Mệnh Phú Quý Trời Sinh - Chương 53: Thẳng thắn.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
43


Mệnh Phú Quý Trời Sinh


Chương 53: Thẳng thắn.


Ps: Xin lỗi mọi người, thời gian qua Li bận nên không có thời gian edit. Mình hứa sẽ không drop bộ này❤️❤️❤️

🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺
Bây giờ một số khách sạn ở các thành thị đang từng bước giảm bớt dùng đồ một lần nhưng chỉ cần tìm đúng nguồn tiêu thụ và nguồn cung cấp thì đây vẫn là ngành kinh doanh có lợi nhuận cao.
Một khách sạn có bao nhiêu phòng? Trong mỗi phòng thường sẽ để hai bộ đồ dùng một lần. Nếu vào kỳ nghỉ thì lượng tiêu thụ mỗi ngày là bao nhiêu?
Bọn họ chắc chắn không đủ điều kiện hợp tác với khách sạn cao cấp. Đồ dùng một lần trong khách sạn hạng trung và khách sạn thường có kem đánh răng, bàn chải đánh răng, lược, dao cạo râu, mũ chụp đầu, ly nước dùng một lần còn bao gồm khăn tắm, khăn lông dầu gội và sữa tắm. Chu Kiến Quốc biết nếu có thể trở thành nhà cung ứng đồ dùng một lần cho một số khách sạn tầm trung thì sẽ kiếm thêm được một khoản thu vào khả quan. Nếu công việc đi lên quỹ đạo, hình thành một lưu trình chuyên nghiệp thì tiền kiếm được cũng sẽ không ít hơn so với bán đồ người lớn.
La Bối biết chỉ cần việc kinh doanh này thuận lợi thì lợi nhuận sẽ lớn như thế nào.
Hai người ở trên xe cũng không nói chuyện với nhau mà tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình .
Chu Kiến Quốc đang tính toán chi tiết còn La Bối lại tính toán cách tạo quan hệ với giám đốc khách sạn để hợp tác chuyện làm ăn này.
Dù sao La Bối cũng từng là trợ lý giám đốc. Bây giờ cô không giống lúc trước, trước kia bà chủ bảo cô làm gì thì cô làm cái đó không khác gì nhân viên văn phòng còn bây giờ cô cố gắng nhớ lại chi tiết cách bà chủ nói chuyện lúc bàn chuyện làm ăn để có thể học được chút kỹ xảo nghiệp vụ.
Tặng quà là cần thiết, không thể quá nặng, cũng không thể quá nhẹ, còn muốn mời họ ăn uống.
Bởi vì chuyện kinh doanh đồ dùng một lần mà sau khi tan việc, hai người không có thời gian đi bán trái cây, chỉ có thể tạm thời gác lại.
Cứ cách mấy ngày lại phải mời những giám đốc đó đi ăn cơm. Tuy Chu Kiến Quốc am hiểu loại giao tiếp này nhưng anh có một nguyên tắc, đó là không uống rượu, cũng may anh làm người khéo léo, hơn nữa bây giờ La Bối cũng đã có kinh nghiệm nịnh bợ để các giám đốc vô cùng vui vẻ. Ngoài ra, thời gian rảnh, Chu Kiến Quốc và La Bối sẽ đi xem nguồn cung cấp và thỏa thuận giá cả.
Ngay từ đầu La Bối còn lo lắng không tìm thấy nguồn cung cấp, Chu Kiến Quốc lại giáo dục cô, “Nói thế này cho cô dễ hiểu, cô có biết rất nhiều người tự thành lập công ty, không phải ngay từ đầu ai cũng có tiền trong tay nhưng chỉ cần cô có một hạng mục hoặc một công trình thì tự nhiên cái gì cũng sẽ có, có gà chắc chắn sẽ có trứng.”
Đã có gà thì tất nhiên sẽ có trứng.
Thời buổi này, ai mà chả muốn kiếm tiền?
Sau khi ăn cơm với giám đốc Chu, La Bối tận tâm tận lực đưa giám đốc Chu đến tận cửa tiểu khu, đương nhiên Chu Kiến Quốc cũng ở trên xe. Bây giờ nếu anh và La Bối cùng đi bàn chuyện làm ăn thì chắc chắn sẽ không để La Bối rời đi tầm mắt của mình. Nếu anh không nhịn được muốn đi toilet, cũng sẽ ám chỉ cho La Bối để cô ra ngoài trước rồi anh mới đi.
La Bối rất cảm động, Chu Kiến Quốc là người nói được làm được. Anh từng nói sẽ không để cô gặp lại chuyện đó thì nhất định anh sẽ làm được.
Thật ra các giám đốc cũng ngầm cho rằng Chu Kiến Quốc và La Bối là một đôi. Chu Kiến Quốc thì cao to, cơ bụng tám múi, gần đây anh còn cố ý dán các loại hình xăm hổ báo trên cánh tay, cố ý lộ ra trước mặt giám đốc Triệu.Ít nhất giám đốc Triệu không còn dùng loại ánh mắt đáng khinh nhìn La Bối.

