Mệnh Phú Quý Trời Sinh
Chương 79: Phát hiện.
La Bối không biết vì sao Khương Oái lại có vẻ cuồng loạn như vậy. Cô luôn có cảm giác tinh thần của cô ta không được bình thường. Dù là vậy nhưng với giác quan thứ 6 của phụ nữ thì La Bối vẫn cảm thấy những lời Khương Oái nói cũng có lời nói thật nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa giải thích được vì sao Khương Oái biết chuyện Chu Kiến Quốc mất trí nhớ và lí do Khương Oái vô cùng căm hận cô là gì?
Có lẽ Khương Oái nghĩ cô và Chu Kiến Quốc là một đôi nhưng vấn đề là Khương Oái tuyệt đối không phải vị hôn thê của Chu Kiến Quốc. Thậm chí cô ta còn không nói ra được tên thật của anh ấy. Điều này rất có khả năng là do trước đó cô ta căn bản không quen biết cũng chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy. Vậy thì tình yêu cố chấp mà cô ta dành cho Chu Kiến Quốc lại đến từ đâu chứ?
Quan trọng nhất chính là vừa rồi lúc Khương Oái nói chuyện, vẻ mặt của cô ta cũng không giống nói dối. Cô ta nói cô có nỗ lực cả đời thì trong mắt người ngoài cô cũng chỉ là một thố ti hoa dựa dẫm vào người khác còn nói cô chẳng qua là tốt số, chẳng lẽ cô ta thật sự biết trước khi Chu Kiến Quốc mất trí nhớ là ai? Hoặc có thể hiểu là thân phận thật của Chu Kiến Quốc cũng không đơn giản?
Không phải tâm tư của La Bối hẹp hòi mà cô thật lòng cảm thấy tình yêu của Khương Oái đối với Chu Kiến Quốc hỗn tạp quá nhiều thứ. Như vậy có thể suy đoán Khương Oái biết năng lực lợi hại của Chu Kiến Quốc thậm chí anh có khả năng còn là một nhân vật không đơn giản nên cô ta muốn nhờ cơ hội Chu Kiến Quốc mất trí nhớ để quen biết với anh ấy. Nhưng cô ta dự đoán sai một chuyện là tuy Chu Kiến Quốc mất trí nhớ nhưng anh cũng không ngu ngốc, anh sao có thể hoàn toàn tin tưởng lời người khác nói.
La Bối nghĩ kể cả Chu Kiến Quốc không có ký ức nhưng bản thân anh là một người rất thông minh hơn nữa vô cùng tự tin, anh tin tưởng mọi phán đoán của mình, tuyệt đối sẽ không bị bất luận kẻ nào dắt mũi nên bàn tính của Khương Oái mới xem như thất bại.
La Bối cũng lười lại tốn miệng lưỡi với người này.
Cô luôn nghĩ cùng là con gái thì nên khoan dung cho nhau nên cho dù là lúc trước Úc Vi nói chuyện với cô cũng không dễ nghe nhưng cô cũng có thể bình tĩnh nói chuyện với cô ấy cũng chỉ vì một câu “Phụ nữ sao phải làm khó phụ nữ.”
Nhưng hành động của Khương Oái lại không thể làm La Bối tôn trọng hay khoan dung.
Khương Oái còn muốn nói thêm thậm chí còn muốn động tay nào biết Phương Cảnh Châu vẫn đang ở trong phòng lại bất ngờ vọt ra đẩy mạnh Khương Oái còn trẻ con đạp cô ta một cái.
Phương Cảnh Châu nắm chặt nắm tay nhỏ bé giơ lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn Khương Oái, nói: “Hừ, tôi nghe thấy hết rồi! Cô đừng có mà bắt nạt Bối Bối!”
Khương Oái tức giận, giơ tay định tát Phương Cảnh Châu một cái nhưng phản ứng của La Bối lại nhanh hơn. Cô nhanh chóng cầm chặt cổ tay cô ta rồi đập vào cánh cửa bên cạnh.
Tuy La Bối rất gầy nhưng dạo gần đây cô thường xuyên dọn dẹp hàng hóa nên sức lực tăng lên không ít, ít nhất nếu hai người có đánh nhau thì Khương Oái cũng không phải đối thủ của cô.
Lúc này mặt La Bối đã hoàn toàn lạnh lẽo, cô kéo Phương Cảnh Châu ra sau người mình nói: “Cô động tay thử xem.”
Khương Oái cười lạnh một tiếng, có ích lợi gì chứ, dù cô ta có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng không thể so với bàn tay vàng của nữ chính.
Chờ sau khi Khương Oái lên lầu, La Bối nắm tay Phương Cảnh Châu trở về phòng, nghiêm túc nói với bé: “Em thực sự nghe thấy hết rồi à?”
