Mọi người ở khu 01 đang nôn nóng khẽ nói chuyện với nhau, bỗng tất cả như có dự cảm, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Chỉ thấy thể tinh thần khổng lồ kia đột nhiên rất không ổn định, trong không khí phảng phất chấn động lên từng gợn sóng lăn tăn.
Ngay sau đó sắc mặt Viện trưởng Khâu thay đổi lớn: “Mau! Nằm sấp xuống!”
Mọi người có tố chất huấn luyện đều biến sắc, lập tức tìm nơi che chắn!
Bầu trời đen như mực cùng những màn mưa bụi như thể rung chuyển, méo mó, ba giây sau, những tiếng nổ hung tàn ‘phựt’ ‘phựt’ vang lên.
—Những món đồ làm bằng thủy tinh và cả viện điều dưỡng đều vỡ tan tành! Tường thành bắt đầu rung lên.
Đây là dấu hiệu số 01 bắt đầu bạo loạn lực tinh thần.
“Mau! Rút lui!”
Mọi người không hề do dự, nhanh chóng rút lui về phía những chiếc trực thăng đang đậu.
Thư Đường đi ngược dòng người tìm đến khu 01, bước chân ai nấy đều vội vã, dòng người đông đúc chen chúc ào ra bên ngoài.
Thư Đường cũng biết tình hình hiện tại khá nguy hiểm, trong lòng cũng sốt ruột, bắt đại một chuyên gia trị liệu Alpha hỏi đường gần đó có thể đi được không? Đại khái là thấy Thư Đường khá gấp gáp, Alpha nọ bèn chỉ cho Thư Đường một con đường.
Thư Đường càng đi càng xa, người bên cạnh càng thưa thớt, chờ khi đến khu 03, Thư Đường gần như đã không còn thấy một ai gần đấy nữa.
Mưanhư trút nước, không gian một mảnh tối mù, chung quanh đều chìm trong tĩnh mịch.
Trên mặt đất chỉ toàn là nước, ngập đến dưới đầu gối Thư Đường.
Chung quanh tối đen như mực, cô thở hổn hển, gần như có thể nghe thấy rõ rệt phản âm nhịp thở của bản thân.
Tuy Thư Đường có hơi sợ hãi, nhưng vừa nhìn quanh đây là biết, khu 03 đã như vậy rồi thì ắt hẳn người ở khu 01 đã chạy trốn hết, nơi này còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí cô còn mơ hồ nghe thấy được cách đó không xa có tiếng nổ tung tóe.
Lòng Thư Đường sốt ruột không thôi, đặc biệt là sợ rằng nếu tìm được người cá nhưng lại không thể đuổi kịp chiếc xe tải gần nhất thì cả hai đều toang.
Cô dứt khoát cuốn ống quần lên lội nước xuyên qua hành lang, lẩn trong bóng tối tiến về phía trước.
Thư Đường, ‘một chú mèo nhỏ được nuôi dưỡng mà dùng kéo còn chẳng biết dùng’, đang tuyệt vọng sốt ruột.
Năm cấp ba bạn cùng bàn Thư Đường có nuôi một chú mèo, khi nó mất cô bạn đã lôi kéo cô khóc nức nở, rồi dùng tí tưởng tượng cường đại của bản thân suy diễn ra một thế giới đầy bi thảm. Lúc ấy Thư Đường không có cách nào đồng cảm bản thân cũng như thế, hiện tại, Thư Đường lại có tâm trạng hệt như vậy.
Trong đầu cô hỗn loạn ngổn ngang, trong chốc lát nghĩ đến nơi này có thể đã xảy ra vụ nổ nhỏ, người cá trốn trong ngóc ngách có khi nào đã xảy ra chuyện gì rồi không; trong chốc lát lại nghĩ có khi nào hoa hồng nhỏ bị nước nhấn chìm hay không.
Có điều ‘hắn’ là một con cá thì phải—-
Nhưng nhỡ trong nước rò rỉ điện thì làm sao bây giờ?
Lúc này, một nhóm nhỏ khác cũng rất sốt ruột.
Chính là Thượng tá Trần Sinh đang mang theo nhóm lính ruột của mình vội vàng tìm kiếm Thư Đường.
Đám Alpha này quả thật là tuyệt vọng như trời sụp xuống đến nơi, sốt ruột gì đâu.
Vì dùng bộ đàm liên hệ với người phụ trách khu 01 vẫn chưa tìm thấy người, tia hy vọng le lói cuối cùng cũng vụt tắt.
Sĩ quan phụ tá của Trần Sinh cuống uồng khuyên ngăn Trần Sinh mau quay về viện điều dưỡng, đám Alpha tinh nhuệ đằng sau cũng căng dây não, nhưng bọn họ lại không thể trơ mắt nhìn Công Huân đi về phía đối lập với nhân loại, trở thành một con quái vật chân chính.
Vì thế, hai bên đồng lòng mang theo tâm tình trời sập đến nơi, vận mệnh bỗng tương ngộ.
Thư Đường nhìn lướt đã nhận ra đây là người tốt nhiệt tình ngày hôm đó chỉ đường cho cô đi xem mắt.
Cô vội kêu lên một tiếng với đám Alpha vội vã kia.
