
Anh mỉm cười nói:
“Không lỗ vốn đâu!Tôi cứ tính nhanh thế này nhé: cái giường này mua mới cũng chỉ khoảng 500 tệ, bàn để máy tính thì càng rẻ hơn,trên taobao chỉ khoảng 100 tệ còn freeship.Tủ quần áo này còn bị trày sơn, gỗ cũng bị mọt rồi chắc chắn rất khó bán ra ngoài.Còn bộ bàn ghế này,tôi mua một bộ mới ở siêu thị cũng sẽ không vượt qua một trăm tệ.Bà chủ,bây giờ tôi đang cần ngay nên mới không mặc cả.Nếu bà không trả phí vận chuyển cho tôi thì tôi sẽ không mua nữa dù sao tôi là đàn ông, tùy tiện chắp vá ngủ một buổi tối cũng được.”
Cuối cùng sau một trận cò kè mặc cả,bà chủ chấp nhận,anh cũng nhường một bước trả thêm 20 tệ tiền vận chuyển.
La Bối: “…………” Cao thủ!
Trên đường trở về,anh mua cho La Bối một hộp sữa chua,cho bác vận chuyển một chai Sprite, xem như phí vất vả.
La Bối: “Cảm ơn.”
Dù thế nào thì cũng giải quyết được một phòng trống, La Bối về đến nhà, mệt đến nỗi trực tiếp nằm trên sô pha.
“Cháu đưa Tiểu Chu đi mua đồ xong rồi à ?”Bà La vừa xới cơm cho cô vừa hỏi.
Khách thuê mới tên là Chu Kiến Quốc,trên chứng minh là 27 tuổi, quê quán ở một huyện nhỏ tỉnh bên cạnh. Chu Kiến Quốc nói anh đang làm việc ở công trường gần đây.
Anh không nói cụ thể, bọn họ làm chủ nhà cũng tiện không hỏi nhiều.
La Bối cảm thấy tên của anh có gì không đúng lắm……
Đây không phải là tên hay dùng từ thế hệ của bố cô à?Sao anh còn trẻ vậy mà lại lấy cái tên này?
Từ khi gặp tới bây giờ, La Bối cảm thấy trên người Chu Kiến Quốc tràn đầy mâu thuẫn.Còn vì sao lại có cảm giác như vậy, là bởi vì gương mặt,khí chất toàn thân cũng như cách nói năng của anh hoàn toàn không giống người bình thường.
“Mua xong rồi ạ.” La Bối trả lời xong rồi nhìn bà nội:
“Bà nội,bà không cảm thấy người này nhìn rất kỳ lạ sao?”
Bà La hỏi ngược lại: “Kỳ lạ cái gì?”
“Không thể nói rõ.Cháu cảm giác anh ta phải làm sếp ở công ty lớn, kết quả anh lại đeo túi da cũ cò kè mặc cả với bác gái.”
Bà La bị hình dung này của cô làm cho buồn cười.
“Không phải Bối Bối của chúng ta cũng vậy sao?”Bà La kéo tay cô, vẻ mặt từ ái:
“Bà cảm thấy  Bối Bối nhà chúng ta phải ở trong biệt thự giống như đại tiểu thư,không phải Bối Bối cũng ở thôn Thành Trung thu tiền thuê nhà mỗi tháng,còn phải đi làm hàng ngày đó sao?”
“Ôi, không giống nhau đâu bà ơi.”
“Trong mắt bà thì giống nhau.”
Hai bà cháu nói chuyện rồi cùng bật cười. La Bối cũng không nghĩ đến Chu Kiến Quốc nữa, rốt cuộc anh cũng chỉ là khách thuê nhà.Chuyện anh là ai, vì sao lại kỳ lạ như vậy,cũng không liên quan đến cô, chỉ cần anh tuân thủ quy định ở đây, giao tiền thuê nhà đúng hạn là được.
***
Trần Lan nói mùng bảy trở về nhưng không biết có chuyện gì mà mãi cho đến mùng chín cũng chưa thấy cô ta đâu. La Bối có gọi điện thoại nhưng đều ở trạng thái tắt máy.
Phương Cảnh Châu lại rất vui vẻ.Bé rất thích ở La gia, ngay cả La Bối cũng phát hiện,bé luôn kháng cự trở lại phòng cách vách.
La Bối cũng chưa hỏi Phương Cảnh Châu về quan hệ mẹ con với Trần Lan.Thứ nhất cô cảm thấy không cần thiết vì dù sao cô cũng chỉ là một người ngoài,nếu đi quản chuyện mẹ con nhà người ta thì cũng không hay.Thứ hai,cô không muốn Phương Cảnh Châu còn bé như vậy đã ghét mẹ ruột, như vậy cũng không tốt.
Buổi tối hôm nay, La Bối và Phương Cảnh Châu ngồi ở phòng khách xem phim hoạt hình, Phương Cảnh Châu đột nhiên nói: “Bối Bối,em là một đứa trẻ hư.”
La Bối nghiêng đầu hỏi:
“Vì sao em lại nói như vậy? Không có ai tự nói mình là đứa trẻ hư.”
“Bởi vì em thực sự không muốn mẹ trở về.” Phương Cảnh Châu nghĩ nghĩ lại nói:
“Em hy vọng mẹ không bao giờ trở về.”
“Vì sao?”
Phương Cảnh Châu cúi đầu chơi đồ chơi,giọng nói có chút mất mát:
“Bởi vì mẹ không thích em, không bao giờ ôm em, cũng không tắm rửa cho em, không hỏi em thích ăn gì.”

Trẻ con rất mẫn cảm,sinh ra đã luôn muốn bám dính lấy người mẹ.Nếu người mẹ không quan tâm hoặc nói không thích bé,mà bé không còn tình yêu thương nào khác, thời gian dài sẽ biến thành tình trạng của Phương Cảnh Châu bây giờ.
Bé chỉ là thiếu sự yêu thương, khát vọng có người yêu và quan tâm bé.Nên khi La Bối đối tốt và quan tâm bé,bé sẽ bám dính và không muốn xa rời cô. Phương Cảnh Châu không đem La Bối trở thành mẹ bởi vì ở từ điển trong đầu bé,bé chán ghét mẹ,bé xem La Bối trở thành toàn bộ thế giới của mình.
Triệu Phiên Phiên cũng rất tốt với bé nhưng cô còn có con trai mình,bà La cũng tốt với bé nhưng bà lớn tuổi, không cùng chơi với bé được……
Chỉ có La Bối mang bé về nhà, tắm rửa cho bé, nấu mì cho bé, dẫn bé đi ăn kem, mua quần áo mới ấm áp cho bé,thỉnh thoảng còn hôn trán bé chúc ngủ ngon hoặc chào buổi sáng.
Bé không muốn rời xa La Bối, không muốn mất đi những tốt đẹp này nên có đôi khi thậm chí bé còn cố tình lấy lòng La Bối.
La Bối sờ đầu Phương Cảnh Châu, nói: “Nhưng đó là mẹ ruột của em.”
Phương Cảnh Châu nhìn cô: “Bối Bối,em không thích mẹ,em thích chị cơ.”
Ở trong lòng hầu hết bọn trẻ, yêu nhất chính là mẹ, thích nhất cũng là mẹ,người mẹ là toàn bộ thế giới nhỏ bé của chúng.Nhưng ở trong lòng Phương Cảnh Châu,”mẹ” lại là từ bé không hề yêu thích.Nhưng người cho bé sự yêu thương và quan tâm vẫn còn tồn tại,bé phân biệt rất rõ ràng. La Bối không phải mẹ, Trần Lan mới là mẹ nhưng bé đem tình yêu của một đứa con với người mẹ chuyển dời từ Trần Lan sang La Bối.
La Bối muốn sửa đúng nhưng trẻ con thì rất cố chấp, rất khó thay đổi.
Phương Cảnh Châu ôm cánh ta La Bối, nói: “Bối Bối, nếu không phải chị quá lớn tuổi thì em muốn chị làm bạn gái của em.”
La Bối biết Phương Cảnh Châu trong khoảng thời gian này cũng đang xem cùng bà nội mấy phim ngôn tình cẩu huyết nên cảnh cáo:
“Về sau không được xem phim truyền hình,em chỉ được xem phim hoạt hình như thế này thôi.”
Nhưng mà bé nói câu ” quá lớn tuổi” là có ý gì chứ??
“Đã lâu không thấy chú Tiểu Giang,chị phải thường xuyên gọi điện thoại cho chú ấy,nếu không rất có khả năng chú ấy sẽ tìm bạn gái khác.” Bạn nhỏ Phương Cảnh Châu năm tuổi tận tình khuyên bảo giáo dục La Bối cách giữ gìn bạn trai.
La Bối: “…………”
Buổi sáng ngày hôm sau, La Bối nghỉ phép, Trần Lan cũng đã trở lại.Thoạt nhìn khí sắc của cô không tốt, cũng không trang điểm.Cả người cho người ta một loại cảm giác âm trầm.
La Bối chú ý tới ánh mắt của Trần Lan thay đổi khi nhìn về phía Phương Cảnh Châu.
Lúc trước là không quan tâm hoặc không kiên nhẫn còn bây giờ thì toàn là hận thù.
Đúng vậy,cô ta hận đứa bé có cùng máu mủ với mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN