Mèo Trượt Chân - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Mèo Trượt Chân


Chương 26


Sau khi hai người cơm nước xong xuôi Liên Trạm lại đưa cậu về trường, Đàm Tiểu Hữu không có chút nào là không muốn, nhấc chân bước về phía phòng học.

Kết quả lúc ngủ trưa trong mơ đều là Liên Trạm, tay Liên Trạm vỗ về chơi đùa trên đầu cậu, Liên Trạm bất đắc dĩ hôn cậu, nói với cậu “Cậu không cần thay đổi, cậu như thế là được rồi”.

Trong giờ học buổi chiều, Đàm Tiểu Hữu không ngừng thất thần mất tập trung. Cậu cứ nghĩ đến chuyện mơ thấy. Những chuyện này không còn là điều Liên Trạm chỉ làm với thằng ngốc kia, Liên Trạm cũng sẽ đối xử tốt như thế với cậu, cậu không cần biến thành thằng ngốc kia, cũng có thể chinh phục Liên Trạm…

Nghĩ đi nghĩ lại thì không nhịn được cười ra tiếng, bị giáo viên chủ nhiệm khóa trên bục giảng cảnh cáo ba lần, vẫn không dừng được.

Khi bị phạt đứng ở ngoài mới bắt đầu càu nhàu.

Đều do ông thầy mất nết kia, nếu như không nghĩ đến ổng mình sẽ không bị phạt đứng!

Nghĩ thì nghĩ như thế, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ từ đầu đến cuối, suýt nữa đã định liếc nhìn hai bên xem có giáo viên nào đi qua không, sau đó lấy điện thoại ra, quấy rối Liên Trạm một lát. Vẫn phải dựa vào một chút xíu dè dặt cuối cùng trong lòng mới ngăn cản mình được.

Không thể vừa bắt đầu đã để Liên Trạm quá đắc ý, nếu không thì sau này trong lòng Liên Trạm mình sẽ trở nên đặc biệt dễ giải quyết!

Liên Trạm lại đi tìm Hồ Phỉ tính sổ.

Điện thoại của Hồ Phỉ đã kết nối, câu đầu tiên hỏi tội vừa ra khỏi miệng, hồ yêu đã vui sướng nở nụ cười: “Khỏi cần cảm ơn tôi, tôi vốn muốn làm bà mai cho thầy Liên.”

“Tôi không định cảm ơn ông!” Liên Trạm cảm giác sâu sắc sự thô bỉ của gã, “Là ông tự chủ trương, vả lại sao ông không biết thẹn mà tết cái hoa văn kia trên đầu Đàm Tiểu Hữu…”

“Chỉ là cái hoa văn thôi mà.” Hồ yêu mặt không đỏ tim không đập mạnh, vẫn bình tĩnh như cũ, “Lại không có ý nghĩa dặc thù gì, tôi muốn làm cho ai thì làm cho người đó.”

Liên Trạm đáp lời: “Nói càn.”

Hồ Phỉ nói: “Có phải nói càn hay không cũng không do thầy Liên định đoạt.” Ý cười của gã không giảm, “Còn có ông nói ra với mèo con, chẳng lẽ không phải công lao của tôi? Mèo con trở nên chủ động nhỉ? Trở nên đáng yêu nhỉ?”

Liên Trạm không phản bác được, nghẹn họng cả buổi, cuối cùng không biết nghĩ gì, ra vẻ thận trọng ho khan một tiếng: “Cũng tàm tạm.”

Hồ Phỉ cười hì hì cúp điện thoại.

Đàm Tiểu Hữu vẫn miệng không đúng tim, nhưng khi cười lên thú thực rất đáng yêu…

Không giống con mèo ngốc trong khi mất trí nhớ, bây giờ trong lúc cười luôn kèm theo chút đắc ý, cùng với vẻ ngu ngốc đơn thuần lộ ra từ trong xương cốt.

Thời gian tự học buổi tối, Liên Trạm trực ban, Đàm Tiểu Hữu còn lần đầu tiên chạy lên hỏi hắn. Mở bài thi ngữ văn lên bàn, Đàm Tiểu Hữu cũng không thèm nhìn lấy một cái, ghé sát vào tai hắn nói: “Tui nghĩ thông suốt rồi!”

Liên Trạm nói: “Nghĩ thông rồi còn hỏi tôi làm gì?”

Đàm Tiểu Hữu chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Tui không nói đề bài!” Cậu giật giật áo Liên Trạm từ phía sau, “Ý tui là chuyện tui với anh!”

Liên Trạm liếc mắt nhìn cậu.

Đàm tiểu Hữu hắng giọng, ngón tay giả vờ chỉ lên bài thi, ngụy trang mình thật sự đang hỏi hắn, rồi nói: “Trước tiên tui có thể tha thứ cho anh, tiếp đó số tiền kia của anh tui cũng không cần…”

“Cậu có thể nhận tiền, tôi không để ý.”

“Đừng có ngắt lời tui!” Đàm Tiểu Hữu nguýt hắn một cái, nói thầm, “Với lại cho tui nhiều tiền như thế tui cũng không dám tiêu đâu…”

Liên Trạm cũng cầm bút, bắt đầu chỉ lên bài thi của cậu, phối hợp với việc ngụy trang của cậu: “Vậy cậu tha thứ cho tôi còn có điều kiện gì không?”

Dường như Đàm Tiểu Hữu rất đắc ý với chủ ý của mình, khóe miệng cũng vểnh lên: “Chuyện trước đây tui nói muốn làm, anh để tui làm xong, sau đó chúng ta sẽ xóa bỏ! Bắt đầu lại lần nữa!”

