Bầu không khí vô cùng tĩnh lặng.
— Đến khi Thư Đường rất ư là phá hư bầu không khí mà ‘achu achu’ hai tiếng hắt xì.
Toàn thân người cá lạnh như một pho tượng bấy giờ mới giật giật.
Người cá chưa từng thấy ai hắt xì bao giờ, vì thế hắn nâng bàn tay lạnh băng lên bịt lấy cái mũi Thư Đường.
“…”
“Achu!”
Thư Đường cảm nhận được sự rung động đằng sau, là âm thanh trầm thấp do người cá phát ra, tiếng cười khàn khàn.
Cô thẹn quá hóa giận, lòng thương tiếc đầy ắp vừa mới đều hóa thành bong bóng, quay đầu nhìn cá ta đầy căm tức.
Người cá cũng đã đứng dậy, xách theo Thư Đường, mang cô đi về phía biển rộng.
Thư Đường còn nhớ mấy món đồ mà mình để trên đá ngầm, trước khi về nhà bèn bảo người cá vòng lại.
Nhưng mà đến khi cô leo lên đá dọn đồ, nhìn thấy cục máy truyền tin chình ình trên đá.
Tay cô khựng lại, nhớ về chuyện trước đó, nhìn sang người cá.
Vì có hơi sợ sẽ kích thích đến ‘hắn’, nên Thư Đường không đến nhặt lên.
–Trước khi Thư Đường nói những lời kia, ‘hắn’ nhất định sẽ không hề có chút do dự nào mà hủy diệt thứ đồ này.
Song đến hiện tại, người cá chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua chiếc máy truyền tin đó, rồi dời đi ngay.
Thế là Thư Đường liền cho máy truyền tin và cả vở vào trong túi chống nước.
Tâm tình cũng theo đó mà sáng sủa hẳn lên, thậm chí còn ngâm nga ca khúc nào đó.
Người cá rũ mắt, cất hết những biểu cảm của cô vào trong mắt, bước chân khựng lại. Phảng phất như tất cả những thứ sắc bén trong người đang từ từ được vuốt xuống, có vẻ mềm mại, nhẹ nhàng đến lạ.
Trên đường mang cô về nhà, cánh tay ôm cô lẳng lặng mà siết chặt cô vào lòng.
Trên đường cô không ngừng achu achu, làm người cá phải cúi đầu mà nhìn.
Thư Đường cho là người cá chưa từng thấy ai hắt xì bao giờ.
Nhưng thật ra người cá đang ý thức được cô bị cảm.
Thư Đường yếu ớt là giống loài cần được duy trì độ ấm của thân nhiệt, vì thế sau khi về đến nơi, chuyện đầu tiên mà người cá làm đó là đốt lửa lên, xách cô đến bên đống lửa hong khô người.
Vì cởi bỏ được hiểu lầm bao lâu này, nên bầu không khí quái dị giữa đôi bên cũng theo đó mà biến mất.
Hai người lần nữa đều hài lòng, lười biếng ngồi bên đống lửa, một hầm canh cá, một ngắm trân châu.
Thư Đường nương theo ánh lửa: người cá tặng cho cô trân châu còn lớn hơn cả bình thường, một hình tròn đủ tiêu chuẩn, trắng hồng xinh cực.
Trước khi ngủ, Thư Đường lại kể cho người cá nghe vài câu chuyện xưa, bỗng nhớ đến truyền thuyết nào đó.
Cô hỏi người cá: “Hoa hồng nhỏ này, trân châu này không phải do anh khóc ra đấy chứ?”
Người cá cúi đầu nhìn Thư Đường, dùng đuôi cá vớt cô vào trong chăn, không phản bác.
Thư Đường thấy người cá là một chú cá có kiến thức hạn hẹp, như người hắt xì cũng phải nhìn tận nửa ngày;
Nhưng cô lại không hay, cô trong mắt người cá có kiến thức hạn hẹp này, cũng có kiến thức hạn hẹp.
….
Ngày đầu tiên làm hòa.
