Trên đời này, Kỷ Chu Độ mới chỉ đi tới trung tâm thương mại với một người phụ nữ, đó chính là mẹ của anh, chỉ đi một lần mà mất cả ngày trời, đều mua những thứ bất chợt nảy sinh trong đầu bà ấy, từ cái ghế massage cho tới những thứ nhỏ bé như đôi bông tai, hành động của bà Tống cực kỳ nhanh gọn, chỉ cần thích cái gì thì sẽ mua cái đó, còn người xách túi chính là Kỷ Chu Độ.
Nhưng Vãn Vãn không giống như thế, cô vừa đi cùng anh vào trung tâm mua sắm đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, lười biếng dựa vào bả vai Kỷ Chu Độ hỏi anh lúc nào thì có thể trở về.
Khi dẫn cô tới khu quần áo hàng hiệu xinh đẹp cho nữ giới, Vãn Vãn lại tỏ ra ghét bỏ: “Em không muốn mặc quần áo.”
Đối với mèo mà nói, mấy thứ quần áo đẹp đều là những thứ vướng víu!
Kỷ Chu Độ dỗ dành cô: “Sao con gái lại không mặc quần áo cho được.” Sau đó anh mua cho cô vài bộ quần áo xinh đẹp đủ loại kiểu dáng và màu sắc, Vãn Vãn không hề có chút vui vẻ nào, trong lòng cô nghĩ, đúng là con thỏ đáng ghét, nhất định là lại trả thù cô.
Kỷ Chu Độ đeo kính râm, trong tay xách theo bảy, tám cái túi mua sắm, Vãn Vãn đi theo phía sau, nhìn qua rất giống như một người vệ sĩ đang tập trung làm việc.
Vệ sĩ ân cần hỏi: “Em còn cần gì nữa không.”
Ánh mắt Vãn Vãn thoáng nhìn xuống thân dưới của anh: “Em còn muốn nghịch nấm chảy nước nữa.” Cô đã biết được nước của nấm chảy ra có mùi giống như mùi cá nhỏ!
Kỷ Chu Độ: “…”
Nói thêm chút nữa có thể cô sẽ nảy sinh ý nghĩ bất chợt mà kéo quần mình ngay ở nơi công cộng thế này, Kỷ Chu Độ ho khan hai tiếng, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Anh dẫn em đi xem những thứ khác nhé.”
Những cô gái ở độ tuổi mười tám tuổi thì thường thích những hoạt động giải trí hoặc là những bộ phim điện ảnh chuyển thể từ tiểu thuyết trên TV, hoặc là chơi game hay đi làm móng, nhưng mà Vãn Vãn lại không thích những thứ này.
Cô thích xem những chương trình TV về con người và thiên nhiên, còn mấy bộ phim điện ảnh có cốt truyện hay tiểu thuyết… thì chỉ xem được mười phút thì sẽ ngủ gà ngủ gật. Vãn Vãn lại càng thích xé sách thành từng mảnh từng mảnh.
Đối với mấy sản phẩm điện tử, Vãn Vãn đều cảm thấy không hứng thú cho lắm, còn về phần ăn mặc… điều làm cô cảm thấy thích thú nhất chính là không mặc gì mà chạy. Kỷ Chu Độ thật sự không nghĩ ra có thể mua cho cô cái gì, chẳng lẽ phải đi tới mấy khu bán đồ chơi nhãn mác tuổi từ sáu tới mười hai tuổi để xem đồ chơi giáo dục sao.
Kỷ Chu Độ chợt nhớ tới con mèo trắng nhỏ gặp được trước kia, nếu nó không biến mất thì để nó chơi cùng với Vãn Vãn thì chắc chắn Vãn Vãn sẽ rất vui vẻ, dù sao cũng chẳng có mấy ai chống lại được sự đáng yêu của mèo nhỏ cả.
Nghĩ như thế, Kỷ Chu Độ cảm thấy hay là nên mua một con thú cưng cho Vãn Vãn để chơi cùng với cô. Như vậy, cô cũng có một người bạn, nếu không thì lúc anh đi học cô phải ở trong nhà một mình, chắc chắn cô sẽ cảm thấy cô đơn, tẻ nhạt.
Cửa hàng thú cưng đều tràn ngập mùi hương của chó mèo, từ khi Vãn Vãn bước vào thì vẻ mặt bắt đầu trở nên kỳ quái. Cô cảnh giác mà nhìn Kỷ Chu Độ: “Anh sẽ không bán em đi chứ?”
Trong lòng Kỷ Chu Độ lại nghĩ thêm cho cô một biến cố khác… suýt nữa bị lừa bán.
“Không sao đâu.” Kỷ Chu Độ rất dịu dàng dắt tay cô: “Có anh ở đây thì em không cần sợ.”
Corgi chân ngắn, teddy vẫy đuôi, phốc sóc đang nhe răng nhếch miệng, sự yêu thích của Kỷ Chu Độ đối với chó mèo đều giống như nhau, anh cảm thấy chó cũng không đến nỗi nào, nếu nghe lời còn có thể đi ra ngoài chơi cùng với Vãn Vãn.
“Em có thích chó không?”
“Không thích.” Vãn Vãn trừng mắt tức giận nhìn đám chó này, cô ghét nhất là chó. Trước đây, ở trong trường học có học sinh nam lén lút nuôi một con chó nhỏ trong ký túc xá, sau đó còn mang tới sau núi của trường học chơi, còn không tròng dây xích cho chó, Vãn Vãn bị con chó đuổi theo chạy mấy vòng, người học sinh nam kia còn lấy điện thoại ra chụp ảnh cười nhạo Vãn Vãn: “Đúng là một con mèo ngu ngốc!”
“Chó có cái gì tốt.” Vãn Vãn xụ mặt xuống: “Vừa ngu vừa ngốc lại bẩn thỉu, thật phiền phức…”
Kỷ Chu Độ vội vàng che miệng cô lại, vẻ mặt của nhân viên cửa hàng ở bên cạnh đã có chút cứng ngắc, nếu nói thêm gì nữa anh sợ Vãn Vãn sẽ bị đuổi ra ngoài.
Không thích chó, vậy thì xem mèo.
Kỷ Chu Độ nhìn con mèo Ragdoll xinh đẹp ở trong lồng, trái tim sắp tan chảy thành vũng nước: “Em cảm thấy có đẹp không?”
Vãn Vãn liếc mắt nhìn, nghiêng đầu đi, lầm bầm: “Vậy… cũng chỉ như vậy…”
Có cái gì đáng xem, lông của cô cũng dài như nó, còn trắng hơn cả nó nữa. Ngoại trừ cái đuôi màu đen trông giống như một con chuột lớn làm cho vẻ ngoài của cô giảm bớt sự xinh đẹp thì Vãn Vãn tự nhận cô còn đẹp hơn nó rất nhiều!
Còn xem, còn xem! Con mắt cũng sắp rơi ra ngoài rồi!
Bản chất của mèo Ragdoll là rất ngoan và xinh đẹp, ngoài miệng Vãn Vãn nói như vậy nhưng thực ra kinh ngạc trước vẻ đẹp trong mắt cô không thể nào che giấu đi được, Kỷ Chu Độ cảm thấy đưa cho Vãn Vãn đúng là rất phù hợp. Anh dò hỏi nhân viên cửa hàng có thể ôm ra sờ một chút được không, muốn xem tính khí của nó thế nào.
Nhân viên cửa hàng mở cửa lồng sắt, mèo Ragdoll lập tức được Kỷ Chu Độ ôm vào trong ngực, mềm mại kêu lên hai tiếng meo meo. Trong nháy mắt Kỷ Chu Độ như bị đánh trúng: “Vãn Vãn, em có muốn ôm nó một lát hay không, nó thật sự rất đáng yêu.”
Bắt nạt mèo quá đáng! Đã khen ngợi con mèo ngốc này trước mặt cô thì cũng thôi đi, lại còn muốn cô ôm nó nữa.
Có phải cô không tức giận thì nghĩ cô là con mèo ngốc sao!
Vãn Vãn trừng mắt nhìn Kỷ Chu Độ, tức giận đến mức lông mày cũng nhíu vào chung một chỗ: “Nó đáng yêu như thế, anh nhận nó làm chủ nhân là được rồi, đừng đến tìm em nữa!”
Trong thế giới của loài mèo, nếu con người đồng ý mang cô về nhà cho ăn ngon còn chơi với cô có nghĩa là con người muốn coi cô là chủ nhân mà cung phụng. Kỷ Chu Độ cũng đã dẫn cô về nhà mua sashimi cho cô ăn, cho cô xem ti vi, để cho cô chơi nấm nhỏ (thực ra không hề nhỏ), tại sao còn có thể nhận những con mèo khác làm chủ nhân được đây!
Vãn Vãn sắp bị tức giận tới phát khóc rồi.
Lúc Vãn Vãn vừa ra đời chính là mùa đông, đối với mèo hoang thì mùa đông không phải là mùa đẹp. Trời đông giá rét, học sinh cũng được nghỉ học về nhà nghỉ đông, hồ cá cũng bị đóng băng không đắt được cá nhỏ, nếu như gặp phải trời mưa thì cái lạnh lại càng thấu xương. Mùa đông năm ấy, con mèo màu cam thường xuyên tranh sữa với cô cũng cứ thế lặng lẽ không còn chút nhiệt độ nào giữa đêm đông lạnh lẽo.
Chiếc hộp các tông cũng bị trời mưa làm cho dập nát, Vãn Vãn cùng với những con mèo khác cùng nhau trốn trong bụi cây tùng nhỏ cuộn thành một cục để giữ ấm vượt qua mùa đông gian nan.
Chờ đến khi khai giảng, có học sinh đến cho chúng nó ăn, bọn họ xoa đầu Vãn Vãn nói: “Thật đáng yêu, chỉ là quá gầy.”
“Mèo hoang là như vậy, không có ai cho ăn thì không có đầy đủ dinh dưỡng, so với Điểm Điểm ở nhà của mình thì đúng là quá tội nghiệp.”
“Điểm Điểm nhà cậu chính là Ragdoll đúng không, mèo Ragdoll đúng là rất đáng yêu, cho nên cần phải nuôi trong phú quý rồi.”
“Có một cô gái khác cầm hộp đồ đến cho Vãn Vãn ăn, lần đầu trong đời Vãn Vãn được nếm mùi vị của miếng thịt hộp, hạnh phúc mà suy nghĩ, hóa ra trên đời này còn có những thứ như này!”
Đối với mèo hoang, trong cuộc đời chúng có thể gặp được miếng thịt hộp chính là điều may mắn.
Đến tận khi Vãn Vãn biến thành người, cô đi theo người nhận nuôi cô là cô Thất đến nhà người khác, nhìn thấy con mèo là thú cưng được người ta ôm vào trong ngực, cũng là một con mèo Ragdoll. Đầu lông xù, đôi mắt tròn xoe xinh đẹp, lười biếng ngủ trên chiếc sofa bằng da. Cho dù chiếc sofa bị thủng lỗ chỗ cũng vẫn sẽ được ôm vào trong ngực mà vuốt ve, một bữa ăn có hai miếng thịt hộp, còn có một bát ướp lạnh và lát cá sống.
Hóa ra mèo với mèo cũng không giống nhau.
Lần đầu tiên Vãn Vãn cảm thấy tâm trạng tủi thân.
Dựa vào cái gì vậy, dựa vào việc dòng máu của các cô chỉ là mèo cỏ không cao quý cho nên mới bị bỏ rơi sao?
Kỷ Chu Độ không ngờ rằng Vãn Vãn sẽ khóc, tay chân anh luống cuống lau nước mắt cho cô: “Sao… Làm sao vậy, không thích mèo sao, không thích mèo thì không nuôi nữa, anh cũng không thích mèo…”
Vãn Vãn khóc càng lớn hơn: “Loài mèo chúng tôi đã làm sai điều gì, sao anh còn không thích mèo!! Anh cho rằng thỏ như các anh rất lợi hại sao, còn không phải bị biến thành đầu thỏ cay mà ăn sao!”
Nhân viên cửa hàng biển hiện đầy phức tạp giống như đang nghi ngờ trạng thái tinh thần của Vãn Vãn, Kỷ Chu Độ vội vàng lôi kéo cô ra ngoài, ôm lấy cô thấp giọng nhận lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, là anh sai, mèo rất tốt, em cũng rất tốt, là thỏ không tốt.”
Vì Vãn Vãn cho nên Kỷ Chu Độ cố ý mời chuyên gia tâm lý, đối với người mà trong lòng có bệnh thì việc nên làm nhất không phải là vạch trần phán đoán của họ về thế giới tinh thần, mà phải là thử tìm hiểu, để bọn họ cảm nhận được bản thân mình không phải cô độc, mà được mọi người công nhận.
Kỷ Chu Độ xin lỗi đối với Vãn Vãn, lại lau nước mắt cho cô, tâm trạng Vãn Vãn hơi ổn định một chút, lại khịt khịt mũi nói: “Em không thích Ragdoll, nó không đẹp bằng em.”
“Được được được, em là xinh đẹp nhất.”
“Em cũng phải ăn một bữa hai hộp thịt.”
“Được, đợi lát nữa dẫn em tới siêu thị mua.”
“Em còn muốn ăn sashimi.”
Kỷ Chu Độ bị đáng yêu đến mức không nhịn được sờ sờ chóp mũi ửng hồng sau khi khóc lên của cô: “Được, lát nữa dẫn em đi ăn, còn muốn cái gì nữa không?”
Vãn Vãn nghĩ tới con mèo Ragdoll chơi quả bóng mây ở trong lồng, cô vẫn còn chưa từng chơi bóng mây.
“Em cũng muốn quá bóng mây kia!”
Kỷ Chu Độ dẫn theo Vãn Vãn trở lại cửa hàng, trong kệ đồ chơi cho mèo tìm được quả bóng mây, vừa quay đầu đã nhìn thấy Vãn Vãn đang nhìn con mèo chơi đồ chơi với khuôn mặt đầy mơ ước.
“Ừm… Em chắc chắn em không thích mèo, chỉ cần cái này thôi sao?”
Vãn Vãn hất cằm cười lạnh: “Anh cũng đừng mơ mang con mèo kia về nhà.”
Lúc nhân viên cửa hàng tính tiền thì có nhỏ giọng nói với anh: “Thực ra, nuôi thú cưng cũng có tác dụng một chút trong việc chữa bệnh đối với người mắc bệnh trầm cảm, có đôi lúc có thể ổn định tâm trạng của họ, tôi cảm thấy bạn gái của anh vẫn cần có một con thú cưng để làm bạn với cô ấy…”
Kỷ Chu Độ cười cười: “Không sao đâu, cô ấy có tôi là được rồi.”
Cửa kính của cửa tiệm lại được đẩy ra, một cô bé khoác một cái balo mèo đi vào: “Cô Tiểu Chu, tiệm của cô có thể phát trên vòng bạn bè hỗ trợ phát tin tức tìm người nhận nuôi được hay không, tuần trước tôi cứu được một con mèo đen nhỏ đã khôi phục gần khỏe rồi, nhưng mà nhà tôi đã có tới năm con mèo, thực sự không thể nuôi thêm nữa.”
Khóa balo mèo vừa mở ra, một con mèo đen đầu tròn mắt tròn được ôm ra, đôi mắt màu xanh lam nhạt đẹp như hồ nước, nhìn thấy người xa lạ, nó bất an bắt đầu kêu meo meo.
“Viên Viên!” Vãn Vãn hô lên một tiếng, ném quả bóng mây trong tay cho Kỷ Chu Độ rồi vọt tới.