Mèo Nhà Tang Thi Vương
Chương 17
Biên tập: R Bê Đê
“… ánh mắt của Lê Chấn nghĩa là hắn chưa thấy no.”
Dù mệt tới đứt hơi nhưng Phương Hoà vẫn kiên quyết phải vào siêu thị dạo một vòng, nếu bỏ nỡ cơ hội lần này, chắc chắn cậu sẽ hối hận chết.
Phương Hoà ngẩng đầu nhìn Lê Chấn, đôi mắt mèo trong veo tràn ngập ý cầu xin và mong chờ. Cậu hi vọng Lê Chấn có thể thấy được nguyện vọng cướp phố của cậu.
Cũng không biết hắn có hiểu không, nhưng nhìn mắt mèo con xong thì Lê Chấn cất bước đi ra ngoài.
Tang thi trong tiểu khu đã không còn nhiều, thế nhưng Phương Hoà vẫn muốn cảnh giác một chút. Tuy nhiên, Lê Chấn lại bước đi vô cùng chậm rãi, chắc chắn như đi dạo bình thường, làm cho mèo con Phương Hoà mới vận động mạnh, mệt mỏi nằm nhoài ở khuỷu tay hắn ngủ lúc nào không hay, cào gần trăm con tang thi, mèo con không mệt mới là lạ.
Phương Hoà tỉnh dậy là do tiếng gào thét của một con tang thi, cậu thấy mình vẫn đang nằm trong lòng Lê Chấn còn hắn thì đang bị một đàn tang thi vây quanh, Lê Chấn không hiểu sao không tấn công chúng mà chỉ phòng thủ. Lông mao Phương Hoà dựng đứng, lập tức nhào lên cào cho mỗi con một cái.
Tang thi cấp thấp thì dễ giải quyết rồi, nhưng Phương Hoà lại nhận ra trong bầy tang thi này có tới hai con tang thi tiến hoá có dị năng lực lượng, cậu hơi lo lắng. Chẳng lẽ hai con tang thi này còn mạnh hơn Lê Chấn? Nếu không sao hắn vẫn phòng thủ mà không tấn công?
Thật ra Phương Hoà lo xa rồi, mấy con tang thi này không phải đối thủ của Lê Chấn, hắn chỉ không muốn gây ra âm thanh ồn ào nào ảnh hưởng tới giấc ngủ của mèo con nhà mình thôi. Ban đầu hắn chỉ đơn giản là nguỵ trang, yên lặng đi qua chúng, ai ngờ là sẽ gặp được mấy con tang thi tiến hoá có thể nhìn ra hơi thở vật sống trên người Phương Hoà nên bất chấp tấn công đâu.
Giờ thì hay rồi, mèo con đang nằm ngủ trên tay hắn bị đánh thức. Trong lòng Lê Chấn đột nhiên xuất hiện một cỗ lửa giận, hắn bây giờ rất muốn gϊếŧ hết đám cản đường này, hai tang thi tiến hoá có dị năng kia trong nháy mắt dưới công kích của hắn bị chia làm đôi, nội tạng và máu thịt trở thành một đống bầy hầy.
Phương Hoà giải quyết xong đám tang thi cấp thấp xong thì thấy cảnh này, lỗ tai mèo hơi rung rung, Phương Hoà cảm thấy Lê Chấn quá giỏi, gϊếŧ tang thi quá đẹp trai. Cậu đã để ý những con tang thi này đa số cơ thể đều thiếu một hai miếng thịt, hai con tang thi tiến hoá kia rốt cuộc đã cắn bao nhiêu người vậy?
Nhìn hai con tang thi đã trở thành hai đống thịt vụn bên cạnh, Phương Hoà muốn nhào lên bới tìm tinh hạch của tang thi tiến hoá, động tác Lê Chấn lại nhanh hơn một chút túm lấy nhóc mèo chuẩn bị xông lên, nghĩ tới cảnh móng vuốt trắng tinh như này chạm vào mấy thứ rác rưởi máu me kia, mi tâm Lê Chấn nhíu lại, chuyện này không thể được! Tuyệt đối không được!
Phương Hoà còn tưởng Lê Chấn muốn ôm cậu đi liền đặt nệm thịt lên tay hắn, một cái tay mèo chỉ vào đầu của tang thi tiến hoá ra hiệu.
Ban đầu tang thi cấp thấp sẽ không có tinh hạch, chỉ có tang thi đã tiến hoá mới có thôi, thời gian dần trôi qua, tang thi dần dần biến đổi, cuối cùng những con tang thi còn lại đều trở thành tang thi tiến hoá.
Tinh hạch giúp dị năng giả bổ sung sức mạnh, những tinh hạch cấp cao hoặc cùng thuộc tính còn có thể giúp dị năng giả thăng cấp dị năng, đây chăc chắn là đồ tốt, không biết chừng còn có thể giúp Lê Chấn mạnh lên. Sao Phương Hoà có thể bỏ qua đươc?
Lê Chấn nhìn theo vuốt mèo chỉ, hắn dùng thứ sức mạnh vô hình hất tung máu thịt nhầy nhụa ra, cuối cùng tìm được một viên đá trong suốt to bằng móng tay.
Phương Hoà vừa thấy tinh hạch thì gật đầu lia lịa, nhìn Lê Chấn kêu mấy tiếng.
Thế nhưng Lê Chấn đứng yên một hồi lâu, trong tiềm thức của hắn suy nghĩ rằng cái này móc ra từ đầu tang thi không bẩn à? Chẳng hiểu sao mèo con nhà mình lại thích được.
Phương Hoà thấy Lê Chấn vẫn đứng yên như hết điện thì sốt ruột muốn nhảy khỏi tay hắn, lúc này Lê Chấn mới khom người nhặt lấy tinh hạch dưới đất, sau đó Phương Hoà hết sức kinh ngạc, tinh hạch vừa chạm phải tay Lê Chấn liền biến mất.
Phương Hoà dùng vuốt mèo kéo tay Lê Chấn để kiểm tra, chẳng lẽ Lê Chấn ném tinh hạch vào không gian hạt đào? Nhưng cậu kiểm tra các ngóc ngách trong không gian lại không tìm thấy gì.
Phương Hoà nhìn Lê Chấn, Lê Chấn cũng rất phối hợp bình tĩnh nhìn lại cậu, hiển nhiên Phương Hoà hỏi được Lê Chấn chuyện gì vừa xảy ra là không có khả năng.
Phương Hoà cũng mặc kệ luôn, cậu lại chỉ vào con tang thi con lại, Lê Chấn lại dùng sức mạnh móc ra tinh hạch rồi làm sạch, Phương Hoà nhìn thấy viên tinh hạch kia thì nhảy xuống muốn ngậm vào miệng, lần này hắn đã làm sạch rồi nên không ngăn cản Phương Hoà nữa.
Lúc Phương Hoà vừa chạm vào tinh hạch, nó lập tức giống như nước hoà tan từ móng vuốt của cậu chui vào không gian hạt đào, tinh hạch giống như chuyển hoá thành năng lượng bổ sung vậy.
Tai mèo giật giật, Phương Hoà nhanh chóng xem hướng đi của nguồn năng lượng này thì cuối cùng thấy được nó đang tan vào dòng suối nhỏ trong không gian.
Không gian hạt đào đã nhận Phương Hoà và Lê Chấn làm chủ, ý thức của cả hai có thể đồng thời lướt trong không gian. Cho nên Phương Hoà có thể cảm nhận rõ ràng, sau khi nguồn năng lượng từ tinh hạch được hoà tan trong nước thì dòng suối cũng trở nên sinh động hơn một chút.
Đây đúng là chuyện tốt, nhưng vẫn chỉ là suy đoán của Phương Hoà. Dù vậy cậu cũng không lo lắng quá, tang thi tiến quá sau này còn rất nhiều, bọn họ có thể từ từ thử nghiệm.
Phiền phức duy nhất là, theo trí nhớ của Phương Hoà thì dị năng giả cần tinh hạch để thăng cấp dị năng, nhưng mà tay Lê Chấn và móng mèo của cậu là không cầm được tinh hạch thì phải làm sao bây giờ?
Phương Hoà ngồi xổm trên mặt đất suy nghĩ, nhưng không biết giải quyết kiểu gì, đành mặc kệ, tới được đâu thì tới.
Phương Hoà nhìn xung quanh, cậu không biết lúc cậu ngủ Lê Chấn ôm cậu đi tới chỗ nào nữa. Xung quanh hẻo lánh không có mấy nhà ở, chỉ có một trạm xăng dầu, có lẽ đám tang thi này từ trạm xăng đó đi ra. Và Phương Hoà cũng không biết là Lê Chấn dùng tốc độ nhanh chậm ra sao để đi, bọn họ đang cách nội thành bao xa.
Lại nói, Phương Hoà cũng không đành lòng trách Lê Chấn, nhìn xung quanh thì chỗ này chắc chắn là vùng ngoại ô, Lê Chấn đi bộ tới nơi này đó.
Phương Hoà muốn tới siêu thị, chính là cái siêu thị có rất nhiều đồ ăn thức uống. Cậu vốn muốn dự trữ càng nhiều đồ càng tốt thì trong mạt thế cũng có thêm một phần trăm sống sót, thế mà con sen ngốc nghếch lại ôm cậu đi thẳng ra ngoại ô?
Lê Chấn thấy Phương Hoà vẫn còn ngồi xổm trên mặt đất, hắn tưởng cậu vẫn còn mệt nên vươn tay ôm cậu vào lòng. Phương Hoà nhìn hắn như có sẵn điểm đến vào đi vào ven đường.
Hai bọn họ, một là con mèo, hai là một con tang thi đang ở ranh giới của con người không có cách nào giao tiếp được, Phương Hoà chỉ có thể kệ hắn muốn làm gì thì làm, nhưng xem ra hắn Lê Chấn cũng có điểm đến rồi, cậu muốn xem hắn định làm gì.
Khi tới nơi, Phương Hoà nhìn thấy một cái hồ nước hình vuông rộng lớn, ngạc nhiên nhìn hình ảnh trước mặt, Lê Chấn thế mà biết được chỗ này?
Mặc dù đầu óc Lê Chấn đã gần như không còn nhớ nhiều chuyện nhưng hắn mơ hồ biết được, từ tiểu khu nhà hắn rồi đi qua một đường hầm ở phía Nam, đi xe thêm nửa giờ là có thể thấy được một đập nước cạnh núi, mà ở đó có một trại nuôi trồng thuỷ hải sản rất lớn.
Trong đống kí ức ít ỏi còn sót lại, Mèo Con của hắn rất thích ăn cá khô. Nhưng nếu hết cá khô thì phải làm sao? Đương nhiên là tìm cá tươi.
Ông chủ trại chăn nuôi và toàn bộ nhân viên đều không may biến thành tang thi, Phương Hoà bị Lê Chấn ôm không thể nhảy xuống, tang thi xông lên đều bị Lê Chấn nhẹ nhàng giải quyết.
Sau đó Lê Chấn ôm Phương Hoà nửa ngồi nửa quỳ cạnh hồ, hai mắt nhìn mặt hồ nước bất động.
Phương Hoà vươn vuốt bấu vào tay Lê Chấn, cậu thỉnh thoáng thấy được cá dưới hồ rất lớn, ngửi thấy mùi cá tanh nhẹ trong không khí, bản năng loài mèo khiến Phương Hoà thấy hưng phấn khó tả, nhưng hưng phấn xong cậu lại thấy ưu sầu, cá ở dưới nước thì cậu làm sao mang vào không gian được đây? Xuống nước bắt cá?
Ở cạnh hồ có một chiếc thuyền nhỏ, nhưng Phương Hoà là một con mèo không thể chèo thuyền, càng không thể giăng lưới, mà muốn Lê Chấn làm điều này thì không thể nào, Phương Hoà ngẩng đầu nhìn con sen đang bất động, hiển nhiên là hắn không có ý định đó.
Một người một mèo nhìn mặt hồ yên lặng, bóng lưng có chút tiêu điều.
Phương Hoà cào cào Lê Chấn nửa ngày mới thoát khỏi tay hắn, cậu đến gần mặt nước, kề sát móng vuốt. Người ta thường nói mèo sợ nước nhưng Phương Hoà thì ngược lại không thấy gì, cậu muốn xuống thử xem có bắt được cá không.
Đang suy nghĩ thì Lê Chấn bên cạnh cuối cùng cũng di chuyển, dưới ánh mắt nghi hoặc của Phương Hoà mà bước một chân xuống hồ nước.
Chẳng lẽ Lê Chấn thật sự đi bắt cá?
Lê Chấn vừa bước xuống hồ liền chìm xuống, hồ nuôi trồng này có chiều sâu khoảng 2 – 3m.
Phương Hoà thấy Lê Chấn chìm xuống nước, mặc dù biết hắn không có hô hấp, cũng không thể chết đuối, bị chìm xuống thì ngoi lên là được nhưng Phương Hoà nhìn mặt hồ không có động tĩnh gì một hồi lâu thì bắt đầu cuống lên.
Phương Hoà nhảy xuống cứu người thì một chuyện kì lạ xảy ra trước mắt cậu. Hồ đang đầy nước đột nhiên trống không, cá trong hồ cũng chẳng thấy đâu, Phương Hoà vọt xuống, lông cũng chưa kịp dính nước đã lao thẳng vào lồng ngực Lê Chấn.
Phương Hoà ngây ngốc mở to mắt, cậu phát hiện trong không gian bỗng xuất hiện một dòng nước lớn đổ thẳng vào con suối cạnh ngọn núi.
Dòng suốt ban đầu vốn là trong veo, khi dòng nước kia ào ào đổ xuống thì có màu xanh lục như hồ cá, sương trắng bao quanh, sau khi sương tan thì dòng suối lại trở về màu sắc cũ, Phương Hoà nhìn đủ các loại cá to nhỏ bơi lội dưới suối thì vui mừng đến mức bay lên.
Phương Hoà quơ quơ móng mèo, nhìn lên Lê Chấn đang ướt sũng.
Lê Chấn cũng không đáp lời cậu, dùng cả người đẫm nước của mình vuốt lông mao của mèo con, khiến cả người Phương Hoà cũng toàn nước là nước. Cậu vung vẩy đuôi, thôi bỏ qua, bổn miêu không so đo với anh, vào không gian hạt đào.
Phương Hoà vừa vào xong lập tức chạy tới suối, Lê Chấn thấy cậu vào không gian tất nhiên cũng theo vào, nhìn cá dưới suối, nước miếng của Phương Hoà sắp trào cả ra. Nhiều cá thật đấy, cậu là một con mèo thì đương nhiên phải thích cá rồi.
Phương Hoà nhìn cá trong nước, đang nghĩ xem làm cách nào để bắt cá lên thì một con cá béo mập cậu vừa ý quẫy đuôi phi lên bờ, rơi xuống trước mặt Phương Hoà.
Cậu hưng phấn dùng móng vuốt giữ con cá lại, trong lòng cành thêm thích thú, nhưng mà cậu không thể cứ thế ăn luôn được, tuy rằng động vật ăn đồ sống không có gì lạ nhưng Phương Hoà thì không thể ăn như vậy được.
Phương Hoà nhìn vảy cá lấp lánh mà thấy cuộc sống khó khăn quá, mặc dù cậu biết phải xử lý thì mới ăn được nhưng bây giờ cậu chỉ là một con mèo thì làm được gì?
Đang lúc Phương Hoà còn rối rắm thì Lê Chấn đã ngồi xuống đưa tay muốn xách con cá lên, Phương Hòa hoảng sợ, tưởng Lê Chấn muốn nuốt sống con cá này, vậy thì gay to.
Phương Hoà nhanh chóng nhảy lên, thân mèo rơi xuống con cá còn to hơn cậu, mắt mèo xanh thẳm trừng Lê Chấn chăm chăm.
Nhưng may là Lê Chấn nhìn Phương Hoà hình như không biết gϊếŧ cá, hắn dùng một tay đập vào đầu cá, con cá đang quẫy đuôi lập tực bất động.
Phương Hoà cạn lời nhưng thở phào một hơi, từ trên con cá nhảy xuống mong chờ xem tiếp theo Lê Chấn sẽ làm gì. Không nghĩ tới con sen ngu ngốc thế mà vứt con cá hắn vừa đập chết trên đất, cái gì cũng không thèm làm.
Phương Hoà đen mặt, lại mất sức lật bụng cá lên rồi tàn nhẫn rạch một vết trên bụng cá, Phương Hoà một lần nữa lôi cá thả xuống suối rồi dùng vuốt mèo túm đuôi cá rửa một hồi thì cuối cùng cũng sạch.
Phương Hoà lại kéo cá lên, lần này dùng cả bốn cái vuốt kèo cạo vẩy cá, khi cạo được tương đối lại khổ sở lôi con cá to hơn người ném xuống suối tiếp.
Đợi đến khi nhấc cá lên, Phương Hoà nhìn con cá tả tơi trước mặt, cậu chỉ có thể tự an ủi mình, dù sao thì cậu cũng cạo được vẩy.
Phương Hoà dùng chân trước chạm chạm con cá rồi lại nhìn Lê Chấn kêu một tiếng. Con cá này to gấp ba lần một con mèo sữa như cậu. Cậu có thể tự xử lý nhưng mà muốn xách về vẫn cần Lê Chấn giúp.
Lê Chấn nhìn mèo nhỏ lông dính đầy vẩy cá, chẳng biết dây thần kinh nào của hắn bị đứt, hắn vươn tay túm mèo con quăng xuống suối.
Meo, Phương Hoà tức giận giãy giụa trong nước, cậu tức muốn nôn ra máu, cút mẹ đi cái chướng ngại ngôn ngữ giao tiếp. Cậu không muốn tắm, cậu muốn về nhà cơ mà.
Phương Hoà giãy giụa không được bao lâu thì cảm thấy được dòng suối có một sức mạnh, bao quanh thân thể cậu, khiến cả thân mèo của Phương Hoà thả lỏng.
Đợi tới lúc thân thể không thể hấp thụ sức mạnh nữa thì không cần Phương Hoà bò lên bờ, dòng suối đã nhấc cậu lên.
Phương Hoà từ dưới nước bò lên, cậu lắc người vẩy nước, đôi đồng tử màu xanh nhìn Lê Chấn, cậu nổi lên ý chơi xấu, dựa vào tốc độ của mình lao nhanh về phía hắn, đụng cho Lê Chấn ngã xuống suối.
Nếu Lê Chấn không muốn thì Phương Hoà có dùng hết sức cũng không đẩy được hắn xuống. Thật ra Lê Chấn cũng muốn tắm rửa, nãy hắn nhảy xuống hồ, nước dưới hồ rất tanh.
Tình trạng của Lê Chấn thì rõ ràng hơn Phương Hoà, hắn vừa xuống nước thì nước xung quanh đột nhiên tạo thành một vòng xoáy, ở giữa là Lê Chấn. , Phương Hòa có thể cảm giác được sức mạnh trong nước không ngừng tràn vào cơ thể hắn.
Đợi lúc Lê Chấn từ trong suối bước lên, Phương Hoà có thể nhìn thấy sự thay đổi của hắn, cả người Lê Chấn không còn tràn đầy tử khí nữa, hắn đã khôi phục một chút cảm giác sinh vật sống.
Phương Hoà vui mừng nhảy cẫng lên, nếu như Lê Chấn ngày ngày tắm nước suối thì có phải hắn sẽ nhanh chóng có lại sinh cơ không?
Chỉ là Phương Hoà phát hiện ra dòng suối cũng thay đổi theo, nước suối chảy chậm lại, cũng không còn trong trẻo như hồi nãy. Xem ra, hiệu quả từ dòng suối cũng có giới hạn.
Nghĩ tới hai viên tinh hạch mà dòng suối hấp thu, mèo con Phương Hoà hạ quyết tâm từ giờ phải kiếm thật nhiều tinh hạch.
Lê Chấn một tay ôm Phương Hoà, một tay ôm con cá, đi về căn nhà hạt đào.
Về tới nơi, Lê Chấn nằm thẳng cẳng trên giường còn Phương Hoà lại bận rộn với đống dụng cụ làm bếp, cậu vất vả học cách dùng của mấy dụng cụ này, lại mất thêm kha khá thời gian để sử dụng tấm pin mặt trời của Lê Chấn, cuối cùng mới hấp chín được con cá.
Phương Hoà tuỳ ý cho vài loại gia vị nhưng mùi cá hấp chín rất mê người, ngon miệng, lúc chưa chín đã ngửi thấy được mùi thơm khiến bụng cồn cào rồi.
Cậu ngồi xổm trên bàn, đuôi vung vẩy mong đợi nhìn nồi. Khi cậu quay đầu, vuốt mèo đưa lên xoa xoa mặt, mắt mèo mở to nhìn Lê Chấn đứng cạnh bàn. Lê Chấn đứng đó, cặp mắt đen tuyền nhìn vào trong nồi.
Hắn muốn ăn cá? Phương Hoà đứng hai chân dựng sát vào người Lê Chấn, muốn tìm gì đó trong mắt hắn, không thấy những tơ máu thể hiện cơ thèm ăn kia, thành ra cậu cũng không biết hắn đang nghĩ gì nữa.
Đợi cá chín, Phương Hoà xốc nắp nồi lên, một mùi thơm bay khắp gian nhà, Phương Hoà khịt mũi, chốc chốc lại nhìn Lê Chấn. Mùi thơm thế này, chỉ cần là người thì chắc chắn muốn ăn.
Quả nhiên không phụ công sức nấu nướng của Phương Hoà, Lê Chấn đặt tay lên thành nồi, cũng không sợ nóng, nhanh chóng ăn hết nồi cá trước ánh nhìn kinh ngạc của Phương Hoà.
Nhìn cái nồi đã bị chén sạch, Phương Hoà ngửa mắt lên trời cười to ha ha, cuối cùng cũng tìm được thứ Lê Chấn ăn được rồi.
Nhưng trong mắt Lê Chấn, hành động ngửa mặt lên trời của cậu lại biến thành Mèo Con nhà hắn bi phẫn gào thét.
Mấy thứ này cũng không phải khó bắt, Lê Chấn lại nhanh chóng thấy thèm ăn. Hắn ra khỏi nhà, một lát quay xách mấy con cá to mập trở về.
Nhìn từng con cá bị đập chết còn chưa xử lý, Phương Hoà há mồm, hết nhìn mấy con cá lại nhìn Lê Chấn, cuối cùng hiểu được ánh mắt của Lê Chấn nghĩa là hắn chưa thấy no.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!