“Em sẽ không buông tha cho anh đâu!”
“Anh cứ chờ em dây dưa cho đến khi anh chết đi, đến lúc đó anh có xin em cũng vô dụng!”
Nhưng cô nhận ra mình càng uy hiếp, người cá càng cười thêm trầm thấp, mái tóc dài trắng ngần rũ xuống, thậm chí cả ngực cũng rung rung. Thư Đường rất là tức giận, cô còn có chút bi thương, nằm trên vai hắn cắn thêm hai miếng nữa.
Nhưng có vẻ là lương tâm bộc phát, người cá thong thả vỗ về lưng bé mèo, nhằm để cô bình tĩnh lại.
Cô tức giận được một chập, ắt là vì không khí bên ngoài lùa vào mạnh, dưỡng khí trong phòng tắm sung túc, đầu óc cô cũng dần thanh tỉnh. Thư Đường mới dần dà ý thức được mình vừa tắm trong phòng, bọt xà phòng còn chưa kịp lau sạch, đầu cô ong ong một trận.
Thư Đường lập tức bịt chặt hai mắt người cá: “Anh ra ngoài mau.”
Người cá hơi hoang mang nghiêng đầu, gọi ‘Đường’, nom như đang hỏi cô, bị che kín mắt thì đi ra ngoài kiểu gì bây giờ?
Thư Đường: “Anh nhắm mắt lại, nhích người qua.”
Vậy là người cá nghe lời nhắm mắt, nhích người.
Nhưng không rời đi, Thư Đường đẩy hắn ra ngoài, người cá hãy còn nhớ đến chuyện vừa nãy cô lén lút khóc, vậy là trầm mặc không nhúc nhích.
Thư Đường rất tức giận, nhưng đẩy không được người cá, cô cứ thấy bây giờ không hề có cảm giác an toàn, bèn làm qua loa cho xong chuyện.
Quả nhiên, người cá rất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, bất động.
Như một pho tượng.
Thư Đường cũng có chút yên tâm.
Căn phòng tắm chật hẹp, hơi nước bốc lên, hình thể người cá vốn đã vô cùng cao lớn, vậy nên cảm giác tồn tại lúc này đây hoàn toàn không cách nào bỏ qua. Trong không gian nhỏ hẹp, tiếng hít thở nặng nề của dã thú không đâu không thấy.
Dù chỉ đang an tĩnh nhắm mắt, kiệm lời ít nói, như một con chó lớn nghe lời, thế nhưng vây cá khép rồi mở, sức bật cực mạnh từ thân hình mạnh mẽ chỉ cần ngồi ở kia, thì vẫn là món đồ có cảm giác tồn tại cực mạnh và nguy hiểm.
Cô vội vàng xối nước cho sạch bọt.
Tiếng nước rơi vào tai hung thú một cách rõ ràng và liên mạch.
Thư Đường bắt đầu trách cứ sao chất lượng cái cửa kia kém thế. Nhưng lại ngó lơ một việc, đó là dù cánh cửa có chất lượng tốt cỡ nào, thì cũng không thể kiên trì lấy một giây trong bàn tay hung tàn của người cá.
Chừng vài phút sau.
Người cá nghiêng đầu, hỏi dò: “Đường?”
Này là đang hỏi cô ổn hơn chưa ấy à?
Hung thú ngoan ngoãn nghe lời như thế, chỉ là một giây lúc tiếng nói trầm thấp kia bật khỏi miệng mới tiết lộ chút ít manh mối, vì giọng ‘hắn’ vô cùng khàn.
Kiểu khàn khàn này đến từ pheromone bị thoát ra ngoài của cô, khiến hung thú cảm thấy đói khát kỳ quái, nhưng loại đói khát này không phải là vì muốn ăn, mà có chút tra tấn thần kinh.
Cô hơi hoảng loạn, lập tức quấn khăn tắm vào: “Xong ngay đây!”
Vì để che giấu sự mất tự nhiên của mình, cô lại bắt đầu khe khẽ oán than: “Không phải em nói anh ra ngoài chờ à? Sao cứ khăng khăng giữ của chỗ này thế.”
Người cá không hé răng: Vì hắn lo cô sẽ trốn đi khóc tiếp.
Người cá cảm nhận được luồng hơi nước âm ấm bốc lên, hơi thở cô lại kề sát gần thêm chút nữa, như một làn gió ấm sượt qua bên má.
Người cá không khỏi ngửa người ra sau, ngón tay trên bồn tắm cuộn lại, phảng phất như thể khắc chế một điều gì đó.
Yết hầu lăn trượt một cách thong dong lên xuống.
Có lẽ càng sốt ruột thì càng dễ mắc lỗi, Thư Đường vừa ngẩng đầu lên liền bị đụng trúng.
Cô bịt kín đầu, túm được cái khăn tắm.
Nhưng đã muộn, vì nghe thấy tiếng động nặng, hung thú vốn đang cảnh giác lập tức dựng thẳng vây cá, mở mắt.
Thư Đường sửng sốt, thế là cả hai đều đứng đực ra cứng còng.
Người cá thể hàn, hô hấp cũng lạnh, nhưng ánh mắt và tầm nhìn phảng phất như dung nham nóng rực chực trào.
Như là có thể tan chảy cô từng chút một.
Thư Đường lắp bắp, cũng không biết muốn nói gì, vội quấn khăn thật kỹ lưỡng, nhưng hung thú vốn luôn ngoan ngoãn ngồi đó, ngoan ngoãn phục tùng, bỗng chậm lại hô hấp, đôi ngươi đen nhánh cũng bắt đầu xảy ra biến hóa.
Người cá đè cô lại, đầu tiên là thong thả nhìn cái trán đang đo đỏ lên của cô, bàn tay lạnh băng giữ eo cô. Cô đẩy không được người cá, cũng không hiểu sao lại thấy sợ hãi trước tầm mắt của đối phương, cô cảm thấy một giây này bản thân như thể bị cháy lên dưới ánh mắt của người nọ.
Có lẽ cũng ý thức được ánh mắt của mình quá có tính xâm lược, người cá rũ đôi ngươi, nhận lấy khăn tắm của cô, tiếp nhận công việc này.
Người cá lại lần nữa nhớ đến bánh bao chỉ mà cô từng hình dung.
Chững lại.
Công việc đơn giản, lại được hung thú làm tỉ mỉ và tinh tế, khăn tắm chà lau từng vết nước, có chút vụng về bao lấy cô.
Đại não Thư Đường trống rỗng, tiếng hô hấp dày nặng gần như vọng bên tai, cũng là một sự tra tấn rất lớn.
Người cá ngừng lại, hung thú vẫn luôn duy trì tư thế ngồi, lúc ngẩng đầu lên nhìn cô, dáng vẻ ngoan ơi là ngoan.
Thu thú ta đang bắt đầu trưng cầu ý kiến của cô, ngồi trước ngực cô khe khẽ dò hỏi: “Đường.”
Nhìn qua dễ bắt nạt dữ lắm, gần như là ngữ điệu cầu xin.
Như đang hỏi: Có thể cho nếm thử một miếng không?
Cô bị nhìn đến nỗi da đầu tê dại, bản năng làm cô nhận ra được sự nguy hiểm, muốn trốn về sau, nhưng quái vật cao lớn lúc này lại không nghe lời đến thế.
Thật ra Thư Đường vẫn mơ hồ cảm giác được người có quyền khống chế lúc này là cô. Nhưng vào khoảnh khắc trao quyền khống chế đến tay đối phương, cô mới dần dà ú thức được người cá cũng có một mặt vô cùng nguy hiểm.
Dù sao cũng không thể trông cậy vào quái vật tàn ác này sẽ như một con cún lớn thuần hóa, ngoan ngoãn. Nếu có nhận thức như thế thì rõ là một sự hiểu lầm rất lớn.
Bàn tay lạnh băng đỡ lấy eo cô.
Hơi dùng sức, đẩy về trước.
Nút thắt khăn tắm bị xé rách đầy thô bạo, mở ra, rơi xuống đất. Môi răng lạnh lẽo, hướng từ giữa khăn tắm lên trên, cả đường cắn mút đến cổ.
Mãi đến khi bóng đêm chìm sâu, gió biển thổi đến từng cơn man mát.
Thư Đường được người cá cao lớn ôm về phòng ngủ trên lầu, đặt lên giường.
Thư Đường đá chân ‘hắn’, lập tức chui vào bên trong chăn.
Người cá bị đá cũng không hề tức giận chút nào, chỉ nhỏ giọng gọi cô “Đường”.
Xin lỗi cô.
Nếu không phải vì chuyện vừa diễn ra, thì hung thú này nom bộ rất nghe lời, rất dễ ức hiếp.
Nhưng Thư Đường đã tức đến váng vất đầu, đôi mắt cũng đo đỏ cả lên, cô ném gối đầu của người cá qua, đuổi hung thú cao lớn ra khỏi phòng ngủ.
Đầu Thư Đường muốn bốc khói, xoa ngực vẫn còn đau âm ẩm.
Cô nhớ lại cảm giác tê dại da đầu khi người cá hỏi đây là gì. Lúc ấy Thư Đường muốn lừa dối người cá, nhưng cô hoảng loạn lắp bắp chưa nói xong, vốn tưởng rằng người cá nghe không hiểu có thể lừa gạt cho qua. Kết quả, trong làn hơi nước bốc lên, cô biến thành một viên kẹo, hết bị gặm rồi cắn, nuốt chửng.
Lúc Thư Đường muốn thay đồ ngủ, nhìn những dấu vết chói mắt trên làn da, đành thay đồ ngủ mùa thu vào.
Một lát sau, quái vật đứng ngoài cửa gõ gõ, gọi cô một tiếng ‘Đường’.
Trong tay hắn cầm thuốc mỡ lần trước, ăn nói khép nép dò hỏi cô có muốn thoa thuốc hay không.
Thư Đường ngóc đầu lên.
Lửa mèo ba mét.
“Không cần, anh đặt ở đó tự em làm.”
Nếu là ngày thường, quái vật mẫn cảm u tối nhất định sẽ cho rằng mình đã làm sai chuyện gì rồi, tiến một bước lùi một bước, thỏa hiệp, nội tâm sắc bèn sẽ định giá rằng đây là vì biểu hiện chưa đủ yêu thích ‘hắn’ của cô.
Nhưng hôm nay, những ý tưởng sắc bén đó đều biến mất.
Thậm chí lúc này đây quái vật không còn bất cứ ý định muốn lùi bước, ‘hắn’ cũng không nghe lời mà thả thuốc xuống, quay lại phòng sách.
Mà ngồi thẳng xuống mép giường của cô.
Người cá ngồi bên cạnh vừa khép nép gọi cô “Đường”.
Vừa không cho cô từ chối mà cạy mở lớp chăn lôi cô từ trong ra.
Thư Đường lấy gối che mặt lại, muốn đá hắn, nhưng bị bàn tay to của người cá bắt được chân. Sức lực của người thường trước mặt hung thú chỉ như châu chấu đá xe, cô tránh hai lần, cảm giác chân mình nhỡ đá trúng cằm hắn, cô hoảng sợ.
Lập tức thò đầu từ trong chăn ra, hỏi hắn: “Sao anh không né?”
Vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt của quái vật.
Thư Đường không hề hay biết, những oán giận và uy hiếp của cô với người cá chính là sự bày tỏ tình yêu trắng trợn nhất. Thú ta lo được lo mất, như hung thú đi trên một tảng băng mỏng, bỗng nhận được món quà như vậy, như có kẻ nói với người đi trên sa mạc rằng hắn có được không phải là một ly nước, mà là cả dòng sông, thì làm sao hắn có thể khắc chế tình yêu điên cuồng và quyến luyến của mình dành cho cô đây?
Ngặt nỗi cô là cái người trì độn, vậy nên chỉ có thể oán trách hung thú tham lam, chứ không phát hiện ra ẩn giấu đằng sau biểu cảm bình tĩnh kia, là tâm tình mưa rền gió dữ.
Tư thái cúi đầu nhìn cô là ôn hòa thuần hậu.
Động tác bắt mắt cá chân đã khắc chế.
Nhưng ánh mắt thì mang tính xâm lược của dã thú.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông, thong thả gọi cô một tiếng “Đường”.
Đầu trái tim cô run lên, da đầu tê dại.
Có cảm giác không ổn rồi đó.
Thư Đường dần an tĩnh lại, người xưa có câu: Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Nhưng sau khi ngoan ngoãn để hung thú cài xong nút áo, cô lập tức liếc hắn một cái sắc lẹm.
Cô thấy rất là bực và tức giận, nhưng hai loại cảm xúc này lại đến từ cái gọi là thẹn quá hóa giận.
Hiển nhiên, nếu dưới tình huống vì cô dạy dỗ mới xảy ra chuyện này, thì tuyệt đối cô sẽ không có dáng vẻ như hiện tại, mà là dạt dào đắc ý. Nhưng mà cô lại bị người cá đảo khách thành chủ, hơn nữa mọi chuyện không đi theo hướng cô dự đoán, cô không những bị mất khống chế mà còn bị bắt nạt thê thảm, cô tức giận rồi nhé.
Cô vẫn không chấp thuận cho người cá vào lại phòng ngủ, vừa lúc cô dọn đồ định mang ra phòng sách, người cá có thể ngủ trong phòng sách.
Thư Đường cho rằng phòng sách chính là kết cục của người cá.
Nhưng sau khi người cá to lớn đi vào phòng sách, ôm gối độc chiếm nguyên một chiếc giường, Thư Đường bỗng nhớ đến thân phận của người cá.
Thư Đường lập tức lo sợ và bất an, nói gì thì cũng cho Đại thủ lĩnh vào ngủ phòng sách đó.
Thư Đường: Sẽ bị bắt lại chứ?
Nhưng Thư Đường nhìn thuốc mỡ ở mép giường, lập tức quên tạm thời, quăng thân phận của người cá ra sau đầu.
Thư Đường nằm trên giường quay cuồng một hồi.
Vốn dĩ, sau khi biết được sự thật làm đảo điên tam quan của mình, Thư Đường phải nên trắng đêm miên man mới đúng. Hoặc là lấy nước mắt rửa mặt, hoặc đau khổ mất ngủ.
Nhưng có lẽ là vì giữa chừng bị ngắt mạch cảm xúc, những nỗi bi thương Thư Đường tưởng tượng cũng biến mất.
Thậm chí khi nghĩ đến người cá ngoan ngoãn ngủ ở phòng sách cách vách, mèo ta còn có cảm giác vui sướng vì được trả thù.
Thư Đường cho rằng: Trước khi người cá ném cô ra khỏi ô tô, cô có thể để ‘hắn’ ngủ trong phòng sách nhiều thêm mấy ngày, sau đó sẽ dùng đến những màn tra tấn tàn khốc tâm hồn ‘hắn’, dùng các hình thức tra tấn thủ công vào thân thể ‘hắn’.
Tuy rằng không công bằng là mấy, nhưng Thư Đường thầm ủ bụng: Cứ trả nợ trước đi.