Rõ ràng là hơi lạnh, nhưng khi da chạm da thì xúc cảm lại có chút nóng lên.
Sống lưng cô có thể cảm giác được rõ ràng hô hấp của người cá,
Cuộc điện này, hiển nhiên là không thể tiếp tục được nữa.
Lão Ngô bên kia cả nửa buổi đều không nghe thấy bất cứ hồi đáp nào.
Lại dường như có thêm tiếng hít thở khác.
Một hồi lâu sau mới là âm thanh lắp bắp của Thư Đường truyền đến:
“Lão Ngô, hoa hồng nhỏ tìm tôi rồi, tôi cúp đây.”
Lão Ngô ngơ ngác khi bị cúp điện thoại.
Một hồi lâu sau mới phản ứng lại.
Lão Ngô hỏi Trần Sinh: Chuyên gia trị liệu không phải đang ở chỗ anh đấy sao?
Trần Sinh: Cô ấy ở vùng cấm, thang máy hỏng rồi.
Theo như vùng cấm, thì đào đâu ra hô hấp thứ hai?
Vậy nên âm thanh vừa rồi, là Công Huân.
Trái tim lão Ngô như ngưng đọng.
Thư Đường cho rằng người cá hứng thú với máy truyền tin, cô cúp điện thoại, chui ra khỏi ngực người cá rồi đưa máy truyền tin cho hắn, bày cho người cá cách chơi máy như thế nào.
Nhưng hiển nhiên người cá không hề có hứng thú gì với máy truyền tin, phần lớn thời gian chỉ là nhìn Thư Đường vọc đuôi cá.
Thư Đường nghĩ mãi không ra.
Nhưng một hồi lâu sau, cô mới lý giải ra được hành vi vừa rồi của người cá:
Cũng giống như con mèo mỗi khi bạn làm việc thì không hiểu sao nó cứ thích nằm trên bàn phím của bạn vậy đó.
Chờ đến khi lực chú ý của bạn đặt về lại thân mèo, bạn dùng gậy mèo chơi với nó, thì mèo sẽ lập tức làm biếng mà nằm bẹp ra, dùng ánh mắt có cũng được không cũng chẳng sao mà đáp lại bạn.
—-Gần như là muốn hấp dẫn lực chú ý của cô.
Thư Đường nghĩ thầm: rốt cuộc thì ai mới là mèo con hả!
Nhưng khi cô quay đầu liền bắt được ánh mắt nhòm máy truyền tin của người cá, là cái ánh mắt lóe lên thù địch.
Thư Đường mơ hồ cảm giác người cá không những không thích máy truyền tin, mà còn có cảm xúc mâu thuẫn mãnh liệt với nó, đặc biệt như thể muốn dùng cái đuôi đập bẹp dí nó đi vậy.
Thư Đường không hề hay biết, ý thù địch này là bởi vì nó thu hút sức chú ý của cô, mà chỉ đoán rằng người cá có khả năng mâu thuẫn với những món đồ bên ngoài.
Thật ra lần trước dẫn theo người cá đến phòng trực ban của cô, Thư Đường đã ý thức ra được điều này, người cá mâu thuẫn với thế giới bên ngoài.
Cô thử thăm dò: “Hoa hồng nhỏ này, anh muốn ra ngoài chơi cùng tôi không?”
Quả nhiên là người cá rít rít về phía cô.
Thư Đường không rõ lắm, tại sao trước đó người cá lại lén lút theo cô đi ra ngoài, còn ngủ cạnh mép giường cô, bấy giờ lại không muốn đi nhỉ?
Thư Đường hoài nghi, có phải là vì ngày ấy quân đội dàn trận rút lui quá lớn nên kích thích đến hoa hồng nhỏ rồi chăng?
Nhưng cô không hay.
Con quái vật này sắc bén và mẫn cảm, nội tâm tràn đầy bất an.
Ngay từ đầu, quái vậy trộm theo sau cô, chỉ vì được ngửi mùi hương trên người cô;
Sau này, quái vật nghĩ, chỉ cần cô trở về, thế nào cũng được.
