Meo, Giữ Lấy Chó Nhà Anh Đi!
Chương 18
Chỉ là, tuy rằng Tiểu Bạch chung sống với Tiểu Chu Chu rất tốt, nhưng vẫn không thích chủ nhân của Tiểu Chu Chu như cũ, mỗi lần chạm mặt vẫn hung dữ sủa cô vài tiếng, mặt thì khinh thường.
Một người một chó đều trừng mắt nhìn nhau.
“Hừ.”
“Gâu.”
Hiện tại Tô Nhiên đã chiếm lấy chủ nhân của nó, cô có thể miễn cưỡng lấy đó làm lý do để nó ghét cô, nhưng từ lần đầu tiên gặp mặt nó đã có thái độ này, vì thế, cô biết rõ cô và con chó này không hợp nhau một tẹo nào.
Tô Nhiên phiền muộn cáo trạng với Chu Hàng, anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô rồi nói: “Đại khái là vì một phòng không thể tồn tại hai kẻ có nhan sắc.”
Thế là Tô Nhiên ngay lập tức đã hết dỗi, thậm chí còn vui vẻ mà nghĩ rằng, người đàn ông của cô đúng là biết ăn nói nha.
Cho đến một ngày, khi Chu Hàng đang ở trong bếp làm cho cô món cánh gà tẩm cola mà gần đây cô đang thèm, Tô Nhiên vì quá buồn chán nên đành đi lục lọi tủ sách ở đầu giường.
Hồi trước bọn họ cũng từng đọc sách với nhau mấy lần, nhưng lần nào cũng là do anh đi lấy.
Vì thế lần này khi cô tự mình đi lục sách đã phát hiện ra một thứ bất ngờ – ở dưới của dưới của tủ sách lộ ra một góc của một bức ảnh mỏng manh.
Khi cô nhìn thấy bức ảnh của bản thân, cảm giác đầu tiên chính là tim đập thình thịch: A a a a a a anh ấy vậy mà lại giấu trộm ảnh của mình, anh ấy chắc chắn thích mình chết đi được rồi hahahahaha…
Đợi đến khi cô bình tĩnh lại để ngắm nghía tỉ mỉ, cô lại có chút hoài nghi: Mấy cái vết bẩn khô khô trêи bức ảnh là gì thế nhỉ?
Cô nhịn không được mà tiến lại gần để ngửi…
Mùi hương hoa Photinia serratifolia (*) quen thuộc.
(*) Photinia serratifolia là loài thực vật có hoa trong họ Hoa hồng. Loài này được (Desf.) Kalkman miêu tả khoa học đầu tiên năm 1973. Hoa này có mùi giống mùi tϊиɦ ɖϊƈh͙.
…
Tay của Tô Nhiên hơi run, tấm ảnh rơi xuống đất.
Tiểu Bạch đột nhiên xông vào, nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn tấm ảnh trêи mặt đất, khuôn mặt ngay lập tức nổi giận, đùng đùng mà giẫm mấy bước lên trêи bức ảnh.
“…”
Cô có lẽ là biết tại sao, thái độ tồi tệ của Tiểu Bạch khi lần đầu chạm mặt cô là từ đâu mà có rồi.
“Bỏ móng vuốt của mày ra! Không cho phép giẫm.” Cho dù bức ảnh có không còn trong sạch nữa, thì đó cũng là ảnh của cô, cô không cho phép con chó suốt ngày tranh giành tình yêu này tùy ý đạp được.
“Gâu gâu gâu!” Tiểu Bạch ngẩng đầu gào lại.
Chu Hàng nghe thấy âm thanh thì chạy tới, chỉ nhìn một cái thì anh biết bản thân đã bị lộ rồi. Nhưng mà người đàn ông có địa vị vững chắc trong cái nhà này lại không hề có chút xấu hổ, thậm chí còn dửng dưng mà bước tới, dùng giọng nói trầm thấp dễ nghe mà rót vào tai cô: “Bảo bối à, đây là chuyện thường tình của con người mà.”
Gì mà rất lạnh lùng, gì mà rất dịu dàng chứ, đều là lừa người hết! Lần đầu tiên gặp cô vậy mà anh đã…
“Gâu, gâu…” Tiểu Bạch cực kỳ không thích hai người ở gần nhau.
Mặt cô đỏ bừng lên, chọc vào ngực anh: “Đồ trứng thối, giữ chó của anh cho cẩn thận đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!