Sau khi rời giường, tiết trời ngoài cửa đặc biệt âm trầm, đoán chừng là vì đồ ăn dự trữ không đủ, nên sáng sớm người cá đã vào biển đi săn.
Thư Đường vào bếp pha một ly nước uống thuốc cảm, đột nhiên nghĩ đến một chuyện—
Ngày đó bọn họ đến trạm phát điện là để khởi động nguồn điện, nhưng Thư Đường lại không thể xác định được lúc ấy mình có thành công hay không.
Thế là Thư Đường tìm đèn pin, cầm lên đi xuống tầng ngầm kiểm tra công tác nguồn.
Trong bóng đêm, Thư Đường sờ đến cái chốt mở, kéo xuống.
Có lẽ là vì nhiều năm rồi không mở ra, nên Thư Đường phải đợi chừng nửa phút, trước mắt mới sáng lên.
Cửa sổ tòa Bastille khá hẹp, vào những ngày mưa, cả tòa thành càng thêm phần âm trầm.
Thế mà vào lúc này, cả tòa cấm như thể được đánh thức, ánh đèn từng tầng một sáng bừng lên.
Thư Đường vẫn cho rằng nơi này không có điện, kết quả điện vừa bật, thậm chí là trần nhà bằng đá cũng lấp lánh ánh đèn tỏa xuống, cả kiến trúc bằng đá này làm giảm bớt đi sự âm trầm, tăng thêm nét đẹp xa hoa khiêm tốn.
Cô vừa thưởng thức vừa lên lầu kiểm tra một vài món đồ điện khác.
Trong nhà tắm vòi hoa sen đã có thể chỉnh sang nước ấm;
Tủ lạnh thế mà còn dùng được, có điều cần phải tẩy rửa lại một tí cho sạch sẽ;
Ổ điện trong bếp cũng đã được thông.
Thư Đường lấy nồi cơm điện, bếp từ ra chuẩn bị.
Thế là chờ khi người cá mang theo con mồi và củi về, cả tòa Bastille này đã biến dạng rất lớn.
Người cá đứng ở cửa nhìn Thư Đường dưới ánh đèn đổi tới đổi lui, thuần thục trang bị đồ điện, theo thứ tự mở ra, thế là nơi này lại trở nên sáng ngời đến xa lạ, gần như đã không còn là cái sào huyệt âm u của quái vật kia nữa rồi.
Dần dà quái vật nhận thức được—–
Hóa ra so với cách sống nguyên thủy, Thư Đường hẳn là phải càng quen hơn với những món đồ của nền văn minh hiện đại mới phải.
Củi được người cá mang về trong cơn mưa to bị đặt sang bên, vì bên trong đã tỏa ra mùi cháo chín, bó củi này đã không có khả năng phát huy tác dụng gì nữa rồi.
Người cá trầm mặc trong chốc lát.
Đôi môi nhợt mím chặt.
Có chút giận dỗi.
Nhưng lần này là giận chính mình.
Sau một trận sốt của Thư Đường, đã khiến người cá ý thức được có khả năng bản thân đã làm sai một chuyện.
‘Hắn’ có thể sinh tồn rất khá trong cuộc sống rừng rậm nguyên thủy này. Thân thể cường đại sẽ không khiến người cá bị cảm, sinh bệnh; năng lực đi săn mạnh mẽ hoàn toàn làm người cá có thể tự cung tự cấp.
Thậm chí là vì quá hùng mạnh, sự tồn tại của quái vật chỉ để tạo nên mối uy hiếp với mọi người bên ngoài, mọi người hoàn toàn không đủ uy hiếp đến quái vật.
Nhưng Thư Đường lại không được. Cô sốt mà không khám bác sĩ sẽ chết, nếu không nhờ Trần Sinh giúp đỡ, có lẽ con quái vật ấy thậm chí còn không biết nên đi đâu tìm bác sĩ, nên đi đâu để mua thuốc.
Người cá che giấu cảm xúc rất khá, thế nên thậm chí là Thư Đường cũng không phát hiện ra sự bất thường.
Cô quan sát qua, người cá dường như không hề có biểu hiện mâu thuẫn nào khác với những thứ đồ điện này.
Thế là cô bắt đầu hướng dẫn cho người cá cách dùng những món đồ điện này thế nào.
“Hoa hồng nhỏ, cái này là tủ mát bên dưới là tủ đông, bên trên là ướp lạnh, anh lôi ngăn kéo này ra là có thể bỏ thịt cá vào rồi.”
