Đại sảnh trong khu 01, treo một màn hình kỹ thuật số.
Bên trên màn hình không phải hiển thị thời gian, mà là thể hiện giá trị lực tinh thần của 001.
Một khi con số vượt qua 100, là đại biểu cho trạng thái của 001 không ổn định, ngay lập tức sẽ vang tiếng cảnh báo phòng không, nhắc nhở mọi người mau chóng cảnh giác, sơ tán.
Trong đại sảnh, toàn nhóm người dàn trận như một đội binh chuẩn bị đón địch, còn có cả dàn chuyên gia trị liệu chạy từ vùng cấm qua, đều đang nhìn màn hình chòng chọc: Cuối cùng, trải qua cả một đêm dài, lúc này các trị số trên màn hình dần dà khôi phục về bình thường, chuyển sang màu xanh lục.
Tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Còn về phía bia đỡ đạn xâm nhập nhầm kia—
Trần Sinh thở dài: “Điều tra thân phận của cô ấy.
Người chết như đèn tắt, nói nhiều cũng vô dụng, chỉ có thể cho chút tiền an ủi, cung cấp ít vật chất bồi thường.
Trần Sinh tháo mũ mình xuống, các Alpha khác cũng sôi nổi hạ mũ quân phục của mình theo, bi ai ba phút nhìn thang máy, hành lễ trang trọng cho vị xui xẻo này một lần.
Bất hạnh quá đi mà—-
Chúng A nghĩ như thế.
Nhưng không biết có phải là vì cả đêm cùng thức tập thể hay không, mà ngay giây tiếp theo, tập thể đột nhiên nhìn thấy thang máy mở ra.
Thư Đường, người đã được sắp xếp cho chút tiền an ủi đi ra ngoài.
Đi ngang qua đám nhân viên đang hành lễ ở đây, cô còn huơ tay nhiệt tình chào hỏi với cả đám: “Chào buổi sáng nhé!”
Chúng A:??
Mắc cái gì mà cô ra được?
Mắc cái gì mà cô không chết?
Mắc cái gì mà cô làm được!
Có một A sợ đến lắp bắp hỏi thăm, “Sao cậu ra ngoài được thế?”
Còn có người run rẩy chỉ cô mà rằng: “Cả đêm hôm qua, nguyên một đêm qua, cậu, cậu cậu….”
Thư Đường rất kiên nhẫn trả lời vỏn vẹn một câu:
“Đi thang máy ra đó.”
Chỗ này có một lối ra chứ đâu.
“Đêm qua ấy à, ngủ khá ngon.” Thư Đường oán giận, “Chỉ là điện lực lâu lắm rồi không sửa chỗ đấy, điều hoà cũng không mở được, lạnh chết tôi rồi.”
Thư Đường vừa dứt câu, mới nhận thấy các A ở đây đều đang nghía cô, hơn nữa ánh mắt còn khiếp sợ và khó hiểu.
Thư Đường có hơi ấm ức: Sao nào, thực tập sinh thậm chí còn không được oán giận điều hòa luôn cơ á?
Nói xong, Thư Đường nhìn máy truyền tin: “Lần sau lại tám, tôi đi làm đây.”
Uầy, tầng áp chót của chuỗi thức ăn sống khổ thật đấy!
Như bao kẻ xui xẻo đi làm muộn sẽ bị trừ tiền, cô vội vã chào hỏi rồi chạy đi.
Vì quá khiếp sợ, phần đông các A chốn này còn không kịp ngăn Thư Đường lại, cô đã biến mất dạng.
Cuối cùng, Thư Đường với tốc độ lao vút trăm mét, bước vội vào cửa khoa cấp cứu, bảo vệ 200 đồng của mình.
Thư Đường: Nguy hiểm quá nguy hiểm quá!
Thư Đường không hề hay biết, sau khi cô chạy đi, một cuộc trò chuyện đã diễn ra xoay quanh nhân vật chính là cô đây.
Nhóm chuyên gia ngày hôm qua tiến vào tận vùng cấm vẫn không có kết quả đang vô cùng kích động, ngay lập tức muốn bắt Thư Đường về lại hỏi rõ ràng chi tiết mọi chuyện đã diễn ra, đặc biệt là cách cô sống sót như thế nào, đấy là một vấn đề vô cùng quan trọng với bọn họ—-
Đây rất có thể là điểm mấu chốt tiếp cận, khống chết bạo loạn lực tinh thần của 001.
Nhưng chuyện này mau chóng bị Trần Sinh cản lại.
Trần Sinh mưu tính sâu xa, mau chóng quyết định:
“Không, trước nhất không cần đi tìm cô ta, từ giờ trở đi, không một ai được để chuyện này lộ ra ngoài.”
Anh liếc mắt một cái, phụ tá của anh lập tức cho người khống chế cả thảy những chuyên gia ngày hôm đó.
Trần Sinh: “Điều tra tường tận cô ta trước, với cả phái người để tâm đến cô ta, tuyệt đối không được để lộ tin tức.”
Chỉ mới không lâu trước đó, bọn họ còn chìm trong cảnh khốn cùng, vô pháp với vùng cấm.
Nhưng Thư Đường xuất hiện, đánh bậy đánh bạ lại là cách duy nhất đánh trúng.
Có lẽ vận khí cô tốt, hoặc có chăng lúc ấy vì bạo loạn nên Công Huân có một khắc tỉnh táo, nhưng tóm lại thì cô vẫn là người duy nhất tiếp cận qua Công Huân mà vẫn còn sống sót, đây là cơ hội để phá vỡ thế cục.
Phụ tá do dự trong chốc lát, lại hỏi: “Vậy có nên nói cho Viện trưởng Khâu không ạ?”
Trần Sinh trầm ngâm trong chốc lát, quyết đoán đáp: “Trước cứ giấu đã!”
“Viện điều dưỡng Hải Giác hỗn loạn, không chỉ có người trong quân đội, còn có những thế lực khác trà trộn.”
“Dù có là người của Liên Bang, thì không phải ai cũng mong ngóng Công Huân tỉnh táo lại.”
Một sức mạnh cường đại vượt ngoài sức tưởng tượng biến thành uy hiếp, là Định Hải Thần Châm trong nhiều năm của Liên Bang, song cũng là cái đinh trong mắt nhiều người, là gai trong thịt.
Càng khỏi nói người đi trà nguội, mười năm qua, thế cục đã sớm biến đổi.
— Nghĩ đến đây, chút kích động này lập tức như bát nước lạnh đổ đi, anh hoàn toàn bĩnh tĩnh lại.
Trần Sinh không dám mạo hiểm.
Hơn nữa, trong lòng Trần Sinh cũng mơ hồ ý thức được, Công Huân tỉnh dậy lần nữa sau 10 năm, trên cơ thể đã xảy ra những biến hóa không thể khống chế, gần như đã vượt qua phạm trù mà người thường có thể lý giải.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời âm trầm bên ngoài, trong lòng không ngăn được ngọn núi nặng trĩu đè lên.
Mà lúc này, Thư Đường bị thoái thác và được kỳ vọng cao, đang họp sáng.
Quản lý khoa cấp cứu của Thư Đường họ Chu, là một nam Alpha trung niên rất thích răn dạy người khác, mỗi sáng sẽ mang tất cả các thực tập sinh ra mắng một trận. Nhưng mỗi lần quản lý Chu mắng cô, Thư Đường đều ôm tay như đi vào cõi tiên, ngày càng nhiều lần như thế, quản lý Chu biết cô mắm muối không ngấm, thế là không mắng cô nữa, chỉ là mỗi sáng mở họp cứ quái đản chả biết đường lần.
Sáng hôm nay, quả nhiên Thư Đường nghe được một cách gọi khác của bản thân:
‘Thực tập sinh cá biệt’, ‘Cực cá biệt’, ‘thậm chí còn tệ hơn’
Thư Đường nghe tai này lọt tai kia:
Uầy, không biết hôm nay cô có tan tầm đúng giờ không nữa, tan tầm chậm thì không thể đi tìm người cá rồi.
Quản lý Chu chỉ có thể mắng ngoài mặt: “Có A ấy hả, đi làm mãi giậm chân tại chỗ, có y đức không chứ!”
Thư Đường thầm nghĩ: Đi đường gặp phải một người cá không ai để ý không ai chữa trị mà có ý định điều trị, có y đức quá đi ấy chứ!
Đúng, dù với tư cách là một Alpha được kết duyên, hay là một chuyên gia trị liệu, Thư Đường đều không có ý định bỏ mặt hắn.