Chủ nhân của tòa thành này không có đi săn như ngày thường, mà đang chuẩn bị dẫn theo Thư Đường kiến thức hạn hẹp đi trông sự đời.
Buổi sáng, Thư Đường ăn vạ trên giường không muốn dậy đã bị người cá khiêng suốt dọc đường xuống lầu.
Thư Đường giãy giụa tứ tung trên vai ‘hắn’, la to cứu mạng.
Kết quả bị người cá khiêng đến tận bãi biển.
Người cá vốn định mang cô đi lặn, nhưng Thư Đường lại quá dễ chết, thế là vẫn đành đặt cô ở trên bờ.
Thư Đường lại cho là người cá muốn đi bắt xá.
Cô thầm nghĩ: Làm hòa là thay đổi ngay, bắt con cá cũng một hai bắt cô phải nhìn cơ.
Thư Đường ở trên bờ đợi một chập, bỗng có cái gì đó bay đến bên chân cô.
Đến khi Thư Đường dịch chân tới, mới phát hiện đó không phải đồ ăn—
Mà là một con trai biển siêu to khổng lồ.
Trai biển bay từng con đến, rất nhanh đã xếp thành một ngọn núi nhỏ bên chân Thư Đường.
Thư Đường vào bếp lấy một con dao phay ra, bắt tay mở vỏ trai.
Thư Đường hốt được một viên trân châu bự còn hơn cả đốt ngón cái, bật ra một tiếng ‘oaaa’!
Thư Đường hốt được một viên trân châu tím, bật ra một tiếng ‘oaaa’!
Thư Đường hốt được một viên trân chân đen, bật ra một tiếng ‘oaaa’ còn lớn hơn vừa nãy!
Thư Đường mở thêm một con trai bự khác, vừa ngẩng đầu đã thấy người cá đang dựa vào đá ngầm nhìn mình, mái tóc dài màu trắng ngà tỏa ánh sáng lấp lánh dưới ánh trời, biếng nhác và hất đuôi cá.
Nhờ đến hai câu mà hôm qua Thư Đường dạy cho ‘hắn’:
Kiến thức hạn hẹp.
Chuyện bé xé to.
Gương mặt nhất quán không một biểu cảm, khóe môi lại gợn nên một độ cong không dễ thấy.
Đến chiều, Thư Đường bắt đầu xé những món đồ mình mua bên ngoài vào.
Phải vất vả lắm mới rời khỏi viện điều dưỡng một lần, bên cạnh chợ bán đồ ăn chính là phố thương mại, Thư Đường vốn muốn cùng lão Ngô đi xem TV, nhưng vì vấn đề điện lực nên cô biết khó mà lui, mua một cái đài radio.
Buổi hội nghị hôm đó khiến Thư Đường rất khó chịu, cô không thích cái giọng điệu của mọi người khi thảo luận về người cá, song lại không có lực phản bác, chỉ có thể ngồi nghe trong rầu rĩ.
Cô không muốn hoa hồng nhỏ bị mọi người xem như một loài dị dạng, một quái vật không hơn không kém. Cô rất muốn một ngày nào đó, khi mà ‘hắn’ xuất hiện giữa đám đông, sẽ không còn đi cùng với tiếng thét chói tai hay ánh mắt sợ sệt vây quanh.
Nguyện vọng đơn thuần ấy, có chăng chỉ là những câu chuyện xưa mỗi tối kể lại trước khi đi ngủ hay một vài câu từ dạy dỗ ‘hắn’ thôi ư? Thư Đường tự thấy hãy còn chưa đủ.
Thế là Thư Đường mua thêm radio này. Cô biết người cá thông minh lắm, gần như qua mấy ngày ở cùng cô là đủ để nghe hiểu gần hết đại đa số những từ thông dụng hằng ngày rồi.
Vậy nếu tiếp xúc nhiều thêm với thế giới bên ngoài, biết đâu được sẽ càng mau hòa nhập?
Nghĩ đến chuyện máy truyền tin, Thư Đường sau khi sạc đầy pin, mở radio lên, chỉnh âm lượng lại mức nhỏ nhất rồi đặt bên bờ cát.
Cô làm bộ quay đầu đi vọc cát, trên thực tế là vẫn luôn trộm nhìn người cá.
Quả nhiên, người cá vừa nghe thấy tiếng liền quay đầu, đôi ngươi đen nhánh nhìn cái radio kia lom lom.
Nhưng chỉ chốc lát sau, biết được Thư Đường thỉnh thoảng lại lia mắt qua ‘hắn’ một cái, chứ không có đối thoại gì với chiếc radio nọ, ý thù địch liền biến mất, người cá cũng mau chóng dời mắt đi.
Thư Đường nghĩ bụng: Kế hoạch thành công!
Nhưng Thư Đường lại nhận ra ngay sau đó, rằng người cá còn chả hứng thú với cái máy radio này bằng việc nghịch tóc cô cơ.
Cô không ngừng chuyển kênh, ý đồ thu hút chú ý của người cá.
Cô đổi tận mười mấy kênh, đến khi—-
“Hôm nay là ngày 13 tháng 4, thành phố Nam Đảo từ trong xanh chuyển thành nhiều mây, ba ngày tới đây….”
Người cá quay đầu.
Thư Đường quan sát trong chốc lát, nhận ra là người cá đang nghe.
Cô liền giải thích cho người cá về thành phố Nam Đảo, trời nhiều mây, trời nắng là như thế nào.
Người cá nghe đến là nghiêm túc, thi thoảng còn nghiêng đầu tỏ vẻ nghi vấn.
Thư Đường hết nhìn radio đến nhìn người cá, bỗng hóa vui.
Cô không hay rằng, người cá không mấy thích những âm thanh của dòng điện lưu tít tít từ radio.
Nhưng giống con gà mà Thư Đường mang về kia.
Đồ tể đi săn đứng đầu biển sâu kia không có cách nào thích những con mồi xốp như thế, lại nhiều xương nhường này.
Nhưng đó là quà mà cô tặng, thế nên người cá cũng quý trọng chúng như chiếc ô màu lam, như quả táo vậy, còn làm ăn thật ngon rồi nuốt chúng xuống.
Radio cũng thế thôi.
Vốn chỉ vì muốn đượm thêm chút vui vẻ trong đôi mắt đầy mong chờ của bé mèo mà thôi.
Nhưng con hung thú nghiêm túc nghe một hồi—
Lại thấy nghe cũng hay ra trò.
Lúc người cá nghe radio, Thư Đường quay đầu lại mở máy truyền tin thỉnh giáo Viện trưởng Khâu.
Lần trước lúc bị thẩm vấn, vị Viện trưởng này mang lại cho cô ấn tượng rất nghiêm túc. Hơn nữa sau khi thêm bạn, Thư Đường thử hỏi hai vấn đề thì thấy Viện trưởng Khâu hỏi gì đáp nấy, cũng dễ nói chuyện. Thế là Thư Đường cũng thôi căng thẳng, trở nên nghiêm túc thỉnh giáo đối phương.
Cô còn không để ý đến người cá đang làm gì.
Đến bữa cơm tối, Thư Đường mới phát hiện người cá hãy còn đang nghe dự báo thời tiết trong phòng bếp.
Thư Đường tắm xong quay lại, phát hiện người cá hãy còn đang nghe dự báo thời tiết.
Thư Đường thuận tay chuyển kênh, tắt máy.
Kết quả sang đến sáng hôm sau, cô vừa đi đến lại nghe được dự báo thời tiết.
“Hôm nay ngày 14 tháng 4, thành phố Nam Đảo nhiều mây chuyển sang mưa….”
Hóa ra sau khi người cá thấy cô dùng một lần, vì để nghe lại dự báo thời tiết, mà không dạy tự hiểu cũng biết xoay xoay cái núm để khởi động máy chuyển kênh.
Thư Đường: “….”
Vì biết ngày mai ngày mốt trời sẽ mưa, sáng hôm nay người cá rất có tính toán trước mà chứa ít củi, tránh cho củi ướt ẹp, Thư Đường sẽ không đủ để nướng đồ ăn và hong khô quần áo.
Thư Đường nhìn chằm chằm người cá, vẫn đành chấp nhận yêu thích mới này của ‘hắn’.
Thế là, top 1 việc giải trí sẽ làm của họ khi ở bãi biển: Nghe đài.
Đôi lúc Thư Đường cũng sẽ muốn nghe đài âm nhạc, vì tránh nảy sinh mâu thuẫn phát radio giữa hai người, Thư Đường đã giao ước với người cá vào sáng nay: Sáng nghe dự báo thời tiết, chiều nghe âm nhạc.
Người cá lắc lư đuôi, tỏ vẻ tán đồng.
Thư Đường rất thích ca hát, nhưng ngũ âm lại khiếm khuyết.
Trong nhà, mỗi lần mà cô ca, mẹ Omega yếu ớt sẽ than ôi đầu đau; đến Ký túc xá, Thư Đường ngại nhiễu dân. Nên cô vẫn chưa có cơ hội thả bay chính mình.
Nhưng hiện tại không giống, nơi này chỉ có biển rộng và một con cá.
Thế là vào chiều khi mưa đã tạnh, cô mở đài âm nhạc, dùng chai nước khoáng làm microphone, đứng trên đá cất giọng ca càng.
Người cá nghe được một chập.
Hung thú ta quyết định tạm thời lẻn vào biển đợi.
—Nước biển cách âm khá là tốt.
Người cá đi săn trong biển, lang thang không có mục tiêu du đãng giết thời gian, khiến cho các sinh vật vùng biển này khủng hoảng lớn, đến khi thấy ổn rồi mới bắt hai con cá lên bờ.
Kết quả, vừa đi đến khối đá ngầm mà Thư Đường đang chờ kia.
Cô hãy còn đang ngâm nga theo đài:
“Sói yêu Cừu~ yêu một cách điên cuồng~”
Vì từng được Thư Đường dạy dỗ nên người cá đã biết được không ít loài động vật.
— Mà nơi này đã không có Sói, càng không có Cừu.
Thế là người cá nghe một chập bèn rời khỏi nước lên bờ, rít rít với Thư Đường, sửa lại nhầm lẫn của cô.
Thần kỳ thay Thư Đường thế mà lại hiểu được mạch não phức tạp của người cá.
Bèn sửa miệng ngay: “Mèo yêu cá ó~ yêu một cách điên cuồng~”
Hỉ? Hình như có chỗ nào sai sai.
Nhưng mà người cá đã kéo hai con cá ngọt đi xa rồi.
Dự báo thời tiết báo trời sẽ mưa.
Vì thế phải dự trữ x2 lương thực.
Ngày 15 tháng 4, trời quả nhiên mưa.
Thư Đường biếng nhác ngủ mãi không tỉnh.
Người cá cần cù đã nghe dự báo thời tiết lần thứ ba mươi.
Vì trời mưa nên cơm nước xong xuôi, cả hai lại vùi mình trên giường.
Người cá nghe radio, Thư Đường tiếp tục viết báo cáo.
Thư Đường dò hỏi Viện trưởng Khâu: 【Viện trưởng, thể tinh thần của cháu rất nhỏ, nếu tiến hành khơi thông lực tinh thần thì có tác dụng gì với anh ấy không?】
Thật ra, vào cái ngày người cá bạo loạn lực tinh thần, Thư Đường cũng không biết bản thân khơi thông có nên cơm cháo gì chăng, dù gì so với thể tinh thần khổng lồ của người cá mà nói, cô quá sức nhỏ bé.
Cô nói sơ lược lại chuyện ngày hôm đó một lược.
Viện trưởng Khâu mất nửa tiếng sau mới đáp lại.
Là câu trả lời chắc như đinh đóng cột.
【Tôi nghi ngờ thể tinh thần của cháu với 001 có độ xứng đôi cực cao.】
【Dù cho thể tinh thần của cháu khá nhỏ, nhưng hiệu quả lại lớn hơn người khác rất nhiều.】
Thư Đường bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Độ xứng đôi?
Cô quay đầu nhìn chăm chăm người cá đang nghe dự báo thời tiết.
Vì tạm thời chưa lần mò ra được manh mối gì, nên cô tạm gác vấn đề này lại.
Tiếp tục cùng ngồi nghe dự báo thời tiết với người cá.
Đoán chừng là vì câu độ xứng đôi cực cao này nhắc nhở Thư Đường. trước giờ cơm trưa cô đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
Buổi chiều, cô gọi điện thoại cho mẹ.
Thư Đường có chút ấp úng.
Mẹ Thư thẳng tưng: “Hết tiền xài à?”
Thư Đường:”….”
Thư Đường muốn nói với mẹ chuyện giải trừ xứng gen nên có hơi thấp thỏm”
“Nếu như hủy bỏ xứng đôi thì cần quy trình thế nào ạ? Phiền phức gì không mẹ?”
Cô sợ nói ra sẽ bị đánh, nào có ngờ mẹ Thư vừa nghe đến đó liền đồng ý tức thì.
Thư Đường:?
Cô sao mà biết được trong khoảng thời gian này mẹ Thư bị dày vò quá độ.
Bà và ba Thư tuy rằng không đi đến cửa nhà Chúc nữa, nhưng vẫn mơ hồ nghe được vài ba tin đồn, có dự cảm xứng đôi này sẽ mau chóng bị nhà Chúc hủy bỏ.
Không biết nên nói làm sao với Thư Đường đây.
—Ai biết ông trời có mắt, đứa nhỏ xui xẻo này thế mà chịu nghĩ thông cái não rồi.
Mẹ Thư rất sảng khái đồng ý, chỉ là không khỏi nhắc mãi Thư Đường:
“Mới đầu không phải cứ dây dưa rề rà, không chịu hủy bỏ xứng đôi sao?”
“Sao bây giờ lại chịu rồi?”
“Nếu con mà nói sớm một chút, mẹ và ba còn nào đến nỗi phải đi…. Ầy, thôi thôi.”
Thư Đường muốn giải thích đôi lời, nhưng há miệng chỉ thở mãi chứ không biết nên trả lời như thế nào.
Tại sao trước đó dây dưa rề rà không chịu?
Bây giờ lại chịu?
Cô cúp điện thoại, có hơi thất thần.
Đài âm nhạc bắt đầu ca hát.
Người cá đợi một hồi, mới thấy hôm nay Thư Đường không cất giọng ca vàng nữa.
Người cá nhìn nhìn cơn mưa to bên ngoài.
Cảm thấy hôm nay là một ngày thời tiết đẹp.
Ngày 16 tháng 4, mưa vẫn hoài mưa.
Thư Đường ý đồ dụ dỗ người cá đổi đài phim truyền hình, nhưng bất thành.
Lúc 9 giờ nhận được tin nhắn của Tô Nhân.
Đội ngũ khoa cấp cứu là những người cuối cùng quay về viện điều dưỡng. Chừng là vì ảnh hưởng từ bạo loạn lực tinh thần của người cá quá mức chấn động, cả viện điều dưỡng không thể không tiến hành chỉnh đốn và cải cách, chuyển sang tiếp nhận những bệnh nhân có nguy cơ cao, thậm chí khoa cấp cứu cũng bị cắt giảm một nửa, hiện tại nghiệp vụ giảm hẳn đi, nhảy từ bộ môn bận rộn nhất thành một đơn vị dưỡng lão.
Tô Nhân và Thư Đường đã ting ting ting nhau nửa tiếng, hiển nhiên là rất vui vẻ. Sau đó còn hỏi Thư Đường khi nào thì về thu dọn đồ đạc, làm thủ tục bàn giao.
Thư Đường trả lời Tô Nhân xong, mới ngẩng đầu lên nhìn người cá đằng đối diện.
Máy truyền tin rất nhanh ting ting một tiếng: Nhóm công tác lại bắt đầu tag mọi người, chuẩn bị mở buổi hội thảo thứ hai.
