Mèo con, em chết chắc! - 71
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Mèo con, em chết chắc!


71


Sau khi đồ được hong khô~

Tatsuki đưa Misao về nhà. Trên đường đi, anh luôn có 1 nụ cười tươi rói như cá mới bắt. Misao cũng bớt ngại ngùng. Hai bàn tay đan với nhau, cùng dắt nhau về. Cô thấy mái tóc vàng của anh phất phơ trong gió, mang theo 1 mùi hương dễ chịu, không nhịn được lấy tay kia xoa. Tatsuki giật mình, nhìn bàn tay nhỏ bé của cô dịu dàng xoa đầu mình, trong lòng dâng lên 1 cảm giác sung sướng mãnh liệt. Misao chưa kịp rút tay lại, liền bị anh nắm chặt, khuôn mặt 2 người gần kề nhau, phả ra hơi ấm quyến luyến.

– Misao, em lạnh không? – Tatsuki cúi sát người lại gần cô, Misao gần như bị thôi miên.

Một nụ hôn dịu dàng phớt trên môi 2 người, say đắm cũng có, yêu chiều cũng có….

*********

Ánh trăng hiện hữu, gió lồng lộng mát.

Tatsuki mỉm cười chào Misao khi thấy cô đã bước vào sân nhà, anh là đứng đợi cho đến khi cô lên phòng, mở đèn rồi tắt đèn ngủ thì anh mới yên tâm đi về.

– À ừm…đừng có đứng ngoài đây, về đi… – cô khẽ nói.

– Ừ, em cứ vào nhà đi. – anh nghe vậy, vẫn không đi.

– …Anh…

Misao chần chừ, cuối cùng quyết định, chạy lại chỗ Tatsuki, cánh tay giang rộng, rồi ôm anh 1 cái rất bất ngờ:

– Chúc….chúc…chúc…ngủ ngoan….

Vì quá ngại ngùng mà cô đọc nhầm, nên rất xấu hổ.

Rồi cô nhanh chóng buông anh ra, đôi má đỏ ửng, vội vã luống cuống chạy vào nhà, đóng rầm cửa lại.

Tatsuki đứng đực ngoài nhà, chưa thể nhận định được điều gì, cảm nhận được hơi ấm từ cái ôm của con mèo bé nhỏ Misao, mặt anh như quả cà chua, liền không chịu nổi ngồi thụp xuống, cất giọng oán trách:

– Chắc chết mất…cô ấy…quá đáng yêu…

– Chị hai….chị làm thật đó hở? Em chỉ đùa thôi mà… – trò đó là do Mao đề xuất, tưởng rằng chị mình thông minh nên sẽ không làm…ai ngờ…

– Oa!!! Đừng nói nữa mà!!! – mặt Misao còn đỏ hơn Tatsuki, luống cuống chạy vào phòng ở suốt trong đó không ra.

– Misao con! Con ăn gì chưa? – Cha Misao cất giọng hỏi.

– Chút nữa con sẽ ăn! – cô mở cửa, để lại câu đó, rồi đóng cửa.

“Misao, cứ phát huy! Cha và mẹ ủng hộ!” hai đấng sinh thành nước mắt rơm rớm khi thấy cô bắt đầu biết yêu…

Không khí gia đình ấm áp, cùng với sự tin tưởng của Mao tăng lên đáng kể, cô bé nhoẻn miệng cười tươi rói, chuẩn bị đi tắm.

“Muốn phá? Bước qua xác 2 anh chị ấy cùng hậu phương rực rỡ hoành tráng lệ đi rồi tính gì thì tính nhé, em trai của anh rể…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN