Mèo Trượt Chân
Chương 8
Gã híp mắt, dùng yêu lực xuyên tường vào, lén lén lút lút đến phòng Liên Trạm, đã nhìn thấy tiểu miêu yêu quần áo không chỉnh tề treo trên người Liên Trạm nằm ngáy o o, chăn lộn xộn, xương quai xanh mảnh khảnh và eo nhỏ đều lộ ra một đoạn. Cho dù Liên Trạm đi ngủ cũng là dáng vẻ giả vờ chính đáng, tư thế ngay ngắn, tay lại khoác lên eo Đàm Tiểu Hữu.
“Chậc chậc chậc, ” Hồ Phỉ cảm thán, “Thầy Liên lại ngủ nướng.”
Liên Trạm lập tức bừng tỉnh, cau mày trừng gã.
Một giây sau nhận ra tình trạng của Đàm Tiểu Hữu là như thế nào, lại kéo chăn che lại. Hồ Phỉ cười ha ha, trêu người đủ rồi bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, lúc đi tới cửa còn cố ý nhìn lại, bị Liên Trạm dùng yêu lực đẩy mạnh một cái, cửa cũng “rầm” đóng lại.
Liên Trạm móc Đàm Tiểu Hữu ra. Ranh con này nửa đêm hôm qua còn vụng trộm bò dậy nhìn lén hắn, bây giờ rõ ràng tinh thần không đủ, nũng nịu cả buổi không muốn dậy, lầm bầm lầu bầu mới mặc quần áo tử tế chải mượt tóc.
“Thầy ơi, em buồn ngủ quá…”
Liên Trạm lấy cái quần cũ cắt một lỗ ở mông, ném cho cậu mặc vào, rất lạnh lùng nói: “Đáng đời.”
Lúc dẫn theo Đàm Tiểu Hữu đi ra, tiểu miêu yêu vẫn còn buồn ngủ, vài giây đồng hồ trôi qua mới phát hiện có người. Hồ Phỉ cười tủm tỉm vươn tay ra sờ lên đầu cậu, cậu lập tức tránh sau lưng Liên Trạm, thò đầu ra, đề phòng mà nhìn cái thằng cha độ nhiên chui ra này.
Dáng dấp của gã anh tuấn phong lưu, mái tóc ngắn màu cam, trên tai trái đeo ba bông tai, mặc áo khoác da tàn khốc khoe khoang đi giày, mới nhìn khiến người ta tưởng là minh tinh hoặc người mẫu. Trong ánh mắt gã cất giấu ý cười, nói: “Mèo con của thầy Liên đáng yêu quá nhể.”
Cái đuôi của Đàm Tiểu Hữu lập tức kiêu ngạo dựng lên, còn mình thì gật mạnh đầu.
Liên Trạm: “…” Hắn kéo Đàm Tiểu Hữu ra, ném vào phòng vệ sinh rửa mặt, bản thân thì ngồi xuống đối mặt với Hồ Phỉ.
Hồ Phỉ ngang hàng với Liên Trạm, là con hồ yêu, đứng hạng nhất trong kỳ thi công chức năm đó của lớp học Yêu giới. Gã coi như là một người bạn hiếm hoi còn liên lạc với Liên Trạm qua nhiều năm như vậy, mỗi nửa năm sẽ cố định đến xác nhận trạng thái của Liên Trạm một lần, giúp chút chuyện nhỏ cho Liên Trạm, tiện thể chế giễu một chút rõ ràng là thi công chức của Yêu giới được hạng nhất tính từ dưới lên, bây giờ lại làm ông bạn cũ giáo viên của loài người.
Đàm Tiểu Hữu trốn ở góc tường, nghe lén cả buổi nghe không hiểu câu chuyện họ nói. Liên Trạm nói xong sau đó đứng dậy đi chuẩn bị bữa sáng, đi ngang qua bên người Đàm Tiểu Hữu, lại xách tiểu miêu yêu đi ra, ném lên ghế ở phòng ăn.
Lúc ăn sáng, Hồ Phỉ ngồi đối diện cậu, ngẫm nghĩ, làm lễ gặp mặt, cho cậu cá con làm đồ ăn vặt. Đàm Tiểu Hữu hùng hồn nhận lấy, ôm vào trong ngực, ăm sáng xong còn muốn chia đồ ăn vặt với Liên Trạm, thân thân mật mật ngồi vào lòng thầy giáo.
Liên Trạm thấy dáng vẻ này của cậu, vậy mà cảm thấy hơi khó mở miệng, mấp máy môi, mới nói: “Đừng lộn xộn, có lời muốn nói với cậu.”
Đàm Tiểu Hữu tò mò hơi nghiêng đầu.
Liên Trạm nói đơn giản chuyện cậu phải đi theo Hồ Phỉ, còn chưa nói hết lời Đàm Tiểu Hữu lập tức hét lên: “Không đi!”
“… Cậu chỉ đi cùng hắn mấy ngày thôi, nếu như sau khi vấn đề được giải quyết vẫn muốn quay về tìm tôi, tôi sẽ không đuổi cậu đi.”
“Không đi, ” Nụ cười vừa nãy trên mặt Đàm Tiểu Hữu mất rồi, rất khẩn thiết nắm chặt quần áo, “Em không có vấn đề, em muốn luôn luôn ở cùng thầy, không đi!”
Hồ Phỉ vui cười hớn hớn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, tầm nhìn của Đàm Tiểu Hữu quét đến gã, lập tức nổi giận, ném đồ ăn vặt trả lại cho gã: “Đáng ghét, người xấu!”
Cậu chui vào trong ngực Liên Trạm, hận không thể buộc mình và Liên Trạm vào với nhau. Liên Trạm không có kinh nghiệm này, toàn thân cứng đờ, miễn cưỡng dỗ cậu hai tiếng, cậu còn ầm ĩ lợi hại hơn, cái đuổi dao động liên tục, dùng hết toàn lực từ chối, như thể một con mèo con từ chối bị thay đổi chủ nhân.
Liên Trạm đành phải nhìn về phía Hồ Phỉ.
Hồ Phỉ dùng khẩu hình miệng nói: “Muốn tôi giúp đỡ à?”
Liên Trạm đáp lời gã: “Ông cũng đến khuyên hai câu đi.”
Hồ Phỉ nhẹ chân nhẹ tay đến gần, cười đến ung dung. Liên Trạm có dự cảm không tốt, còn chưa kịp ngăn cản, gã đã giơ tay đánh Đàm Tiểu Hữu bất tỉnh, nhẹ nhõm nói: “Khuyên cái gì, trực tiếp đánh ngất xỉu rồi mang đi chẳng phải được rồi. Dù sao đều là khôi phục, sau khi khôi phục cũng ghét ông hơn. Ông thương tiếc mèo con đần độn như thế, còn tưởng sau khi nó khôi phục bình thường sẽ cảm động á?”
Sắc mặt Liên Trạm hơi đen: “Ông nói nhảm gì thế.”
Hồ Phỉ huýt sáo cũng không trả lời, đặt bàn tay lên người Đàm Tiểu Hữu sử dụng thuật pháp, niệm hai câu thần chú, Đàm Tiểu Hữu rên một tiếng trong hôn mê, thân hình dần dần thu nhỏ, cuối cùng biến thành hình dạng mèo con màu quýt.
“Vậy tôi mang đi đây, ” Không biết Hồ Phỉ biến ra một cái lồng từ chỗ nào, bỏ mèo con vào trong, trước khi rời đi còn cười nói, “Có tiến độ tôi sẽ nói cho ông bất cứ lúc nào, đừng luyến tiếc.”
Liên Trạm cảm thấy mình cũng không luyến tiếc, chẳng qua là con mèo ngốc mất trí nhớ kết yêu duyên ngoài ý muốn mà thôi, có gì mà không bỏ được.
Hắn sống nhiều năm như vậy, chẳng qua ngẫu nhiên xảy ra một lần ngoài ý muốn như thế. Kết yêu duyên rồi ảnh hưởng đối với song phương đều lớn hơn, đợi giải quyết được, hắn sẽ khôi phục trạng thái cuộc sống yên tĩnh —- không có gì không bỏ được.
Hắn xin phép nghỉ một ngày, hôm nay cũng nên lên lớp, nhưng trên đường đến trường học cũng không khỏi phân tâm, tự hỏi Hồ Phỉ mang cậu đến nhà chưa, Đàm Tiểu Hữu tỉnh lại có quậy không. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, tay tìm điện thoại, khi cuối cùng không nhịn được muốn gọi đi, điện thoại lại đổ chuông trước một bước.
Liên Trạm lập tức nghe máy: “Alo?”
Hồ Phỉ nói: “Tôi đến nhà rồi, mèo con của ông cũng tỉnh rồi.” Gã dừng lại một lát, quay đầu nhìn thiếu niên khôi phục nửa hình người, “… Hình như chỉ cần rời khỏi ông, cậu ta sẽ tự khôi phục trí nhớ đó, không cần dùng đến tôi.”
Đàm Tiểu Hữu đực mặt đứng đó, sờ sờ cái tai trên đầu mình, lại sờ lên cái đuôi phía sau, lại nhìn bộ quần áo rõ ràng không vừa người. Cậu vô cùng mờ mịt, làm thế nào cũng không nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ hình như mình làm một việc, đã xảy ra biến cố gì, với…. với không biết là ai…
Hình như lên giường?!
Sắc mặt cậu trống rỗng, hoang mang lo sợ. Liên Trạm đang đối diện điện thoại vẫn chưa tỉnh táo lại, chỉ nghe thấy một tiếng gầm thét khó có thể tin —- đồng thời bởi vì âm thanh quá mềm, cũng không có sức uy hiếp gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!