Mèo Con, Mau Nói Yêu Tôi Đi!
Chương 53: Ngoại truyện 1 : Giáng Sinh an lành
Tên tôi là Trịnh Cẩn Nhi. Tôi là một trong ba chỉ huy chủ chốt của băng Hắc Hồ. Đại Vỹ đã thu nạp tôi cách đây hơn 5 năm, sau khi hạ được một đám buôn vũ khí mà tôi là một trong số lính mà chúng thuê để bảo đảm an toàn.
Tôi còn nhớ như in những gì diễn ra vào ngày hôm đó. Khi ba người họ xuất hiện từ phía sau đám khói đen, tôi dường như nhìn thấy một vầng hào quang rất sáng, rất đẹp. Nhưng họ đã hạ gục được những kẻ đã thuê tôi, đồng nghĩa cái mạng này cũng sẽ chẳng giữ được nữa. Nghĩ vậy, tôi liền chĩa súng vào họ, như giữ lấy chút tự trọng cuối cùng của một người lính đánh thuê, nói với chất giọng đanh thét nhất có thể:
– Nếu có giỏi, cứ ra tay giết cả tao!
Người đàn ông đứng đầu tiên tỏ vẻ hơi khó hiểu, rồi chân mày hắn ta giãn dần. Hắn nhếch môi:
– Đồng đội đã gục ngã hết, tay chỉ còn một khẩu súng lục, mà vẫn còn ngạo mạn đến như thế?
– Ta không cần lũ vô dụng đó để chiến thắng.
– Thắng? – Anh chàng đằng sau cao giọng, lộ rõ vẻ khinh thường – Khua môi múa mép cũng giỏi đấy.
Tôi chuyển tầm nhìn về phía người vừa nói. Anh ta cũng là người đồng đội hiện tại của tôi, lúc ấy trông còn trẻ măng, chừng 22-23 tuổi. Dáng dấp cao lớn, vận vest xanh đen lịch lãm, tôn lên mái tóc đỏ rượu được buộc túm lại.
– Cũng mạnh mồm gớm, nhưng nhìn lại ngươi xem, trông mới thảm hại làm sao.
Anh nhướn mày, như trên chiến trường này, nhìn đâu cũng ra cỏ rác, kể cả tôi. Tôi nhìn anh ta chằm chặp, xong buông khẩu súng cho nó rơi đánh cốp xuống đất, thay vào đó lôi từ chiếc tất chân ra một con dao găm nhỏ.
– Nếu trông ta yếu ớt đến vậy, thì đến đây, giết chết ta thử xem.
Có vẻ câu nói của tôi đã khích tướng được anh ta. Ngọc Doãn lập tức lao vào, vung chân một hình vòng cung hòng đá tôi một phát. Nhưng tôi đã dùng dao cứa rách da đùi anh ta. Chiếc quần âu rách chéo một mảng, máu từ bên đùi bắt đầu chảy ngày một nhiều.
Như không màng đến vết thương, Doãn túm lấy cổ tôi, vật mạnh xuống đất, cảm giác đau đớn như xương cổ của mình vỡ vụn chạy thẳng đến đại não tôi. Đau ghê gớm! Tôi lồm cồm bò dậy, nhảy vụt lên người anh, đem lưỡi dao sắc nhọn đâm ngập bụng anh. Anh ta không nhăn mặt dù chỉ một chút. Tôi đã bị bồi ngay cho một cú đấm.
Nếu bỏ cuộc bây giờ, tức nghĩa là chấp nhận cái chết…
Tôi tiếp tục đứng lên và tấn công anh ta tới tấp, những kĩ thuật dùng dao tôi được dạy cho ngày trước đột ngột hiện lên trong tâm trí tôi, rõ ràng và cụ thể. Đường dao của tôi bất ngờ nhanh và đẹp lên trông thấy, trong một khắc đả thương Ngọc Doãn rất nhiều lần. Dùng dao để đấu với một người chuyên cận chiến, đến tận bây giờ khi nghĩ lại, tôi vẫn thấy mình thật ngu, quá ngu.
Cuối cùng thì, tôi đã thua.
Nhưng trong cơn tuyệt vọng ấy, câu nói của Đại Vỹ đã cứu rỗi tôi:
– Khá đấy, nếu so về kĩ năng sử dụng dao để chiến đấu, thì trong Hắc Hồ chưa có đạt tới trình độ như cô. Nhanh đứng lên rồi theo chúng tôi về Bắc Kinh.
Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn. Lúc ấy tôi đã nghĩ, người đàn ông này có suy nghĩ thật lạ, tôi là kẻ địch của hắn đấy.
Rồi bằng một tình huống kì quặc như vậy, tôi đã trở thành một mảnh ghép quan trọng của Hắc Hồ.
Tôi được đặc cách ở lại dinh thự nhà họ Hồ, cùng với Lã tiểu thư và Đại Vỹ, cả gã thư kí kiêm bạn nối khố Ngọc Doãn của ông chủ tôi.Ở đây, nơi ăn chỗ ngủ rộng rãi, phòng gym phòng sách các kiểu, có mơ tôi cũng không nghĩ mình sẽ được sống ở một nơi như thế này.
Ngôi nhà này hầu như lúc nào cũng chỉ có vệ sĩ và người hầu đi ra đi vào. Hồ Đại Vỹ và Ngọc Doãn ngày ngày tới công ty, chừng tối muộn mới về nhà, dùng bữa xong là mất hút. Tiểu thư thì một năm về ba lần, mỗi lần ở khoảng dăm bữa nửa tháng, rồi lại bay sang Mĩ. Tuy không có nhiều thời gian để mặt đối mặt trò chuyện với nhau nhiều, nhưng nói chung là họ đối xử với tôi rất bình thường, nếu không muốn nói là như người một nhà.
Và trong thời gian ở đây, tôi đã lần đầu tiên biết đến cảm giác yêu một người, tuy rằng chỉ là thứ tình cảm đơn phương vô vọng.
________
Lần đầu tiên tôi được thực sự tham gia vào một vụ làm ăn của Hắc Hồ là sau khoảng 3 tuần tôi ở nhà họ. Đó cũng là lúc tôi hiểu rằng tại sao băng này lại có quyền lực ghê gớm đến thế ở giới hắc đạo. Danh tiếng ấy không chỉ dựa vào lãnh đạo khét tiếng mà còn từ chính từng thành viên của họ.
Đặc biệt, tôi phát hiện ra rằng Trương Ngọc Doãn thực chất không xuất thân là một sát thủ hay gì, anh ta chỉ là một người đàn ông bình thường, nhưng lại có kĩ năng cận chiến đỉnh cao.
– Tập trung vào!
Ngọc Doãn đột ngột gắt lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Mặt anh ta nhăn nhó vẻ khó chịu lắm, hai tay kẹp vào nách. Anh ta lẩm bẩm một mình, thi thoảng liếc xéo tôi một cái.
– Cần gì phải gắt gỏng như vậy chứ?
Tôi tặc lưỡi, đưa tay châm một điếu thuốc, nhưng lại lập tức bị anh ta giật lấy, vứt xuống đất mà dẫm lên.
– Ở gần tôi, tuyệt đối không được hút thuốc. Thứ mùi xú uế đó làm tôi buồn nôn.
– Anh bị yếu đuối à? Tôi cứ muốn hút đấy, anh làm gì được tôi?!
Tôi cãi lại. Ngọc Doãn liền lập tức quay sang gầm lên:
– Cô được Tiểu Vỹ thu nạp là tốt lắm rồi, phận đàn em mà còn lớn lối với tôi sao?
– Ai là đàn em của anh?!
Cứ thế, tôi với anh cãi qua cãi lại, ầm ĩ cả một góc, thu hút sự chú ý của mọi người, trong đó cả cả mấy tay thuộc hạ của băng nhóm bên kia. Chúng thì thào gì đó, và tôi khá chắc lúc ấy chúng đã nhìn tôi và Doãn bằng cặp mắt khinh thường. Thậm chí một trong số chúng còn nói vống lên:
– Tưởng Hắc Hồ làm ăn chuyên nghiệp thế nào, rốt cuộc chỉ toàn bọn lâu la nhiều mồm.
Trong một khắc, tôi và anh ta tâm ý tương thông, cùng lúc chĩa súng về phía mấy gã kia, nói cùng một câu trong cùng một biểu cảm:
– Chúng mày cứ thử nói thêm một câu nữa xem.
Và chúng tôi lại cãi nhau tiếp vì ai cũng cho rằng đối phương đã cướp lời của mình.
________
Hôm nay là ngày 25 tháng 12, cái ngày mà bất kì ai cũng mong đợi, trừ tôi. Vệ sĩ và người hầu trong nhà đều được nghỉ, nên hôm nay ở dinh thự vắng heo vắng hút. Hồ Đại Vỹ đang đọc sách ở thư phòng, còn Ngọc Doãn thì đang cực kì ủ dột bên cái trường kỉ, mặt anh ta lúc này trông chẳng khác nào cái bánh bao bị thiu. Điều đó khiến tôi thấy thật hài hước làm sao.
Tôi lại gần, khua khua con dao trên mái tóc đỏ rượu được chải chuốt gọn gàng của anh ta. Ngọc Doãn phẩy tay, chán nản nói:
– Xê ra, tôi không có tâm trạng đùa với cô.
Tôi trợn tròn mắt, nhìn ngón tay trỏ rớm máu của anh ta. Tên ngốc này quơ tay thế nào lại sượt ngay qua lưỡi dao bén ngọt của tôi, rồi khi phát hiện ra thì anh ta vẩy một đống máu ra chiếc thảm da gấu sang trọng dưới chân.
– Cô thật là phiền phức mà.
Ngọc Doãn cằn nhằn trong khi tôi lấy băng cá nhân dán vết thương trên tay anh ta lại. Tôi hơi liếc mắt lên nhìn. Hôm nay Doãn có vẻ buồn hơn thường ngày, đôi mắt cười của anh hôm nay chẳng còn cười nữa, đúng nghĩa đen luôn. Ngọc Doãn dường như cũng nhận ra tôi đang nhìn anh ta chằm chằm, nên cũng cúi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi, vén khẽ tóc mái của tôi sang một bên.
– Sao, cô nhìn gì? Bộ hôm nay tôi đẹp trai lắm à?
Tôi khá chắc lúc đó mặt tôi đã đỏ gay lên vì ngượng, ngượng vì anh nhìn thẳng vào mắt tôi, chạm vào tóc tôi. Nhưng tôi phải lập tức lấy lại thái độ bình thường.
– Anh bị ảo tưởng à? – Tôi cộc cằn đáp, tay bóp mạnh vào chiếc băng cá nhân.
Ngọc Doãn gầm lên vì đau, xong lớn tiếng quát:
– Giáng Sinh mà cô cứ khoái gây chuyện với tôi thế hả?!
Tôi đang định đáp trả thì nghe tiếng va đập rất mạnh. Hồ Đại Vỹ tay đấm tường, mặt đen lại gằn giọng nói với chúng tôi:
– Hai người thực quá ồn ào, biến ra ngoài rồi muốn làm gì thì làm!
Đó là cách Trịnh Cẩn Nhi tôi và Ngọc Doãn bị đuổi ra ngoài đường ngay trong đêm Giáng Sinh “an lành “.
Tôi và anh đi dọc con đường giăng đèn lộng lẫy, tối nay nơi này bất ngờ đông nghẹt người. Khu ngoại ô sầm uất khi thường vắng vẻ giờ lại nhộn nhịp và đông vui lạ, làm dâng lên trong tôi chút cảm giác hào hứng. Chúng tôi ngồi lại bên cạnh đài phun nước, ngay sau lưng là một cây thông khổng lồ trang trí nào đèn nào hoa, rồi cả tất và cơ man quà ở dưới gốc.
Tôi liếc nhìn Ngọc Doãn, người đang thở ra khói trắng vì lạnh. Anh khẽ xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, cổ rụt sâu xuống cái khăn quàng màu xanh lơ. Anh mặc một cái áo măng tô dày, sơ mi quần âu chỉnh tề, thực khiến phụ nữ đi đường nhìn vào liền lọt mắt ngay. Tôi khá chắc tim mình đang đập một cách không bình thường, hoặc không thì nó nhảy ra ngoài rồi chạy đâu mất rồi không biết.
Không khí xung quanh ồn ào và náo nhiệt, nhưng Ngọc Doãn vẫn vậy, buồn và trầm mặc lạ. Anh ta di di mũi chân trên đất, thi thoảng lại liếc mắt nhìn vào chiếc điện thoại chỉ còn sáng nhập nhòe vì gần hết pin.
Tôi nhích người ngồi sát cạnh anh ta, cố điều hòa hơi thở dồn dập vì căng thẳng của mình. Tôi hỏi nhỏ:
– Anh có chuyện gì không vui sao?
– Giáng sinh mà tôi lại phải chịu đựng cảnh đứng giữa cái trời đông giá rét này, mà yêu nghiệt thế nào lại còn là cùng cô chứ?
Anh ta nói một lèo, dường như không một chút quan tâm tới cảm xúc của tôi. Lồng ngực tôi bất ngờ dâng lên một cảm xúc khó tả, đúng hơn là đau đến thắt lại. Tôi yên lặng quay đi, không nói gì nữa. Nhưng lần này lại đến lượt anh ta thao thao bất tuyệt.
– Giáng Sinh phải được ở cùng người thương, cùng ăn gì đó nong nóng rồi ngắm pháo hoa bên nhau.
– Thế mà tôi lại phải vác xác ra đường cùng cô, cô chứ không phải ai khác.
– Đáng ra giờ này tôi đang phải ngồi ấm áp ở nhà cạnh cái máy sưởi để chờ đợi cuộc gọi từ Lã Thanh mới đúng. Hôm nay cô ấy đã hứa sẽ trả lời lời tỏ tình của tôi mà.
Lúc này thì tôi đã hết chịu nổi. Tôi thả tờ tiền vào tay người bán hàng, rồi đứng lên đối diện với Ngọc Doãn. Giơ cành cây màu xanh cùng vài chùm quả màu đỏ mọng tôi vừa mua được lên trên đầu anh ta.
– Nếu tôi hạ mình anh hôn anh dưới cành tầm gửi này, anh sẽ chịu im mồm giùm cho chứ?
– Hả? Cô đang đùa đấy à?
– Trông tôi giống đang đùa lắm à?
Tôi nhíu mày, xong mạnh mẽ nắm lấy cằm Ngọc Doãn mà kéo mạnh về phía mình, ép môi mình lên môi anh ta. Đó là một nụ hôn nhanh, nó chỉ lướt thật khẽ, nhưng lại tát vào tâm trí tôi một cái đau điếng.
Vừa rời ra, Doãn đã trợn mắt nhìn tôi, xong đột ngột đứng dậy, giật lấy cành tầm gửi trên tay tôi, đặt lên bệ đá đài phun nước. Rồi anh nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi len qua dòng người đông đúc.
Chúng tôi lại đi bộ trên con đường giăng đèn lộng lẫy, nhưng lần này là để trở về dinh thự. Chẳng ai nói gì. Nhưng tôi có thể nghe rõ tiếng tim anh đập rất mạnh, rất nhanh. Về tới nơi, trước khi vào trong, anh chỉ nói nhỏ vào tai tôi một câu:
– Thật ra thì tôi không ghét cô đến thế, nhưng cũng đừng quyến rũ tôi bằng bờ môi mềm mại của cô.
Tôi ngây ngốc đứng ở cổng nhà nhìn anh vội vã chạy vào trong, trong lòng hạnh phúc lạ thường.
Nụ hôn đêm Giáng Sinh ấy là một bí mật nho nhỏ của chúng tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!