Mèo Con Là Để Yêu Thương - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Mèo Con Là Để Yêu Thương


Chương 27


Tôi nghe xong thì nắm chặt lấy tay Ninh Ngọc, mắt sáng lên như sao:

“Rồi sao? Cậu ta trả lời thế nào?”

Tôi hồi hộp muốn chết luôn đây. Đây đúng là một chuyện đáng ăn mừng nha. Suốt bao năm tương tư cuối cùng thì bả cũng đã dám thổ lộ rồi.

“Thực ra thì…” Ninh Ngọc đỏ mặt lên, sau đó cô nàng lại thốt lên một câu rất chi là…phũ: “Tớ đã tỏ tình nhưng lúc đó cậu ấy đang mải xem phim nên…không để ý!”

“Trời ơi!” Cả tôi và Chi Lộ đều thở dài ngán ngẩm.

Bất lực! Bất lực thực sự! Thế mà lại tỏ tình lúc người ta đang xem phim sao!?

“Bó tay!” Chị Lộ ngao ngán.

Ninh Ngọc phụng má:

“Biết sao được! Lúc đó tớ cũng hồi hộp lắm mà!”

“Hồi hộp cũng phải biết chọn đúng hoàn cảnh mà tỏ tình chứ! Tỏ tình như cậu thì biết đến bao giờ mới thành công?” Tôi nói.

“Chả biết! Chắc đành phải đơn phương một mình vậy!” Ninh Ngọc xị mặt lại.

Tôi và Chi Lộ đành im lặng mà ăn ủi cô nàng. Cứ tưởng sẽ sắp được xem cẩu lương miễn phí mỗi ngày, ai ngờ cũng lại làm bà mối như thường ngày.

“Y Nhi à, dù sao cậu cũng chơi thân với Hàn Nặc Minh, cậu nhờ cậu ta viết những thứ mà Mộc Thượng Thần thích đi! Có được không?” Ninh Ngọc nhìn tôi chớp chớp.

Èo! Đúng là khuôn mặt lúc đang nhờ vả thật là đáng sợ.

“Gì chứ? Tớ đâu có thân với Hàn Nặc Minh đâu! Hai chúng tớ như chó với mèo ấy!”

Chi Lộ xì một cái, lấy hai tay bóp má tôi cười khanh khách:

“Thôi đi cô nương ạ! Hai người nhìn như người yêu chứ chó với mèo gì? Bà có dám nhận không hay để tụi này tung ra bằng chứng?” Chi Lộ doạ tôi.

Bằng chứng gì cơ!? Tôi bắt đầu thấy sợ rồi đấy!

“Không nhận đấy! Cái gì là người yêu chứ!? Tớ muốn tránh mặt cậu ta một ngày thôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi!”

“Nghĩa là cậu không nhận?”

Tôi gật đầu. Hết cách, Ninh Ngọc đành lấy điện thoại ra mở cho tôi xem một đoạn video ngắn mà bả quay được.

Đoạn video vừa chạy được 1 giây, tôi đã há hốc miệng lên. Cái quái gì Ninh Ngọc lại quay được cảnh tôi ôm cậu ta lúc chiều ở rạo phim chứ!? Tại sao bả quay được hai chúng tôi, còn tôi lại không tìm thấy hai người bọn họ chứ!? Thật không công bằng mà!

“Bằng chứng rõ rành rành! Cậu còn dám không nhận?” Ninh Ngọc nhếch mép cười.

“Không phải thế đâu mà! Hai người hiểu lầm rồi!” Tôi mếu máo.

” Hiểu lầm gì chứ!? Cậu ôm hắn ta rõ rành rành, ai cũng thấy rõ ràng, không biết chừng còn có người trong trường ta quay được rồi đăng lên…” Nói đến đây, bỗng nhiên Chi Lộ giật mình chạy tới bàn để máy tính: “Không ổn rồi, cảnh cậu và Hàn Nặc Minh ôm nhau mà đăng lên diễn đàn của trường là toi luôn đấy!”

“Sao cơ?” Tôi vẫn không hiểu.

Tuy trường không cấm chuyện yêu đương, chỉ là hạn chế mà thôi nhưng thứ đáng sợ hơn cả nhà trường là mấy cô nàng hay ghen đầy ắp ngoài kia kìa.

“Đúng rồi, có người cũng đã quay được cảnh đó và đăng lên diễn đàn của trường mất rồi!” Mặt Chi Lộ khẽ nghiêm lại.

Tôi và Ninh Ngọc chạy lại nhìn vào màn hình máy tính. Thế mà nó trở thành đề tài được bàn tán nhiều nhất trên diễn đàn. Bài viết chỉ mới được đăng cách đây vài tiếng nhưng đã có bao nhiêu lượt bình luận dồn dập, con số đã vượt qua mười nghìn rồi.

Chi Lộ bất lực ôm đầu:

“Không ổn rồi! Đám con gái mà ghen tuông thì còn đáng sợ hơn cả giáo viên đấy. Chuyện này thì nguy rồi!”

“Hàn Nặc Minh vốn đã là người trong mộng của bao nhiêu cô gái rồi. Bây giờ thấy cảnh này, mấy cô nàng đó không phát hoả chắc không phải người!” Ninh Ngọc cũng thở dài.

Đúng là quen với một người nổi tiếng thật là đáng sợ mà.

“Bây giờ cậu phải ở trong nhà, không được đi đâu cả, để hai tụi tớ đi kiểm tra bên ngoài xem!” Ninh Ngọc và Chi Lộ nói rồi chạy ra ngoài.

Tôi ở lại ngồi lướt đọc những bình luận. Toàn là bình luận tiêu cực không!

[Hàn Nặc Minh chưa bao giờ công khái bạn gái, chắc chắn cô ta đang giở trò gì!]

[Đồ con đ* cua dẫn Hàn Nặc Minh]

Tôi đọc mà suýt chút nữa muốn quăng luôn cả cái máy tính. Họ còn lôi những từ chửi bậy lên đây. Đúng là làm ô uế danh tính của trường.

Thế mà chẳng thấy Hàn Nặc Minh tỏ ra thái độ gì. Hay cậu ta chưa đọc? Tôi mặc kệ, liền nhanh chóng gọi cho cậu ta.

“Chuyện gì?” Bên kia điện thoại là một tiếng nói lười biếng.

“Cậu đang ngủ?” Tôi hết nói nổi.

“Thì sao?”

Ngủ lúc 6 giờ tối sao? Lịch trình gì kì vậy?

“Cậu còn ở đó mà ngủ! Ảnh tôi ôm cậu lúc ở rạp chiếu phim giờ trở thành đề tài hót hòn họt trên diễn đàn trường rồi kìa!” Tôi ôm đầu.

“Thì sao? Cũng tại cô thôi! Đâu có liên quan đến tôi!” Cậu đáp một cách hờ hững.

“Cậu…” Tôi không có gì để cãi lại được nữa.

Một tiếng “tút tút” kêu lên. Thế mà tên kia lại tự động cúp máy. Gì vậy chứ? Cậu ta giận tôi à?

Chi Lộ liền gửi tới cho tôi một thư thoại:

[Y Nhi! Tớ không thể tin nổi luôn! Chỉ cần ra khỏi KTX là chuyện của cậu được bàn tán suốt luôn!]

Tôi thở dài. Hai mắt khẽ nheo lại. Người đăng bài này lên, chắc chắn là đang muốn ô nhục tôi, muốn nhờ cộng đồng chửi tôi để hả lòng mát dạ.

Người đăng bản tin này, lại là một tài khoản ảo, hình như người đó chỉ lập bừa một tài khoản rồi đăng lên, thế thôi.

Mắt tôi đen kịt lại. Thế là kế hoạch tra địa chỉ IP của tài khoản này thất bại rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN