Hiển nhiên, Thư Đường hẳn nên lo lắng cho chính mình, dù sao tình cảnh hiện tại của cô vẫn còn rất nguy hiểm, bãi đá ngầm nằm giữa biển, nếu người cá không xách cô về thì cô thật sự tứ cô vô thân.
Thư Đường nhìn trái ngó phải, thật ra cô biết bơi, nhưng cô không muốn dính nước cho lắm, mèo không thích nước, đây không phải là chuyện bình thường à.
Có lẽ là sau cơn mưa trời tản mây đen, bờ biển hửng nắng, gió xuân ấm áp, Thư Đường bị mặt trời hun cho biếng nhác, dứt khoát nằm lên đá chờ người cá về.
Nhưng phơi rồi phơi, Thư Đường đột nhiên nhớ đến một chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Quản lý Chu rất hay soi mói, cô thân là thực tập sinh lại tự tiện hành động không nghe chỉ huy, kết quả thực tập này xem bộ nguy hiểm rồi. Ở Liên Bang rất khó kiếm việc, đừng thấy tiền lương của Thư Đường không cao, nhưng trong mắt người khác cũng đã là ‘công việc ổn định’ rồi.
Thư Đường không hối hận khi đã đi tìm người cá, dù sao bạo loạn lực tinh thần của người cá không ai khơi thông sẽ rất dễ xảy ra chuyện bất trắc.
Dù là thế, đương nhiên, công việc kế tiếp của Thư Đường chắc hẳn sẽ gặp nguy hiểm lớn.
Sau khi về cô phải gặp quản lý Chu xin lỗi, làm sao để may mắn giữ được công việc thực tập này đây nhỉ?
Thư Đường bắt đầu lo âu, nhưng Thư Đường, người có niềm tin sống rằng:
Gặp gì khó, có ngủ lo.
Thế là cô lo âu trở mình phơi nắng, lo âu nhắm mắt: Ấy chà, buồn ngủ thế, cả hôm qua trông người cá cũng chưa ngủ được gì đâu đó.
Có điều khi nhìn thấy người cá có thể nhảy xuống biển rồi, Thư Đường cũng an tâm thoải mái chìm vào mộng đẹp.
Lần nữa tỉnh dậy, Thư Đường cảm giác có nước biển bắn lên người mình.
Thư Đường: Ai thất đức vẩy cô đấy!
Thư Đường như mộng du tỉnh dậy, vừa mới ngồi dậy đã thấy một con cá bạc nhỏ đang bay về phía mình, sau đó rớt xuống chết bên cạnh cô.
Trong nháy mắt ấy Thư Đường còn tưởng rằng mình chưa tỉnh ngủ.
Nhưng giây kế tiếp, càng nhiều cá bạc nhỏ như mưa phùn bay đến bên cạnh Thư Đường.
Thư Đường rúng động toàn thân, linh hoạt lùi về sau.
Má ơi, cá bay đánh người này!
Cô cò cọ lùi về sau, cá bạc bạch bạch bạch chết dí bay đến trước mặt Thư Đường.
Một hồi lâu sau, sự kiện cá bay đánh người quỷ dị mới ngừng lại.
Thư Đường chọt chọt cá trên mặt đất, rồi nghe thấy một tiếng nước rất lớn quen thuộc.
Bên bãi đá ngầm, người cá từ nước ngoi lên, trên mặt đá ướt dầm dề.
Người cá xách Thư Đường lên, lại rít Thư Đường hai tiếng.
Lần này sóng não điện cả hai lại giao lưu.
Cá: Đừng ăn rác.
Mèo: Hiểu rồi, đây là cá trời giáng hôm nay nè!
Thư Đường gói cá vào trong áo, người cá dùng tay xách Thư Đường lên, lần nữa đi về bờ biển.
Đến sát bờ biển, đã trễ giờ cơm trưa rồi.
Cá bạc nhỏ này là loài cá hiếm, nhưng hương vị rất ngọt, lại nhiều nước, căn bản là không cần phải nấu thêm với gia vị gì cũng đã rất ngon ngọt.
Người cá đi săn xong rồi, vốn định tiếp tục đe dọa và uy hiếp.
Nhưng Thư Đường vội ăn, người cá vừa dán sát vào, cô liền cho rằng là người cá muốn ăn, chủ động nhét cá vào bên miệng người cá.
Sau năm lần bảy lượt như thế, người cá không còn ý định uy hiếp cô nữa, mà dùng đuôi cá vòng lấy cô, an tĩnh nhìn cô chăm chú xem cô ăn gì.
Thư Đường ăn uống no say, sau khi bổ sung năng lượng xong mới nhớ đến chuyện chính.
Thư Đường liền tính toán quay về lấy túi của mình, lấy thuốc và máy dò cầm tay ra, làm kiểm tra toàn diện cho người cá.
Nhưng mà, Thư Đường vừa mới định đi ra ngoài một chút thôi đã bị người cá xách trở về.
Thư Đường nhớ lại lần trước đến đây, người cá cũng không để cho cô rời mình quá hai mét, nhưng lúc này hình như phạm vi từ hai mét đã ngắn lại còn trong khoảng đuôi cá hắn thôi, chỉ cần Thư Đường đi ra khỏi đó, sẽ ngay lập tức bị người cá kéo về lại.
Lúc này, Thư Đường mới nhận thức được hình như chuyện bắt đầu sai sai rồi đó.
Người cá nhìn chằm chằm cô, nghiêng đầu, đến gần Thư Đường bắt đầu việc uy hiếp vừa nãy.
Bia đỡ đạn Thư Đường cuối cùng cũng ý thức được một đã chọc phải một phiền toái lớn, người cá không cho cô đi, theo lý thuyết thì tiếp theo nên diễn một màn ngược luyến tình thâm. Người cá hiện tại nghe không hiểu những gì cô nói, còn vô cùng cố chấp, không cẩn thận thì sẽ bị cuốn vào thành câu chuyện nhân vật chính không thể trốn thoát được.
Nhưng hai người bọn họ thậm chí còn chẳng giải quyết được vấn đề không giao lưu được với nhau.
Thư Đường không hiểu những gì người cá muốn nói.
Cô đoán, chắc là muốn cô đừng đi, ở lại bên cạnh hắn phơi nắng biển.
Cô nghĩ ngợi, nói: “Nhưng tôi phải về lấy đồ đó!”
Người cá cũng không định hiểu ý cô muốn nói là gì, cứ rít về phía cô, còn có chút cáu kỉnh mà lắc lắc đuôi cá.
Nhìn là biết không định đàm phán.
Thư Đường thầm nghĩ: Uầy, như học sinh tiểu học vậy, đi đâu cũng phải tò tò theo cơ.
Bỏ qua câu thông, không tiện giảng đạo lý với ‘hắn’.
Thế là Thư Đường lại nghĩ, nắm tay người cá lên, đặt ở sau cổ áo của mình, còn khoa tay múa chân biểu diễn xách cổ áo của mình lên cho hắn xem.
Người cá:?
Người cá ngừng lại.
Chần chờ trong chốc lát—-
Xách cô lên.
Thư Đường tán thưởng vỗ vỗ người cá, chỉ chỉ vào tòa nhà: “Xuất phát!”
Người cá trầm mặc, nhìn Thư Đường mấy bận.
Tuy rằng quá trình giao lưu còn có gập ghềnh, thiếu điều cãi nhau, nhưng cuối cùng người cá vẫn xuất phát theo ý của cô.
Thư Đường cưỡi người cá thay vì đi bộ, hoảng loạn trong tay hắn suy nghĩ:
Sao cô lại không quen ‘hắn’ sớm chút nhỉ, trời mới biết mỗi ngày đi làm xa như thế mệt biết bao nhiêu!
Có lẽ người cá đã dần dần quen với trạng thái sau khi tỉnh dậy, dù đi đường hay động tác, đã không còn trì trệ đần độn như hồi đầu cô mới nhìn thấy hắn, nhưng mà, đúng là vì cảm giác hành động của ‘hắn’ bình thường hơn hẳn, nên đôi mắt với con ngươi đen nhánh kia mới càng thêm phần quỷ dị.
Dọc đường đi, người cá vô cùng an tĩnh, sau khi xách Thư Đường đi vào tầng ngầm xong liền trầm mặc nhìn Thư Đường thu dọn đồ đạc.
Loại cảm giác an tĩnh nhìn chăm chú thế này vốn dĩ sẽ khiến người khác sởn tóc gáy, đã thế ‘hắn’ lại còn không phát ra âm thanh nào, đứng một góc quả là có chút dọa người.
—Mãi đến khi Thư Đường nhân lúc người cá không để ý mà lén lút dọn mì gói vào.
Bóng đen cao lớn luôn trầm mặc kia quay phắt lại, xách cô lên rồi rít.
Cảnh tượng khủng bố ập tức khôi phục bình thường.
Thư Đường hậm hực buông tay, chỉ đem cái nồi tự làm nóng tái sử dụng cất đi—cô chuẩn làm một nồi hải sản cho buổi tối.
Thật ra suy nghĩ của Thư Đường rất rõ ràng.
Nhiệm vụ chính của hôm nay vẫn là làm kiểm tra cho người cá, tuy rằng hiện tại trông có vẻ như người cá đã khôi phục lại bình thường, nhưng lực tinh thần bị hao tổn thế nào thì mắt thường không thể nhìn thấy được, Thư Đường vẫn chưa làm kiểm tra chính thức gì cho hắn.
Sau đó, chờ tín hiệu khôi phục, sẽ liên hệ quân đội đến đón bọn họ.
Đến chiều, Thư Đường ngồi bên bờ cát, lấy hòm thuốc ra làm kiểm tra cho người cá.
Thật ra không một câu nào người cá uy hiếp Thư Đường mà cô nghe hiểu, thậm chí cô còn cảm thấy người cá đang phối hợp với mình, ít nhất là lúc cô làm mục kiểm tra đầu tiên, người cá đều mặc cô hành.
Thư Đường thầm nghĩ: Ngoan thế chứ lị.
Thư Đường quần hai tiếng trời, làm kiểm tra cơ bản cho lực tinh thần.
Cô cũng thành thật vẽ bản đồ dao động lực tinh thần khi đo lường được lên sổ khám bệnh, chuẩn bị để lúc sau sẽ đi hỏi tiền bối—bản đồ dao động này Thư Đường chưa từng gặp qua sách giáo khoa bao giờ.
Hơn nữa trị số lực tinh thần của người cá quá cao, Thư Đường còn cho rằng máy kiểm tra đo lường này hư rồi.
Nhưng, dù có là thế, thì kết quả cũng rất dễ phán đoán: Nguy cơ bạo loạn lực tinh thần cao.
Tuy rằng đã sớm có trông chờ, thế nhưng tâm trạng của Thư Đường nháy mắt vẫn chìm vào đáy cốc.
Vì đây là loại dễ tử vong nhất.
Có điều Thư Đường cũng từng nghe thầy cô nhắc qua không ít ví dụ có thể chữa khỏi từ nguy hiểm, tâm trạng cô cũng tốt hơn một chút.
Cô nhìn thoáng qua sườn mặt người cá, xoẹt xoẹt mấy dòng chữ dài lên cuốn sổ khám bệnh.
Thư Đường không hay biết, thật ra tình hình của người cá còn phức tạp hơn cô tưởng nhiều. Mà số liệu dao động lực tinh thần trong tay cô đã vượt xa sức tưởng tượng của cô rồi.
Thể tinh thần người cá lớn hơn người thường vô số lần, nếu không phải vì thân thể của ‘hắn’ xảy ra biến dị thì hắn sớm đã bỏ mạng lặng lẽ vào cái ngày bạo loạn lực tinh thần mười năm trước rồi.
Nhóm chuyên gia nghiên cứu mà Liên Bang phái đến không phải một đám ăn chay, thậm chí Viện trưởng Khâu chỉ bằng vào máy giám sát bên ngoài đã có thể phán đoán ra được lần bạo loạn lực tinh thần tiếp theo của người cá là khi nào.
Nhưng bất đắc dĩ, số liệu mà bọn họ đo lường kiểm tra được quá ít.
Viện trưởng Khâu dẫn theo người trăm phương nghìn kế chỉ để tiến hành kiểm tra đo lường cho người cá, nhưng chỉ tiếp cận không thôi đã khó khăn, chứ đừng nói đến việc thu thập số liệu. Không có số liệu thì không có cách nào đưa ra phương án trị liệu, càng khỏi bàn đến chuyện cứu người.
Vậy nên trước khi Thư Đường xuất hiện, dù là Trần Sinh hay Viện trưởng Khâu, đều cho rất đây là một cái kết tử.
Nhưng dù là ai, cũng đều không lựa chọn từ bỏ.
Thứ nhất, thân phận của Công Huân rất đặc thù, có cống hiến vĩ đại cho Liên Bang, uy danh cực cao;
Thứ hai, vào 10 năm trước, lực tinh thần cực mạnh của Công Huân đã có đột phá đến giới hạn mà con người có thể biết, dù là đối với Vật Ô Nhiễm của khu ô nhiễm, hay là đối với các nhân loại khác của liên minh đều mang tính răn đe mạnh mẽ.
Dưới lực tinh thần tối thượng này, dưới thời đại Vật Ô Nhiễm hoành hành, có thể nói là sự tồn tại đáng sợ.
Đây cũng là lý do mà chỉ cần là người một lòng vì Liên Bang, đều sẽ mặc bất kể kết cục nào cũng muốn cứu Công Huân về.
Nhưng, cũng chỉ Thư Đường mới bằng lòng cứu hắn chỉ bởi vì một nguyên do:
Cô muốn giữ lại đóa hoa hồng lam đẹp tuyệt ngàn gần như đã điêu tàn này.
Thư Đường nhìn thoáng qua người cá biếng nhác nằm phơi nắng bên cạnh, trịnh trọng viết chữ ‘Thư Đường’ lên cột bác sĩ trị liệu trong sổ khám bệnh.
Kiểu ký tên này không thể ký bậy, vì nó đại diện cho việc Thư Đường sẽ trở thành chuyên gia trị liệu cho người cá, cô sẽ phải chịu trách nhiệm cho tính mạng và sự an toàn của người cá.
Thực tập sinh của viện điều dưỡng chỉ có thể hỗ trợ quản lý, ít nhất phải quan sát hai năm mới có thể tiếp nhận bệnh nhân, Thư Đường lại không phải tuýp người to gan, cô biết hàm nghĩa khi ký tên mình xuống đây là gì.
Nhưng cô nhớ đến lần rút lui toàn bộ này, người cá không có chuyên gia trị liệu phụ trách, chỉ có thể một mình mắc kẹt lại nơi đây.
Ít nhất thì sau này, nếu có chuyện gì xảy ra, nhìn đến chữ ký trong sổ khám bệnh, họ sẽ đến tìm Thư Đường.
—Đây cũng là bệnh nhân đầu tiên thuộc về riêng Thư Đường sau khi cô thành chuyên gia trị liệu.
—Tuy rằng là tự phong.
Nhưng tâm thái Thư Đường cũng đã biến hóa.
Có điều, còn có rất nhiều vấn đề nối đuôi nhau đến, ví dụ như phải thỉnh giáo tiền bối về số liệu mà mình xem không hiểu, ví dụ như phải làm sao để lừa người cá uống thuốc…. Còn có một vấn đề vẫn luôn đè nặng trong lòng Thư Đường, vấn đề rất trầm trọng: Xã hội hóa.
Nghĩ đến đây, Thư Đường quyết định làm hạng mục kiểm tra cuối cùng cho người cá: Kiếm tra trí tuệ.
Bạo loạn lực tinh thần dẫn đến mất trí nhớ rất có thể sẽ làm giảm trí tuệ, vậy nên đây cũng là hạng mục kiểm tra tất yếu.
Làm một chuyên gia trị liệu vừa nhậm chức, Thư Đường vô cùng chuyên nghiệp móc trong túi ra trò chơi xếp hình dùng cho kiểm tra đo lường trí tuệ, đặt chúng trước mặt người cá.
Thư Đường chỉ vào trò chơi xếp hình trước mặt hắn, kiên nhẫn giải thích cho hắn cách chơi thế nào.
Người cá vẫn an tĩnh nhìn cô.
Thư Đường nói đến khi miệng đắng lưỡi khô, người cá cuối cùng cũng vươn tay.
Hai mắt Thư Đường sáng ngời.
Đoạn, người cá túm lấy một góc áo cô, kéo cô đến gần mình một chút.
Thư Đường: “….”
Thư Đường thầm nghĩ, đại khái là hắn không hề hứng thú với trò xếp hình, thế là cô liền thay đổi thành mình là người chơi.
Cô đặt những mảnh ghép sặc sỡ sắc màu đến trước mặt hắn, vừa nói vừa làm mẫu cho hắn xem, sau đó lại xáo trộn đống hình ghép lại, ý bảo người cá, “Cứ ghép nó lại như cái cách mà tôi đã làm đấy.”
Cô quay đầu, phát hiện người cá đã nhắm nghiền hai mắt, bắt đầu chợp mắt.
Thư Đường: “….”
Không nhưng vừa nãy không phải hắn còn rất thông minh đấy à!
Thật ra người cá không ngủ, ‘hắn’ vẫn luôn âm thầm thăm dò quan sát thái độ Thư Đường, mãi cho đến khi Thư Đường sờ đông sờ tây, tuy rằng không biết cô định làm gì, nhưng cô vẫn cứ lăn đến lộn đi trên người ‘hắn’, như một bé mèo dư thừa quá nhiều tinh lực đang đuổi theo cái đuôi mình mà chơi.
Người cá yên tâm: Tạm thời cô sẽ không định đi.
Thế là hắn dung túng cho cô quậy người mình.
Thời tiết hôm nay đúng thật là khá tốt, phơi mình trên cát thật là ấm áp, nước biển vỗ từng lớp từng lớp lên bờ cát, cách đó không xa là hoa hồng lam đêm qua bị mưa tạt rơi rụng, trên đất tản đầy những cánh hoa lam.
Thư Đường nghĩ thầm chắc hẳn người cá rất mệt, vì thế cũng lười biếng theo, chờ người cá tỉnh lại vậy.
Cô rảnh rỗi không có gì làm, tự mình vọc con rubik. Đây là món đồ chơi kiểm tra trí tuệ giai đoạn hai, Thư Đường vốn định cho người cá xếp hình xong sẽ móc món đồ này ra tiếp, vậy mà không dùng đến rồi.
Thư Đường đầy tự tin xáo trộn, rồi đầy tự tin có thể xếp lại được.
Nhưng cô phát hiện món đồ nhỏ này sau khi bị xáo trộn, muốn xếp lại đúng màu có chút khó khăn.
Thư Đường thử 10 phút, càng xoay càng loạn.
Thư Đường càng quay não càng phình ra, vừa định sa đọa thả cục rubik xuống, đột nhiên một cái đuôi cá chạm vào cô.
Còn vỗ vỗ ra chiều cổ vũ.
Thư Đường quay đầu lại, chạm phải tầm mắt của người cá.
—-Đây là ánh mắt khi nhìn thấy một chú cá nhỏ với IQ bé tẹo đụng phải bãi đá ngầm đây mà.
Thư Đường: Không, nhưng sao cá hắn lại dùng ánh mắt này nhìn cô?
Sau đó, người cá nhìn cô cho đến khi Thư Đường hoài nghi cô nhìn ra sự bất lực trong đó, nhưng cô không có chứng cứ.
Ngón tay thon dài nhận lấy cục rubik.
Mười giây sau, cùng với tiếng cùm cụp là một cục rubik màu nào ra màu đó.
Tuy rằng cục rubik bị nứt một mảnh nhỏ, nhưng màu rất rõ ràng.
Thư Đường cuối cùng cũng hiểu ánh mắt của người cá là như nào rồi.
Ánh mắt đầy yêu thương bao dung cho sự ngu ngốc.
Thư Đường yên lặng viết lên sổ khám bệnh: IQ, bình thường..
Sau đó nằm trên bờ cát, không nhúc nhích.
Người cá rướn đến cạnh nhìn cô, chậm chạp nghiêng đầu, còn đẩy cục rubik đến.
Như đang hỏi:
Không phải là giúp cô chơi sao, sao không chơi nữa?
Thư Đường: “….”
Thư Đường nhịn không được bắt đầu nghi ngờ trong lòng người cá mình có hình tượng gì, nhưng người cá không biết nói, Thư Đường đành nằm lại.
Hai người cứ nằm trên bờ biển suốt một buổi trưa, trong lúc này Thư Đường vẫn thỉnh thoảng nhìn máy truyền tin, nhưng vẫn không có tín hiệu.
Thư Đường có chút sốt ruột: Chẳng nhẽ quân đội không quay lại thật sao? Mưa cũng đã ngừng, theo lý thuyết thì phải khôi phục lại tín hiệu chứ.
Cô đi quanh quất tìm tín hiệu, nhưng trước sau vẫn thế, Thư Đường dứt khoát bỏ máy truyền tin xuống.
Vốn chuyện bị quân đội quên đi là một điều đáng sợ, nhỡ đâu thật sự phải bắt đầu cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng khi Thư Đường quay đầu lại nhìn Thần Cá, cô liền nằm về lại ngay.
Để chi nhỉ, thật ra cô cũng không muốn về đi làm lại cho lắm!
Từ sau khi đến thế giới này, Thư Đường hết tăng ca đêm lại đến ca ngày, mệt mỏi bủa vây, ngày nghỉ còn bị kêu đi làm việc, đừng nói là ra ngoài nghỉ phép, ngày thường cô thậm chí còn không có thời gian dạo phố nữa là.
Bây giờ vất vả lắm mới có thời gian rỗi rãi, phải mau chóng nắm bắt không được lãng phí.
Cô hồn nhiên không hề chú ý, khi cô đứng lên tìm tín hiệu, tầm mắc của người cá vẫn luôn nhìn lên máy truyền tin của cô; mãi cho đến khi cô nằm về lại, người cá mới làm như không có gì mà dời tầm mắt đi, lắc lắc đuôi cá.
Nếu Thư Đường không phải là một thực tập sinh năm 3 mà là một nghiên cứu sinh, từng đọc qua luận văn lực tinh thần điều khiển từ trường của Viện trưởng Khâu, thì có lẽ cô đã có thể phát hiện ra sự thật giấu đằng sau sự bình tĩnh kia. Nhưng hiển nhiên Thư Đường vẫn còn là đứa con của trường đại học sẽ không hiểu ra, cô còn tưởng có kẻ nào lái xe đâm sầm vào cột tín hiệu rồi.
Nhưng mà, người cá thu hồi ánh mắt lại không hay biết, Thư Đường trông thì rất lo âu nằm xuống, nhưng trên thực tế, nghe tiếng sóng biển, phơi mình dưới ánh mặt trời ấm áp, tâm lý Thư Đường hoạt động kiểu:
Này mà là bị quân đội quên đi à? Này là đến Maldives đó.
Này là không có tín hiệu à? Này là có thể ngủ phè phỡn đến khi tự tỉnh đó.
Đảo mắt lại đến một buổi tối.
Lãng phí cả một ngày làm Thư Đường vô cùng hạnh phúc, cô nhặt vài sò điệp ở bờ biển, trước đó khi đến siêu thị cô đã mua một ít ngũ cốc, đêm nay định làm cháo sò biển.
Thư Đường ngồi khoanh chân bên cạnh người cá khạy vỏ sò điệp, nhưng trong tay không có dụng cụ, có hơi phiền phức.
Ngay khi Thư Đường phát sầu, đột nhiên thấy người cá vẩy chiếc đuôi cá.
Thư Đường lén lút đưa con sò điệp đến dưới chiếc đuôi cá.
Người cá vung đuôi, ‘bập’ con sò điệp nát tan.
Thư Đường lại vội lấy một con khác nữa.
Người cá cuối cùng cũng nhận thấy âm thanh không đúng lắm, cúi đầu nhìn Thư Đường.
Người cá: “….”
Thư Đường: “….”
Thư Đường: đem sò điệp biển trong tay để dưới đuôi cá.
Đuôi cá: Bập
Thế là, Thư Đường mỹ mãn có một bữa cháo sò điệp.