Nhưng Thư Đường không hề lừa ‘hắn’.
Cô về lại bên cạnh quái vật.
Nhưng quái vật nhận được món quà hào phóng là sự quay lại của cô, thì trở nên tham lam.
Người cá vẫn cứ lo lắng cô sẽ rời đi.
Chỉ có không ngừng lặp lại xác nhận rằng bé mèo sẽ ở không bỏ rơi hay lãng quên mình, nỗi niềm bất an này mới có thể biến mất.
Giữa quá trình xác nhận này, xuất phát từ lòng tự tôn và sự ngạo mạn của một kẻ đi săn đứng đầu chuỗi thức ăn, ‘hắn’ tuyệt đối sẽ không chủ động đi ra ngoài đem cô về, hoặc như trước kia đi ra ngoài tìm cô nữa.
Hung thú này tham lam và khát vọng cô quay về bên cạnh ‘hắn’.
Hung thú này thậm chí khát vọng cô lựa chọn thế giới của ‘hắn’.
Như thế, nỗi bất an bén nhọn và nôn nóng mới có thể chậm rãi bình ổn lại.
Thư Đường lại quy chụp hành vi của người cá thành mâu thuẫn với thế giới bên ngoài—điều này hiển nhiên là không được, Thư Đường còn muốn dạy ‘hắn’ dung nhập với xã hội loài người lần nữa.
Vì thế, sau đó, Thư Đường thêm một phân đoạn kể chuyện trước khi đi ngủ, muốn từ từ hóa giải mâu thuẫn của người cá với thế giới bên ngoài,
Cô nghĩ đến một cách, đó là lên diễn đàn của viện điều dưỡng, chọn đề tài mọi người bàn tán gần nhất ra kể cho người cá nghe.
Nhưng Thư Đường mới nhấn mở, đã thấy một bài đăng đang hot: <>
Nhấn vào liền thấy một bức ảnh trắng đen mơ hồ,
Tag tên @Tô Nhân là sói nhỏ.
Mọi người bên dưới sôi nổi tặng hoa, cử hành lễ tang.
Thư Đường rất tò mò trả lời: Ai chết dợ Ai chết dợ?
Chuyện là thế này—vì đồng chí Thư Đường này sau khi xuống xe một đi không trở lại, không bốc được một chút tiếng gió, đồng nghiệp cả khu cấp cứu tưởng là cô đã ngủm củ tỏi. Đặc biệt là sau mấy chuyện bên lề mà mọi người nghe ngóng ra được, thì còn nghe bảo trong viện đã phong tỏa tin tức, một truyền mười mười truyền trăm, thế là chuyên gia trị liệu cả khoa cấp cứu được thăng thẳng lên ‘lưu truyền muôn đời’.
Hôm nay cúng bảy ngày, Tô Nhân thân là bạn cùng phòng đã lọng trọng chủ trì nghi thức nhớ thương online.
Thư Đường hồn nhiên không biết mình đã ngủm, sau khi cô nhắn lại, mới lướt xem thiệp của Tô Nhân.
Nhưng nhìn nhìn, Thư Đường nhận ra chỗ nào sai sai, cô nhìn di ảnh trên tấm thiệp kia—-
Một tấm ảnh đùi gà bự trắng đen.
Thư Đường:?
Ngay sau đó, Thư Đường liền chứng kiến một câu chuyện kinh dị ly kỳ rối rắm.
Tô Nhân miêu tả lại đồng nghiệp đùi gà bự của mình đã mất tích sau đêm mưa đó, rồi là cả quá trình cô đi đời trong vùng cấm ly kỳ như thế nào, giọng điệu đau thương 100%.
Thành thật mà nói, việc xem lại điếu văn của mình khi còn sống khá là thú vị.
Thư Đường vừa xem vừa hứng thú đọc diễn cảm cho người cá nghe.
—Mới mẻ đấy!
Người cá mới đầu còn tung đuôi cá nghe, nhưng càng nghe cô đọc biên độ tung đuôi càng nhỏ lại.
Nhất là khi Thư Đường đọc diễn cảm miêu tả lại quái vật bên trong vùng cấm.
Quái vật vùng cấm, sắc mặt tái nhợt.
Người cá nhìn chòng chọc cánh tay tái nhợt vượt mức của mình, động tác vung đuôi từ từ thu lại.
Thư Đường chú ý đến tầm mắt của người cá, đánh giá: “Hoa hồng nhỏ, anh không giống, của anh là tuột huyết áp.”
Người cá nghe không hiểu, nhưng Thư Đường nói đều đúng.
Thế là lại vung đuôi cá tiếp.
Thư Đường nghĩ ngợi, quay đầu nhìn phía sau người cá.
Thầy thuốc mèo suy nghĩ sâu xa: “Cũng có thể là máu không thông, không được, lần sau tôi về lại mua cho anh chút táo đỏ bồi bổ.”
Táo đỏ hầm gà, siêu bồi bổ.
Nghe nói thân hình quái vật rất to lớn, cao thẳng hai mét.
Đuôi cá lắc lư, như đang suy tư.
Thư Đường đánh giá: “Ơ hơ, thời buổi này người cao dong dỏng một đống.”
Nghe nói quái vật chỉ xuất hiện trong đêm mưa.
Thư Đường bỏ luôn câu này.
—Câu này thì liên quan sất gì đến bé đáng thương mà cô nhặt được trong ngày mưa?
Nghe nói âm thanh của quái vật nghèn nghẹn, chỉ bật ra mấy tiếng gầm gừ.
Thân ảnh phía sau cô chần chờ mà thò đến gần.
Này hình như đang nói ‘hắn’ nhỉ.
Ai biết Thư Đường lại bảo hắn đừng quậy.
Nhân vật trong câu chuyện cổ tích đành phải rụt về.
Đọc diễn cảm xong câu chuyện kinh dị trước khi đi ngủ, Thư Đường để lại lời nhắn bên dưới: “Sức tưởng tượng cũng phong phú dữ.”
Cũng không biết vì lý do gì, mà sau câu chuyện kinh dị này, người cá đằng sau không rên một tiếng.
Ban đêm, bên trong tòa Bastille yên ắng, Thư Đường có hơi sợ.
Cô thả máy truyền tin xuống, ôm đuôi cá sờ sờ, đoạn an ủi:
“Hoa hồng nhỏ, anh nói xem nếu anh và tên oắt ở vùng cấm kia đánh nhau một trận, thì ai thắng?”
Bóng đen cao lớn trong đêm:”….”
Một đêm không nói, ngủ rất ngon.
Phản ứng của Thư Đường rất trì độn, cũng hay chậm nửa nhịp.
Vậy nên sáng hôm sau rời giường, Thư Đường mơ màng mở mắt nhìn thoáng qua người cá phía sau.
Đột nhiên nhớ đến câu chuyện kinh dị hôm qua.
Hình như có chỗ nào không đúng.
Lúc ăn sáng, Thư Đường nhìn chằm chằm không dứt người cá cao lớn ở đối diện, còn thò đến trước mặt người cá mà nhìn.
Chờ xem xong rồi, cô liền kéo người cá ra ngoài phơi dưới nắng.
Thư Đường muốn phơi cho da cá ra chút máu.
Nhưng củi trên đất thậm chí cũng phơi khô, nhưng mặt người cá vẫn trắng đến trong suốt.
Thư Đường lại lấy thước ra đo, đạp lên đá để cố định đầu hắn.
—Không thêm vây sau tai thì người cá cao tận 196.
—Thêm vây sau tai thì người cá cao 201.
Thư Đường 166 hâm mộ: Sao cô không có vây sau tai vậy, thế thì khi đo có thể vớ bở thêm một tí, thêm 5 cm là cô được 170 đấy.
Thư Đường đo xong chiều cao, nghi hoặc nhìn người cá.
Cô nhớ về quá khứ của bọn họ: Buổi xem mắt ấm áp, đêm mưa nhặt được bé đáng thương, Robinson và Thứ Sáu.
Lại nhớ đến những chuyện mấy hôm rồi xảy ra, cô mơ hồ có cảm giác có thể liên kết các manh mối này lại với nhau. Giống như bắt được đầu sợ len, kéo kéo kéo dần kéo ra được toàn bộ chân tướng.
Người cá nhìn qua thật bình tĩnh, thậm chí là còn xách Thư Đường từ ghế xuống.
‘Hắn’ trầm mặc, ánh mắt như có như không quan sát Thư Đường, đôi ngươi đen nhánh thỉnh thoảng quét qua cô, đôi môi tái nhợt không chút huyết sắc mím chặt.
Nhưng mà rất mau sau Trần Sinh đã gửi một tin nhắn đến cho Thư Đường, cắt ngang bầu không khí kỳ quái này.
Vì ngày mai thang máy đã sửa xong, anh hỏi Thư Đường có ưthể tham gia buổi hội thảo chữa bệnh vào chiều mai được không, còn thảo luận với các chuyên gia trị liệu khác.
Dù sao thì Thư Đường cũng trở thành chuyên gia trị liệu chính thức của người cá, hội nghị thế này nhất định phải tham dự.
Trần Sinh lại gửi thêm một đoạn tin dài đến.
Não Thư Đường tự động chọn ra mấy từ ngữ mấu chốt: Mở họp, báo cáo.
Lôi ra deadline: Chiều mai.
Sau khi phát hiện ra mình bị cuốn vào câu chuyện khủng bố trên diễn đàn—nữ chính sẽ lựa chọn nghiên cứu chân tướng, nỗ lực sống sót; não đầy tình yêu sẽ lựa chọn bỏ qua chân tướng, bày ra biểu hiện giả dối trầm luân.
Còn con sen tư bản chỉ là nhân vật qua đường bên cạnh vai quái vật, điên cuồng bị deadline dí.
Quái vật chính ra chiều cô có thể ăn trưa—
Mèo hiến mình cho tư bản: Từ từ viết chưa xong đây!
Quái vật chính rít rít với cô tỏ vẻ cô cần phải ăn cơm.
Mèo hiến mình cho tư bản: À, không thì anh đút tui ăn đi!
Mèo hiến mình cho tư bản: Aaaa—
Quái vật chính: Cá bạc nhỏ.
Mèo lại: Aaaa—–
Quái vật chính lại tiếp tục đút mèo.
Thế là bầu không khí kỳ quái kia tan thành hư không.
Bastille âm trầm, trong không khí là hơi thở tăng ca trôi lơ lửng.
Thật ra Thư Đường rất xem trọng hội thảo lần này, vì cô xem không hiểu sơ đồ lực tinh thần của người cá, lại không dám đưa ra kết luận tùy tiện, vậy nên chỉ cho thuốc thực vật. Còn không có khơi thông lực tinh thần—-Thư Đường cho rằng là vì thể tinh thần của mình quá nhỏ, nên tác dụng không lớn, không bằng tìm tiền bối thử xem.
Nhưng hiển nhiên, Thư Đường không hay biết mọi khả năng mà tiền bối thử đều chết dí rồi.
Tóm lại, Thư Đường có được phẩm chất cẩn thận và nhát gan tốt đẹp đó, lần hội thảo này, Thư Đường có cơ hội hỏi thăm các tiền bối, vì liên quan đến cái mạng nhỏ của hoa hồng nhỏ nên mèo cá mặn chăm chỉ hiếm có khó tìm.
Cô loáy hoáy viết cả trang lớn, viết xong trời cũng gần đen.
Thư Đường không chú ý đến mình cả ngày, nhưng người cá cũng không quấy rầy cô như ngày hôm qua khi cô gọi điện thoại, mà rất an tĩnh. Chỉ là tầm mắt vẫn như có như chăng mà nhìn cô.
Thư Đường này đang nộp báo cáo.
Sau khi bị thêm vào nhóm thảo luận, Thư Đường phát hiện, chuyện trong này không như cô tưởng tượng cho lắm.
Nhóm chuyên gia trị liệu ước chừng hơn mười vị.
Cô tiện tay mở đại một báo cáo của một chuyên gia trị liệu: 300 trang.
Lại mở vị khác: 270 trang.
Kéo hết xuống dưới, ít nhất: 107 trang.
Thư Đường viết cả ưu nhược điểm tổng 6 trang belike: “….”
Cô hao tâm tổn trí viết thêm vài câu vô nghĩa, miễn cưỡng dữ lắm đến được trang thứ 8.
Tâm tình của mèo hiến mình cho tư bản dần nặng đi.
Đặc biệt là khi Thư Đường phát hiện ra, mười chuyên gia trị liệu này dường như không phải là một tổ vừa được mời đến sẽ giải tán ngay, nếu không khẳng định sẽ không nghiêm túc làm báo cáo lớn đến vậy—-
Điều đó đồng nghĩa, Thư Đường không phải là chuyên gia trị liệu duy nhất của hoa hồng nhỏ.
Lúc Thư Đường viết báo cáo, người cá vẫn luôn ở bên cô.
Lúc mới bắt đầu Thư Đường đã cho rằng người cá bị người nhà bỏ rơi, mới bị vứt đến khu 01 không ai quản. Chỉ là ngày đầu tiên được điều đến làm nhân viên cho khu 01, cô đã lờ mờ nhận ra—-
‘Hắn’ có thể cũng không phải là bé đáng thương mà cô hằng tưởng tượng.
Loại cảm giác này lại càng cường hóa lần nữa trong cô, hơn nữa rất nhiều câu hỏi trong đầu cô như bong bóng xộc ra.
Thư Đường ngây ngốc nhìn 8 trang giấy của mình, phát hiện dù mình có viết thế nào cũng không thể nào biến 8 trang thành 80 trang được.
Cô quay đầu nhìn hoa hồng nhỏ, đột nhiên hỏi:
“Hoa hồng nhỏ, anh nói xem, nếu có càng nhiều chuyên gia trị liệu lợi hại hơn, thì anh sẽ vẫn chọn tôi sao?”
Người cá đang mở sò biển cho Thư Đường.
Lúc nghe cô nói thế, còn cứng đờ trong chốc lát.
Nhưng sau khi hiểu được vấn đề của cô, người cá liền khôi phục lại bình thường.
‘Hắn’ nhìn cô, nghiêng nghiêng đầu.
Thư Đường liền lấy sò biển ra—-
Bày ra mười mấy con sò biển lớn đại diện cho mười chuyên gia trị liệu khác.
Lại bày một con sò bé tí đại diện cho mình.
Thư Đường chỉ từng con một.
Sò biển số 1: “Con này từng nhận được nhiều giải thường về nghiên cứu, kinh nghiệm và lý luận rất phong phú.”
Sò biển sổ 2: “ Con này có kinh nghiệm tiền tuyến, thực tiễn lâm sàng cũng phong phú dữ lắm.”
Sò biển thứ 18: “Con này là thực tập sinh tay mơ, báo cáo chỉ viết được 8 trang, hành nghề không có giấy phép.”
Người cá nghe không hiểu lắm mấy từ xa lạ.
Nhưng lại nghe hiểu vấn đề này.
Lúc Thư Đường còn muốn nói thêm, người cá lại đặt sò biển số 18 xuống—-
Rồi cho hết mấy con sò khác vào nồi.
Sau đó an tĩnh mà nhìn cô.
Lắc lắc đuôi cá.
Trong tiếng ùng ực, Thư Đường an tĩnh lại.
Cô nhìn sò biển số 18, rồi lại nhìn người cá, tâm trạng tốt hắn lên.
Cô thả báo cáo xuống, thò đến ăn cơm.
Chỉ là—-
Thư Đường đột nhiên cảm thấy đi so mấy con sò biển kia với đồng nghiệp của mình rất không ổn:
Ví như hiện tại, một nồi đồng nghiệp này, cô nên ăn hay không ăn đây?
….
Cuối cùng, Thư Đường vì lễ phép, mà bỏ luôn bản thân mình vào hầm cùng.
….
Đêm nay, Thư Đường không có kể chuyện cho người cá trước khi đi ngủ nữa.
Có lẽ là vì ngủ quá sớm nên Thư Đường mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ vẫn là câu chuyện mà Tô Nhân viết trên diễn đàn.
Lúc cô tỉnh dậy trời hãy còn rất sớm, bèn nằm trên gối ngây ra trong chốc lát.
Cô không vì giấc mơ kia mà cảm thấy sợ hãi, nhưng trì độn mà dự cảm được điều gì đó.
Dậy sớm, đánh răng.
Bước chân đi vào cánh cổng sắt như ngục giam của Thư Đường bỗng dừng một lát.
Ăn cơm.
Ánh mắt Thư Đường lướt qua những ngón tay vô cùng xinh đẹp ưu nhã nhưng lại tràn đầy sức mạnh của người cá bỗng dừng một lát.
Rồi lại làm như không có gì mà bắt đầu ăn cá bạc nhỏ.
Nhưng cũng là lần đầu tiên trên bàn ăn sáng không còn tiếng ríu rít nữa.
Người cá đối diện chú ý đến, nhưng không ai mở miệng nói chuyện.
Thư Đường vốn định dậy sớm để viết báo cáo dài đến hai mươi trang, nhưng hôm nay cô lại không làm thế, mà bắt đầu lấy ra những món đồ mà mình đã mua, cùng người cá sắp xếp lại đâu ra đấy.
Nồi và chảo được đặt trong bếp.
Đèn bàn thì một cái ở phòng khách, một cái ở phòng ngủ.
Trong phòng tắm cũng treo lên hai chiếc khăn lông, một hồng và một xanh.
Lúc thay vòi hoa sen, vì Thư Đường không đủ cao nên đành cho người cá nhấc mình lên trên rồi dùng mồm hướng dẫn cách lắp đặt.
Người cá nghiêng đầu nghe Thư Đường chỉ huy.
Vươn tay siết.
Vòi phun nứt toạt.
Nước văng khắp nơi.
Cuối cùng, dựa vào kì tích mạnh mẽ, vòi hoa sen đã khỏe mạnh lại.
Thư Đường phát hiện, hôm nay người cá rất dễ bảo—cô phiền hơn người cá vẫn không rên lấy một tiếng; lúc cô chỉ huy, dù biết rõ cô đang nói bừa nhưng vẫn tỏ vẻ không có gì để phản bác.
Không khí thật lòng có chút thâm thúy.
Phảng phất như cả hai đều đang làm bộ bình an không có việc gì, chỉ là một chi tiết nho nhỏ nào đó làm cho chân tướng nào đó thành giấu đầu lòi đuôi.
Như con mèo vẫn luôn giấu đuôi, nhưng chiếc đuôi xù lông nhọn của nó vẫn luôn lộ ra ngoài.
Thư Đường lại tiếp tục sắp xếp đồ đạc.
Chỉ là đến khi lấy đồ mới ra, Thư Đường mới phát hiện trong phòng ngủ không có tủ quần áo, nhưng cô nhớ rất rõ trong kho hàng còn có một cái tủ lớn để đó không dùng.
Thế là Thư Đường sai bảo người cá đi dọn tủ.
Người cá đứng trước tủ không nhúc nhích, ngước mắt nhìn Thư Đường.
Thư Đường vỗ người người cá dưới thân: “Mau dọn đi nào.”
Người cá lặng thinh trong chốc lát.
—Nhấc Thư Đường đang ngồi trên vai mình khoa tay múa chân đặt xuống dưới.
Thư Đường: Ấy chà quên mất, còn tưởng là do mình cao chừng này cơ đấy.
Cô tung ta tung tăng theo sau người cá, nhìn người cá cao lớn kéo cả cái tủ đồ to lớn dễ như ăn khoai vào phòng.
Tầm mắt Thư Đường dừng lại trên cánh tay người cá trong chốc lát.
Chiếc tủ mà phải mấy người trưởng thành hợp sức lại mới nâng lên được, với người cá mà nói thì nhẹ như lông hồng vậy. Thậm chí cơ bắp còn chẳng cương lên, nhẹ nhàng khỏi phải nói.
Cô nhìn hồi lâu mới dời mắt đi.
Lại đuổi theo.
Bên trong Bastille không có cửa kính, chỉ có những khung cửa bằng sắt hay bằng đá trống trơn.
Thư Đường bảo người cá đặt tủ quần áo chắn trước cửa sổ—như vậy ban đêm gió sẽ không len vào được nữa.
Thầy thuốc mèo: “Đầu bị gió quạt rất dễ trúng gió.”
Người cá tiện tay nâng thầy thuốc mèo từ trên tủ quần áo xuống.
Thư Đường lại như không có gì mà nói: “Hoa hồng nhỏ, chiều nay tôi phải mở một cuộc họp.”
Người cá an tĩnh nhìn cô chăm chú.
Trầm mặc không nói một lời.
Chỉ là không biết xuất phát từ lý do gì, mà người cá không hủy diệt cái thang máy vừa mới được sửa lại.
Lúc Thư Đường mang theo báo cáo của mình rời khỏi chỗ này, đã quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Tòa thành được hoa hồng bao quanh đẹp tuyệt ngần, không hẳn là nơi ở trong những câu chuyện cổ tích.
—Cũng có thể là quái vật ‘Bastille’ đáng sợ.
Thư Đường cảm thấy đầu óc mình ngổn ngang, lúc đến gặp người cá vui sướng bao nhiêu thì khi đi lại lặng lẽ trốn chạy bấy nhiều, bây giờ lòng chỉ còn tràn đầy mờ mịt.
Thế nhưng, khi Thư Đường bước vào tòa thành lại nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau.
Thầm lặng, như bóng với hình.
Hệt như cái ngày trời mưa tầm tã ấy.
Cô đi đằng trước, và ‘hắn’ cứ thế đi theo sau cô.
Cô xoay người.
Thân ảnh cao lớn nhìn cô chuyên chú.
Tim cô, bỗng vì cái nhìn ấy, mà mềm mại hẳn lên.
Cô đứng yên tại chỗ mà rằng: “Hoa hồng nhỏ, tôi sẽ về.”
Chỉ là bóng đen cao lớn ấy vẫn không nhúc nhích, vẫn bướng bỉnh nhìn cô.
Thư Đường tiếp: “Hoa hồng nhỏ, đừng ở đây chờ tôi, về trước đi.”
Người cá cao lớn an tĩnh mà chú mục vào cô.
Tựa như mỗi đêm trong mưa vẫn chờ cô quay lại vậy.
Thư Đường đi được hai bước, lại quay đầu, quả nhiên người cá vẫn ở đấy.
“Hoa hồng nhỏ, lát nữa trời sẽ mưa….”
Người cá trầm mặc vẫn chỉ nhìn cô.
Trong tiềm thức, cô mơ hồ đoán ra được một ít chân tướng.
Cô có chút hoang mang, có chút hoài nghi, và cũng có chút không biết nên làm thế nào.
Vậy nên ngay tầng giấy mỏng tang, cô dừng bước ở trước cửa.
Cô không biết phải nên lúc nào mới được—-
Trong bóng đêm, người cá cao lớn, bỗng giang rộng vòng tay về phía cô.
Người cá không biết cái ôm lần trước là gì.
Nhưng người cá thích lắm.
Thư Đường bỗng hiểu ra ngay ý ‘hắn’.
Rất khó hình dung cảm giác trong tích tắc này.
Như là có một loại ấm áp, hạnh phúc thật to lớn đánh vào.
Thế nên là, những do dự và bất an trước đó đều lui thật xa.
Cô ngừng lại.
Cô thả túi xuống.
Cô chạy như bay về phía ‘hắn’.
Nhào vào trong lồng ngực rộng lớn và lạnh băng của con quái vật to lớn ấy.
Cho ‘hắn’ một chiếc ôm siêu to.