Mèo con, em chết chắc!
Chương 11
Và ở đây thì…
– Misao-tan…
Cô đã chạy tót vào nhà, mặc kệ cho anh gọi tên cô và đang đứng dưới nhà. Cha mẹ cô thấy…rồi đơ như gỗ, xong Mao bé bỏng đang vác cặp đi về, chợt thấy cảnh cha mẹ đang mang dao búa kéo gì đó định mần Tatsuki thành Tempura =_=, có lẽ họ tưởng anh chàng đẹp trai này định bắt cóc bé Misao bé bỏng nhà họ.
– À rế? Anh rể? Anh đưa chị em về nhà ạ? – Mao bước những bước chân nhỏ nhắn tới chỗ anh.
Anh chỉ lên lầu trên, nơi mà Misao đang ở, rồi cái giọng chanh chóe của cô vang lên:
– Mao! Tránh xa tên khốn ấy ra!!
– Anh rể…chị ấy bị sao thế ạ? – em gái nhìn lên cửa sổ tầng 2, nơi mà chị mình đang nổi sung thiên.
– Anh đùa có hơi quá.
“Anh rể??” cha mẹ nghe thấy, nhìn nhau, rồi phá lên:
– Bạn trai của Misao sao!!?
– Không phải, hắn là tên quấy rối! – giọng kia thét lên phản đối kịch liệt
– Misao-chan, anh biết là anh bám đuôi em hơi nhiều, anh thật lòng xin lỗi! – anh cuối cùng đã lên tiếng.
Mọi người nhìn anh.
– Im đi! Tên biến thái nhũn não!
Mọi người nhăn mặt “Biến thái? Nhũn não?” nhìn chăm chăm về phía cô.
– Anh xin lỗi rồi, nếu không tha, anh sẽ đứng đợi ở đây tới sáng. – anh cười – Nếu mà sáng hôm sau thấy 1 cái xác chết nằm chình ình trước cửa nhà em, đừng ngạc nhiên nhé?
Mọi người nhìn theo cô. Hình như môi mím chặt, đôi mắt tức giận dịu xuống, đắn đo, suy nghĩ cho cái viễn cảnh mới được đặt ra, cô nhịn lại, từng chút từng chút, rồi chạy ngược xuống dưới nhà, đứng trước cổng:
– Tôi…tha…tôi tha cho anh, đừng có nằm đây. sẽ…lạnh lắm!
Đôi mắt nhíu lại, môi mím lại, tai đỏ ửng lên, cô quay mặt sang chỗ khác. Anh mỉm cười, vỗ đầu cô:
– Anh biết em đâu bao giờ giận ai quá lâu.
– Im đi… – cô thì thầm trong gương mặt ngượng chín.
Thấy cái cảnh tượng này, gia đình cô đứng xem, vừa xem vừa đơ…cuối cùng Mao lên tiếng:
– Anh rể…anh tình tứ với chị em quá rồi. Hàng xóm nhìn kìa. – con bé te te vào nhà.
– Con trai, đã tới đây rồi thì hãy vào nhà uống chút gì đó nhé? – cha cô lên tiếng với cái khuôn mặt dữ tợn hùng hổ.
Anh cúi đầu từ chối, vì còn công việc ở nhà, không thể ở lại muộn. Mẹ cô tiếc cho chàng trai đẹp đẽ này không vào nhà uống chút trà, hỏi thăm chuyện gì đó (2 người muốn tra tấn người ta thì có).
– Thôi, vào nhà nhanh nhé Misao. Cơm sắp xong rồi đó con.
– Vâng… – cô định chạy vào nhà, thì anh giữ tay lại.
Sự tiến hóa…à không, lột xác của cô ngay khi anh nắm tay cô. Cô trở lại thành khuôn mặt xấu xí, hung hãn, bình thường thì con trai thấy sẽ hết cả hồn, nhưng anh thì không, anh mỉm cười…rồi thở ra 1 hơi, nhìn thẳng vào mắt cô, với khuôn mặt cương nghị, khiến ánh mắt cô như đắm chìm vào anh:
– Anh nghiêm túc với em, Masaki Misao.
Bùng nổ cảm xúc, cô đứng yên đó. Mặc dù anh không làm gì, mà tay cô nóng hẳn lên, đôi mắt có chút lung lay. Anh chỉ nói vậy, rồi bỏ đi.
– Nghiêm túc…? – cô nhìn theo dáng anh đang khuất dần.
“Soạt” chợt, có gì đó đính lên áo cô…1 mảnh giấy, có lẽ lúc nãy anh dán lên tay áo cô, tò mò, cô mở ra xem:
“Anh thích em, mèo.”
“Thịch” vang lên….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!