Mèo Trượt Chân
Chương 30
Liên Trạm sợ hai người họ cọ súng ra lửa lại phịch lần nữa, thế là cũng đồng ý, sau khi tắm qua loa, quay đầu lại, phát hiện Đàm Tiểu Hữu ngồi trong bồn tắm không nhúc nhích.
“Em sao thế?” Liên Trạm quấn khăn tắm, ngồi xổm bên cạnh chọt chọt cậu.
Tiểu miêu yêu như vừa tỉnh giấc chiêm bao chớp mắt mấy cái, lại lắc lắc đầu, mắt to nhìn thẳng vào hắn, sau mấy giây thì gọi: “Thầy ơi.”
Liên Trạm sẽ được cậu gọi “thầy ơi” chỉ có thời điểm cậu mất trí nhớ, tưởng rằng vừa rồi kích động làm hại cậu lại biến về, kéo nhẹ mặt cậu: “Sao đột nhiên lại gọi ngọt thế?”
Đàm Tiểu Hữu xoay mặt cắn ngón tay hắn, răng nanh sắc nhọn ngậm cắn hai cái, lại le lưỡi với hắn: “Ai ngọt! Chỉ gọi thử một lần thôi, khoan đắc ý!”
Thì ra không biến trở lại.
Liên Trạm cười một tiếng nói: “Em còn tắm nữa không?”
“Đã tắm xong!” Đàm Tiểu Hữu vô lý ngẩng đầu lên, “Khỏi cần tắm, ôm em ra ngoài!”
“Khăn tắm không thể dính nước, em tự đứng lên trước đi.”
“Anh làm cầm thúc quá, đứng không nổi, ” Đàm Tiểu Hữu ngồi trong bồn tắm hai tay ôm ngực, “Anh đã ôm thằng ngốc kia, tại sao không thể ôm em?”
Liên Trạm không làm gì được cậu, duỗi hai cánh tay thon dài ra, “ào” một tiếng, trực tiếp vớt thiếu niên ướt sũng trong bồn tắm lên. Sức lực của hắn cũng đủ lớn, ôm người vào lòng mình cũng vững vững vàng vàng. Đàm Tiểu Hữu theo tư thế lại ôm lấy cổ hắn, cả người trần truồng dựa trên người hắn, lúc này mới cười.
Trên làn da cậu đầy ánh nước, tai mèo và đuôi mèo cũng vẫn đang trên người, cọ mặt Liên Trạm nói: “Những việc thằng ngốc kia làm em đã thử hết, nó còn phải làm nũng với anh mới có thể nhận được những đãi ngộ này, em có thể trực tiếp ra lệnh cho anh, dù sao em vẫn giỏi hơn nó, đúng không?”
Liên Trạm còn chưa trả lời, cậu lại nói: “Không được nói không!”
Cậu chàng trong ngực thật sự giống như mèo con ngây thơ, thông qua ganh đua so sánh đần độn, chứng minh địa vị của mình, cái đuôi vểnh lên rõ cao. Liên Trạm bật cười, một mạch ôm cậu vào phòng, đặt lên khăn tắm đã mở ra trên giường, gãi gãi mũi cậu: “Em nói cái gì thì là cái đó.”
Đàm Tiểu Hữu hài lòng cười một tiếng, bắt đầu lau người lại lấy bàn chân trần truồng đá đá hắn, vênh váo tự đắc ra lệnh: “Áo ngủ của em ở bên ngoài, anh lấy vào đây cho em.”
Liên Trạm trêu cậu: “Làm cũng đã làm rồi, còn mặc làm gì?”
“Đồ dê già, ” Đàm Tiểu Hữu nghiêm túc nói, “Không mặc quần áo là biểu hiện không có dây thần kinh xấu hổ!”
Liên Trạm nhướng mày: “Em nhớ?”
Đàm Tiểu Hữu cười không nói, cái đuôi không ngừng vẫy trong không trung.
Liên Trạm theo lời lấy quần áo giúp cậu, lại nâng cậu nhóc dậy, mặc quần áo vào cho cậu như chăm sóc con nít. Đuôi của Đàm Tiểu Hữu bị gò bó trong quần khó chịu, dứt khoát chỉ mặc quần lót, không mặc quần ngủ, đá sang bên cạnh, chỉ mặc áo ngủ rộng thùng tình rồi chui vào chăn.
Đợi sau khi Liên Trạm cũng chui vào chăn, cậu cường thế kéo người qua, vòng cánh tay của người ta lên eo mình, nhú đầu trước ngực Liên Trạm. Họ tắt đèn, trong phòng tối tăm yên tĩnh, tiếng hít thở vững vàng hồi lâu, cuối cùng mới lại có giọng nói của Đàm Tiểu Hữu.
Cậu như đang đánh giá điều gì đó, ồm ồm nói: “Em hợp nhất với thằng ngốc kia rồi.”
