Người cá rũ đôi mi, rít rít lên với cô, hỏi cô làm cái gì mà vui vẻ đến thế?
Thư Đường không buồn suy nghĩ đã buột miệng: “Đi thành phố Yến trị hết bệnh, em sẽ không còn sợ hãi một ngày nào đó anh sẽ chết nữa.”
Như việc người cá luôn lo lắng Thư Đường là loài rất dễ chết, nên không bao giờ đưa cô đi đến những vùng nguy hiểm vậy.
Bé mèo cũng lo lắng tên to xác này một ngày nào đó sẽ vì bạo loạn lực tinh thần mà chết đi.
Vậy là người cá đã biết nguyên nhân khiến cho khoảng thời gian này cô gặp ác mộng.
Cô nhìn thấy người cá ở đối diện sửng sốt một lát, thế là ngã bài với hắn luôn, cô ôm đầu gối, thở dài:
“Hoa hồng nhỏ à, nếu anh mà chết thì em biết đi đến nơi nào tìm lại anh được đây?”
Chuyện đến nước này, Thư Đường không thể không thừa nhận, cô đã sớm quen với sự yêu thương và cưng chiều vô bờ của người cá, nếu như một ngày nào đó hắn xảy ra chuyện, đương nhiên cô vẫn sẽ sống tốt thôi, chỉ là mỗi một ngày mưa, cô sẽ cảm thấy vô cùng khổ sở.
Cô vùi mặt vào trong đầu gối, cách chiếc đèn nho nhỏ với ánh sáng tù mù, nhìn người cá.
Ánh mắt ấy quá dễ đánh bại được con hung thú ngoan cố, khiến một kẻ mang danh vũ khí hạt nhân hình người phải cúi đầu.
Vậy là, người cá kéo chân cô đến, đặt lên đầu gối của mình, chườm đá cho cô.
Rồi hắn lại đưa ra đáp án lần nữa: “Được.”
Ngày rời khỏi thành phố Nam Đảo được quyết định là ngày 19.
Ngày 18 tháng Bảy.
“Dự đoán ba ngày tới thành phố Nam Đảo sẽ có mưa, đề nghị mọi người làm tốt công tác phòng mưa…”
Lúc người cá đang nghe dự báo thời tiết, Thư Đường đang rã đông miếng thịt cá đông lạnh bên trong tủ lạnh.
Thư Đường nói: “Em chưa từng đi đến nơi khác đâu.”
Sống trong khu an toàn, rất hiếm có người rời khỏi thành phố mà mình đang sống. Nơi mà Thư Đường đi xa nhất cũng chỉ là bờ biển của thành phố Nam Đảo.
“Không biết thành phố Yến trông như thế nào nhỉ.”
Người cá thì không quá thích thành phố Yến. Trong một vài mảnh ký ức nhỏ nhoi, đấy là một thành phố với những khu cát vàng rợp trời. Sao có thể câu cá trên biển với một nơi khô cằn đất và cát chứ?
Thư Đường rất tò mò thò đầu qua, thấy người cá viết xuống bàn ‘gió cát’. Sau khi thấy hai chữ ấy, cô chìm trong trầm tư.
Người cá nhìn Thư Đường quay đầu đi lấy một cái bình tưới cây đến.
Người cá: Thời tiết khô ráo, liên quan gì đến bình tưới?
Thư Đường: “Nơi đó thiếu nước, em cầm bình theo, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ sung nước cho đuôi cá của anh.”
Người cá:?
Cô tưới nước lên đuôi cá của người cá, “Như thế này này.”
Người cá: “….”
Người cá trầm mặc trong chốc lát, đoạn nghiêng đầu.
Tuy rằng bé mèo có ý tốt đấy, nhưng không hiểu sao hắn cứ cảm thấy bé mèo chỉ đơn giản là muốn nuôi dưỡng hắn.
Buổi chiều.
Thư Đường mang hết thịt cá đã rã đông ra biển đút cho Trân Trân ăn.
Thư Đường có chút lo lắng Trân Trân có thể sẽ gặp lại Vật Ô Nhiễm lần nữa, ghé vào mạn thuyền nói với Trân Trân rất nhiều, bảo nó phải linh hoạt một chút, chạy trốn nhanh một chút.
Người cá vẫy đuôi, ngồi bên cạnh thi thoảng lại bày ra vẻ khinh khỉnh.
Nhưng khi Thư Đường vừa quay đầu sang, người cá sẽ tỏ ra không hề làm gì mà dời mắt đi.
Hiển nhiên, người cá cho rằng nếu Trân Trân mà không tồn tại được ở cái phiến hải vực người cá đã dọn dẹp sạch sẽ này, thì tốt nhất Trân Trân nên dâng hiến mình cho Vật Ô Nhiễm là được rồi.
Đương nhiên, một miếng thịt cá kia với Trân Trân chẳng đủ nhét kẽ răng, Trân Trân dường như nghe hiểu chuyện họ sẽ rời khỏi đây, sau khi ăn xong, cứ phát ra tiếng kêu tiễn họ đi.
Thư Đường kéo tay người cá đi về.
Bọn họ lại cùng nhau ngắm nhìn Vịnh nước mắt. Thư Đường những tưởng bản thân đã ngắm chán phong cảnh nơi này, dù sao việc nhìn khủng cảnh ngày qua ngày lại sẽ luôn có cảm giác mất đi sự mới mẻ ban đầu. Thế nhưng lúc rời đi, cô bỗng thấy vùng đất trời cô độc này lại biến thành nơi mà cô quyến luyến vô cùng.
Cô nói với người cá: “Hoa hồng nhỏ này, dù anh có khôi phục ký ức rồi đi nữa, hết bệnh xong chúng ta quay về lại đây được không?”
Người cá hoang mang đáp: Đây là sào huyệt của bọn họ, tại sao lại muốn đổi sang nơi khác chứ?
Khi thời gian rời đi ngày càng gần, niềm vui qua đi, cảm giác không xác định về tương lai càng chiếm thế thượng phong, cô nhìn Vịnh nước mắt, lại có chút không yên không biết tương lai thành phố Yến sẽ xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng, vừa ngẩng đầu, Thư Đường trông thấy dáng vẻ tựa vào đá ngầm ngắm Vịnh nước mắt của người cá.
Kỳ lạ thay, tâm tình cũng bình tĩnh lại.
Ngày 19 tháng Bảy, mưa rơi.
Thư Đường vừa ăn sáng xong thì nhận được điện thoại của ba, được ba gửi đến cho một số tiền.
Nguyên văn lời ba nói: Đừng để bị chết đói ở thành phố Yến.
Người cá vừa nghe đến câu ấy, liền thò đầu qua rít rít, tỏ vẻ: Hắn sẽ không để cho bé mèo đói chết đâu.
Ba Thư: “Bên cạnh con có người à?”
Thư Đường lập tức che kín máy truyền tin.
Người cá tỏ vẻ không có gì bỏ đi.
Thư Đường cảm thấy người cá hẳn là cố ý.
—Nhưng người cá lại làm như không nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Thư Đường, làm như không có gì tiếp tục vẩy đuôi cá.
Trừ khúc nhạc đệm này, cả buổi sáng bọn họ đều đang chờ thông tin xuất phát.
Thế nhưng, Thư Đường chờ mãi chờ mãi vẫn không nhận được điện thoại của Trần Sinh, mãi cho đến giữa trưa khi cơm nước xong xuôi, Thư Đường mới nhận được điện thoại.
Âm thanh của Trần Sinh có chút ngắt ngứ: “Máy bay không đi được, các chuyến bay bị đóng rồi.”
Thân phận trước đó của Chúc Diên quá nhạy cảm, trong mười năm qua, uy tín trong Quân đội Tự do của hắn quá cao, cơ cấu của Liên Bang đã bị xáo trộn qua một lần, việc Đại thủ lĩnh tiền nhiệm trở về không cần nghi ngờ sẽ quấy đục cục diện hiện tại, vậy nên người không muốn người cá quay về nhất định sẽ tìm mọi cách để cản trở.
Trần Sinh cũng không thể nói quá nhiều, chỉ nói cô không thể đến sân bay.
Thư Đường: “Chúng ta dự định delay vô thời hạn sao?”
Thư Đường lại nghe thấy Trần Sinh vội vàng nói: “Không được, chiều nay chúng ta sẽ đi ngay, tôi đang điều xe thiết giáp từ căn cứ Nam Đảo đến, chúng ta sẽ đến thành phố bên cạnh bay.”
Sau khi cúp điện thoại, Thư Đường quay đầu nhìn góc nghiêng của người cá, dần dà mới ý thức được: Chuyến bay đến trễ không phải vì thời tiết, mà bởi vì người tên ‘Chúc Diên’ này.
Trần Sinh cho họ đi trực tiếp cửa khu 01, vậy là Thư Đường và người cá cùng cầm theo một vali hành lý rời khỏi vùng cấm.
Thư Đường cho rằng chỉ có hai người bọn họ mới đến thành phố Yến, nhiều nhất thì có thêm một lão Ngô và một Tiểu Trần. Nhưng vừa đi ra ngoài thì thấy, không chỉ có Trần Sinh, lão Ngô đều phải đi, thì thậm chí còn có cả một tiểu đội của căn cứ Nam Đảo được hộ tống đến đây.
Một hàng dàn mười mấy chiếc xe bọc thép, kéo dài ra thật xa bên ngoài.
Đối mặt với cảnh tượng phô trương lớn thế này, bé mèo nhỏ đớ người, ngay khoảnh khắc này cuối cùng cũng ý thức được sức nặng của ba chữ ‘Đại thủ lĩnh’. Trước đó cô chỉ biết thân phận người cá là thế, tuy rằng có chút lo âu, nhưng tự đáy lòng Thư Đường không có cách nào móc nối được mối liên hệ của cá nhà mình và Chúc Diên kia, thế nhưng hiện tại, khi cô quay đầu nhìn người cá có khuôn mặt y như đúc người vận quân phục trên bức ảnh chụp nọ, bỗng dưng lại thấy có thể mường tượng ra được cá nhà mình với Đại thủ lĩnh nọ rồi.
Thật ra người cá cũng không thích nơi quá ồn ào, đặc biệt là những nơi nhiều người như vậy.
Hắn đứng yên, thân hình cao lớn có cảm giác rất áp bức, đôi ngươi đen nhánh thong thả lướt qua đám đông, như một loại chần chừ của loại thú, mọi âm thanh náo động ồn ào chung quanh lập tức im ắng hẳn.
Mãi cho đến khi cảm nhận được ánh mắt của Thư Đường, người cá dời mắt đi, không còn dùng ánh mắt âm trầm nhìn chăm chú bọn nữa, mọi người chung quanh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mọi người bắt đầu di chuyển đầy cẩn trọng.
Trần Sinh nhận được một vài tin tức liền vội vã triệu tập một vài quân lính, vậy nên tạm thời chỉ có thể để lão Ngô ở cùng với Thư Đường.
Trước khi đi, Trần Sinh nói cho Thư Đường, hôm nay sẽ có một nhóm chuyên gia từ thành phố Yến đến hộ tống, bảo cô lát nữa không cần phải quá kinh ngạc, dường như anh còn muốn nói gì đó, như là muốn nhắc nhở cô một chút, song máy truyền tin lại vang lên, sắc mặt anh vô cùng nặng nề, không thể không vội vã rời đi.
Bọn họ lên chiếc xe bọc thép đầu tiên, sau khi được lão Ngô dẫn vào, Thư Đường ấn người cá ngồi trên ghế, mở một chai nước cho người cá.
Không gian nhỏ hẹp, vây cá sau tai người cá như muốn đụng đến trần xe, không thể không khom xuống nhìn cô.
Người cá biểu hiện rất rõ việc mình không thích nơi này. Mùi hương loạn xạ xa lạ, âm thanh ồn ào, và không gian chật chội, tất cả đều như một chiếc lồng sắt có kích cỡ không phù hợp đang giam con hung thú vào trong.