Trần Sinh dẫn theo đám lính ruột của mình cuống cuồng tìm kiếm, bỗng nghe thấy âm thanh của Thư Đường, một tiếng gọi này như tiếng trời.
Hai bên cuống cuồng hộp hợp, nét mặt đều kích động rất chi phi thường.
Đặc biệt là đám Alpha bên Trần Sinh, thấy Thư Đường mà tưởng chừng như nhìn thấy ngôi sao hy vọng.
Nhưng giờ này khắc này, dù đã kinh qua vô số sóng to gió lớn, các chiến sĩ Alpha với kinh nghiệm đầy mình của chúng ta cũng không ý thức được, cuộc đối thoại sau đây mang đến chấn động chưa từng có trong vô vàn sự việc họ đã từng trải qua.
Đầu tiên là tiếng gọi long trời lỡ đất: “Tiểu Trần này.”
Theo sau, là giọng nói cuống cuồng của Thư Đường: “Tiểu Trần này, người ở khu 01 đều bỏ chạy cả rồi sao? Vậy hoa hồng nhỏ màu lam đâu?”
Thượng tá Trần bị tiếng gọi ‘Tiểu Trần’ gây rúng động không nhẹ, bước chân gượm lại, mờ mịt: Ai cơ?
Hoa hồng nhỏ màu làm gì cơ?
Hiển nhiên, chúng A đều mờ mịt, nhưng tình huống đang rất cấp thiết, không một ai rảnh truy vấn.
Tốc độ nói của Thượng tá Trần rất mau, vào luôn chủ đề chính:
“Cô Thư, cô có còn nhớ rõ bệnh nhân mà ngày đó đến khu 01 cô tìm chứ?”
“Hôm nay hắn bạo loạn lực tinh thần, tình huống vô cùng nguy hiểm, chúng tôi cần cô trợ giúp!”
Về mặt ý nghĩa khác, người hiện tại dưới tình huống này tiếp cận Công Huân, gần như là đã đi vào chỗ chết.
Trần Sinh đã sớm làm xong công tác chuẩn bị, dù cho có trả cái giá cực lớn đi nữa cũng được, chỉ cần—-
Thư Đường: “Được thôi!”
Thư Đường rất lo lắng, hoa hồng nhỏ không những chịu kinh hãi tột độ, mà còn bạo loạn lực tinh thần, càng nghĩ càng thêm sốt sắng: “Tiểu Trần, anh mau mau dẫn tôi đi tìm anh ấy đi.”
Các Alpha có liên đới đều khiếp sợ và mờ mịt, nhưng bị ngữ điệu mạnh mẽ không sợ chết của Thư Đường làm cho rúng động, lúc này chỉ cho rằng đây là một A dũng cảm mạnh mẽ có tinh thần hy sinh, thế là rất kính nể: Không thể trông mặt mà bắt hình A được.
Sau đó vội vã dẫn Thư Đường đi về phía khu 01.
Càng đến gần với khu 01, cảm giác áp bức mơ hồ kia càng mạnh mẽ, không khí khắp nơi cũng vặn vẹo theo.
Phảng phất như để tỏ rõ nguy hiểm đang ở cách họ không xa.
Chỉ vừa mới đây, bọn họ phát hiện 001 về đến vùng cấm. Nhưng hiển nhiên điều này cũng không có bất cứ tác dụng nào khác, vì bạo loạn lực tinh thần của 001 có thể nhẹ nhàng phá hủy toàn bộ viện điều dưỡng này.
Trần Sinh nhìn Alpha dũng cảm đáng khen bên cạnh, vẫn không kìm được lên tiếng nhắc nhở:
“Tình huống của anh ấy khá đặc thù, thể tinh thần cũng vô cùng mạnh, lần này cô đi vào rất có thể sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng.”
Thư Đường nghe vậy thì nói vội: “Không sao, tuy rằng tính tình anh ấy không được tốt lắm, nhưng cũng khá dễ bảo.”
Trần Sinh:?
Chúng A:??
Nếu như không phải vì tình thế hiện tại quá nguy cấp, bọn họ còn lầm tưởng mình đang nằm mơ.
Ai dễ bảo ấy nhỉ?
Nhưng rất mau, mọi người đều tỉnh táo lại.
Vì đã bị vấn đề tiếp theo của Thư Đường làm cho bùng nổ:
“Vậy Tiểu Trần này, sau khi tôi đưa anh ấy ra đến đây, xe tải rút quân ở khu 01 của các anh có thể chờ chúng tôi một chút được không?”
Vấn đề này, thẳng thừng dọa cho mọi người ứa mồ hôi mẹ mồ hôi con—–
Những người khác: Không nhưng, cô cho rằng chúng tôi rút quân là vì cớ gì hả?
Có cái A cuối cùng cũng không nhịn được: “Cô Thư này, nếu mà có thể đến nước đó, thì cô cũng không cần chạy trốn nữa.”
Có cái A khác nói: “Đúng vậy đúng vậy, chỉ cần tồn tại vượt qua đêm nay, là an toàn.”
Bia đỡ đạn Thư Đường hoàn toàn không biết gì đang nghĩ thầm:
Cũng đúng, viện điều dưỡng hiện tại như một hiện trường tai nạn, có thể thấy rằng nó đã phá hủy sự tồn tại đáng sợ của vùng cấm, vậy nên tự nhiên mối nguy hiểm đã được giải trừ.