Liên Trạm sờ sờ tóc cậu: “Tôi biết.”
“Em cảm thấy nó vẫn không tốt bằng em.” Đàm Tiểu Hữu nói, “Em thú vị hơn nó nhiều! Nó biết làm nũng em cũng biết, nó ngoại trừ làm nũng ra thì chả biết gì sất.”
Liên Trạm cười nói: “Em biết làm nũng à?”
Hình như bắt đầu từ đêm nay Đàm Tiểu Hữu đột nhiên có yêu thích mới, đó là cắn hắn, hàm răng nhỏ mài mài trên bả vai hắn, nói: “Ban nãy những việc kia chẳng lẽ không phải ư?!”
Liên Trạm vội nói: “Phải, phải, phải, tôi còn tưởng là em đột nhiên đổi tính.”
Đàm Tiểu Hữu hừ hừ, hơi nóng từ mũi như cây quạt nhỏ lướt qua làn da của Liên Trạm từng chút một, ngứa kinh khủng. Cậu cũng không thấy nóng, lại cọ hai cái trong ngực Liên Trạm, hình như bóng tối làm cho cậu có thể không kiêng nể gì cả làm việc bản năng của mình muốn làm.
“Thật ra thì em không cần thay đổi quá nhiều, anh cũng sẽ thích em, đúng không?” Đàm Tiểu Hữu hỏi lần nữa.
Liên Trạm cố ý nói: “Em đoán xem?”
“Dù sao cấm anh nói không đúng.” Cái đuôi của tiểu miêu yêu yên lặng luồn qua, quấn lấy chân hắn, một lát sau, lúc lên tiếng giọng nói đã khôi phục vẻ đắc ý kiêu căng vào ban ngày, “Em nhớ lại hết cả rồi, cái trò chơi mà anh chơi với em ý, phải thỏa mãn em một yêu cầu.”
Cảm nhận lông tơ mềm ấm trên tai cậu gãi mặt mình, tim Liên Trạm mềm nhũn, nói “Ừm.”
Không khí yên tĩnh một phút, Liên Trạm cũng không nôn nóng, chỉ kiên nhẫn vuốt ve đầu cậu. Tiểu miêu yêu rụt lại trong ngực hắn, hình như đang chuẩn bị tinh thần, nói cho cùng cũng là cậu nhóc vòng vo Tam Quốc quen rồi, có vài lời muốn nói thẳng ra, với cậu mà nói vẫn hơi khó.
Âm thanh chăn nệm sột soạt, Đàm Tiểu Hữu ra vẻ đứng đắn ho khan một tiếng, còn có âm thanh cười khẽ của hắn.
“Yêu cầu này chính là… anh phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của em!” Cuối cùng Đàm Tiểu Hữu cũng chịu bò dậy khỏi ngực, nâng khuôn mặt nhỏ lên, đối mặt với hắn trên chiếc giường chỉ có ánh trắng mờ. Đôi mắt cậu to như mắt mèo đang phát sáng, cũng có thể thấy rõ ràng trong bóng đêm.
“Anh phải thích em. Thằng ngốc kia mới không tốt bằng em đâu, chăm sóc nó như chăm sóc con nít. Vả lại bây giờ nó cũng là một phần của em, anh thích nó bao nhiêu, bây giờ phải thích em gấp đôi!” Đàm Tiểu Hữu liệt kê từng cái, “Buổi tối anh phải ngủ cùng em, khi tắm rửa anh cũng phải ôm em lên, sau đó không được cho mèo hoang ven đường ăn nữa! Chỉ có thể cho một con mèo ăn là em ăn thôi!”
Liên Trạm nhéo nhéo mũi cậu: “Được voi đòi tiên.”
“Anh dám không đồng ý?!”
Rõ ràng tiểu miêu này không có bất kỳ bối cảnh gì khiến người ta e ngại, cũng không thông minh, nhưng lại dám dựa vào lá gan của mình, quắc mắt trừng mắt đưa ra những yêu cầu này với Liên Trạm.
Cậu vô cùng có tự tin, căn cứ của sự tự tin đến từ đại yêu ôm mình này.
Liên Trạm cưng chiều hôn khóe môi cậu một cái, trả lời: “Được.”
(End.)
Năm phút sau.
“Vậy chuyện kia, em còn thực thi nữa không?”
“Hừ hừ, để xem lúc nào em học được, còn có lúc nào em mất hứng.” Mũi tiểu miêu yêu cũng hếch lên, “Anh cũng phải cẩn thận một tí, hôm nào làm em không vui, em thật sự sẽ dạy dỗ anh!”
Liên Trạm vỗ vỗ mông cậu, trong lòng biết ngày đó vĩnh viễn sẽ không đến, vẫn dỗ dành cậu nói: “Được.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!