Lúc đầu La Bối không biết Chu Kiến Quốc mua đồ dán hình xăm làm gì, sau đó biết mục đích còn định lấy dán trên cánh tay mình nhưng bị Chu Kiến Quốc ngăn cản.
Anh nói, “Có tôi ở đây thì không cần cô phải phí tâm tư làm gì?”
Sau khi Chu giám đốc đi vào tiểu khu, Chu Kiến Quốc cũng có chút mệt mỏi, anh nhéo nhéo mũi, nói với La Bối: “Chúng ta đi bờ sông hóng gió đi.”
Bây giờ là tháng 11, thời tiết mát mẻ rất thoải mái.
La Bối không có ý kiến, cô cũng muốn tản bộ để tiêu thực. Dạo này cả ngày ăn cơm ở bên ngoài làm cô cảm giác dạ dày không thoải mái bằng trước kia.
Lái xe đi vào bờ sông, trên suốt đoạn đường dài đều treo đèn lồng, lấp lánh, rất đẹp. Hiện tại vẫn không quá muộn, hơn nữa thời tiết cũng không quá lạnh nên có rất nhiều người đến đây tản bộ.
La Bối mặc một chiến áo gió mỏng phối hợp với quần bó sát làm nổi bật hai chân thon nhỏ và đi giày cao gót. Cô đi bên cạnh Chu Kiến Quốc cởi giày cao gót cầm trên tay đi chân trần trên con đường sạch sẽ.
Tuy cô cao một mét sáu tám nhưng do khung xương nhỏ lại gầy nên thoạt nhìn có chút nhỏ xinh.
Chu Kiến Quốc cúi đầu nhìn chằm chằm chân cô.
Anh thề anh không có sở thích yêu chân.
Nhưng không biết vì sao nhìn đôi chân nhỏ trắng nõn của cô, ánh mắt của anh không thể dứt ra được.
Haizzz.
Tức chết rồi.
Anh giống như người đang đứng trong nước, mắt thấy nước đã bắt đầu dâng lên đến cẳng chân rồi mà anh lại không có cách nào thoát ra, chỉ có thể trơ mắt chờ đợi cảm giác bị chết đuối.
Cảm giác này không khác gì lăng trì xử tử. Anh là người rất ghét loại cảm giác không thể tự khống chế này nhưng chuyện gì anh cũng đều có thể khống chế, chỉ có chuyện này thì anh đành bất lực.
Còn Tiểu Giang là người vừa lạc quan vừa ngốc nghếch, có khi nước đã đến ngực mà cậu ta cũng không biết còn có thể ngu xuẩn chơi đùa với nước.
Người ngốc cũng người có phúc của người ngốc.
Chu Kiến Quốc muốn hâm mộ cũng không được.
La Bối thấy Chu Kiến Quốc liên tục thở dài, liền hỏi: “Làm sao vậy? Bây giờ không phải mọi chuyện đều phát triển rất tốt sao? Có khi sẽ nhanh chóng thành công trở thành người cung ứng, anh còn thở ngắn than dài cái gì.”
Chu Kiến Quốc liếc mắt nhìn cô, “Tôi muốn chết.”
Vấn đề này rất nghiêm trọng, La Bối vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“La Bối, tôi rất hối hận khi hợp tác với cô.” Chu Kiến Quốc vừa nói xong đã cảm thấy không ổn bởi vì anh sợ La Bối sẽ hiểu lầm mà khổ sở nên vội vàng giải thích, “Nếu không hợp tác buôn bán với cô thì có lẽ bây giờ tôi không có nhiều phiền não như vậy, tôi muốn cùng cô làm giàu, cố gắng để cô kiếm nhiều tiền để không phí công phí sức. Nếu chỉ có một mình tôi làm thì tôi sẽ bất chấp tất cả, muốn làm gì thì làm kể cả có mất hết thì tôi vẫn có thể ngủ ngoài công viên.”
“Sao gần đây anh lại đa sầu đa cảm như vậy chứ.” La Bối có chút bất mãn, “Như thế này không giống anh một chút nào. “
“Cô nhận ra à?” Chu Kiến Quốc giơ ngón tay cái với La Bối, “Đúng là tôi đang băn khoăn, nói thật nếu tôi dùng thời gian đó kinh doanh thì biết đâu sang năm cô có thể mua phòng rồi.”
“Được, vậy anh nói cho tôi anh đang băn khoăn gì vậy?”