Cô ngay lập tức thả lỏng người.
Cuối cùng, cũng đến khu 01.
Chúng A không tiến lên trước nữa, bởi vì đã đến mảnh đất trung tâm của nguy hiểm.
Trần Sinh dẫn theo Thư Đường đi vào thang máy, trầm mặc trong chốc lát, lại đưa đồ phòng hộ của mình cho Thư Đường.
Thư Đường cảm động: “Tiểu Trần, anh tốt thật đó.”
Nội tâm Trần Sinh phức tạp, vốn dĩ muốn bảo Thư Đường đừng gọi anh là Tiểu Trần nữa, nhưng nghĩ lại, nếu hôm nay không thuận lợi, cô không ra được, thế là anh lặng đi, không chỉ nhận lấy cái xưng hô Tiểu Trần này, mà còn đứng trong thang máy cởi mũ, gửi cho Thư Đường một động tác quân lễ.
Thư Đường:?
Thư Đường: Giúp anh ta ấn nút thang máy thôi mà, sao hành lễ lớn thế?
Thư Đường do dự: “Đừng khách sáo.”
Nhưng Thư Đường đột nhiên trở nên bất an, nhìn Trần Sinh muốn nói rồi thôi.
Trần Sinh cho rằng cô muốn đưa ra di ngôn công đạo nào đó, thế là rất thiện ý hỏi thăm:
“Cô Thư, không biết cô có khó khăn cấp bách nào cần giải quyết hay không? Hoặc là yêu cầu nào cũng được, chỉ cần cô nhắc….”
Thư Đường:
“Tiểu Trần này, anh có thể nói một câu với quản lý Chu khoa cấp cứu giúp tôi, đừng trừ tiền lương tôi được không?”
Đây là sự quật cường cuối cùng của một thực tập sinh.
Nhìn theo Thư Đường đi vào thang máy, Trần Sinh: “….”
Trước khi thang máy khởi động, anh còn dặn dò Thư Đường một câu cuối:
“Đừng tùy tiện tiếp cận, thử thả thể tinh thần ra, nếu thể tinh thần thật sự cũng không được, vậy thì hãy quay lại thang máy, tôi ở bên ngoài khu 01, sẽ chờ cô 30 phút.”
Trần Sinh vẫn rất có lương tâm, thậm chí anh còn cho Thư Đường thời gian hối hận, phải biết rằng 30 phút ngắn ngủi này là anh thời gian dài nhất mà anh liều chết tranh thủ được cho cô.
—- Anh hy vọng Thư Đường có thể lợi dụng nó tốt.
Nếu được, vì Công Huân, có thể thử xem;
Nếu không được, anh cũng hy vọng 30 phút này có thể giữ cho Thư Đường một con đường sống.
Đây là lần thứ hai Thư Đường bước vào vùng cấm.
Lần đầu là cô đến xem mắt, lần thứ hai là đến tìm ‘mèo’.
Nếu Thư Đường là nữ chính, thì trong 30 phút này cô sẽ nhanh chóng nhận ra được tình cảnh của mình không hề ổn, sau đó lấy tốc độ sinh tử, lợi dụng trí thông minh của chính mình, tìm được sự sống trong cõi chết.
Nhưng hiển nhiên Thư Đường là một bia đỡ đạn, cô lãng phí 30 phút sinh tử này hoàn toàn triệt để.
20 phút đầu, Thư Đường vẫn tìm kiếm khắp ngóc ngách, khắp góc tối để tìm người cá.
Còn kèm theo đủ tiếng kêu thân thiết, gì mà hoa hồng nhỏ ơi, cá nhỏ à.
—Ta hay bắt gặp, mấy người lạc mèo hay gọi mèo thế đấy.
Tuy rằng người ta là cá, Thư Đường mới là mèo. Nhưng không ảnh hưởng đến cảm nghĩ của Thư Đường, thích giấu mình trong phòng chứa đồ tối hù, nửa đêm lén lút cuộn mình ngủ bên cạnh cô thì đúng là một con mèo con.
Một lần lạ, hai lần quen, Thư Đường quen cửa quen nẻo, dựa theo ánh sáng trên máy truyền tin, đi tìm một vòng viện điều dưỡng bỏ hoang này, nhưng ở đây trống không, trừ tiếng vang vọng từ bước chân của cô ra, thì không còn gì nữa.
Lúc này, 30 phút thần thánh mà Thượng tá Trần tranh thủ cho cô đã trôi qua 20 phút, Thư Đường cuối cùng cũng nhớ đến lời dặn dò của Tiểu Trần.
Đúng rồi, cô có thể thả thể tinh thần ra đi tìm mà.
Lúc Thư Đường lên năm nhất, lần đầu tiên thành công phóng ra thể tinh thần của chính mình.
Lúc ấy cả lớp san sát toàn thú dữ, trong tiếng hổ gầm sói tru, có cái A vô cùng kinh ngạc mà nói:
Sao phòng học của chúng mình có một cái đùi gà lớn vậy?
Mèo A quay đầu lại:?
Ai là đùi gà lớn?
Đúng vậy, thể tinh thần của Thư Đường, là một chú mèo mướp chính tông đến không thể chính tông hơn nữa, bộ lông màu cam xù xù cuộn lên có hình dáng của một cái đùi gà mướt rượt.
Thư Đường rất vừa lòng với màu lông của mình, dù có giống đùi gà cũng không tệ, ít nhất thì cũng không như thể tinh thần của hệ chó, vì lông quá dài mà lúc hành tẩu cứ như một cái cây lau nhà.
Tuy là vì hình thể quá nhỏ, lực sát thương của bé mèo này rất hữu hạn, trên cơ bản không thể đi được ra tiền tuyến vùng ô nhiễm, nhưng mà Thư Đường vẫn rất vừa lòng, ít nhất thì bốn chân sủi nhanh lắm, lúc chạy trốn mấy Alpha kia sẽ chạy không lại cô đâu.
Cô giãn tứ chi thể tinh thần ra một chút, bắt đầu tìm kiếm người cá khắp nơi.
Thể tinh thần thật ra chính là một khối thể năng lượng, nhìn qua giống như một luồng ảo ảnh trong suốt hơi lóe sáng.
Bình thường trừ khi trị liệu hoặc chiến đấu, nếu không mọi người sẽ không thả loạn thể tinh thần của mình ra.
Từ sau khi thể tinh thần được phát hiện, khắp mọi nơi trong căn cứ của nhân loại đã dùng đủ mọi biện pháp phòng ngừa nhằm ngăn thể tinh thần do thám, gần nhất là phòng chống thể tinh thần đánh lén, ăn cấp cơ mật; thậm chí dạo này còn phòng chống kẻ biến thái thả thể tinh thần nhìn trộm người khác tắm rửa.
Thậm chí còn vì thế mà áp dụng pháp luật nghiêm khắc trừng trị.
Viện điều dưỡng đương nhiên cũng có hạn chế này, nhưng vì cúp điện, thể tinh thần của Thư Đường có thể chạy khắp nơi.
Thế là trong viện điều dưỡng tối mù, một cái đùi gà bự màu cam linh hoạt di chuyển.
Đùi gà bự: Cá tui đâu? Cá tui đâu rồi?
Đêm mưa, bóng đen cao lớn phảng phất như thật sự đã biến thành đổ tể mưa đêm.
Dọc đường đi, lực tinh thần đang dần mất khống chế của ‘hắn’ đang ở trạng thái cực kỳ không ổn định, hai mắt đen nhánh đầy tối tăm, không thể khắc chế được dục vọng hủy diệt và khó chịu, khiến cho từng nơi mà ‘hắn’ đi qua chìm trong phế tích.
Người cá lúc này đây đã hoàn toàn khác với những khi mà Thư Đường thấy, người cá hành tẩu trong đêm, đã hoàn toàn biến thành một con thú dữ.
Dựa vào bản năng, thú dữ quay về sào huyệt của chính mình, vây cá sau tai dựng thẳng đứng, gân xanh nổi đầy người.
Một tia lý trí cuối cùng cũng biến mất, trong đầu đồ tể biển sâu chỉ còn lại dục vọng phá hủy khủng khiếp, thần kinh đau đến bén não ép ‘hắn’ phải tìm thứ gì phát tiết.
Đồng dạng, thể tinh thần khổng lồ của người cá gần như muốn lấp kín cả viện điều dưỡng cũng không hề yên tĩnh và đẹp đẽ như thế, mà trở nên vặn vẹo và hỗn loạn.
Phạm vi từ trường mà thể tinh thần bao trùm trở nên hỗn loạn và dữ dằn, càng đến gần thể tinh thần khổng lồ kia, sẽ càng cảm nhận được luồng hơi thở đáng sợ. Phạm vi được bao phủ bởi thể tinh thần dường như đã biến thành một bãi chiến trường nguy hiểm—-
Chỉ cần có thứ gì đó bước vào, sẽ ngay lập tức bị nghẹt thở đến nát bấy.
Trên thực tế thì đúng là như thế, rất nhiều dụng cụ bị nghiền ép đến vỡ vụn, dây điện phát ra tiếng nổ tanh tách, bờ tường cũng không chịu thấu mà bắt đầu rung chuyển.
Một màn này làm người khác rất khó tưởng tượng, gần như là muốn cho con người thấy đây không phải là ‘thể tinh thần’ nữa, mà là Tà Thần bước ra từ câu chuyện ly kỳ.
‘Hắn’ đứng giữa không gian thể tinh thần đang dần điên cuồng mà cắn nuốt hết thảy mọi thứ chung quanh, lúc này đã trở nên vặn vẹo và tà ác, như một quái vật đáng sợ nào đó đang dòm chằm chằm khắp thiên hạ.
Trong bóng đêm, một cái đùi gà bự nhảy lên trước cửa sổ.
Rất mau, động tĩnh nhỏ đó thu hút sự chú ý của quái vật khổng lồ, thể tinh thần dữ tợn khổng lộ đột ngột nhìn về phía Thư Đường, một cảm giác áp bức như núi Thái Sơn trước nay chưa từng có đánh úp lại đây.
Dưới góc nhìn của thể tinh thần, cảm giác áp bách càng lên gấp bội, luật rừng cá lớn nuốt cá bé lúc này được thể hiện đến là nhuần nhuyễn sinh động.
Đùi gà màu cam lập tức cứng còng tại chỗ, lỗ tai biến thành cánh máy bay.
Nhưng may thay—-
Nếu nói thể tinh thần của những Alpha khác được ví như con kiến, thì đùi gà bự của Thư Đường chính là một con kiến tí hon.
Thể tinh thần thú bự trên không trung rất khó có thể nhìn thấy được Thư Đường bé nhỏ quá đỗi.
Vì thế, tầm mắt mang theo cảm giác áp bách dáng sợ dời đi.
Thư Đường mới cảm giác được thể tinh thần có thể động đậy.
Cô lén lút thăm dò nhìn ra bên ngoài, nhưng ngay lập tức giống như là một con cua nhỏ lần đầu tiên sống trên biển trông thấy cá voi khổng lồ, ngừng thở.
Tình cảnh này quá chấn động.
Thư Đường chưa bao giờ gặp qua thể tinh thần lớn đến vậy, che trời lấp đất, nhìn qua chỉ khiến bản thân cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Nhưng mà, biết rõ là quái vật khổng lồ này nguy hiểm đến cực hạn, thậm chí nó còn hỗn loạn, dữ dằn, khiến cho người ta phải nín thở vì sự hùng vĩ của nó.
Lúc này đây, bên ngoài thể tinh thần khổng lồ của quái vật, dường như đang chìm vào cơn ngủ đông.
Không khí chung quanh cũng an tĩnh lại.
Nhưng loại an tĩnh này cũng không thể mang đến cho người ta cảm giác an toàn, ngược lại như là bình tĩnh, dưới mặt biển đen nhánh sâu thẳm đang ấp ủ một trận sóng thần lớn.
Mang đến cho người ta dự cảm cứ như mưa gió bão bùng.
Thể tinh thần của Thư Đường bất an mà giựt giựt tại chỗ—-
Đáng ra cô nên thừa dịp đối phương không chú ý mà lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng không biết tại vì sao, Thư Đường vẫn không đi.
Thể tinh thần khổng lồ kia với cô mà nói lại có sức hấp dẫn mạnh mẽ, khiến cô cứ xoay tại chỗ, khiến cô lưu luyến.
Rõ ràng thể tinh thần không có khứu giác, nhưng Thư Đường lại phảng phất ngửi thấy được mùi hương quen thuộc, thể tinh thần bắt đầu lâng lâng, như đang dẫm trên mây vậy.
Đáy lòng như có một âm thanh thúc giục cô đi đến, đến gần cái thứ bự chảng kia.
Chờ đến khi Thư Đường hoàn hồn lại, thể tinh thần của cô đã không chịu khống chế mà chạy lên trước hai bước.
Vào một giây này, vận mệnh an bài, Thư Đường chợt ý thức được một chuyện: Đó là thể tinh thần của người cá.
—Trên thế giới này không có một mùi hương nào khác có thể đánh trúng cô, khiến cô không kìm được mà muốn tiếp cận.
Đùi gà bự xoay tại chỗ, do dự trong chốc lát.
Thư Đường bỗng nhớ đến lời Trần Sinh nói, cô mới nhận ra nguy hiểm trong miệng đám Trần Sinh nói rốt cuộc là có ý gì:
Cô cho rằng người cá chỉ là bạo loạn lực tinh thần bình thường, nhưng hiển nhiên mọi chuyện đã vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.
— Chuyện thể tinh thần của người cá chấp cả trăm cô lại khiến cho Thư Đường chấn động luôn rồi.
Giống như việc lôi kéo một cái đuôi cá được ngậm bởi đại dương bao la ra, kết quả kéo ra mới phát hiện là một con cá voi xanh nặng 180 tấn.
Rất lớn, một con cá rất lớn.
Sau giây lát do dự cuối cùng, vẫn duỗi bốn chân linh hoạt, phát huy tốc độ nhanh nhẹn của họ nhà mèo, dán chân lên tường lén lút lấp ló đến gần cái bự chảng nọ. Thật ra sau khi phát hiện thứ bự chảng này là hoa hồng nhỏ màu lam xong, nỗi sợ của Thư Đường biến mất một cách kỳ lạ. Sự căng thẳng và sợ hãi của Thư Đường đều có tính chọn lọc, nếu cô không quen biết đối phương thì hiện tại cô đã sợ đến mức cong giò bỏ chạy; nhưng sau khi phát hiện là người (cá) quen, cô tự tại hơn nhiều.
Cả viện điều dưỡng bấy giờ đã bỏ chạy, chỉ còn lại mỗi Thư Đường là chuyên gia trị liệu. Mà tình hình của người cá hiện tại rõ ràng là đang xảy ra bạo loạn lực tinh thần mức nghiêm trọng, tình huống rất khẩn cấp, dù Thư Đường chỉ là một thực tập sinh cũng chỉ có thể căng da đầu.
Thư Đường quyết định thử xem bản thân có thể trấn an thể tinh thần của người cá chút nào không.
Cô cẩn thận đến gần thể tinh thần của đối phương, vì cô rất nhỏ con nên thứ bự chảng kia không phát hiện chú ý đến.
Nhưng Thư Đường vẫn rất căng thẳng.
Có điều không phải là vì sợ hãi—mà đây là lần đầu tiên Thư Đường thực hiện trị liệu thể tinh thần cho người khác, rất căng thẳng.
Trên trường, sinh viên chỉ có thể đứng bên cạnh nghe thầy cô giảng bài, nhìn người khác thao tác; sau khi vào bệnh viện, thực tập sinh chỉ có thể đứng sau quản lý của mình xem.
Tình hình hiện tại của Thư Đường, tương đương với với một thực tập sinh học online được ba năm chuẩn bị khai đao cho người ta, tâm tình khỏi phải bàn.
Cô vô cùng sợ hãi thao tác của bản thân sẽ làm hỏng thể tinh thần của người cá.
Có điều Thư Đường lại nghĩ:
Thứ bự chảng kia bự như thế, dù cô có nỗ lực lắm cũng khó tạo nên thương tổn gì cho người ta nhỉ?
Thư Đường hoàn toàn thả lỏng người, đùi gà bự ngồi cạnh quái vật khổng lồ, móng vuốt dán lên thể tinh thần của người cá, bắt đầu thử tản ra lực tinh thần với dao động tần suất ổn định.
Ban đầu động tác của Thư Đường còn khá gập ghềnh, dù sao cũng không thể trông cậy vào ba năm học online của thực tập sinh thì có bao nhiêu chuyên nghiệp.
Nhưng việc thực tập của Thư Đường vẫn có tác dụng, cô từ từ tìm được cảm giác rồi.
Nhưng cùng với việc công việc Thư Đường đang hoàn hảo, thì khó khăn mới xuất hiện—-
Không phải là những hạt bụi trôi nổi giữa không gian; cũng không phải là áp lực đáng sợ mà thể tinh thần khổng lồ mà đến.
Mà là vì người ta quá thơm.
Cô vừa làm việc vừa dùng ý chí mạnh mẽ chống lại dục vọng tham mê của bản thân toát ra.
Dưới sự nóng nảy đáng sợ này, trước mặt quái vật đáng sợ sắp bùng nổ, Thư Đường không kìm được thất thần.
Đùi gà bự: Thơm quá! Hít một miếng!
Đùi gà bự: Thơm quá! Muốn ăn một miếng quá đi mất!
Thể tinh thần và bản thân con người vẫn có sự khác nhau, thể tinh thần sẽ dễ bị bản năng ảnh hưởng hơn một chút.
Ví dụ như sau khi Thư Đường thả ra con nhóc đùi gà bự, sẽ thỉnh thoảng không nhịn được nửa đêm chơi parkour, cứ hễ nhìn thấy thùng giấy là nhào vào cào lấy cào để.
(*)parkour: là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của
(**) ai nuôi mèo chắc cũng biết đặc điểm của chúng là thích cào đồ:)))
Thỉnh thoảng bản thân cô cũng không ý thức được, thể tinh thần đã không chịu khống chế của bản thân mà làm ra hành động nào đó.
Cũng giống như lúc này vậy.
Vì thế, chờ đến khi Thư Đường nhận thức được, thể tinh thần đùi gà bự của cô đã không kìm được dục vọng tà ác, ăn vụng một miếng thể tinh thần của người ta.
Thể tinh thần không có vị, nhưng Thư Đường ăn xong liền thấy cả người ấm áp, như được bọc lấy bởi nước biển âm ấm. Giống như ngâm trong bãi biển Tam Á, đắm mình trong làn nước biển ấm áp ấy.
Cảm giác này rất là nghiện.
Vì thế, khi nhận ra được bản thân vừa mới làm ra hànhvi bại hoại y đức kiểu gì, đùi gà bự trộm thể tinh thần của người ta cứng lại.
—Sao cô lại ăn vụng người bệnh thế hả?
Có điều, cũng may chuyện này không bị phát hiện.
Cô cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn thứ bự chảng kia, nó phát ra hơi thở nôn nóng và cuồng bạo, nên không hề chú ý đến một cái đùi gà bự đang lén ăn vụng nó một miếng.
Thư Đường thở dài một hơi nhẹ nhõm, vì có hơi chột dạ và áy náy mà lúc làm việc càng thêm phần nghiêm túc.
Nhưng Thư Đường mau chóng phát hiện. Thể tinh thần vừa mới bị cô hút một miếng xuất hiện một lỗ hổng nho nhỏ, đang nhanh chóng sinh trưởng, rất nhanh diện tích được tăng lên gấp đôi.
Mọi người đều biết, độ lớn nhỏ của thể tinh thần sau khi trưởng thành sẽ cố định, có khả năng cả đời cũng không thể tăng trưởng thêm nữa; nhưng thể tinh thần của người cá lại dùng tốc độ sinh trưởng nhanh như bay mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Đối mặt với hiện tượng bất thường này, những học giả như Viện trưởng Khâu nhất định sẽ điên cuồng nghiên cứu thăm dò, còn người thường cũng sẽ có cảm giác sợ hãi, ý thức được đây là một con quái vật trước nay chưa từng có.
Còn Thư Đường thì đang chìm trong trầm tư, một tà niệm khác ngoe nguẩy rục rịch.
Vậy há chẳng phải ăn miếng nữa cũng sẽ không bị phát hiện sao?
Thế là, chuyện sau đó chầm chậm diễn ra, Thư Đường không ngừng làm việc, vừa tự dằn lòng trách móc bản thân, vừa bị đùi gà bự bị bản năng chi phối ăn vụng người bệnh.
Thư Đường không hề biết, người cá bị bạo loạn lực tinh thần thì đáng sợ đến mức nào—-
Alpha bình thường căn bản không dám tiếp cận quái vật khổng lồ như thế, bởi vì: thể tinh thần có thể cắn nuốt lẫn nhau.
Thể tinh thần khổng lồ như vậy, gần như là một sự tồn tại nắm trùm.
Mọi Alpha khi nhìn thấy sự tồn tại khiến người ta phải hít thở khó khăn này, trong đầu chỉ có một ý niệm: Chạy trốn!
Một khi đến gần thể tinh thần này sẽ rất dễ dàng bị cắn nuốt, hút lấy.
Nhưng Thư Đường, thậm chí còn vô ý ‘ăn’ hai miếng nữa.
Thể tinh thần của cô không hề sợ hãi thể tinh thần hung tàn này, thậm chí còn thích mùi vị của nó, càng thích thú đến gần nó, cọ cọ nó.
Chỉ cần đến gần quái vật khổng lồ đáng sợ này, đùi gà bự cứ như đang đắm mình trong hải dương ấm áp.
Thế là, dần dần cô đã dựa vào sự bất ổn này, dưới sự xao động thể tinh thần, vô cùng an tâm chìm vào mộng đẹp.
Trận mưa to dần ngừng lại.
Thể tinh thần nho nhỏ màu cam cuộn mình bên quái vật khổng lồ, tản ra dao động ấm áp mà nhu hòa, không hề ý thức được nguy hiểm đang đến gần.
Ba tháng trước sau khi tỉnh dậy, thể tinh thần của người cá vẫn luôn bành trướng với tốc độ đáng sợ, rồi mở rộng, dù cho hiện tại bạo loạn lực tinh thần, thể tinh thần vặn vẹo không ổn định đi nữa thì vẫn cứ ‘sinh trưởng’ với một tốc độ khủng bố.
Điều này đồng nghĩa với việc dù cho thể tinh thần khổng lồ không chú ý đến sự tồn tại của cô, chỉ cần nó không ngừng sinh trưởng, thì tự nhiên cũng sẽ ‘nuốt ăn’ hết thảy mọi thứ.
Trong lúc ngủ mơ, thể tinh thần của Thư Đường bị thể tinh thần khổng lồ của người cá ‘nuốt’ vào.
Thật ra hiện tại rất nguy hiểm, nếu Thư Đường lựa chọn phản kháng sẽ lập tức bị quái vật khổng lồ cắn nuốt, như kẻ sắp chết đuối, càng giãy dụa sẽ chỉ càng nhanh chết.
Nhưng Thư Đường lúc này chỉ là đang nằm mơ.
Cô mơ thấy mình nghỉ phép đi biển nghỉ ngơi, ngủ trên bãi cát cạn mềm mại trắng phau phơi nắng.
Đột nhiên, nước biển như thủy triều ập đến.
Tiếng chuông báo thức khắc sâu trong đầu não vang lên tác phẩm tuyệt vời: Mau dậy đi! Mau dậy đi!
Thư Đường trong mơ tưởng quản lý Chu gọi điện thoại gọi cô dậy đi làm.
Từ lúc bắt đầu thực tập, lâu lâu Thư Đường lại phải trực ca đêm, khi không trực đêm thì sáng sớm bảy giờ sáng sẽ bị điện thoại triệu hồi đến phòng cấp cứu, làm việc nhiều hơn một con bò và ngủ muộn hơn một con chó.
Thư Đường đang nghỉ phép lại trở mình ngủ tiếp:
Đi làm đi làm, trực ban cái gì! Cô phải bãi công!
Thế là đánh bậy đánh bạ——
Một cái thể tinh thần nôn nóng mà tràn đầy tính công kích, một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng kích thích đến phát cuồng, theo bản năng cắn nuốt hết thảy;
Một cái thể tinh thần động thì như cá mặn, im thì như xác chết.
Trong đêm mưa tĩnh mịch, thể tinh thần khổng lồ như quái vật nghiền nát, cắn nuốt hết thảy mọi thứ quanh nó.
Thư Đường-không hề phản kháng dùng tư thế tiêu chuẩn, bị người khác xem nhẹ bỏ qua, vô cùng may mắn mà sống sốt được.
Lúc này, tầng hầm hắc ám đã biến thành một mảnh phế tích.
Trong một góc, người cá dựa vào đống hoang tàn căng cứng cả người, nhắm tịt hai mắt lại. Giống với thể tinh thần đang bao trùm lấy cả viện điều dưỡng, ngón tay tái nhợt của người cá nổi đầy gân xanh, tiếng vù vù bén nhọn mạnh mẽ làm ù tai, hơi thở xao động toàn thân làm ‘hắn’ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, con thú lớn hình người bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát làm tổn thương đến người khác.
Nếu ngay từ đầu Thư Đường lựa chọn đi vào tầng hầm, trực tiếp tiếp xúc với một người cá như vậy, chỉ sợ rằng con mãnh thú sớm đã đánh mất hết mọi ý chí, sẽ khó mà khống chế được dục vọng muốn hủy diệt của nó.
Thần trí của ‘hắn’ mơ hồ, như thể đang hành tẩu trên một cánh đồng bát ngát vô biên, đang trong một cuộc bôn ba dài dòng đau khổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bạo loạn lực tinh thần khủng bố mà tự cắn nuốt mình.
Nhưng mà, không biết bắt đầu từ lúc nào, cảm xúc cáu kỉnh của thú dữ, và dục vọng hủy diệt đang gào thét—–
Đột nhiên cảm nhận được một cục be bé cọ cọ vào ‘hắn’.
Rất nhẹ, rất nhỏ.
Lúc ấy, hung thú trong đêm tối nóng nảy cũng không có chú ý chút biến hóa nhỏ nhoi này.
Thế nên cục be bé lại được nước lấn tới, dán càng thêm sát.
Vì quá nhỏ con, hung thú không ý thức được bé mèo này đến gần mình.
Thế nên lá gan bé mèo càng lớn hơn, càng làm càn hơn, thể tinh thần màu cam nho nhỏ vẫn luôn tản ra dao động nhu hòa ấm áp, không biết mệt mỏi mà lén lút tiếp cận ‘hắn’.
Dần dà, thần kinh đau nhức từng cơn cũng giảm bớt, âm thanh vù vù sắc bén dường như cũng nhỏ hơn đôi chút,
Trong tầng ngầm hắc ám.
Người cá chầm chập thả lỏng cơ thể căng cứng, gân xanh cũng không còn đáng sợ như thế, cả con thú dữ chậm rãi được trấn an lại.
Con thù dữ cứ lê bước trong bóng đêm và hung hãn đâm sầm vào những rào cản vô hình cuối cùng cũng dừng lại xúc động muốn hủy diệt cả bản thân.
Hung thú vô thức đến gần cục be bé, cuốn cô vào trong mình.
Giấc ngủ này của Thư Đường không lâu lắm, cô mang máng nhớ trong lòng rằng có chuyện gì đó cần phải làm, thế là không đến ba giờ liền tỉnh dậy.
Thư Đường vừa tỉnh dậy đã hoảng sợ—-
Cô phát hiện thể tinh thần của mình không biết từ khi nào đã bị ‘nuốt’ vào bên trong thể tinh thần của người cá.
Ban đầu Thư Đường quả thật là vô cùng hoảng sợ và căng thẳng.
Song thể tinh thần lại không cần hô hấp, nó chỉ là những tia sáng đủ sắc màu, cô không có cảm giác hít thở không thông, cũng không có bất cứ khó chịu nào.
Thư Đường bị ‘ăn sạch’, cẩn thận cảm nhận, phát hiện ra là còn rất thoải mái nữa.
— Có chút giống như được nâng lên, phiêu diêu trong nước biển vậy.
Thư Đường quay đầu nhìn, thứ bự chảng đang cáu kỉnh kia ngủ rồi, vô cùng an tĩnh.
Thư Đường tương đường với thực tập sinh thực tập học online ba năm, lúc này đây không thể xác định được là bạo loạn lực tinh thần của người cá đã kết thúc hay chưa.
Thế là, Thư Đường thử vươn móng vuốt ra chọc chọc thể tinh thần khổng lồ của ‘hắn’, thứ bự chảng không có bất cứ phản ứng nào; Thư Đường lại bắt đầu bơi chó ‘lội’ trong thể tinh thần của ‘hắn’, thứ bự chảng vẫn không có phản ứng;
Vì thế, đùi gà bự chuyển sang lăn lộn bên trong thể tinh thần người cá, đuổi theo cái đuôi xoay mòng mòng.
Chờ đến khi chơi đủ rồi, cô dịch mình, tứ chi giãn ra, dựa vào bề ngoài mượt mà linh hoạt nhảy xuống.
Nương theo thể tinh thần, cô đại khái có thể đoán ra được vị trí của người cá, cô quyết định dùng thể tinh thần tìm xem bản thể người cá ở nơi nào.
Nhưng mà, một hồi sau Thư Đường đi trong tòa kiến trúc này, đã bị hoảng sợ.
Lúc vừa mới đến, bên trong vùng cấm bị vứt bỏ tuy rằng cũ nát chút xíu, nhưng vẫn còn hoàn chỉnh. Nhưng lúc này đây cứ như vừa trải qua một trận động đất cỡ mạnh, nơi nơi ngã trái nghiêng phải, cửa sổ đều bung ra nghiêng ngã.
Đùi gà bự lập tức bay vèo vèo vào trong tìm kiếm, sau khi xác định người cá chắc là ở sau tầng ngầm, Thư Đường liền thu hồi thể tinh thần.
Thư Đường mở mắt.
May thay đại sảnh nơi cô đứng vẫn còn xem là kiên cố, sau khi thả thể tinh thần ra, Thư Đường dựa vào góc tường, không có bị thương.
Thế là cô phủi bụi trên người mình, nương theo ánh sáng trên máy truyền tin, bò dậy đi về phía dưới tầng ngầm….