Phương Cảnh Châu gật đầu, trong lòng có chút khổ sở, bé ôm cánh tay La Bối: “Bối Bối, em không thích người khác nói chị như vậy.”
“Chị cũng không thích.” La Bối sờ sờ tóc của bé lại nhéo nhéo tay nhỏ bụ bẫm: “Chẳng qua chúng ta sống ở trên đời này, không phải mỗi người đều sẽ thích chúng ta, có người thích chúng ta cũng sẽ có người chán ghét chúng ta nhưng chúng ta không cần để ý cái nhìn của những người này, bọn họ nói cái gì, làm cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần quý trọng người thích chúng ta là được rồi.”
Phương Cảnh Châu gật đầu: “Em chỉ muốn bảo vệ Bối Bối để chị không bị người xấu bắt nạt.”
“Chị biết nên Bối Bối rất cảm động. Nhưng Bối Bối vẫn muốn nói điều này với em, về sau chúng ta không thể tùy tiện đánh người……” La Bối chỉ chỉ vào mũi bé: “Tuy trong cuộc sống có những người sẽ không nghe em nói nên phải dùng nắm tay để giải quyết mọi chuyện nhưng điều này không có nghĩa đánh nhau là biện pháp giải quyết tốt nhất. Bối Bối rất ngốc nên chưa nghĩ ra biện pháp tốt nhất để giải quyết, vậy nên vấn đề khó khăn này chị giao cho em. Nếu ngày nào đó em tìm ra cách giải quyết thì hãy nói cho chị, được không?”
Phương Cảnh Châu nghiêm túc gật đầu: “Được, chắc chắn em sẽ nghĩ ra, mọi người đều nói em thông minh.”
***
Từ lúc Khương Oái xuất hiện đến lúc rời đi cũng chỉ có thời gian mấy ngày.
La Bối vẫn chưa nghĩ ra tình cảm cố chấp của Khương Oái đối với Chu Kiến Quốc có từ đâu, tại sao có thể từ bỏ nhanh như vậy nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa. Cuộc sống cũng không phải phim truyền hình, chuyện gì cũng phải rõ ràng, ít nhất người làm cô đau đầu đã dọn đi, đây là một việc nên ăn mừng.
Sau khi Chu Kiến Quốc biết Khương Oái dọn đi, còn khen La Bối: “Tuy không biết chị Bối dùng cách gì nhưng hiệu suất làm việc thật sự rất nhanh, đúng là làm em phải lau mắt mà nhìn, về sau nếu là lại loại người mơ ước em như vậy thì em cứ giao cho chị xử lý.”
“Tôi đã làm gì đâu, sau khi cô ta náo loạn trong tiệm về thì nói với tôi là muốn dọn đi. Có quỷ mới biết cô ta suy nghĩ gì, tiền đặt cọc cũng không lấy mà lập tức thu thập đồ đạc, ngày hôm sau giao chìa khóa rồi đi luôn.”
Chu Kiến Quốc còn rất kinh ngạc nhưng điều anh quan tâm lại hơi khác lạ: “Không lấy tiền đặt cọc sao? Tôi nhớ thuê phòng kia là muốn trả trước hai tháng tiền nhà còn đặt cọc 1 tháng vậy thì cô ta bỏ luôn cả 3 tháng tiền thuê sao? Để tôi tính xem, tiền thuê phòng đó một tháng là 1300 tệ vậy 3 tháng là 3900 tệ, đúng không?”
“…… Đúng vậy. Tôi định bắn trả tiền cô ta nhưng hình như cô ta cũng chưa khai số tài khoản……”
La Bối cũng không phải loại người thích chiếm món lợi của người khác.
Chu Kiến Quốc liếc mắt nhìn cô nói: “Trả cái gì mà trả, coi như tiền bồi thường thiệt hại tinh thần.”
“Vậy không tốt lắm.”
“Có cái gì không tốt, cô ta náo loạn một trận trong tiệm còn đi đâu cũng nói là vị hôn thê của tôi, tính cả tiền lỗ trong mấy ngày nay với tiền bồi thường thiệt hại tinh thần thì mấy nghìn tệ cũng không đủ đâu.”
“Vậy tôi đưa cho anh một nửa nhá?”
Chu Kiến Quốc phất tay: “Không cần, cô cầm hết đi nhưng mà đúng là nên ăn liên hoan để chúc mừng tiễn đi ôn thần.”
“Được, anh muốn ăn cái gì?”
“Đi chợ mua ít thịt lợn với rau hẹ còn có cải trắng, lại mua thêm bột mì, tôi muốn ăn sủi cảo.”
Vậy đây là bữa tiệc lớn trong mắt Chu Kiến Quốc sao?
Thôi được rồi, chiều anh ấy đi, rốt cuộc danh dự của anh bị hao tổn đúng là nên an ủi thuận tiện chúc mừng.
***
Ngày hôm đó gói sủi cảo, ngày hôm sau còn thừa rất nhiều. La Bối cầm một túi đi trong tiệm để chuẩn bị làm bữa trưa. Sau khi cậu học đồ và sư phó ăn món sủi cảo của bà La thì vẫn luôn mong ngày được ăn lần nữa.
Trong tiệm có lò vi sóng cũng có nồi cơm điện, đến giờ cơm, La Bối đi nấu sủi cảo, cô nấu một nồi to, dù sao cũng phải để mọi người ăn no.
Cô còn đập tỏi pha nước tương và dấm còn có gạo kê rồi ớt, toàn bộ trong tiệm đều có thể ngửi được hương vị của sủi cảo làm cậu học đồ liên tiếp hít sâu, không nhịn được cảm khái: “Nếu mỗi ngày đều có thể ăn được sủi cảo bà La gói thì tốt quá.”
Vậy thì ai còn thèm ăn cơm hộp chứ?
Nói đến cũng khéo, đúng lúc bọn họ đang định ăn sủi cảo thì ông Chu lại tới, ông ngửi ngửi rồi sửng sốt: “Sủi cảo? Nhân thịt lợn cải trắng sao?”
Chu Kiến Quốc tìm được cơ hội ngay lập tức châm chọc ông: “Ông Chu, cái mũi của ông tinh thế, cái này cũng có thể ngửi được.”
Kỳ thật mấy năm nay ông Chu có sơn hào hải vị gì mà chưa ăn qua nhưng người già rồi lại nhớ đến hương vị trước kia.
Tài xế rất hiểu tính ông nên vội vàng thấp giọng nói: “Ông chủ, bác sĩ Trần nói, ngài phải……”
“Câm miệng.” Ông Chu thấp giọng quát, ông đi đến trước mặt La Bối, cười tủm tỉm nói: “Bối Bối, ông cũng chưa ăn cơm trưa.”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Chu Kiến Quốc không thể tin được trên thế giới này có một người da mặt dày như vậy. Người ta cũng chưa mở miệng mời ông ta vậy mà ông ta đã nói trước muốn ăn sủi cảo? Đúng là không coi mình là người ngoài!
La Bối vội vàng gật đầu: “Vậy vừa lúc, cháu nấu nhiều lắm, để cháu đi lấy chén đũa dùng một lần cho ông ạ.”
Chu Kiến Quốc lại châm chọc ông: “Ông đúng là không coi mình là người ngoài.”
Ông Chu thản nhiên nói: “Vốn dĩ tôi không phải người ngoài.”
“Ha ha.”
Kỳ thật sủi cảo cũng không phải ngon hơn những loại món ăn mà ông Chu từng ăn, rốt cuộc cũng chỉ là một chén sủi cảo, hương vị có ngon cũng sẽ không chinh phục hoàn toàn được người đã từng ăn hết sơn hào hải vị như ông.
Nhưng người dân Trung Quốc đều có một tình cảm đặc biệt với sủi cảo. Ông Chu vừa ăn sủi cảo vừa nói: “Chính là hương vị này, lúc còn trẻ, ông chỉ lo làm việc nên thường hay để đói bụng, về đến nhà, bà nội làm cho ông một chén sủi cảo, đến nay ông còn nhớ rõ hương vị của nói.”
“Tuổi ông lớn, đừng ăn quá nhiều không lại bỏ ăn bữa chính.”
Ông Chu lập tức lại gắp mấy cái sủi cảo: “Tôi cảm ơn sự quan tâm của cậu.”
Hai người này giống như trời sinh không hợp nhau, chỉ cần ngồi gần nhau là thể nào cũng phải cãi nhau bằng được.
Chờ ăn uống no đủ, ông Chu đi toilet, La Bối nhìn áo khoác ông tiện tay đặt trên sô pha định cầm treo lên cho ông để tránh bị nhăn.
Nào ngờ áo khoác mới vừa cầm lên thì không biết tại sao ví tiền bên trong lại rơi trên mặt đất.
Trong ví tiền của ông có kẹp một tấm ảnh cũng cùng lúc rơi ra.
La Bối nhặt lên định để lại chỗ cũ nhưng lơ đãng liếc nhìn tấm ảnh kia lập tức vô cùng kinh ngạc.
Trong ảnh, người thanh niên mặc bộ quần áo ngày tốt nghiệp, anh nhìn về phía máy ảnh, trên mặt không có bất kì biểu tình gì nhưng anh đứng nghiêm túc, lưng thẳng tắp.
Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì lạ nhưng lạ ở chỗ người thanh niên trong bức ảnh là Chu Kiến Quốc.
Chính xác ra là Chu Kiến Quốc lúc còn trẻ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!