Người cá nhíu mày nhìn cô: “Đường.”
Hung thú tỏ vẻ mình rất khó chịu, bằng cách cọ cọ gò má cô. Nhưng nơi này lại quá nhỏ, người cá vừa động một chút là vây cá sắc bén đã cắt vào trần xe.
Thư Đường đưa nước đặt bên miệng người cá. Vậy là người cá thuận theo tay cô, uống một ngụm, hàng mày cũng buông lỏng một chút.
Thư Đường nhìn chiếc xe này, cô cũng đã hết cách, đành phải nói: “Nhịn một chút trước nhé, đến thành phố bên cạnh là tốt rồi.”
Cô lo lắng người cá sẽ say xe, vậy nên khẩu trang, hay kẹo the đều đưa cho người cá hết.
Nhưng bên kia lại có người gọi cô: “Thầy trị liệu, đến đây làm quen với chuyên gia trị liệu ở thành phố Yến này!”
Thư Đường lên tiếng đáp, đoạn quay đầu nói với người cá: “Hoa hồng nhỏ, anh tạm thời ở đây một lát thôi được không? Em đi gặp mấy chuyên gia một chút, sẽ về ngay.”
Cô xoay người muốn đi, kết quả giây sau đã bị người cá bắt được cánh tay.
Bàn tay nhạt màu của người cá giữ chặt lấy cô, môi mím chặt, không cho cô đi.
Thư Đường đành nhìn chung quanh một lát, nương theo sự che khuất của cửa xe, rướn đến gần đôi môi lành lạnh của người cá, hôn một cái.
Cô nói: “Anh ngoan nhé, em sẽ về ngay.”
Vậy là người cá chậm rãi thả lỏng tay.
Chăm chú nhìn cô dần đi xa.
Thật ra Thư Đường đã nghĩ đến một vấn đề thực tế: Bây giờ còn ở thành phố Nam Đảo thì cô vẫn là chuyên gia trị liệu của người cá, có thể toàn quyền phụ trách; nhưng chờ đến khi tới thành phố Yến, chờ sau khi các lão viện sĩ chậm chức rồi, một đứa trẻ tuổi như cô, không có kinh nghiệm từng trải hay lý lịch gì to tát, đừng nói là phụ trách, với lý lịch của cô thì có khi chỗ nhét cũng không tìm ra được nữa là.
Thư Đường dự cảm là vậy, nhưng không ngờ những chuyện này lại diễn ra nhanh đến thế.
Viện nghiên cứu của Liên Bang phái người đến đón Công Huân, quả nhiên là học viên ruột của lão viện sĩ, bây giờ đang làm giáo sư giảng dạy ở Đại học Yến, anh ta là một Alpha với vẻ ngoài vô cùng ấm áp.
Thấy Thư Đường đi đến, giáo sư Đường lập tức đứng lên, cười tủm tỉm bắt tay với Thư Đường: “Nghe Viện trưởng Khâu nói, cô bạn học này có ý định đến Đại học Yến học lên nghiên cứu sinh nhỉ? Năm nay tôi còn đang tuyển học trò, cô có muốn đến chỗ tôi để học lên nghiên cứu sinh không?”
Trước đó ở thành phố Yến, anh ta đã biết đến sự tồn tại của Thư Đường. Nếu viện nghiên cứu tiếp nhận trị liệu cho Công Huân, thì đương nhiên dàn chuyên gia này sẽ không thể chịu đựng nổi nếu để một tên trẻ tuổi làm người tổng phụ trách, vậy nên, giáo sư Đường xuất hiện.
Ban đầu giáo sư Đường còn cho rằng Thư Đường là một nhân vật rất lợi hại, kết quả gặp mặt mới thấy đây quả là một cái mặt bánh bao dễ bị ăn hiếp.
Những lời này của giáo sư Đường là ra oai phủ đầu thôi. Nhắc nhở Thư Đường rằng cô là hậu bối, là học sinh của anh ta, muốn để cô phải nhận thức rõ vị trí của mình.
Thư Đường hồn nhiên không hay biết mình đã được sắp thành một cái tag bánh bao dễ bị ức hiếp, vì căn bản là cô nghe không hiểu được ý tứ sâu xa.
Cô chỉ theo bản năng nhìn vị giáo sư Đường Địa Trung Hải.
Giáo sư Đường: “….”
Ngay từ đầu Thư Đường đúng thật là không hiểu giáo sư Đường lôi kéo cô đến đây nói đông nói tây là để làm gì. Cho đến khi được giáo sư Đường tha đi một vòng lớn, đoán chừng là biết được Thư Đường hoàn toàn nghe không hiểu ‘ý tứ ngầm’, thế là nói thẳng.
—Đến lúc này thì Thư Đường đã nghe hiểu được.
Khi giáo sư Đường đang uyển chuyển bày tỏ, rằng kinh nghiệm thực tiễn của Thư Đường còn chưa đủ, hơn nữa lại không phải là người của viện nghiên cứu, sẽ không hiểu được các phương pháp tân tiến nhất. Giáo sư Đường hy vọng cô nhân cơ hội tiếp xúc thêm với nhiều người bệnh cũng như là các chuyên gia trị liệu khác, hơn nữa nên chia sẻ một vài điều quan trọng trong công việc cho các chuyên gia trị liệu khác.
Thư Đường nghe giáo sư Đường đĩnh đạc nói về phương pháp trị liệu tân tiến nhất, và vô số ví dụ về học trò của anh ta đã chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân. Giáo sư Đường dò hỏi Thư Đường có phải là từng chữ cho bệnh nhân nào khác không?
Thư Đường lắc đầu.
—-Người cá là bệnh nhân đầu tiên của cô.
Ở khoảnh khắc ấy, thật lòng Thư Đường đã sinh ra một chút dao động.
Nếu hoa hồng nhỏ có thể tiếp nhận được phương thức trị liệu tốt nhất, càng nhanh khỏi hơn, thì…..
Cô lại không chú ý đến, giáo sư Đường vội đánh mắt ra hiệu cho cấp dưới đứng sau lưng bọn họ.
Viện nghiên cứu nhận được bản báo cáo số liệu lực tinh thần gần nhất của Công Huân, điều này khiến họ phán đoán trạng thái hiện tại của Công Huân đang tương đối ổn định, tính nguy hiểm cũng đã hạ xuống thấp hơn trước không ít; hơn nữa thư ký Trần cũng từng nhắc đến, hiện tại Công Huân đã khôi phục phần lớn ký ức rồi.
Điều này làm cơ sở cho họ bí quá hóa liều. Hay nói liều ăn nhiều, nhưng vì Thư Đường vẫn một mực ở bên cạnh Công Huân, nên các chuyên gia trị liệu khác cơ bản chen không lọt vào.
Vậy nên chỉ có thể tạm thời tách Thư Đường ra khỏi Công Huân, như thế họ mới có khả năng mượn cơ hội mà tiếp cận Công Huân.
—Chỉ cần khiến hắn quen với đám họ, Công Huân bằng lòng dùng các chuyên gia trị liệu khác, dù có là một sự trợ giúp nhỏ thôi, vị trí độc nhất vô nhị của Thư Đường cũng sẽ chầm chậm bị thay thế được.
Vậy là, ngay lúc này, Thư Đường bỗng nghe thấy được âm thanh lái xe.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy chiếc xe bọc thép đầu tiên bỗng nhiên nổ máy.
Thư Đường sửng sốt.
Cô sốt ruột, một loại hoảng hốt dâng lên trong lòng.
Gần như cô đã muốn hỏi có phải họ đã điên rồi không, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc đến cực điểm của bọn họ, Thư Đường lại không muốn nhiều lời với họ thêm chi nữa.
Trong màn mưa, Thư Đường nghe thấy âm thanh rít lên sắc bén đầy quen thuộc, cô muốn chạy về phía chiếc xe kia, lại bị cấp dưới của giáo sư Đường ngăn cản.