Tay Liên Trạm khựng lại chốc lát, sau đó đụng vào tay cậu, hỏi: “Đó là nói chuyện cậu muốn lên giường với tôi à?”

Đàm Tiểu Hữu nào có nghĩ ra được hắn sẽ quang minh chính đại nói ra như vậy, không hề xấu hổ, muốn rút tay về ngay lập tức, mang tai đỏ lên. Hai người họ đang đối mặt với toàn hộ học sinh dưới bục giảng, mặc dù phòng học đủ rộng, bục giảng cũng cách bàn đầu tiên đủ xa, các bạn học không nghe được lời họ nói, nhưng Đàm Tiểu Hữu vẫn khó tránh khỏi thẹn thùng, nhỏ tiếng hung dữ nói: “Sao anh không biết xấu hổ vậy chứ!”

Tay Liên Trạm nắm chặt tay cậu, rất vô tội: “Không phải cậu nói ra sao? Tôi xác nhận lại thôi mà.”

“Tui, tui không nói trực tiếp như vậy được, rõ ràng là anh…” Nói được nửa câu, Đàm Tiểu Hữu lại không hiểu sao cảm thấy mình đã thua, hầm hừ: “Dù sao anh biết là được rồi, tự mình chuẩn bị đi! Đừng để đến lúc đó nói tui cố tình gây sự bắt nạt anh!”

“Sẽ không.” Ngón tay Liên Trạm gãi gãi lòng bàn tay cậu, “Tôi cảm thấy cậu vẫn không đến nỗi bắt nạt tôi.”

Vì không để người khác nghe thấy, Liên Trạm cũng nói rất nhỏ, rất có một loại từ tình thành thục của đàn ông trưởng thành, Đàm Tiểu Hữu lại có cảm giác hai người bọn họ liếc mắt đưa tình trước mặt người trong lớp. Không ít bạn học dưới bục vẫn không ngừng ngẩng đầu nhìn, muốn nhìn xem kết cục lần này Đàm Tiểu Hữu chủ động khiêu khích giáo viên sẽ như thế nào. Trên mặt cậu nóng lên, hừ một tiếng, quơ lấy bài thi về chỗ ngồi của mình.

Liên Trạm lại ở phía sau bổ sung một câu: “Em có thể đến hỏi tôi cụ thể hơn sau giờ học, tôi sẽ dạy em kỹ càng.”

Bạn học châu đầu ghé tai cảm thán thầy giáo tốt tính quá.

Đàm Tiểu Hữu lại biết trong lời nói của Liên Trạm không phải có ý ngoài mặt chữ, da mặt vốn mỏng càng không chịu nổi, ngay cả nguýt lại cũng không dám, uất ức ngồi xuống, mới trả lời một câu: “Cảm ơn thầy, em sẽ tự học!”

Hỏi gì mà hỏi hả, Liên Trạm còn có vẻ như cảm thấy mình không dám làm chuyện đó.

Đàm Tiểu Hữu không chịu thua mà nghĩ, cùng lắm thì trở về mình lại tìm thêm GV, cũng không tin không học được cách hay!

Tối hôm đó khi tan học đi ngang qua cửa hàng nhỏ, Đàm Tiểu Hữu chi món tiền khổng lồ hai mươi đồng mua cái tai nghe rẻ nhất, quyết định trắng đêm tìm phim nghiên cứu lần nữa.

Cậu quay về ký túc nhỏ của mình, tắm rửa đốt hương rụt lại trên giường.

Lần này quá trình tìm kiếm thuận lợi hơn lần trước một chút, bộ phim mở đầu rất nhẹ nhàng, tiến hành từng bước, bầu không khí tình cảm đầy đủ.

Đàm Tiểu Hữu xem không chớp mắt, cả khuôn mặt chậm rãi nóng lên, cơ thể cũng nóng lên theo. Cậu là một cậu trai tuổi dậy thì, dễ xung động nhất, lần đầu bình thường xem loại phim này, tự mình mặt đỏ tới mang tai, tay không kìm được vói xuống bên dưới.

Trong ký túc bật điều hòa, trong chăn lại nóng cực kỳ. Cậu chỉ dùng tay trái cầm điện thoại, tay phải lén sờ sờ bận rộn ở bên dưới, sắp đến lúc cao trào, hình ảnh trên màn hình lại chuyển, biến thành hình ảnh có người gọi điện đến. Đàm Tiểu Hữu sợ đến nỗi tay run lên, điện thoại cũng rơi xuống, đầu ngón tay vô thức trượt nút nghe.

“Alo?” Trong tai nghe truyền đến giọng nói của Liên Trạm, kèm theo chút ngờ vực, có lẽ do cách sóng điện từ, nghe vào vô cùng gợi cảm, “Nghe máy nhanh vậy… vẫn đợi tôi sao?”

Đàm Tiểu Hữu xấu hổ mắng: “Mới không có!”

Cậu rút tay ra, chuẩn bị chửi người, kết quả phát hiện trên tay ẩm ướt dinh dính một mảng, chỗ đó sau khi bắn đã mềm nhũn.

Cậu lập tức tiêu tan toàn bộ sự kiêu căng, cúp điện thoại ngay, rút tai nghe ra, cũng không biết mình nên tức giận hay thẹn, nhăn nhó chốc lát, vẫn đổ thừa hết cho Liên Trạm.

Đàm Tiểu Hữu đỏ mặt nghĩ ngợi, đều do ông thầy đốn mạt kia luôn không tìm đúng thời cơ… tại sao cứ gọi điện đến vào giờ này, giống như khiến cho mình vừa nghe thấy giọng hắn đã bắn ra!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN