Mèo Nhà Tang Thi Vương
Chương 26
Biên tập: R Bê Đê
“Lê Chấn, quay lại!”
Hai người từ tầng ba rời khỏi trung tâm mua sắm. Mặc dù con tang thi tiến hoá kia làm cậu hơi tiếc nuối, nhưng hết cách rồi, hai bọn họ không thể bị người sống nhìn thấy, cũng không có thời gian đánh với con tang thi kia.
Một người một mèo chạy vòng qua cục cảnh sát thành phố, vì cẩn thận mà còn đi rất xa, mà lúc họ chạy được một quãng xa thì lại tới một quảng trường khác, gặp một đội người sống sót khác.
Mà đội ngũ này có khác biệt rất lớn với đội họ gặp ở trung tâm thương mại, đội này không chỉ phụ trách tìm vật tư mà còn tìm và giải cứu người sống sót khác.
Phương Hoà còn chưa có phản ứng gì thì một người trong đội ngũ kia vọt thẳng tới chỗ cậu và Lê Chấn.
“Lê Chấn!”
Âm thanh thô lỗ quen thuộc làm Phương Hoà không kịp chuẩn bị tâm lý, méo, gặp phải người quen rồi.
Chờ lúc người này đến gần hơn thì móng vuốt của Phương Hoà đều vươn ra ngoài rồi. Đúng thật là Trần Uy Minh, tên bạn thân quạ mổ của con sen nhà cậu. Phương Hoà nhớ lúc tên này nhốt mình trong phòng bếp, còn vẽ linh tinh lên lời nhắc của cậu.
Phương Hoà từ xa nhìn tới, Trần Uy Minh đúng là người thuộc tiểu đội này, mười mấy người đều mặc đồng phục và mang theo súng. Tính cả Trần Uy Minh thì đội bọn họ có ba dị năng giả, Phương Hoà nhìn tốc độ của hắn, là dị năng giả tốc độ.
Sức mê hoặc của dị năng giả với tang thi rất lớn, tuy không so được với toà nhà của cục cảnh sát nhưng cậu cảm nhận được cơ bắp toàn thân Lê Chấn đều căng cứng.
Phương Hoà đương nhiên biết Trần Uy Minh không phải người xấu nhưng cậu vẫn thấy người này sinh ra để làm cậu tức chết, tên này giống như khắc tinh của bọn họ, gặp là không có chuyện gì tốt đẹp.
Phương Hoà nhảy xuống, chạy trối chết, bây giờ họ vẫn chưa thể đến gần con người được, nếu tình trạng của Lê Chấn bị phát hiện, hoặc để người khác biết con mèo cậu có điều bất thường, thì không phải chuyện tốt gì.
Quan trọng nhất là máu thịt của dị năng giả đối với Lê Chấn giống như thuốc nghiện, cậu đã từng chứng kiến một lần rồi. Nếu như tiểu đội của Trần Uy Minh đến gần, một đám dị năng giả xúm lại quanh Lê Chấn, hắn mà phát điên lên thì cậu không cản nổi hắn đâu.
May mắn Lê Chấn dường như cũng nhớ được Trần Uy Minh nên cố chịu đựng cảm giác cồn cào thèm ăn, giống Phương Hoà nghĩ, chạy theo cậu.
Nhưng điều khiến Phương Hoà đau đầu chính là Trần Uy Minh là dị năng giả tốc độ. Anh ta thấy Lê Chấn chạy thì lập tức đuổi theo sau.
“Lê Chấn, cậu chạy cái gì? Đứng lại cho ông.”
Phương Hoà không vừa mắt Trần Uy Minh, lí do Lê Chấn bị nhiễm bệnh cũng một phần do anh ta, tuy cậu biết cậu có hơi giận chó đánh mèo.
Vì tính chất công việc của Lê Chấn, dù không phải Trần Minh Uy thì người khác cũng sẽ làm vậy, Lê Chấn bị nhiễm bệnh cũng không thể đổ hết lên đầu Trần Uy Minh, nhưng Phương Hoà thấy anh ta là một tên khó ưa.
Trần Uy Minh chưa chắc đã nhanh bằng Phương Hoà nhưng chắc chắn có thể đuổi kịp Lê Chấn, cho nên Lê Chắn bị hắn chặn lại ở giao lộ, mắt nhìn thằng vào Lê Chấn cất giọng hỏi. “Lê Chấn, cậu xảy ra chuyện gì vậy?”
Lê Chấn hiển nhiên không thể trả lời Trần Uy Minh, một dị năng giả đứng trước mặt hắn, hắn còn bận khống chế bản năng, hơi đâu mà trả lời.
Lúc Phương Hòa chạy quay lại, nhìn cơ thể Lê Chấn cứng ngắc rõ ràng.
Cho nên Phương Hoà đành phải đóng vai ác, bản thân cậu bị phát hiện là một con mèo kì lạ còn hơn là để người khác biết Lê Chấn là tang thi.
Phương Hoà vung về phía Trần Uy Minh vài cái vuốt mèo rất dài, Trần Uy Minh vốn là người luyện võ, khả năng phản ứng vô cùng tốt, dù chỉ có một dị năng tốc độ nhưng có thể thoải mái tránh thoát vuốt mèo của Phương Hoà.
“Đúng là một con mèo lợi hại, nào, đến đây đánh tao thêm hai chiêu đi xem nào.” Trần Uy Minh cười lớn.
Cậu vốn đang tạo cơ hội cho Lê Chấn chạy đi nhưng mà hắn vẫn cứng đờ đứng tại chỗ, Phương Hoà thêm một lần thấy bất lực, không có cách nào giao tiếp được với Lê Chấn, cậu sắp điên rồi đây.
“Lê Chấn? Đúng là Lê Chấn?” Những người phía sau nghe thấy Trần Uy Minh nói thì cũng kéo nhau chạy tới, có lẽ họ đều là đồng nghiệp lúc trước của Lê Chấn.
Một đám người cùng chạy tới, tang thi xung quanh liền ngửi thấy mùi người sống đuổi tới, Lê Chấn nhẫn khổ sở, vung tay gϊếŧ một con tang thi, sức mạnh từ người tang thi khiến hắn dễ chịu hơn một chút.
Trần Uy Minh haha cười. “Cậu khá lắm! Tôi còn lo cậu xảy ra chuyện, không ngờ cậu trở nên lợi hại như vậy. Đến đây, cho tôi xem cậu làm được gì nào.”
Phương Hoà vẫy đuôi, cậu không biết bây giờ Lê Chấn có nghe hiểu tiếng người không, nhưng hắn cũng không tới gần Trần Uy Minh, cậu thoáng yên tâm.
Tang thi tụ lại càng nhiều, cậu cũng xem như thở phào, Phương Hoà ngồi trên vai Lê Chấn xem con sen nhà mình gϊếŧ tang thi, nguồn sức mạnh từ người tang thi dần dần trôi vào cơ thể Lê Chấn, Phương Hoà để ý, những tia sức mạnh này chỉ có cậu nhìn thấy.
Chờ tang thi xung quanh đều được diệt sạch, Trần Uy Minh nhìn về phía Lê Chấn.
“Người anh em, cậu làm sao vậy? Sao không nói gì?”
Lê Chấn ngẩng đầu nhìn qua, trong mắt hắn chỉ có một tồn tại ấm áp là Mèo Con, nhưng lúc này giọng nói của con người kia cũng thu hút sự chú ý của hắn. Đây là mùi hương của đồ ăn ngon, mùi này đối với Lê Chấn cực kì có sức mê hoặc, nhưng không biết tại sao Mèo Con không cho hắn ăn, nên hắn phải tự kiềm chế lại.
Trần Uy Minh thấy Lê Chấn không phản ứng lại mình, nhiều năm làm đội trưởng đội hình sự, kinh nghiệm chinh chiến bao năm nói cho anh ta biết chắc chắn có vấn đề gì đó. Cho nên, Trần Uy Minh hơi lấy đà, đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh Lê Chấn, vươn tay chạm vào vai hắn, muốn xem thật kĩ hắn rốt cuộc làm sao.
Phương Hoà căng thẳng, cậu vẫn luôn không mong chuyện như vậy xảy ra, Lê Chấn một tay ném văng Phương Hoà, tay còn lại tấn công về phía Trần Uy Minh.
Sức mạnh và tốc độ kinh người đó của Lê Chấn Phương Hoà chưa từng thấy, hai bọn họ một đường vừa đi vừa gϊếŧ tang thi, tang thi dù đông nhưng có dị năng đa dạng của Lê Chấn cũng không khó gϊếŧ là bao.
Nhưng Trần Uy Minh có kĩ xảo cận chiến, lại còn có dị năng tốc độ hỗ trợ, anh ta rất mạnh, nên ngay từ đầu Lê Chấn đã đã đánh toàn lực.
Phương Hoà không biết làm gì, ở bên cạnh nhìn hai người lao vào nhau.
Trần Uy Minh vừa đánh vừa đùa giỡn:
“Giỏi lắm! Không ngờ tên nhóc cậu có thể đánh ngang cơ tôi đấy.”
Nếu Lê Chấn có thể nói chuyện, hắn chắc chắn sẽ nói một câu gì đó đả kích Trần Uy Minh. Lúc trước bọn họ cận chiến cũng đã ngang cơ rồi, Lê Chấn tuy không cường tráng bằng Trần Uy Minh, nhưng kĩ năng cận chiến của hắn cũng không đơn giản chỉ dựa vào hình thể.
Sau một hồi so chiêu thì Trần Uy Minh bắt đầu rơi vào thế hạ phong, Lê Chấn thì ngược lại, hắn không có dấu hiệu mất sức, cũng không suy giảm dị năng. Phương Hoà thấy Lê Chấn càng tấn công càng mãnh liệt thì không thể đứng ngoài được nữa. Nếu Trần Uy Minh bị thương thì người gặp phiền toái lại là Lê Chấn.
Cho nên Phương Hoà đánh liều xông vào giữa hai người, chắn trước Trần Uy Minh.
Lúc dị năng của Lê Chấn đến gần, Phương Hoà đang bám trước ngực Trần Uy Minh nên đòn này đánh trúng Phương Hoà, cậu kêu một tiếng rồi bay ra xa, Trần Uy Minh cũng vậy.
Lê Chấn bỗng khựng lại, lần thứ hai ngộ thương Phương Hoà làm hắn vô cùng khó chịu, nhanh chóng chạy tới cạnh Phương Hoà, tay đặt lên người cậu, dùng sức mạnh chữa trị.
Lê Chấn giương mắt nhìn Trần Uy Minh bò lên ở một góc, tâm tình vô cùng khó chịu, một lần nữa vung tay đánh một đòn về phía anh ta, Trần Uy Minh bay ra ngoài đập người vào thân cây ven đường.
Kỳ thật Phương Hoà không bị thương quá nặng, lúc cậu lao ra Lê Chấn đã phát hiện rồi đem sức mạnh giảm xuống. Phương Hoà lại có chuẩn bị tránh những chỗ hiểm nên lần này không có bị thương nặng bằng lần bị đập vào tường.
Thế nhưng trong mắt người khác thì chính là Lê Chấn vì một con mèo mà đả thương Trần Uy Minh.
Bên kia Trần Uy Minh lồm cồm bò dậy, trong miệng hộc ra một ngụm máu, phất tay một cái. “Làm cái gì thế? Đều là người một nhà, tránh ra đi.”
Chảy máu! Phương Hoà lo lắng nhìn Lê Chấn, đây là máu của Trần Uy Minh, máu của dị năng giả, đối với Lê Chấn thì là thứ dụ hoặc nhất.
Phương Hoà hơi ngẩng đầu, cậu thấy mũi Lê Chấn hơi động, tay đang trị thương cho cậu cũng dần buông xuống, thân thể bỗng đứng lên xông thẳng về phía Trần Uy Minh.
Xong đời! Cậu phải làm gì đây?
Phương Hoà luôn biết chỉ cần Lê Chấn ăn thịt người thì mọi chuyện không thể cứu vãn, có thể hắn sẽ luôn trong trạng thái tang thi cuồng loạn này, Phương Hoà sao có thể cam lòng để chuyện đó xảy ra, cậu luôn mong có một ngày Lê Chấn hồi phục, rồi dùng cái mặt lạnh lùng nhưng vô cùng dịu dàng nói chuyện với cậu.
Phương Hoà dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, há miệng kêu to, một luồng sức mạnh không tên từ toàn thân chạy dọc tới cổ họng cậu, đáng lẽ âm thanh phát ra phải là tiếng mèo, nhưng…
“Lê Chấn, quay lại!”
Một cậu này không chỉ khiến Lê Chấn dừng lại, mà mọi người có mặt ở đây cũng đứng hình.
Chính Phương Hoà cũng thấy bối rối, cậu rốt cuộc đang làm gì vậy?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!