Từ hôm qua xem sổ bệnh đã nhận ra căn bản không một ai quan tâm đến bệnh tình của người cá, mà một khi bạo loạn lực tinh thần không được trị liệu kịp thời, rất dễ chuyển sang tình huống xấu, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Thư Đường quyết định tiếp theo nên làm một cuộc kiểm tra toàn diện cho hắn, nhân tiện mang cho hắn ít thuốc.
— Nhân tiện còn phải khiếu nại những chuyên gia trị liệu ở 001 không làm việc.
“Có thực tập sinh A, ý tôi là Alpha hệ mèo đó!”
Thư Đường nghĩ đến tình cảnh hiện tại của người cá là bị cả gia đình và viện điều dưỡng cùng vứt bỏ, không ai quan tâm.
—Không được, lần sau trước khi đi, cô phải đến siêu thị một chuyến.
Tuy nhìn ‘Bastille’ xoa hoa thật, nhưng bên trong đừng nói là đồ ăn, tới cái thảm cái gối còn không có, ngày hôm qua Thư Đường mệt nhọc quá độ ngủ không thấy gì, chứ bây giờ cổ bắt đầu đau rồi.
Cá kia hôm qua ngủ ngồi thì phải, Thư Đường nghĩ đến thôi mà cả cổ lẫn eo đều thấy đau thay.
— Xem ra còn phải mua thêm cả gối và chăn nữa.
Là một con cá trẻ tuổi, đừng để cong veo cột sống chứ.
Thư Đường lại nghĩ: Không thì liệt kê ra một danh sách luôn đi vậy.
Đến lúc này đây, tất cả A có mặt ở đây đều đồng loạt quay đầu nhìn Thư Đường.
“Có thực tập sinh A, đừng nghĩ bản thân đã kết duyên được với Omega rồi thì không sợ hãi, làm bậy làm bạ, Omega dễ cưới lắm sao? Bây giờ mới đi làm thôi mà đã mang thái độ này, sớm hay muộn cũng sẽ bị người nhà ghét bỏ!”
Quản lý Chu ám chỉ có chiều, lời lẻ cử chỉ quái đản.
Thư Đường mờ mịt: Ổng vừa nói gì vậy bây?
Chúng A bên dưới sôi nổi cười trộm.
Quản lý Chu lập tức trừng mắt nhìn Thư Đường, tức giận mà dời mục tiêu.
Sau khi tan họp, Thư Đường bắt đầu một ngày bận rộn của một thực tập sinh.
Nói thật, Thư Đường những tưởng sau khi xuyên vào trong thế giới ABO đều sẽ có thể tinh thần, không nói là phải thuộc hệ hổ dũng mãnh, đại sát tứ phương; thì cũng nên có chút nguy hiểm gì đấy. Thế nhưng thực tế thì cũng như một người bình thường tiến vào một thế giới khác.
Cần đi làm vẫn phải đi làm, cần đi học vẫn phải đi học.
Con người sinh tồn trong thế giới mang áp lực rất lớn, Alpha gần như phải ra tiền tuyến khu ô nhiễm, nhưng yêu cầu cũng rất cao, phần lớn các Alpha đều vẫn sẽ ở lại khu vực an toàn đảm nhiệm những công việc có phần nguy hiểm hơn như hậu cần, khám chữa bệnh; phần lớn Omega thì sẽ cắm rễ ở các ngành sản xuất, giải trí; còn Beta với tỉ lệ cư dân lớn nên làm gì cũng được, có thể nói là người vạn năng.
Còn thực tập sinh là tầng áp chót nhất của đáy xã hội, áp lực khỏi phải nói lớn hơn nhiều.
Hơn nữa năm nay Thư Đường còn chuẩn bị cho kỳ thi lên chuyên gia trị liệu chính thức, thật đúng là bận đến choáng váng mặt mày.
Những thực tập sinh chưa lấy được chứng nhận như Thư Đường chỉ có thể phụ những việc vặt, trợ giúp các chuyên gia trị liệu kiểm tra phòng, chăm sóc bệnh nhân, đầy đều là các công việc thường ngày của Thư Đường.
Bạo loạn lực tinh thần không phải là một bệnh hiếm gặp, thường thì sau khi mắc phải căn bệnh này, phần lớn họ sẽ chết trong mười năm đổ lại sau mỗi lần bạo loạn. Viện điều dưỡng Hải Giác là chuyên khoa trị bệnh, mỗi ngày Thư Đường bắt buộc phải đến từng gian phòng bệnh thăm hỏi, còn phải viết đầy đủ vào hồ sơ bệnh án để lưu trữ.
Chờ đến khi cô bận rộn sửa lại từng tập tài liệu, thì một ngày làm việc bận rộn cuối cùng cũng đã kết thúc.
Thư Đường nhìn đồng hồ, đã 9 giờ tối.
Lúc viết hồ sơ, Thư Đường lại nghĩ đến người cá nằm ở một góc của viện điều dưỡng ấy, nhưng đã quá muộn rồi, chỉ đành chờ đến ngày mai tan tầm.
Thư Đường thở dài một hơi, mệt mỏi chậm rãi đi về phía ký túc xá.
Các đồng nghiệp Alpha bên cạnh cô hãy con rất có tinh thần mà nói nói cười cười, Thư Đường lẫn trong đám họ trông không hợp nhau là mấy, như xác chết bị rút cạn tinh khí.
Thư Đường luôn cảm thấy mình giống với Beta hơn hẳn, vì các Alpha luôn tràn đầy tinh lực đến đáng sợ, nhìn bọn họ, Thư Đường thường xuyên hoài nghi lúc ông trời tiến hóa chắc bận không mang theo cô hay gì.
Đồng nghiệp còn rất nhiệt tình mời sang Thư Đường: “Tiểu Đường, đi bar không?”
Bước chân Thư Đường nom cũng chả khác bước đi của xác chết: “Không đâu không đâu.”
Lúc đi vào phòng cho nhân viên của viện điều dưỡng Hải Giác, bạn cùng phòng của Thư Đường là Tô Nhân đã trở lại, đang treo áo khoác của cô ấy, vừa thấy Thư Đường đi vào liền dán đến.
Tô Nhân và Thư Đường đều là sinh viên của đại học Hoa, trùng hợp còn được phân cùng ký túc xá, thế là qua ba tháng đã xây dựng ra được mối quan hệ hữu nghị thân thiết.
Tô Nhân: “Sáng hôm nay quản lý Chu lại dở người nữa à? Ôi cha, cậu đừng để bụng nhé, ngày hôm qua xem mắt thế nào rồi?”
Thư Đường nằm lên giường hồi tưởng lại quá trình ngày hôm qua:
Vào khu 01 xem mắt-> tìm được cá-> gặp mặt vui vẻ-> nói chuyện với nhau rất vui-> cùng ăn tối
“Ăn bữa cơm, lại hàn huyên một chiều, còn rất vui nữa.”
Nghe được một buổi xem mắt bình thường không có gì nổi bật như thế, Tô Nhân cũng nằm lên giường:
Cuộc sống đúng là một bể nước đọng, phẳng lặng không một gợn sóng.
Thư Đường và Tô Nhân nói được đôi câu, máy truyền tin hiện ra tin nhắn cha mẹ bảo cô nên sắp xếp cho lần gặp tiếp theo của đối tượng xem mắt, thì nghe thấy Tô Nhân đột nhiên nhìn máy truyền tin rồi la thảm thiết: “Quản lý Chu lại điều chuyển công việc của chúng ta, ngày mai và ngày mốt đều phải tăng ca.”
Thư Đường hấp tấp ngồi dậy.
Cô nghĩ hôm nay chưa kịp đi tìm người cá, ngày mai đi vẫn kịp.
Ấy thế mà nghe xong, tính toán, chẳng phải là chờ đến tận ba ngày sau mới được gặp ư?
Thư Đường mang theo cảm xúc hối hận đan xen nằm xuống:
Ơi là trời, sớm biết thế thì hôm qua gọi người cá tỉnh dậy cho rồi!
12 giờ khuya, tại trung tâm viện điều dưỡng Hải Giác, khu 01 như một tòa bóng đen, trầm mặc và yên tĩnh nằm sừng sững trong đêm, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng cảnh vệ trực đêm thấp giọng trò chuyện.
Trong đại sảnh, màn hình hiện số bình tĩnh cả ngày trời bỗng hiển thị biến động.
Con số nhảy lên, từ màu xanh lục 88, 90, mau chóng nhảy đỏ sang 100, 120, 130…..
Rồi mau sau đó, trên màn hình hiện một dấu ‘!’ đỏ bừng.
—- Ngay sau đó, một tiếng báo động chói tai của cảnh báo phòng không vang lên giữa bầu trời đêm.