Vì trải nghiệm tệ hại của buổi hội nghị lần trước, cô có chút ấu trĩ muốn trốn về xã hội không tưởng ngăn cách với thế giới loài người này, thậm chí còn nghĩ đến chuyện cứ vùi mình ở vùng cấm này chơi cùng hoa hồng nhỏ vậy.
Nhưng Thư Đường không cách nào trốn tránh cả đời trong vùng cấm không ra ngoài.
Hội thảo không thể hoãn, thu dọn đồ chuyển nhà, làm thủ tục bàn giao cũng rất quan trọng.
Nhưng vì hiểu lầm trước đó làm Thư Đường hơi không biết nên mở miệng nói chuyện với hoa hồng nhỏ thế nào.
Cô bày vẻ muốn nói lại thôi này lọt vào mắt người cá.
Còn tưởng cô rối rắm cả một sáng chỉ vì muốn nghe cái đài ồn ào kia.
Thế là người cá nhìn nhìn cô.
Duỗi tay đổi dài dự báo thời tiết sang đài phim truyền hình.
Thư Đường: “…”
Thuận lợi nghe được bộ phim truyền hình, Thư Đường bấy giờ càng không tiện mở miệng.
Cô trầm tư hồi lâu, đưa ra một quyết định—
Cô muốn thử dẫn người cá cùng ra ngoài.
Nếu có thể dẫn ‘hắn’ đến cuộc họp càng tốt.
Vì thế, đêm nay, Thư Đường không có kể chuyện cho người cá trước khi ngủ, mà lôi kéo người cá chuẩn bị tắm rửa, thay quần áo.
Hệ thống lọc nước của tòa thành này có thể dùng, nhưng tắm vòi sen vào tiết trời thế này vô cùng lạnh.
Vì thế cô dựa theo quy cách tắm rửa của bản thân, chỉ huy người cá chuẩn bị một thùng nước ấm siêu bự.
Thư Đường chải đuôi cá cho người cá, nhưng lúc tắm rửa lại không như thế.
Cô khoa tay múa chân với người cá, như này như kia một chập.
Lọt lỗ tai người cá: @#¥%@! Rửa đuôi cá @#¥
Thư Đường cho là mình dạy rất cừ.
Dạy xong còn hỏi học sinh: “Học được chưa?”
Người cá trầm mặc trong chốc lát.
Vừa muốn lắc đầu nhưng Thư Đường trước người đã đẩy mạnh ‘hắn’ vào phòng tắm vòi sen.
Người cá cao lớn nhìn nhìn cái thùng kia, rồi lại nhìn sữa tắm.
Thư Đường: @#¥%@! Rửa đuôi cá @#¥
Người cá chần chờ trong chốc lát.
Xách cái thùng, làm cái ào.
“Àoooo—-.”
Sau khi đẩy mạnh người cá vào trong, Thư Đường đến tủ quần áo lấy ra bộ đồ lần trước cô mua được từ siêu thị, lúc ấy Thư Đường lấy lão Ngô làm vật tham chiếu nên không thấy nhỏ gì, bấy giờ vừa lấy ra xem.
Thư Đường khua tay múa chân một hồi, mới thấy có vẻ mình mua nhỏ mất rồi.
Nhưng trước mắt không có bộ nào khác, đành tạm chấp nhận nó đi vậy.
Chờ đến khi xuống lầu, người cá đã tắm xong.
Thư Đường nghĩ bụng: Tắm gì mà nhanh thế?
Thư Đường lại khua tay múa chân dạy người cá cách mặc quần áo như thế nào, đóng cúc như thế nào, cô bảo người cá biến đuôi cá thành chân đặng thử chiếc quần mới, sau đó lại đẩy người cá vào phòng tắm một lần nữa.
Cô đứng đằng ngoài chỉ huy:
“Trước tiên tròng lên người, rồi đóng cúc áo, đơn giản bỏ xừ.”
“Cúc áo phải đối xứng…”
Nhưng một hồi lâu sau, trong phòng tắm vẫn cứ lặng im không động tĩnh.
Cô cho là người cá hẵng chưa học được, thế là gõ gõ cửa.
Giây tiếp theo, cửa phòng tắm mở ra.
Thư Đường nhìn thấy một thanh niên anh tuấn mặt lạnh tanh.
Tóc người cá rất dài, ngày thường từ phần eo bụng xuống dưới là một chiếc đuôi cá, trên người luôn mang đến cảm giác rất nặng nề. Nhất là chiếc vây sau tai, cho dù chỉ nhìn phần trên của cơ thể cũng đã cảm thấy bản chất khác nhân loại rồi.
Nhưng ‘hắn’ của hiện tại áo mũ chỉn tề, hiển nhiên không thể bỏ qua bản chất hung hãn xâm lược. Nhưng dã tính của loài thú bị che giấu, lại mang đến cho người nhìn một ảo giác áp lực và cấm dục.
Người cá đang cúi đầu nhìn cô.
Không khí cũng thêm phần thiếu thốn.
Cô ngây ngẩn, ngơ ngác đối diện với ‘hắn’.
Rõ ràng hô hấp của đối phương nặng nề và lạnh băng như thú, nhưng khi chạm phải mắt nhau lại như phát nhiệt, trở nên nóng rực, bỏng cháy.
Như thể rót đá vào mấy ml Vodka cực mạnh, mau chóng mang đến cảm giác say đắm mê mộng hoa mắt váng mặt.
Đêm đến an tĩnh quá đỗi, như chỉ đủ để lắng nghe được tiếng tim đập dồn dập của đôi người.
Cô đột nhiên ý thức rõ rành rành rằng: Trong thế giới thế kỷ 21, cô là con gái, hắn là con trai; trong thế giới ABO, bọn họ tuyệt nhiên cũng là hai kẻ khác phái.
Vì nhận thức chưa từng có xưa nay, mà cô cứ nhìn người cá mãi chưa hồi thần.
Nhưng mau thôi.
Cảm giác không phải người đến từ người cá lại lần nữa quay về.
‘Hắn’ cất đi ánh mắt xâm lược cực mạnh, cứ như là vì khó có thể chấp nhận được cảm giác căng chặt trói buộc này, nhăn nhăn mày, cáu kỉnh duỗi tay ra chiều muốn gỡ cúc áo đi.
Nhưng động tác trông đến là vụng về.
Nhìn cứ như mấy chú mèo phải đeo vòng cổ Elizabeth vậy.
Mở được một nửa, người cá dừng lại.
Cúc quả thật rất nhỏ, không khống chế được sức lực là bộ đồ này hỏng ngay.
Thế là người cá rất tự nhiên cúi đầu, ghé sát đến bên cô, như mỗi lúc bình thường rít rít lên với cô ý rằng cô mau giúp mình đi.
Nhưng không biết tại sao, sau khi người cá dán sát vào cũng là lúc cô vừa mới hoàn hồn, như bị luồng nhiệt nóng hun cho đỏ lên mất tự nhiên dời mắt đi, theo bản năng muốn trốn về sau.
Người cá tưởng rằng Thư Đường không đủ cao, thế là cúi đầu nhìn cô một hồi.
Duỗi tay nhấc lên, đặt cô lên trên bệ rửa mặt.
Hơi thở của Thư Đường như ngừng đi nửa nhịp.
—Không biết cớ sao, lại theo bản năng muốn nhảy xuống bỏ chạy luôn rồi.
Nhưng chậm toi.
Lúc này người cá đã cúi người xuống, đến gần cô.
Cô bị vây trong không gian nhỏ hẹp giữa người cá và bệ rửa.
Thậm chí còn quên béng đi phải thở.
Đành luống cuống tay chân ngửa đầu lên nhìn ‘hắn’.
Đồ tể biển sâu nhăn mày nhăn mặt tỏ vẻ cáu kỉnh, cứ như một hình thể bị nhốt trong một lồng sắt nhỏ hẹp không phù hợp.
Người cá bắt được tay cô, đặt lên cổ áo.
Bật ra những âm thanh khàn khàn từ trong cuống họng.
Tỏ rằng cô giúp hắn cởi bỏ trói buộc xem nào.