Mèo Con Là Để Yêu Thương
Chương 31
“Sao…sao thế?” Tôi hỏi.
Đám con trai thì chỉ săm soi tí thôi, chứ còn con gái thì có vài người mắt sắc như lưỡi gươm chĩa đồng loạt về phía tôi.
Nhưng chỉ vài giây sau, tất cả lại đồng loạt quay lên như bình thường, vài người còn thở dài:
“Cũng đúng! Hai người họ là tình nhân, đóng vai này hợp quá còn gì nữa!”
“Hàn Nặc Minh ơi! Sao tớ lại phải rời xa cậu sớm thế!”
Đến bây giờ não tôi vẫn là một dấu chấm hỏi to đùng. Cái quái gì thế? Lẽ nào bọn họ vẫn chưa tha cho tôi chuyện lúc nãy à?
Lớp phó học tập, tên Nhược Đàm vỗ vỗ tay nghe bộp bộp rồi nói to:
“Hai nhân vật chính đã được chọn! Vậy bây giờ bốc thăm xem ai sẽ đóng những nhân vật còn lại!”
Tôi có bỏ sót gì không nhỉ? Sao chỉ vài phút lơ đãng mà giống như người tối cổ vậy.
Tôi đành phải chọc chọc lưng của Ninh Ngọc hỏi. Cậu ấy trả lời:
“Nãy giờ cậu không biết chuyện gì à? Cả lớp đã đồng tình cho cậu và Hàn Nặc Minh đóng vai Bạch Tuyết và hoàng tử trong vở kịch rồi!”
Nghe xong, tôi phát toáng lên. Cái gì vậy? Vậy ra nãy giờ họ nhìn tôi dữ tợn như thế là vì chuyện này sao?
“Nhưng tớ có biết diễn kịch đâu!” Tôi mếu máo.
“Yên tâm đi! Cả lớp này cũng không có ai biết diễn kịch đâu!” Ninh Ngọc trả lời một cách thản nhiên.
“What???” Tôi méo xệch cả cái miệng.
Buổi sinh hoạt chỉ kéo dài 15 phút nhưng đến giờ dạy rồi mà lớp vẫn chưa xong việc bốc thăm. Nên đành phải nhờ vài phút trong tiết dạy.
Máy mà tiết đầu tiên là môn anh, cũng là môn của cô giáo chủ nhiệm nên không bị ai phàn nàn.
Và kết quả là…
Chi Lộ phải làm mụ phù thủy, Ninh Ngọc làm 1 trong 7 chú lùn. Tư Dạ không cần phải diễn gì, chỉ phụ trách sân khấu và trang trí. Còn một số người khác nữa nhưng nhiều quá nên tôi không liệt kê vào.
Chi Lộ khoé miệng giật giật nhìn bàn tay đen đủi của mình. Thế mà lại phải làm mụ phù thủy.
Để đỡ bực mình, cô nàng quay sang nhìn tôi mà lườm một cái:
“Ta sắp giết ngươi đấy Bạch Tuyết!”
Tôi cười khổ. Ừ, chết trong tay Chi Lộ còn tốt hơn.
Nhược Đàm chốt danh sách, nhìn Lại Nam, người học giỏi văn nhất lớp:
“Cậu phụ trách việc soạn thảo kịch bản nhé! Bọn tớ trông cậy vào cậu!”
Lại Nam là một bạn nam, nhưng tâm hồn của cậu ấy thì bảo là rộng lớn cực kỳ. Nhiều lúc đọc bài làm của cậu ấy mà chúng tôi như người từ hành tinh nào rớt xuống ấy. Có nhiều từ chúng tôi còn không biết là gì luôn.
Thế nên việc Nhược Đàm bảo Lại Nam viết kịch bản cũng vì thế. Lại Nam cũng nhanh chóng nhận lời.
Thế là chiếm tiết học đến 10 phút, chúng tôi mới bắt đầu vào buổi học.
—————
Buổi trưa, chúng tôi xuống căn tin ăn cơm. Không biết do đối hay do cơm của căn tin ngon mà cả ba chúng tôi chén sạch hơn 1 khay, ăn xong thì cả ba phải ngồi ưỡn bụng ra mà thở.
“Con gái con đứa, ăn chẳng có ý tứ!” Hàn Nặc Minh đi qua, chép miệng ngán ngẩm.
Chi Lộ cãi lại:
“Tụi này đang tẩm bổ cho công chúa của cậu đấy! Đáng lí ra người làm chuyện này là cậu mới đúng!”
Thế là Hàn Nặc Minh lườm cô nàng một cái.
Tôi đành phải nhắm mắt. Eo ôi! Ngại muốn độn thổ luôn ấy! Đến cả ăn mà hai bà bạn cũng không cho tôi được yên lành nữa. Suốt cả buổi học đã trêu hoài rồi.
“Nhưng mà…” Ninh Ngọc nhìn Hàn Nặc Minh, “Lúc sáng là hai người diễn kịch đúng chứ?”
“Chứ sao!” Tôi hốt hoảng lên tiếng.
Tên Hàn Nặc Minh này nhiều khi nói khích tôi lắm, nên tôi phải lên tiếng trước chứ, nếu không thế nào cậu ta cũng sẽ nói đại loại mấy câu như: “Đúng thế, chúng tôi làm người yêu lâu rồi!” mới khổ.
Hàn Nặc Minh thấy tôi tranh phần thì nhìn tôi chằm chằm. Sau đó đập một phát vào lưng tôi. Không đau nhưng cũng làm tôi giật thót lên.
“Cô muốn bị lộ à?” Hắn ta thì thầm.
Tôi sởn cả tóc gáy. Đúng! Nếu chuyện này mà lộ ra thì chắc mọi chuyện lại khó khăn hơn nữa. Thà đóng cặp tình nhân bất đắc dĩ vài ngày rồi tìm ra được người đó còn hơn.
Nhưng tôi không muốn lừa hai bà bạn của mình. Thế là tôi đành phải nói nhỏ cho hai cô bạn nghe.
Hàn Nặc Minh gật đầu tỏ vẻ ưng ý. Tôi thở dài não nề. Cư nhiên vô cớ lại phải đóng giả làm tình nhân, có ai xui như tôi hơn nữa không?
“Câu chuyện từ trong kịch ra đến tận đời thực! Thật khiến người ta ghen tị mà!” Chi Lộ và Ninh Ngọc hùa nhau nói đểu tôi.
Tôi lườm hai người một cái. Hai cô bạn này…bình thường thì giúp người ta nhiệt tình, nhưng chỉ cần có chuyện gì hay ho là họ lại xúi vào nói đểu.
“Ăn xong rồi! Về!” Tôi bực mình đứng dậy đi thẳng ra ngoài căng tin.
Hai bà bạn vẫn chưa phản xạ kịp. Đến khi nhận ra thì tôi đã đi mất rồi.
“Ơ! Này, Y Nhi! Cậu đi chậm thôi!” Hai cô bạn kia đuổi theo.
Còn mỗi Hàn Nặc Minh ngồi đó. Một tay đặt trên bàn, một tay chống cằm nhìn bà người chạy đi.
“Anh Hàn Nặc Minh! Anh làm chị Y Nhi giận rồi ạ?” Đám con gái chớp thời cơ chạy lại giả bộ quan tâm hỏi.
“Cút!” Cậu ta nhìn bọn họ với con mắt sắc như con chim ưng rồi bá đạo quát lên.
Đám con gái tái xanh mặt vội vã chạy đi. Hàn Nặc Mình đứng dậy, bỏ đi, trên miệng còn lẩm bẩm:
“Mèo hư! Cô đợi đó cho tôi! Dám bỏ về lúc tôi còn chưa cho phép sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!