Mèo con, em chết chắc!
57
Một ngày nào đó, các cô gái F.a sẽ rất hạnh phúc khi vào buổi sáng, vừa mở cửa sổ ra, lại thấy 1 chàng đẹp trai mặc áo vest ngoài và áo sơ-mi thắt cà vạt (có mặc quần tây dài vừa cỡ nhé mấy má mấy cha :))) ), với khuôn mặt tươi cười điển trai, và đặc biệt gọi tên mình 1 cách êm nhẹ. Hẳn các cô không cần cưa, để tự đổ. (Trường hợp của Dương Tịnh với Triệu Tôn lại thuộc hãng khác :))) xin đừng nhầm lẫn)
Trường hợp này thì khác.
– …Anh rể, chị em đi từ sáng rồi. – thật ra là Mao mở cửa.
– À, cô ấy đi mấy giờ vậy? – anh chỉ đơ người khoảng 3 giây thôi.
– Từ lúc 6 giờ, chắc chị ấy phải trực nhật.
“Trực nhật cũng đâu cần phải tới sớm đến thế” anh ngáp dài, rồi lửng thửng bước vào trường với tâm trạng buồn chán.
– A, Akira-san cũng tới sớm thật nhỉ? – giọng nói êm êm nghe quen thuộc.
“Lại nữa…” anh quay người sang nhìn, rồi thở dài, bước tiếp mặc cho lời nói thứ 2 tiếp tục vang lên:
– Anh có rất nhiều cô gái hâm mộ thật. – Ruri đấy chứ ai lọt vào đây?
– … – anh không quan tâm, nhưng rồi cô níu tay anh.
– Coi chừng! Ôi trời, chút nữa giày anh bị dơ rồi.
Anh giật mình nhìn xuống, thấy vũng nước dơ sắp đạp lên, anh rút chân lại. Nếu không có Ruri, hẳn anh cũng đạp lên ướt cả ống quần.
– À…cám ơn… – lúc này anh mới bắt đầu nói chuyện.
– Không sao, thường thì có 1 cô gái đi chung với anh nhỉ? Cô ấy đâu rồi? – cô buông tay anh ra.
– Em ấy vào trường rồi. Tại sao cô biết? – anh chợt nhận ra hàm ý trong câu nói.
– Em có quan sát mà. Hôm qua em có thấy cô ấy trong tiệm sách. Công nhận rất dễ thương!
– …Tất nhiên. – anh nhếch môi cười.
“Thịch” tim Ruri rung động, tuy anh không nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng nụ cười chỉ nhìn nửa khuôn mặt của anh đủ khả năng cưa đổ mọi cô gái. “Anh ta cười trông đẹp trai thật…” cô che khuôn miệng mình lại. Hình như cô rõ mới nghe tiếng rung động của trái tim. Anh có sức hút mãnh liệt khi cười.
Anh băng qua đường, còn Ruri đứng đợi xe đưa tới trường, trường cô xa hơn nhiều.
Dáng lưng cao ráo, mái tóc vàng óng ánh trước gió nắng, chỉ như thế, hút tất cả con mắt của mọi người đi đường, kể cả học sinh hay giáo viên, bất kỳ ai cũng bị anh thu hút.
Đôi mắt của cô dán chặt vào anh, và bàn tay siết chiếc cặp lại, cô đứng đực người nhìn anh đi xa, cho khuất mới thôi.
– Cảm giác này…chẳng lẽ…mình thích anh ta rồi sao?
Ruri hờ hững nhận ra rung động của chính bản thân mình.
Thấy chưa Misao!!! Em cứ như vậy quài trong khi người ta mới gặp là người ta nhận ra rồi kìa!! Cứ tàn tàn thế này thì toi hết!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!