Những kẻ khác trong mắt Thư Đường đều biến mất, cô chỉ có thể nhìn thấy chiếc xe bọc thép đang dần đi xa bị hung thú rung chuyển, và tiếng răng rắc phát ra từ chiếc lan can sắt bị nghiền nát.
Chung quanh đã bắt đầu phát ra tiếng sợ hãi, đám người giáo sư Đường ngăn cản cô cũng có chút hoảng loạn:
“Sao lại thế này, không phải trên báo cáo đã nói….”
“Không phải đã nói là tình hình đang chuyển biến tốt đẹp ư?”
Những âm thanh đó đều biến mất trong tai Thư Đường.
Hôm nay ‘hắn’ vẫn rất ngoan, vì thực hiện lời hứa của cô mà dù có chán ghét mùi hương và những âm thanh ồn ào ấy, cũng không thể hiện ra vẻ mặt không phối hợp với bên ngoài; thậm chí lúc ngồi trên xe chờ, người cá thật sự đã không hề nhúc nhích và ngồi bên trong xe chờ cô quay về.
Nhưng vừa quay đầu lại, chuyên gia trị liệu đã đổi người, cửa xe thì đóng lại, xe đã khởi động, mà Thư Đường lại chưa quay về.
Thư Đường biết người cá không muốn đến thành phố Yến, nên có nỗi bất an mãnh liệt, bấy giờ, ắt hẳn người cá đang nghĩ cô lừa ‘hắn’, gọi một chuyên gia trị liệu khác đến đón ‘hắn’.
Hơn nữa nếu như giáo sư Đường đã phái người đi vào, thì ắt hẳn đã được sự đồng ý của cô.
Vì Thư Đường luôn thể hiện ra rằng rất muốn người cá chữa khỏi bệnh, lại thêm một chút biểu hiện không quá tự tin, những điều ấy khiến cho sự việc lần này càng thêm logic.
Vốn, người cá có thể xé nát lan can sắt, có thể thoải mái khiến cho chiếc xe dừng lại.
Nếu là mấy tháng trước, người cá sẽ không chút do dự xe nát cái con xe cỏn con này.
Song người cá lại nhịn xuống.
Âm thanh đáng sợ biến mất.
Chiếc xe kia cũng dần dần an tĩnh lại.
—‘Hắn’ những tưởng đấy là nguyện vọng của cô.
Một khắc ấy, Thư Đường có cảm giác bản thân như kẻ xấu vứt bỏ bé cún con đáng thương.
Thư Đường giận đến độ đầu ngón tay cũng run rẩy.
Thư Đường chỉ là người bình thường, cũng sẽ như bao người khác, ở trường nghe lời giáo viên, ở nơi làm việc nghe lời cấp trên, đối mặt với uy quyền, cô cũng sẽ cảm thấy năng lực bản thân không đủ, cũng sẽ có đôi lúc sợ hãi lo lắng mà nghĩ: Việc trị liệu quan trọng như thế này có phải thật sự nên giao cho chuyên gia thì mới đáng tin hơn không?
Cô vẫn còn là một sinh viên chưa tốt nghiệp, vậy nên lúc đối mặt với các chuyên gia trị liệu cấp cao khác sẽ lo lắng không bằng. Nỗi lo lắng này càng lên đến đỉnh núi khi đối mặt với giáo sư Đường.
Chỉ là khoảnh khắc này, những ý định lùi bước, những suy nghĩ nhát gan đều biến mất.
Như thể, cô dẫn theo bé mèo nuôi trong nhà đã lâu ra ngoài chơi, vừa quay đầu, mèo con nhà mình đã bị người ta bắt trộm.
Hơn nữa còn trơ mắt nhìn bọn buôn mèo khiêng mèo nhà mình đi xa khỏi bạn.
Ánh mắt Thư Đường hừng hực một ngọn lửa.
Bọn buôn mèo này còn đang cản cô, nhưng Thư Đường đã hoàn toàn không nghe lọt tai bất cứ câu nào bọn họ nói nữa, Thư Đường chỉ thấy cả đám này điên cả rồi, chẳng nhẽ bọn họ không biết chọc giận người cá sẽ gây ra hậu quả gì ư? Thế rồi khi trông thấy xe ngựa dần dần biến mất, cô vụt khỏi vòng vây, chạy thẳng một đường về phía chiếc xe bọc thép thứ hai chuẩn bị xuất phát.
Thư Đường đã không thèm bận tâm đến hậu quả hay không nữa, cô chỉ biết rằng, nếu trong thời gian ngắn mà cô không đuổi theo, thì người cá nhất định sẽ cho rằng cô đã vứt bỏ ‘hắn’.
Nhất định sẽ đau lòng và tức giận lắm.
Giáo sư Đường và cấp dưới đưa mắt nhìn nhau, cũng đuổi theo.
Lúc Thư Đường kéo cửa ra, đã bị lính canh ngăn cản: “Chuyên gia trị liệu Thư này, xe của cô ở sau, xe này dùng cho nhóm chuyên gia của giáo sư thuộc viện nghiên cứu.”
Ý của lính canh là bảo cô ngồi xuống chiếc xe đi cuối cùng kia.
Đúng thế, thành phố Nam Đảo và thành phố Yến không như nhau. Địa vị bất đồng, xe ngồi cũng bất đồng. Với một chuyên gia trị liệu nhỏ nhoi như Thư Đường này, căn bản không được ngồi cùng xe với các chuyên gia trị liệu của khu 01, mà phải ngồi ở chiếc xe cuối cùng.
Thư Đường dừng bước chân.
Thư Đường chưa từng có lúc nào tỉnh táo như lúc này.
Cô không dám sửa lại nick name tình nhân trên mạng xã hội, không dám nói cho ba mẹ biết về mối quan hệ của hai người họ, cô như một con rùa đen nép mình trong mai rùa.
Chỉ là cô nhận ra chuyện hôm nay diễn ra chỉ như một bữa ăn khai vị, sau này ắt sẽ còn nhiều lần như thế nữa. Trừ phi cô một tấc không rời khỏi người cá.
Nếu cô không tranh giành, thì sẽ như hiện tại trơ mắt nhìn người cá đang dần rời xa mình. Mà bi kịch lớn nhất là, tình cảm của hai người sẽ không bị tan rã vì mâu thuẩn, mà là vì bên cạnh hắn càng lúc càng có nhiều người, và bọn họ sẽ bị đám người này cứ thế tách ra.
Hơn nữa, Thư Đường hiểu rõ hơn ai hết, nếu là Công Huân của mười năm về trước, bọn họ dám làm trái nguyện vọng của hắn mà lái xe đi ư?
Sẽ không đâu, bọn họ chỉ dám ức hiếp hoa hồng nhỏ đang sinh bệnh mà thôi.
Chẳng lẽ cô còn muốn lùi về sau, mặc kệ người khác ức hiếp hắn?
Thư Đường biết, khi mình ngồi lên chiếc xe cuối cùng thì vẫn có thể gửi tin nhắn giải thích với hoa hồng nhỏ, chỉ là, lui một bước, sẽ còn có bước thứ hai, bước thứ ba.
Lúc này cô mà lui về phía sau, hoặc đứng yên tại chỗ, thật ra chính là một sự phản bội trong âm thầm.
Lính canh còn muốn ngăn cản, Thư Đường lại trực tiếp mở cửa xe ra, làm lơ đám giáo sư Đường, ngồi lên ghế phụ.
Cô thắt dây an toàn lại, nói:
“Tôi không dùng thân phận chuyên gia trị liệu của anh ấy lên xe.”
“Tôi là Alpha của anh ấy, là bạn đời của anh ấy.”
“Và là người nhà của anh ấy.”
Trần Sinh nói hắn không cha không mẹ, không người thân thích, vậy cô sẽ làm người thân của hắn.
Cô quay đầu nhìn cả đám người trong xe: “Bây giờ, tôi đã có thể ngồi chiếc xe này được chưa?”