Chu Kiến Quốc lắc đầu, “Chuyện của đàn ông, nói cho cô thì cô cũng không hiểu đâu.”
“Hừ.” La Bối lườm anh, “Tôi không cần đoán cũng biết anh băn khoăn cái gì, người như anh chỉ có hứng thú với kiếm tiền, mà anh sẽ không thể rối rắm về vấn đề tiền nên cũng chỉ có một chuyện, có phải anh ——”
Lập tức, tim Chu Kiến Quốc đập mạnh, anh vẫn luôn biết La Bối là một người thông minh, tâm tư tỉ mỉ, thông thấu rất nhiều chuyện. Chẳng lẽ gần đây, anh không che giấu tốt nên cô đã nhận ra sao?
Nếu vậy thì anh nên làm sao đây?
Thừa cơ thổ lộ luôn sao? Không, không được, anh biết mình còn chưa thật sự thích La Bối, nhiều nhất mới chỉ là rung động, cách thích còn một khoảng cách nữa, ít nhất phải chờ cho nước ngập đến bụng đã.
Bây giờ mới chỉ là rung động mà anh đã thổ lộ với người ta là quá vội vàng, quan trọng hơn là còn việc kinh doanh nữa.
Nếu bọn họ thật sự ở bên nhau thì phải chia tiền thế nào mới thích hợp?
Tuy chỉ là một cửa hàng nhỏ nhưng cũng rất dễ dẫn đến mâu thuẫn, không thì vì sao trong các công ty lại cấm tình yêu công sở, đó là do sợ ảnh hưởng đến công việc.
La Bối không biết anh đã suy nghĩ linh tinh nhiều như vậy, gần đây, cô cũng rất mâu thuẫn. Cô đã hạ quyết tâm sẽ tạm thời gác lại một bên chuyện về thân phận giả của Chu Kiến Quốc bởi vì anh là bạn tốt của cô, cô quen biết anh thời gian dài như vậy nên biết anh không phải người xấu, nhưng…… Con người khó tránh khỏi tò mò.
Cô cũng không biết mình có nên hỏi anh không.
Thôi, cô nghĩ vẫn nên hỏi rõ, làm bạn tốt, nếu anh không muốn nói, hoặc khó nói vậy thì cô sẽ chủ động hỏi. Cô cảm thấy vẫn cần thiết cho anh biết là cô đã biết chuyện này.
Còn xử lý như thế nào thì là chuyện của anh.
Nghĩ như vậy, La Bối dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn Chu Kiến Quốc, chậm rãi nói: “Anh có nhớ trước lúc chúng ta đi thăm Cảnh Châu, tôi có gọi điện thoại cho anh nhưng anh không bắt máy, anh bảo lúc đó đang tìm đốc công để từ chức? Thật ra lúc ấy tôi cũng không ấn sai, tôi gọi điện thoại là muốn hỏi số chứng minh nhân dân của anh, tôi muốn thử thời vận xem có thể mua được vé tàu cao tốc hoặc vé xe lửa không……”
Chu Kiến Quốc đột nhiên nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc.
“Anh không nghe  điện thoại nên tôi đành phải lấy số trong bản photo. Tôi nhập số nhưng trang web nhắc nhở dãy số này không đúng. Lúc đầu tôi còn không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi liên tưởng đến một vài việc lúc trước anh làm mà tôi thấy khó hiểu. Lúc đầu chúng ta hợp tác còn chưa quá quen biết nhưng anh lại cho tôi đứng tên cửa hàng còn nhường ra một phần cổ phần, anh nói tôi là người địa phương nên tiện xử lí mọi việc hơn. Lúc ấy, tuy tôi không hiểu nhưng cũng không hỏi lại, sau đó đến xe cũng lấy tên của tôi” La Bối cười với Chu Kiến Quốc, “Đến đây thì tôi đã đoán ra, chứng minh của anh là giả, đúng không?”
Cô nói xong cũng thấy nhẹ cả người.
Có lẽ, cô không nên nói rõ ràng mọi chuyện, nhưng cô nghĩ, bọn cô còn hợp tác lâu dài, có lẽ đối với đối tác chỉ cần duy trì mặt ngoài nhưng cô không hy vọng cô và Chu Kiến Quốc cũng như vậy.
Chu Kiến Quốc có một vị trí rất quan trọng trong lòng cô, cô không muốn có bất kỳ sự ngăn cách nào giữa hai người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN