Mèo con, em chết chắc!
80
– Tatsuki, mày làm gì ở đây? Không phải đi rồi sao? – Thurton ghét anh ra mặt, lão vốn không thích dáng vẻ của Tatsuki, rất nho nhã thư sinh, khiến hắn nhớ tới As.
– Không phải gọi tôi về sao? – Tatsuki mỉm cười, hôm nay mặc vest, rất thoải mái mà uống tách trà tự pha.
Anh nhấm nháp 1 lúc, thấy vui vẻ lên hẳn. Anh lâu rồi chưa nhìn lại căn nhà của mình, dơ bẩn và hào nhoáng đến mức nào. Nơi này là thư phòng, là cái căn phòng mà trước đây anh hay lén ra vào. Tatsuki rất thích sách ở đây, As đúng là rất tinh thông nhiều thứ, mua khá nhiều sách, cả chục ngàn cuốn chứ không ít.
– Nếu chú As còn sống, chắc chắn tôi là con chú ấy rồi nhỉ? – Tatsuki vuốt ve quyển sách trên kệ, mỉm cười, Thurton vừa nghe xong, lập tức giật mình. – Mà khoan…không phải là tôi là con của chú ấy ngay từ đầu rồi chứ?
Lão nghe xong, giật mình, bàn tay đầy mồ hôi rơm rớm chảy. Tatsuki thấy lão động vào bao súng, anh cứ cười suốt, khai mở biết bao nhiêu chuyện bí mật:
– Thật ra, tôi và Thill ngay từ đầu không phải con của ông.
Một câu khiến lão thật sự rút súng chĩa vào đầu Tatsuki, nhưng anh nhanh tay hơn, cướp súng của lão, lên nòng. Nụ cười biến mất, thay vào đó là ánh mắt vô cùng nghiêm túc, tiếp tục khai mở chuyện mà lão chẳng có cách nào nói.
– Tôi nhớ mẹ tôi có kể, lần đầu tiên bà trao cho As, mà thời gian ông cưỡng bức bà đến lúc bà mang thai thật sự rất gần, không cách nào bà mang thai tôi mà ông không biết được. Gia nhân trong nhà thì tôi không biết, nhưng tôi dám chắc, ông đã mua chuộc cả bác sĩ, nói đó là con của ông. Ông mong mẹ tôi giết tôi đi. Nhưng ông phát hiện, ông vô sinh. Nên cứ im lặng để bà mang thai tôi, sinh tôi ra. Mẹ tôi đặt tên tôi là Tatsuki, ông phát điên lên khi tôi có tên như vậy, tiếp sau đó là tôi là con của chú As nên ông hành hạ tôi.
– Còn Thill, là thụ tinh nhân tạo, mà gốc là của chú As. Tôi điều tra được, có một đợt kiểm tra 2 anh em họ Akira, còn kiểm tra về khả năng giống nòi. As đạt, còn ông thì không. Đó cũng là lý do vì sao ông nội muốn trao lại tất cả cho chú As hơn ông, thậm chí giữ bí mật ông vốn chẳng thể nào nối dõi được.
– Mà làm như thế nào để lấy gốc của chú As khi chú ấy đã chết từ lâu? Vì vậy, tôi nghĩ đến trường hợp, hoặc là chú As còn sống, hoặc là ông đã làm cách nào đó để mẹ tôi mang thai Thill mà bà không cách nào biết được thông qua những đợt điều trị bệnh sau khi sinh của mẹ tôi.
– Tôi đã điều tra, và phát hiện ra, chú As thật sự còn sống, nhưng là cuộc đời người thực vật, vì hỏng quá nhiều thứ. Và bây giờ, tôi đã thành công bao vây nơi cất giấu chú As, FBI đã bao vây quanh nơi đó.
– Tôi cũng thừa biết tại sao ông muốn tôi đứng tên dưới danh là con của ông, vì di chúc trước đây của ông nội, nói rằng, nếu có người mang dòng máu của chú As, vẫn chấp nhận trao quyền hành lại cho người nối dõi đó. Ông không muốn tài sản của ông biến mất ngay khi tôi còn chưa kịp ra đời, nên ông đành cưới mẹ tôi, đánh đập mẹ tôi. Chỉ trách là tôi sống rất dai. Nếu ông trao tài sản lại cho tôi khi tôi đứng tên là con của ông, thì ít ra ông cũng được tôi kiếm tiền cho dùng, chứ không phải cho hết rồi ông trắng tay.
– Giấy xét nghiệm mẫu ADN của tôi và Thill, hoàn toàn phù hợp với chú As.
– Cả 2 chúng tôi, là con của chú ấy, là con ruột!
Hơn mười tia laze chĩa vào đầu Tatsuki, ở khắp mọi nơi đều có người của Thurton.
Thurton nghe lời kết luận của Tatsuki, có chút gì đó trong hắn nhớ lại As, trước đây, mỗi lần em hắn kết tội hắn làm việc gì, đôi có sự nghiêm nghị thế này, khiến hắn không cãi được.
– Tại sao mày biết chuyện này?
– Bốn tháng bỏ ra để giải quyết việc này đâu phải là thời gian thừa.
Đúng, biết bao nhiêu lâu anh rời khỏi người anh yêu, chỉ để chấm dứt mọi thứ.
– Vậy thời gian qua, mày mất tích…
– Tôi sống ở nhà một cô bạn tốt bụng.
Là Ruri, dù hồ ly cáo già tới đâu, anh cũng cho qua, next, đến cuối cùng, anh chỉ xem như bạn. Mà suy nghĩ của Ruri đối với Misao không tốt lành gì, nên cũng im lặng, phù hợp cho chuyện của anh.
– Tôi sống tới bây giờ, chỉ để đợi hôm nay. – những tia laze tắt ngúm, sau đó là tiếng đột kích, tiếng kính vỡ, cảnh sát đặc nhiệm hơn chục người bao vây. Tatsuki mỉm cười:
– Ông đến cuối cùng, vẫn thua tôi.
Lão chẳng ngờ được, người mình thuê lại là cảnh sát, diễn trò rất giỏi. Tatsuki cướp mất con bài của lão. Liền đó lão rút khẩu súng ngắn còn lại trong túi, Tatsuki cũng để ý, vứt súng, đánh bất tỉnh lão trước khi lão kịp lên nòng.
Cảnh sát bao vây. Anh lại không nghĩ tóm gọn lão già này lại dễ đến thứ. Mà phải thôi, lão luôn luôn tự cho mình là nhất. Còn dám cài bom xung quanh nhà, may mà anh kịp gọi 1 đội tháo bom. Chu đáo hơn nữa, gọi hẳn 1 bác sĩ giỏi tới.
– Lần này có mặt của ngài mọi việc mới thành công thế này, thật cám ơn! – một Đại đội trưởng cúi đầu cám ơn Tatsuki rất chân thành.
– Không sao, mọi người vất vả rồi. – Tatsuki mỉm cười, lau máu trên tay, lúc nãy lão có bóp còi 1 phát, trúng vai anh, giờ bác sĩ đang trị thương cho anh. Liếc nhìn lão già khốn khổ đang bị còng tay mà vẫn nhìn anh bằng ánh mắt giận dữ, anh cười: – Cám ơn ông đã không giết tôi từ trong trứng nước. Mà cũng phải, tôi nhắc cho ông biết, năm nay, tôi 20 tuổi, chứ không còn là thằng nhóc 7-8 tuổi.
Tatsuki quả thật 20 tuổi, vì khai sinh anh trễ 1 năm.
– Tatsuki, con có sao không con? Tatsuki? – Mẹ anh đứng ngoài, nghe mọi chuyện, các cảnh sát bảo vệ cho bà cũng giãn ra, bà thấy con trai bị thương rất đau lòng. Đặc biệt hơn, biết Tatsuki là con của As, làm bà có chút gì đó rất hãnh diện. Điều mà bà hạnh phúc nhất là khi, bà biết As còn sống, dù chỉ là đời sống thực vật.
– Mẹ. – Tatsuki không giận gì nữa, anh mệt rồi, phải yêu giận một người đến đau đầu, đó vốn không phải lỗi của bà. – Con ổn.
Thấy con trả lời, bà thật sự rất hạnh phúc. Dù bị bệnh, bà vẫn muốn gặp anh, bà hôn lên tay anh, hôn lên trán anh. Trong mắt bà, anh vẫn bé nhỏ như trước.
– Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi. Ngày mai con làm thủ tục xong, chuyển nhượng toàn bộ tài sản vào tay người khác. Con sẽ đưa mẹ đi gặp chú As…à không…cha.
– Tatsuki, cho mẹ ngắm con chỉ một chút thôi. Tatsuki…con lớn lắm rồi… – bà ôm mặt anh, mỉm cười – Tatsuki, để mẹ xuống bếp làm đồ ăn cho con nhé?
– Con chưa đói, mẹ mau mau vào phòng nghỉ ngơi đi. Ấy, không phải phòng đó, bây giờ phòng của Thill sẽ là phòng của mẹ, mẹ nằm nghỉ đi, con sẽ làm ít cháo cho mẹ. Alein, anh chăm sóc mẹ tôi giúp, tôi gọi nhóc con đó về.
– Cậu Tatsuki! – Alein chợt gọi.
– Vâng? – Tatsuki rất thoải mái với người hầu.
– Mừng cậu về.
Khóe môi Tatsuki mỉm cười rạng rỡ. Là nụ cười hạnh phúc.
– Ừ, tôi đã về.
Gia nhân nam, gia nhân nữ trong nhà đã trải qua một thời kỳ khủng hoảng khi sống với Thurton, đến bây giờ, đã có người giúp họ sống tiếp một khoảng thời gian thật thoải mái. Tuy chuyện Thurton, trùm buôn bán vũ khí bị bắt vì tội giết người, tàn trữ vũ khí trái phép, thay đổi di chúc của người đã chết,…lão nhanh chóng bị xử tử.
Mẹ của Thill và Tatsuki, dù có chút thấy buồn cho lão, nhưng hình ảnh trước đây, lão đã tàn nhẫn với bà ra sao. Bà chấp nhận viết đơn ly hôn, thà rằng bà sống một cuộc đời bên căn nhà nhỏ mà có người mình yêu thương, còn hơn sống một nơi xa hoa mà lại đau khổ cùng tận.
Toàn bộ tài sản lập tức chuyển vào chi nhánh của một công ty dầu mỏ, người lãnh là một người quen của As. Sau đó, vì số tiền quá lớn, nên gửi lại cho Thill và Tatsuki một phần, xem như công lao lật mặt trái của sự thật lên.
Di chúc hoàn toàn không còn tác dụng, Tatsuki và Thill vẫn là con của As và bà, thời hạn của di chúc hoàn toàn đã hết, hết ngay khi Thurton bị xử tử, vì vậy, Tatsuki và Thill không hề được hưởng những gì được ghi trong di chúc trước đây. Nếu có, người hưởng phải là As, vì As còn sống.
Ngôi nhà nhỏ bên ngọn đồi lại lung linh chiều gió, chuẩn bị đón người xưa về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!