Mèo Nhà Tang Thi Vương
Chương 19
Biên tập : R Bê Đê
“Trên khoảng đất rộng ấy nuối vô số gà vịt, Phương Hoà không nhịn được cười tít mắt…”
Hình thức tấn công tang thi của Lê Chấn là dùng một sức mạnh vô hình trong chớp mắt có thể đấy tang thi ra xa, tang thi biến dị này công kích mấy lần đều không đến gần được hắn.
Mặc dù chỉ có cả hai bọn họ có thể gây thương tích cho tang thi tiến hoá này nhưng cả cậu và Lê Chấn đều đánh vào chỗ hiểm, tang thi này không có dấu hiệu sẽ rơi vào thế hạ phomg, không thấy bị thương đã đành, mà càng đánh trúng nó, nó càng hung hăng, hết lần này tới lần khác nhào về phía Lê Chấn.
Tang thi này sợ rằng là tang thi cấp thấp rồi từ từ tiến hoá trở thành tang thi tiến hoá cấp 1, không phải loại Lê Chấn có thể một phát xé thành hai nửa nữa.
Phương Hoà không biết mình có phải bị ảo giác không, cậu thấy hình như Lê Chấn không dùng hết sức, lần nào đánh cũng không nhắm trúng đầu tang thi, rõ ràng đây mới là nhược điểm của nó. Cậu nhìn dáng vẻ Lê Chấn, càng thấy hắn giống như lấy con tang thi này làm bao cát để luyện tập vậy.
Phương Hoà dừng tấn công, nhảy lên tường rào.
Cái đầu tang thi ngốc nghếch của Lê Chấn nghĩ được nhiều vậy? Phương Hoà ngồi xổm một bên trên tường theo dõi.
Phương Hoà ngồi trên đó một lúc lâu mới thấy con tang thi kia thật sự không để ý tới cậu, cũng không nhìn thấy cậu, nó vẫn luôn nhào tới tấn công Lê Chấn. Cậu phe phẩy đuôi, xem ra sức hấp dẫn từ sức mạnh của Lê Chấn còn nguy hiểm hơn vật sống là cậu.
Nhìn một lúc thì Phương Hoà như hiểu tại sao Lê Chấn lại tấn công một cách chậm rãi như vậy, con tang thi này nhào tới Lê Chấn đều giống như chiêu thức rõ ràng, có thể khi còn là người nó có luyện võ, biến thành tang thi vẫn nhớ một chút.
Lê Chấn và tang thi này đánh một lúc thì hắn thấy chẳng có nghĩa lí gì, dù tang thi động tác mạch lạc nhưng vẫn rất cứng ngắc, đánh một hồi mà nó chỉ dùng được mấy chiêu, cuối cùng Lê Chấn ở giữa không trung vung tay, con tang thi tiến hoá lập tức bị bắn lên tường, sau đó vung tay xuống đầu con tang thi, đi đời nhà ma.
Phương Hoà chờ Lê Chấn gạt máu thịt xung quanh ra mới nhảy xuống tìm tinh hạch, quả thật là tinh hạch cấp 1, nhìn tay Lê Chấn đụng tới tinh hạch, tinh hạch lại giống như nước tan vào không gian. Phương Hoà có chút tiếc nuối, thế nhưng như vậy cũng được tính là Lê Chấn luyện hoá hấp thu, không biết chừng hắn còn có thể tăng cấp.
Vừa nghĩ tới không gian, cậu lại lòng đau như cắt nhớ ra dòng suối bị cái hồ thay thế.
Phương Hoà mong chờ nhìn luồng suối mạnh của tinh hạch cấp 1 hòa tan vào nước hồ, nhưng lại tiếc nuối phát hiện một viên tinh hạch này đổ xuống hồ còn không làm mặt nước gợn sóng, cứ như vậy lặng lẽ chảy vào trong hồ, nước hồ cũng không trở nên trong veo như dòng suối, Phương Hoà quá là âu sầu.
Nhưng mà dù gì thì cũng bị nước hồ hoà tan, Phương Hoà tràn đầy niềm tin nghĩ chỉ cần cậu kiếm đủ tinh hạch rót vào hồ thì sẽ có một ngày cậu biến nước hồ trở nên trong veo như dòng suối, nghĩ tới thời điểm nước hồ trong suốt, tràn trề sức mạnh, Lê Chấn xuống tắm một cái có khi biến lại thành người luôn ấy chứ.
Hiện thực tàn khốc, Phương Hoà nhìn hồ nước to oạch trong không gian đưa vuốt che mặt, nhưng họ phải kiếm bao nhiêu tinh hạch mới đủ đây?
Phương Hoà xốc lại tinh thần ngay, ít ra thì cũng đã tìm ra hướng giải quyết, ở mạt thế còn sợ không đủ tang thi để gϊếŧ sao?
Một mèo một người đi vào nông gia nhạc, bên trong là một mớ hỗn độn, các thi thể không lành lặn ngổn ngang khắp nơi.
Có khi là của người, có khi lại là tang thi vì màu máu vương vãi trên đất không giống nhau. Có những thi thể bị cụt tay cụt chân, tang thi còn thảm hơn, rất nhiều con không có đầu, có lẽ bị con tang thi tiến hoá kia ăn luôn, đầu là nơi cội nguồn sức mạnh của tang thi mà.
Phương Hoà nhìn xung quanh, một nhà hàng nông gia nhạc lớn như vậy lượng khách chắc chắn không ít, chưa kể nhân viên, ít nhất cũng phải có mấy chục người, thế nhưng Phương Hoà phát hiện trừ những thi thể trên đất này cũng chỉ còn con tang thi Lê Chấn gϊếŧ khi nãy.
Tận thế chính là tàn khốc như vậy, cả nhân loại số nhiều biến thành tang thi ăn thịt uống máu, một số ít khác may mắn hơn sẽ biến thành những dị năng giả có khả năng tiêu diệt tang thi, còn lại là người bình thường nếu xui thì chính là trở thành đồ ăn cho tang thi.
Phương Hoà cảm thán một hồi, quyết định đi xem nhà hàng này có dự trữ đồ ăn thức uống gì không thì thấy mắt Lê Chấn hằn lên tia máu đỏ ngầu, nhìn chằm chằm về phía sân sau.
Phương Hoà hơi xoay đầu, tuy rằng mắt Lê Chấn rất đỏ nhưng cậu nhận ra hắn không bị bản năng thèm ăn của tang thi khống chế. Vậy xem ra lúc trước hấp thụ sức mạnh của tang thi tiến hoá rất có lợi cho Lê Chấn.
Phương Hoà nghĩ, mắt Lê Chấn đỏ lên chứng tỏ ở sân sau có người hoặc thứ gì đó, Phương Hoà từ trên người Lê Chấn nhảy xuống, sau khi xuyên qua rào chắn của nông gia nhạc thì cậu kinh ngạc nhìn khoảng sân lớn trước mắt.
Trên khoảng đất rộng ấy nuối vô số gà vịt, Phương Hoà không nhịn được cười tít mắt, một cái mặt mèo mà lai cười tít mắt không cần nghĩ cũng biết sẽ ngốc nghếch đáng yêu đến mức nào.
Dáng vẻ này của cậu khiến Lê Chấn khẽ cử động mi tâm, chỉ có Phương Hoà từ đầu chỉ chú ý tới đàn gà vịt nên không biết thôi.
Nhà hàng này xem ra rất tốt đó, đồ ăn phục vụ khách đều là tự cung tự cấp, đàn gà vịt này nuôi cũng không tồi, con nào con nấy béo tốt, có lẽ mùi vị ngon lắm đây.
Tâm tình lo lắng nãy giờ cũng Phương Hoà xem như vui lên một chút, cậu nhảy xuống, trong không gian đất trống nhiều như vậy, nuôi một chút gia cầm chắc cũng không tốn diện tích là mấy.
Phương Hoà không khách khí đuổi theo đám gia cầm trong sân, tốc độ của cậu cực nhanh hại mấy con gà vịt ngỗng gì đó sợ hết hồn.
Không tốn bao nhiêu sức Phương Hoà đã đem toàn bộ gia cầm vào không gian, cậu lại phát hiện bên kia rào chắn có thứ gì đó. Phương Hoà nhảy lên hàng rào, thế mà bên kia có cả dê và mấy con bê con, cậu vung vuốt, mang tất cả vào không gian.
Dạo một vòng mà thu hoạch đường nhiều thứ có ích, lúc trở về cạnh Lê Chấn thì đuôi mèo vui vẻ hướng thẳng lên trời, liếc mắt nhìn Lê Chấn đang bất động ở cửa sân sau thì cất bước đi tìm khu bếp của nhà hàng.
Sau khi đi vòng vòng mới tìm tới nơi, Phương Hoà kêu meo một tiếng hưng phấn, Lê Chấn nghe thấy thì lập tức vọt tới nơi. Bước vào thì thấy Phương Hoà đang đi quanh một cái nồi rất to.
Đây là cái nồi to nhất mà cậu từng thấy, Phương Hoà vẫy đuôi, đúng là ước gì được nấy, hehe.
Cái nồi này rất to, chắc là có thể nấu một lúc hơn chục con cá còn được, Phương Hoà dùng vuốt ấn lên nắp nồi, mang cả nồi cả kệ bếp vào không gian, nhìn mặt tường vì cậu lấy mất cái kệ mà tạo ra một lỗ hổng trên tường, Phương Hoà lại tiếp tục mang luôn đống củi bên cạnh vào không gian.
Sau này có thể nấu cho Lê Chấn một nồi là đủ rồi.
Phương Hoà nghĩ lát nữa sẽ đi đốn thêm một ít cây, chỗ tốt của dị năng hệ phong là có thể dùng gió như lưỡi dao vô cùng thuận lợi, thế nên Phương Hoà không cần lo vấn để củi lửa.
Nghe nói cơm được nấu bằng củi ngon nhất, nếu không phải hai bọn họ vừa ăn xong thì Phương Hoà đã có chút không đợi được muốn thử, cậu hoàn toàn không cân nhắc làm sao một con mèo con như cậu nhóm lửa được.
Lòng Phương Hoà trông mong có thể tìm được loại dụng cụ giúp xử lý cá nhưng rất tiếc là trong bếp không có, cậu đi một vòng quanh bếp, đành mang hết những gia vị nấu ăn vào trong không gian.
Phương Hoà nhìn Lê Chấn đứng cạnh cửa, lúc đi ra còn cọ cọ hắn một chút, tiếp tục đi sang những phòng khác.
Nhà hàng này đúng là có không ít đồ dự trữ, Phương Hoà tìm được rất nhiều rau cải rồi hạt khô, cậu còn mang vào không gian một cái tủ lạnh cỡ lớn.
Phương Hoà thu hoạch được nhiều thứ rồi thì tranh thủ quay đầu nhìn Lê Chấn, người vẫn luôn đứng ở cửa bây giờ chẳng biết đi đâu rồi.
Phương Hoà hoảng sợ, dùng dị năng chạy khắp nông gia nhạc một vòng cuối cùng cũng phát hiện tên ngốc này đang nằm trên một cái võng.
Phương Hoà nhìn cái võng đung đưa rồi lại nhìn Lê Chấn đang nhắm mắt nằm trên đó, cậu có chút không biết nói sao, ký ức còn sót lại của Lê Chấn lúc nào cũng làm cậu thấy khó tin, nằm võng còn nhớ phải đung đưa, đúng là quá giỏi luôn.
Phương Hoà vung vẩy đuôi để ý trời đã tối, thế thì quyết định đêm nay ở trong nông gia nhạc vậy, Lê Chấn muốn ngủ võng thì cho hắn ngủ tiếp, Phương Hoà trở lại với hành trình tìm kho báu của mình. Khi nãy vội vàng đi tìm Lê Chấn không thấy một gian phòng như kho thóc ăn thì phải.
Phương Hoà vội vã chạy tới, nhìn từng bao chất đống trong kho, vuốt mèo xé rách một bao ra xem thì phát hiện bên trong là lúa mạch, cái này không ăn trực tiếp được, nhưng trong không gian có mảnh vườn rất lớn, trồng mạch rồi chờ nó lớn thì có thể đem đi đổi đồ.
Phương Hào vui mừng nhảy nhót, tới cả ớt khô và mướp khô nhà hàng phơi trong sân cũng mang vào không gian, cậu dọn sạch sẽ nhà hàng này không chừa lại thứ gì, ngồi xổm trên tường ở sân sau, mắt mèo trong đêm tối nhìn thấy vườn cây ăn quả dưới ánh trăng, Phương Hoà lập tức hưng phấn.
Phải biết sau này ở mạt thế đất có thể trồng trọt vô cùng quý hiếm. Cứ coi như có nhiều người sẽ khoanh vùng một khu đất để làm căn cứ, nhưng đất trồng bọn họ tìm được đều sẽ dùng để trồng những loại lương thực năng suất cao, hơi đâu mà trồng những cây ăn quả xa xỉ cỡ này.
Phương Hoà nhanh chóng nhảy xuống vườn cây, cậu đi tới từng cây một để mang nó vào không gian, có thể do đều là thuộc tính mộc, mấy cây được Phương Hoà mang vào không gian được trồng luôn xuống đất không cần cậu tự tay đào hố.
Nhìn một vườn cây ăn quả xung quanh hồ nước, Phương Hoà vô cùng vui vẻ.
Mà vườn cây ăn quả của nông gia nhạc lại vô cùng thê thảm, chỉ cần chỗ mà Phương Hoà chạy qua sẽ xuất hiện những cái hố trải dài, vào ban đêm trông vô cùng đáng sợ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!