Người cá nghe theo chỉ thị của Thư Đường kéo ngăn kéo ra: Kết quả lần đầu tiên chạm vào bản nhựa này, răng rắc một tiếng liền nát tan.
Người cá sửng sốt.
Thật không sao hiểu nổi, Thư Đường thấy người cá cao to mà sửng sốt thế kia lại có tí đáng yêu.
Nhưng cô vẫn nói ngay: “Lần đầu tiên dùng nó tôi cũng làm nát!”
Cô đẩy ngăn kéo vào, làm như không hề gì mà chỉ người cá cách dùng nồi cơm điện.
Người cá cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay to của mình, lặng lẽ nghe tiếp.
Thư Đường có chút lo lắng người cá sẽ có tâm lý mâu thuẫn với những món đồ điện đủ thứ nút bấm thế này, nó dễ hư hỏng nên chỉ dạy sử dụng nồi cơm điện nữa rồi thôi.
Cô nghĩ bụng: Dù sao lúc ở nhà, một mình cô biết dùng là đủ rồi.
Dựa theo mấy ngày Thư Đường quan sát, trừ cái radio kia thì người cá không có hứng thú mấy với tất cả những món đồ của thế giới bên ngoài.
Nhưng mà, đến giữa trưa hôm nay, người cá lại làm ra một chuyện vô cùng ngoài dự đoán của mọi người.
Đến giờ cơm trưa, lần đầu tiên người cá đổi kênh dự báo thời tiết.
Thư Đường đang viết bài thi dưới ánh đèn sáng trưng, chờ đến khi bối cảnh âm nhạc bị đổi, biến thanh đài tin tức, cô sửng sốt cả người.
Thư Đường: Thật đáng sợ, cá ta nay không nghe dự báo thời tiết!
Có lẽ là vì ánh mắt của cô quá bất ngờ, người cá an tĩnh một chập, rồi ngay lập tức tỏ ra không có việc gì quay lại cắt cá.
Thật ra là vẫn luôn lắng nghe động tĩnh từ cô.
Thư Đường đợi một hồi, nhận ra người cá không đổi kênh lại.
Mới đầu cô sửng sốt một lát, đoạn sau bắt đầu cảm thấy vui mừng.
Cho đến nay, Thư Đường đã cố gắng dùng radio để khơi gợi trí tò mò và mong muốn khám phá thế giới loài người của người cá bằng cách không ngừng nói về tin tức của thế giới.
Nhưng hiệu quả lại không lớn, người cá không có hứng thú với thế giới bên ngoài.
Điều này dẫn đến việc Thư Đường luôn cho rằng cá ta khá lạ tự kỷ. Chỉ là cô không có cách nào nới với người khác về những lo lắng của mình, thậm chí còn không dám nói với Trần Sinh. Vì nói cho người khác, thì sự đối lập giữa vùng cấm và bên ngoài càng trở nên nghiêm trọng.
Thế nên lúc Thư Đường phát hiện ra người cá bắt đầu chủ động tìm hiểu về thế giới bên ngoài, hệt như người tưới nước chờ hoa nở, cuối cùng đã trông thấy được nụ hoa nho nhỏ.
Nỗi vui sướng ấy làm cho mắt cô sáng bừng lên.
Thư Đường chạy vào trong bếp, lẩn quẩn quanh người cá: “Hoa hồng nhỏ ơi, sao anh đột nhiên lại muốn nghe tin tức thế?”
Người cá an tĩnh trong chốc lát, không trả lời câu hỏi này của cô, mà chỉ xách cô đặt lên trên ngăn tủ.
….
Thư Đường cảm nhận được thái độ dao động của người cá với thế giới bên ngoài, thế là quyết định làm ngay kẻo nguội, cô viết cái báo cáo cho Trần Sinh, xin một cái TV.
Trần Sinh bên kia làm rất mau mắn, sang hôm sau đã gửi vào đường thang máy.
Khi Thư Đường chuẩn bị đâu ra đấy, mở TV lên, người cá cũng không có thể hiện bất cứ thái độ bài xích nào.
Thậm chí trong lúc Thư Đường nói với người cá cách sử dụng TV như thế nào, người cá còn lắng nghe nghiêm túc đến lạ.
Lúc TV chiếu đến một bộ phim truyền hình tràn ngập hơi thở đời thường, người cá nghiêng đầu ra chiều bảo cô ngừng lại.
Từ dự báo thời tiết đến hài kịch—Thư Đường cảm thấy sở thích của người cá thật sự làm người ta có hơi không nắm được lắm.
