Mèo Con, Mau Nói Yêu Tôi Đi! - Chương 31: Lại bị bắt cóc?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Mèo Con, Mau Nói Yêu Tôi Đi!


Chương 31: Lại bị bắt cóc?


Đã là cuối tháng 12, thành phố Bắc Kinh giờ đã khoác lên mình bộ cánh trắng đẹp lộng lẫy. Tuyết trên đường, trên cây, phủ khắp trên các mái nhà cao thấp tạo nên một khung cảnh rung động lòng người. Từng đợt gió lạnh đến rùng mình khe khẽ thổi qua các ngóc ngách đường phố. Ai nấy vội vã trở về nhà sau ngày làm việc mệt mỏi, đột nhiên run lên rồi thở ra những làn khói trắng đã trở thành lẽ thường tình.

Tử Đan bước từng bước nặng nhọc, đôi mắt xanh ngọc đảo một vòng xung quanh, nhận ra nơi này chỉ có một mình mình. Sau trận cãi nhau với Hồ Đại Vỹ, nó cảm thấy tổn thương ghê gớm. Hắn không tin nó, lại còn nghi ngờ nó gian díu bên ngoài. Rốt cuộc tên sắc lang đó nghĩ Tử Đan nó là loại phụ nữ gì chứ. Haha, đã thế đây không thèm thích anh nữa.

Nó chỉ biết tự rủa thầm, rồi lại tự chửi mình ngu ngốc vì nói thì nói thế, chứ cũng chẳng bỏ hắn được. Đắng lòng thay!

Điện thoại nó bất ngờ đổ chuông.

Trên màn hình ghi dòng chữ “Hắc Đại Lão Công”.

Đọc xong tên người gọi là Tử Đan hết muốn nhấc máy. Nó tắt luôn điện thoại, lè lưỡi.

– Xì, mắng người ta cho đã rồi gọi điện xin lỗi hả? Đã thế không thèm nghe.

Điện thoại đổ chuông lần hai.

Vẫn hắn.

Nó tắt điện thoại lần hai.

Hai chân Tử Đan đung đưa qua lại, mắt láo liên nhận biết khung cảnh xung quanh. Nó chưa từng tới công viên trung tâm vào buổi tối, nhưng không ngờ nơi này lại giăng đèn lấp lánh, cây thông ở chính giữa đang tỏa một ánh sáng vàng mị hoặc. Dù lạ thay, dù mới hơn 9 giờ rưỡi, nơi này không có một bóng người qua lại, không gian yên tĩnh đến đáng ngờ.

Cộp…Cộp…Cộp. Bất ngờ có tiếng bước chân của ai đó vang lên, càng ngày càng gần lại chỗ băng ghế nó đang ngồi. Nhưng không phải chỉ có một người, những kẻ lạ mặt đó di chuyển ngày một nhanh, tiếng động phát ra theo đó ngày một lớn.

Tử Đan hơi liếc mắt về sau. Nó thấy có bốn tên. Một người trong chúng đang cầm một con dao nhỏ sắc lẹm, ánh lên sáng loáng. Cảm nhận được chuyện chẳng lành, nó liền bình tĩnh đứng dậy, xong bán sống bán chết chạy vụt đi. Mấy tên kia thấy thế liền nhanh chóng đuổi theo. Với sức lực của mình, chúng chẳng tốn quá nhiều công sức để bắt được một cô gái bé nhỏ.

Nó bị tóm thì giãy giụa liên tục, cố thoát ra nhưng vô vọng. Một tên còn nhếch môi cười, giọng biến chất:

– Ngoan đi, không thì đừng trách bọn anh không thương hoa tiếc ngọc.

– Mau thả tôi ra, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!!

– Con đ* này, câm ngay!

Một bên má nó tê rần, hằn đỏ cả bàn tay của tên to con kia trên nước da trắng trẻo. Tử Đan quay ngoắt, trợn mắt quát:

– Tôi không câm! Mau thả tôi ra, các người không biết đang gây thù với ai đâu!

Thấy nó la hét mãi, chúng bèn ấn mạnh cái khăn tẩm thuốc mê vào mũi nó, rồi nhanh chóng nhét nó vào cốp xe ô tô, rời khỏi công viên trung tâm.

_Cùng lúc đó, dinh thự Hồ Gia_

Trong văn phòng hãy còn sáng đèn, nam nhân đi qua đi lại, mày đẹp nhíu hẳn xuống, gân đen nổi đầy đầu. Sắc vàng trên mắt hắn như phóng ra tia lửa, phẫn nộ mà bùng lên dữ dội.

Con mèo con kia dám tắt máy hai lần liền, nhất quyết không nghe điện của hắn. Hồ Đại Vỹ quả thật tức chết, chưa có ai dám làm thế với hắn trước đây. Đúng là chiều quá hoá hư, sủng nó tận trời thì nó ngồi luôn lên đầu, đã thế em mà về…tôi sẽ…

Chợt, có tiếng gõ cửa. Ngọc Doãn khẽ ngó vào, tay cầm Ipad, e dè hỏi:

– Không biết có đúng lúc không, tôi có chút chuyện cần nói.

– Được, vào đi. – Hắn thở hắt, ngồi phịch xuống chiếc ghế bọc da mềm mịn.

Anh đặt chiếc Ipad lên mặt bàn, màn hình đang hiển thị hồ sơ của một người đàn ông. Đại Vỹ nhìn thấy thì lập tức cau mày, xoay hẳn người về để nhìn cho rõ.

– Đây là người cậu nhờ tôi điều tra. Vu Hải, 27 tuổi, đang hoạt động ở thế giới ngầm với cái danh Drac. Tên này trước là lính đánh thuê có tiếng, sau chuyển qua buôn vũ khí. Hiện anh ta đang sống ở khu dân cư cách Bắc Kinh chừng 7-8 km.

– Anh ta mồ côi cha mẹ, lớn lên ở khu đất Hồ Thị đã mua nhằm tái xây dựng cách đây không lâu. Thông tin này thì chưa được xác minh: một người đàn ông tên Sang Thẩm đã một mình nuôi anh ta khôn lớn.

– Đủ rồi. – Đại Vỹ ngắt lời Ngọc Doãn, trầm ngâm – Tuổi và hoàn cảnh thì khớp đấy, nhưng chưa thể chắc chắn được. Điều tra tiếp cho tôi.

Mặt Ngọc Doãn đen lại, giọng đã lộ bất bình:

– Còn phải điều tra sao? Tên đó không thể là Bộc Hàn, việc này thực sự quá hoang đường.

– Không gì là không thể. Cứ làm theo lời tôi, có manh mối rồi, tôi sẽ thân chinh tóm gọn anh ta.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN