Ánh mặt trời buổi chiều có chút chói chang, cả người Kỷ Chu Độ mặc trang phục hóa trang Romeo cao cổ ngồi ở trong lều được che khuất toàn bộ ánh nắng nhưng vẻ mặt nhìn rất thối.
Liên Đào lấy lòng ngồi bên cạnh anh, trong tay cầm lấy một cái quạt điện nhỏ hướng về phía anh, cười nói: “Anh à, cố gắng kiên trì tiếp đi, còn có năm mươi cái vé nữa là bán hết rồi, đây là lịch sử ghi chép này, kiên trì chính là thắng lợi!”
Kỷ Chu Độ lạnh mặt quay sang ngang: “Lẽ nào không kiên trì thì sẽ là cảm nắng?”
Liên Đào là bạn cùng phòng của anh, cũng là trưởng đoàn kịch của trường, tuy nhiên gần đây chất lượng diễn xuất của câu lạc bộ không được tốt lắm, lượng khán giả đến xem trong học kỳ này đã tụt dốc không phanh. Toàn bộ nguồn kinh phí của câu lạc bộ đều dựa vào doanh thu bán vé vào cửa, lúc này mới qua được nửa học kỳ, kinh phí cũng sắp bị thâm hụt rồi.
Nhưng mà giáo viên hướng dẫn của câu lạc bộ lại chỉ muốn diễn những vở kịch kinh điển, không chịu diễn cái mới. Romeo và Juliet đã diễn tới lần thứ năm rồi, giáo viên cứ khăng khăng cho rằng không ai xem chính là vấn đề của diễn viên, dù sao nghệ thuật là không có biên giới, một tác phẩm nghệ thuật hay không phân biệt người xem là giàu sang hay nghèo hèn. Cho nên vỗ tay cái đốp rồi muốn lần này Liên Đào nhất định phải chọn được diễn viên thật đẹp để chứng minh, nếu không tuyển được người phù hợp thì câu lạc bộ này cũng giải tán luôn đi.
Liên Đào trở về bèn ôm bắp đùi bạn cùng phòng anh ta kêu khóc: “Ba ơi, cứu con với!”
Kỷ Chu Độ là ai, là người khi mới chỉ là một sinh viên năm nhất đã leo thẳng lên hot search chỉ vì một tấm ảnh chụp trộm, khi ra ngoài luôn bị quấy rầy bởi mấy người tìm kiếm ngôi sao, hai năm liền được bầu chọn là nam thần của trường học.
Kỷ Chu Độ lạnh lùng từ chối, Liên Đào kiên trì không ngừng, sau đó có rất nhiều buổi sáng sớm vừa mở mắt ra anh đã nhìn thấy Liên Đào đứng ở bên giường của mình nói với giọng thê thảm: “Ba ơi, sau khi con chết rồi, ba nhớ đốt cho con ít vé vào cửa của đoàn kịch, cũng coi như chút cống hiến cuối cùng của con ở trong đoàn kịch…”
Kỷ Chu Độ đau đầu không thôi, rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý, nhưng cái gật đầu này lại tạo thành một sai lầm lớn.
Lúc Liên Đào cầu xin anh chỉ nói rằng anh chỉ cần lên sân khấu diễn một chút là được rồi, không nói cho anh rằng anh phải bán nhan sắc của mình đứng dưới trời nắng chang chang ở trường học để bán vé vào cửa.
Phần make up là do bạn gái Liên Đào làm, vốn dĩ Kỷ Chu Độ đã đẹp, chỉ cần nhấn nhá thêm chút đường nét, ép anh phải đeo một cái kính áp tròng màu lam nhạt xinh đẹp, đổi một bộ đồ hóa trang, đẹp trai đến mức một trai thẳng như Liên Đào cũng phải lấy điện thoại di động ra điên cuồng mà đăng lên vòng bạn bè: “Tám giờ tối nay, tại đoàn kịch May Mắn của trường, Kỷ Độ Chu ra sân diễn kịch, là một anh chàng rất đẹp trai, mọi người trong đây mau mau tới! P/s: Vé vào cửa sẽ được bán tại sân vận động số hai, số lượng có hạn, tới trước có trước!”
Kỷ Chu Độ, một nam thần không yêu đương, không uống rượu, không đi vũ trường, không bar sàn, suốt hai năm đại học ngoại trừ lúc đi học thì không thấy bóng dáng đâu, bây giờ lại tới đoàn kịch để diễn.
Những người xung quanh đến mua vé đều thể hiện sự nghi ngờ, có tin được thật không, không phải là photoshop ảnh chứ.
Liên Đào tức giận đập bàn, bức hình chính là đồ thật đó, cậu còn không tin, lúc này anh ấy bèn gọi một cuộc điện thoại cho Kỷ Chu Độ đang ngồi nghỉ ngơi đọc lời thoại trong cánh gà phía sau lừa anh tới đây: “Anh hai à, cậu mà không đến thì không bán được vé đâu!”
Vé đã bán gần hết rồi, chỉ là có chút giống như triển lãm trong vườn thú, người nào đến cũng muốn chụp ảnh, Kỷ Chu Độ thối mặt ngồi bên cạnh muốn hối hận cũng không kịp nữa.
Liên Đào tự cảm thấy chột dạ, anh ấy nịnh hót đến bên cạnh hỏi: “Ba ơi, ba có khát không, có muốn uống nước không, con mua cho ba bình nước có được không?”
Đến khi người trở về, không những mang theo một bình nước mà trong lồng ngực còn ôm thêm một con mèo trên tay.
Mèo rất đẹp, rất đáng yêu, toàn thân trắng như tuyết, chỉ có đuôi là đen.
Tai màu hồng phấn, chỉ là tính tình có chút không ngoan, liên tục giãy dụa trong ngực Liên Đào.
Kỷ Chu Độ cau mày: “Ở đâu ra vậy, cậu trộm mèo của người khác à?”
Liên Đào: “Đâu có đâu, lúc mình vào siêu thị trong trường mua nước thì nhìn thấy nó bị một con mèo đực đến kỳ động dục đè lên đến mức kêu thảm thiết nên mình cứu nó ra, đó là mình đã giải cứu một con mèo cái đàng hoàng đó.”
Mèo con vẫn còn đang giãy dụa, chân sau của nó dùng sức đạp, Liên Đào thét lên oai oái: “Sao mà cáu gắt ghê thế?”
“Bản tính của mèo chính là như vậy, huống hồ đây còn là mèo hoang, đương nhiên là phải cảnh giác đối với người lạ rồi.”
Kỷ Chu Độ cau mày: “Cậu thả nó ra đi.”
Liên Đào cười ha ha: “Để mình vuốt ve mấy cái đã, sờ xong mình sẽ thả.”
Kết quả tay anh ấy vừa chạm tới đầu của mèo con thì bị nó xù lông lên cắn vào tay, Liên Đào buông nhẹ tay ra, mèo con nhảy thẳng vào trong lồng ngực Kỷ Chu Độ.
Theo bản năng, Kỷ Chu Độ tiếp được, nhìn thấy con mèo trong lồng ngực đang nhe răng trợn mắt tự cho rằng đó là một ánh mắt hung ác, nhưng chỉ một giây sau, mèo con bỗng nhiên mềm nhũn kêu lên “meo”, tiếng kêu vừa nhẹ nhàng, vừa lưu luyến khiến cho người ta cảm thấy sống lưng mềm nhũn.
Rõ ràng ban nãy mèo con còn rất hung dữ bỗng nhiên ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực Kỷ Chu Độ không giãy dụa nữa, chẳng những không giãy giụa mà hai chân trước còn đặt lên trước ngực anh, đầu nhỏ lông xù lại cọ cọ trên cằm của anh.
“Mẹ kiếp, thời đại này mèo cũng biết nhìn mặt sao?”
Liên Đào ôm chỗ tay bị cắn ai oán mà nhìn chằm chằm con mèo trong lồng ngực Kỷ Chu Độ: “Rõ ràng là mình đã tới trước có được không…”
Thời tiết vốn đã oi bức, áo sơ mi kín bưng làm cho một vòng xung quanh cổ đều xuất hiện mồ hôi, con mèo còn cọ lên, đầu lông xù cọ vào càng nóng hơn, thế nhưng khi nó đưa lưỡi ra nhẹ nhàng liếm lên cổ anh thì toàn bộ những cảm giác buồn bực trong lòng Kỷ Chu Độ từ chiều tới giờ đều được chữa lành.
Kỷ Chu Độ cúi đầu nhìn nó, đôi mắt mèo tròn tròn, sáng lấp lánh, cứ như thế nhìn mình chằm chằm.
Anh đưa tay chạm vào nó một cái, mèo con lập tức thoải mái nheo mắt lại, ở cổ họng tràn ra tiếng rên trầm thấp.
Trong ký túc xá có một người bạn cùng phòng ngủ ngáy, tiếng ngáy kinh thiên động địa, ảnh hưởng nghiêm trọng tới giấc ngủ của anh, vốn dĩ Kỷ Chu Độ có ý muốn rời ra ngoài thuê nhà trọ, nhưng lần này vì con mèo này nên bỗng nhiên ý nghĩ của anh trở nên kiên định.
Đến ngày mai sẽ đi xem phòng thế nào, sau đó sẽ nhận nuôi con mèo này.