Lần này người cá xem rất nghiêm túc.
Nhưng Thư Đường lại không biết, so với nói là xem, không bằng là quan sát.
Người cá đang quan sát xem trong phim truyền thì mọi người sẽ sinh hoạt ra sao.
Quái vật muốn học cách sử dụng của thật nhiều đồ điện, như vậy thì sẽ không còn tay chân vụng về trước mặt cô nữa;
Còn muốn học cách đăng ký khám bác sĩ như thế nào, như vậy thì sẽ có thể không cần cầu xin sự giúp đỡ của người khác những khi cô sinh bệnh;
Còn muốn nghe hiểu từng câu chữ một của cô.
Chỉ là con quái vật ấy, đang cẩn thận học tập cách làm thế nào đặng chăm nom cho một bé mèo;
Muốn ở trước mặt cô, trông nó càng tốt hơn, càng đáng tin cậy hơn.
Từ sau khi ra khỏi bệnh viện, con quái vật cứ tự sinh hờn dỗi chính bản thân mình, mặt vốn đã vô cảm rồi, nên trông càng thêm hung ác và nham hiểm.
Đến khi người cá xem phim truyền hình—-
Đột nhiên chú ý đến tầm mắt của Thư Đường.
Người cá cho là Thư Đường thích radio, nên đương nhiên sẽ càng thích xem phim truyền hình.
Nhưng lại không hề.
Cô chỉ đang nhìn sườn mặt người cá chăm chú.
Trước đó Thư Đường đã phát hiện ra, mình thích ở chung với người cá như một bản năng vậy.
Thư Đường thích đuôi cá xinh đẹp, thích bãi biển và gió biển, còn có những ngày tháng lười biếng không cần đi làm.
Nhưng hình như thích có thể lây lan.
Như hai cực của nam châm, cô nhận ra mình bắt đầu mất khống chế mà thường xuyên hay ngắm trộm người cá lắm.
Từ đường cằm căng chặt đến hàng mi dài rũ xuống trông có chút hung ác và nham hiểm.
Một hồi lâu sau, Thư Đường mới bị tiếng mưa bên ngoài gọi hồn quay về.
Cô để TV mở cho người cá xem, còn mình thì ngồi trên ghế sô pha đọc sách.
Vì kỳ thi đang dần đếm ngược, cô không thể không tập trung tinh thần và lực chú ý vào nó. Thư Đường lên kế hoạch nghiêm khắc, tranh thủ đậu trong một lần thi.
Cô có thể cảm giác được niềm vui sướng đang dần được chêm thêm trong từng ngóc ngách cuộc sống hằng ngày của hai người.
Cô nghĩ có lẽ mình có hơi hơi thích người cá rồi.
Nhưng ‘hơi hơi’ ấy là chừng nào nhỉ?
Cô bận thi cử, tạm thời chưa kịp nghĩ kỹ lòng mình.
Thế nhưng, những lúc nhàn nhã nghỉ ngơi, cô vẫn cứ không kìm được chống cằm ngắm sườn mặt người cá, như đang thưởng thức một đóa hoa hồng lam nhỏ.
Ánh mắt này không như mọi lần trước đó, mà như một sợ lông chim mềm mại.
Bị ánh nhìn như thế chú mục vào, có cảm giác như thể bản thân được ngâm mình trong nước đường ấm áp.
Trái tim sắc bén của quái vật lạnh băng dần mềm đi, một loại cảm xúc vô cùng kỳ lạ dâng lên.
Nhưng mà ngay lúc người cá cúi đầu.
Cô lại làm như không có gì mà quay đầu đi, hầm hừ một khúc ca như không có gì cúi đầu tiếp tục vẽ vời.
Quái vật hoang mang nhìn bé mèo.
Rất khó để hiểu nguyên nhân tâm trạng đắc ý dạt dào, tâm tình tốt lành của bé mèo này.
Chuyện kỳ quái, không chỉ có một.
Buổi tối, hai người dạo bộ bên bờ biển.
Đột nhiên, Thư Đường bước chậm một nhịp, rồi tỏ ra không có gì chuyển thành sánh vai cùng người cá.
Đoạn, lén lút cầm lấy tay người cá.
Cô như một kẻ trộm, hoặc hăng là một học sinh cấp ba lén trốn khỏi buổi dạy dỗ của giáo viên chủ nhiệm, nương bóng đêm che giấu, mới dám to gan làm chút chuyện xấu.
Bàn tay Thư Đường có chút mồ hôi.
Nhưng cũng may, dường như người cá không phát hiện ra sự khác thường.
Như thể việc cõng cô xách cô không khác gì nhau; thì nắm tay hay ôm nhau cũng không khác gì.
Thư Đường chọn nói có đá ngầm tối mù để đi đến.
Như thế thì có thể nói với người cá: “Ai dà nắm chặt vào này, nếu không sẽ té ngã đấy.”
Quái vật cao lớn cúi đầu nhìn cô, hoang mang nghiêng đầu.
Nhưng vào ban ngày, lấy cớ này cũng không ổn lắm.
Thời tiết đẹp hơn, ban ngày Thư Đường thích cùng người cá ở trên đá ngầm, mặc kệ là thi thố gì, hóng gió biển phơi nắng vẫn rất là thoải mái.
Chính vào lúc này, cô không kìm được dời mắt nhìn sang người cá bên cạnh.
Thư Đường từng nghi ngờ không biết có cỏ bạc hà ở đây không, mới nhiễm lên màu tóc người cá. Thế là lúc tản bộ còn rất nghiêm túc thẩm tra chung quanh, song lại không tìm thấy món đồ có lệnh cấm này quanh đây.
Thế là cô rướn đến gần bàn tay to của người cá.
Người cá hơi chững lại, cúi đầu nhìn nhìn tay cô.
Dưới ánh mắt quan sát kỹ lưỡng của đối phương, Thư Đường có cảm giác như được bọc lấy.
Lúc này trời nắng chói chang, không thể lấy cớ té ngã được.
Thế là Thư Đường nghiêm túc nói: “Hoa hồng nhỏ, anh từng nghe đến tác dụng của quang hợp chưa?”
Cô ngẩng đầu nhìn trời, nghiêm trang:
“Lúc có mặt trời, tay nắm tay sẽ có thể tiến hành quang hợp đó.”
“Rất tốt cho thân thể.”
Kẻ lừa đảo đang nói hươu nói vượn.
Vì lúc cô mà gạt người ánh mắt sẽ láo liên tránh né.
Người cá lười biếng híp mắt nhìn trong chốc lát, đuôi cá lắc lư.
Thư Đường bị nhìn càng thêm chột dạ, nghĩ thầm: Không thì đến tối rồi hãy nắm tay nhỉ.
Rất nhiều những biểu hiện bất thường của cô, đều được người cá cho vào trong mắt.
Con quái vật nhạy bén ý thức được rằng: Cô muốn lấy thứ gì đó trên người mình.
Nếu là kẻ khác quái gỡ muốn lấy thứ gì đó trên người người cá hung hãn này, thì bá chủ biển sâu nhất định sẽ không chút do dự mà xé nát nhân loại tham lam kia, chỉ là hiện tại người đòi lấy lại biến thành bé mèo kia.
Sống chung ngày qua ngày, sự kiên nhẫn của hung thú biển sâu với cô ngày càng cao.
Trước khi Thư Đường rụt tay về, một bàn tay lạnh băng và to lớn trở tay cầm lấy tay cô.
Mười ngón đan nhau.
Người cá dời mắt đi, lắc lắc đuôi cá, quay đầu sánh vai cùng cô phơi nắng.
Khóe miệng cô cong lên.
Như một cây hướng dương được mặt trời hun nắng.
Lúc nắm tay, dưới tác dụng quang hợp thần kỳ nào đó, mà hoa nở xuân về.
Cả ngày kế tiếp, con quái vật lần đầu tiên bày ra vẻ hiếu học mãnh liệt.
Vào cái lúc nhận ra bé mèo bắt đầu muốn đòi lấy thứ gì đó từ mình, con quái vật này cũng không thấy tức giận, thậm chí còn không mấy bất ngờ.
Như thể chuyện kẻ mạnh bảo vệ người yếu đã là mười mươi như một, mặc kệ mười năm trước là ‘vũ khí hạt nhân hình người’, hay là mười năm sau chỉ là một con quái vật quái gở, đều am hiểu luật rừng tàn khốc:
—-Lấy được thứ gì, nhất định phải trả một cái giá tương xứng.
Thậm chí vào cái ngày mà Thư Đường bằng lòng ở lại ấy, người cá đã bắt đầu chờ đợi cái ngày Thư Đường đòi lấy.
Vì con quái vật này không quá hiểu rõ, nhẽ nào gần như là ‘thương tiếc’, nên cô mới nguyện ý ở lại thế giới của mình ư?
Trước đó Thư Đường đã nói với quái vật, rằng cô rất thích thế giới cằn cỗi của ‘hắn’.
Chỉ là sau khi có điện, quái vật mới phát hiện, đây là lời nói dối của kẻ lừa đảo.
Cô nói: “Hoa hồng nhỏ ơi, tôi thích đọc sách cùng anh bên ánh lửa lắm đó.”
Lúc ấy người cá rất sung sướng, thế là ra cửa chuẩn bị cho cô thật là nhiều củi;
Nhưng thật ra Thư Đường lại càng thích đọc sách dưới ánh đèn sáng ngời hơn, vì nó rõ chữ.
Cô bảo: “Hoa hồng nhỏ này, tôi thích cùng anh đi ngắm Vịnh nước mắt, cùng anh vọc cát lắm đó.”
Cho đến khi TV xuất hiện.
Cô không còn ra ngoài vọc cát nữa.
Hóa ra chỉ bởi vì thế giới của quái vật quá cằn cỗi, vậy nên trò giải trí của cô chỉ có vọc cát, xem Vịnh nước mắt.
Chỉ là cô vẫn lừa quái vật, nói cô thích thế giới của ‘hắn’.
Nếu cô không thích vùng đất căn cỗi này của quái vật đến thế, hà cớ gì lại ở lại chứ?
Nhưng sau khi phát hiện Thư Đường ‘đòi lấy’, những hoang mang tích cóp mấy ngày nay cuối cùng cũng tìm được cửa ra.
Quái vật ung dung thản nhiên chờ Thư Đường đưa ra yêu cầu.
Cô muốn đòi lấy gì đây?
Vì sự nghi hoặc này, lúc người cá xem TV, nhưng tầm mắt lại luôn hướng về Thư Đường.
Thư Đường không biết người cá đang nghĩ gì.
Sóng não của hai người đôi khi tương đồng đến quỷ dị, nhưng vào lúc nào đó lại có vẻ ông nói gà bà nói vịt lắm.
Thư Đường cảm nhận ánh mắt người cá thường hay bắn đến đây, ánh nhìn trầm mặc chăm chú.
Thư Đường: Có phải hắn đã biết người thì không thể quang hợp được rồi không?
Thư Đường bị người cá nhìn đến căng thẳng.
Cô căng thẳng nghĩ xem còn có cách nào khác để tiến hành lừa lọc.
Tác dụng quang hợp không dùng được, vậy ‘lượng tử cơ học’ đi.
—Cô thấy tốc độ học tập của người cá dù có mau đến đâu cũng không thể tìm được cái lĩnh vực lượng tử cơ học. Cái danh từ này có thể lừa gạt được một thời gian.
Nhưng mà rất mau sau, nhìn lại kỹ ánh mắt này.
Thư Đường vừa làm bộ đọc sách, vừa nghía sang phát hiện người cá nhắm hai mắt lại, đuôi cá cũng không lay nữa.
Cô lập tức thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Sườn mặt người cá, hàng mi dài dưới ánh đèn càng tăng thêm sự âm u.
Cô gần như ngừng thở.
Lặng lẽ đến gần ‘hắn’.
Thử chọc chọc vào người cá.
Người cá vẫn duy trì sự an tĩnh.
Đúng thế, người cá đang cho Thư Đường cơ hội.
Nhưng vào lúc này đây, quái vật lại bắt đầu cảm nhận được sự bất an:
Thế giới của ‘hắn’ cằn cỗi và nhạt nhẽo là thế, có chăng sau khi cô đánh giá trước sau rồi, phát hiện ra không có gì giá trị cả.
Mà bản thân quái vật, trừ sức chiến đấu mạnh mẽ ra thì cả người hai bàn tay trắng. Như một cái tên gọi mười năm về trước: Vũ khí hạt nhân hình người. Một món vũ khí lạnh lùng, sắc bén với lực sát thương cực lớn.
Trừ giết chóc, và một vài con cá ra, thì dường như cũng chẳng có gì có thể giữ được cô.
Nhưng mà, lúc này đây khi quái vật nhìn kỹ lại bản thân, lạnh lùng tra khảo lòng mình, ý đồ muốn tự hạ thấp bản thân chỉ để phát tiết cho cảm xúc bất an trong lòng—-
Một trận gió phớt qua.
Bé mèo đến gần người cá đang say ngủ.
Cô khẽ khàng, cẩn thận hôn phớt qua gò má quái vật.