Chuyện y muốn làm không ai cản được, tối qua buông một câu lập Hậu nhẹ tênh khiến không ít đại thần nghe mà nẫu ruột, vừa tức vừa lo, thầm mắng y là hôn quân.
Ngày hôm sau còn kéo nhau dâng tấu, quỳ xuống không chịu đứng dậy.
Nhưng Khương Trạch Dụ chẳng lo cũng chẳng tức, trước hết liệt kê tội trạng của chư vị đại thần một lần, khi đám đại thần mặt biến sắc xin tha thì dịu dàng thốt ra mấy chữ xử tử.
Không ai dám cản.
Dẫu sao vị trí này của Tân đế cũng là nhờ giết chóc mà có. Khương Trạch Dụ có thể nghe thấy tiếng lòng của mọi người, nên bọn họ chẳng giữ được bí mật gì trước mặt y. Y biết tường tận những điều họ nghĩ, chỉ có Ngu Tuế là ngoại lệ.
Cũng chỉ có nàng nhìn thấy đuôi hồ ly của y. Khương Trạch Dụ chẳng thích những thứ không thú
vị, lúc thấy chán sẽ tìm niềm vui cho bản thân, nhưng mọi người đều trong suốt trước mặt y khiển y khó mà hào hứng nổi.
Với y mà nói, Ngu Tuế rất đặc biệt. —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Ít ra là bây giờ.
Khương Trạch Dụ thích những thứ thú vị.
Ngu Tuế ra ngoài một vòng lại được đưa về cung Thừa Càn, Khương Trạch Dụ cũng không nghĩ nàng thích ở lại điện Phượng Loan đấu mắt với công chúa Hề Ninh. Trên đường về, y còn tốt bụng báo cho Ngu Tuế: “Tối nay trời sẽ mưa.”
Công chúa Hề Ninh đang quỳ ở điện Phượng Loan hẳn sẽ được hưởng thụ mùi vị nước mưa kỹ lưỡng hơn nước lạnh tạt vào Ngu Tuế tối qua nhiều.
Ngu Tuế im lặng, nhận ra y thật sự thích kiếm chuyện. Nàng chưa kịp nghĩ xem sẽ trả thù như thế nào thì Khương Trạch Dụ đã lựa chọn và hành động thay nàng rồi.
Y là kẻ tàn nhẫn.
Khương Trạch Dụ đưa nàng về cung Thừa Càn dùng bữa, vừa đặt đũa xuống đã nghe tin Trấn Quốc Công xin gặp.
Thái giám bẩm: “Trấn Quốc Công đến vì Thục phi ạ.”
“Không gặp.” Khương Trạch Dụ đưa một tay chống cằm, ngắm Ngư Tuế ăn.
Ngu Tuế yên lặng ăn cơm.
Khương Trạch Dụ cười hỏi: “Hoàng hậu đang nghĩ gì vậy? Nói nghe chút đi.”
Ngu Tuế trả lời: “Ăn ngon.”
Khương Trạh Dụ hỏi “Thích ăn gì?”
Ngu Tuế chỉ cho y xem. Khương Trạch Dụ khế gật đầu, nói với cung nữ đứng bên hầu hạ: “Bê thêm một phần cho Hoàng hậu.”
“Vâng 4”
Ngu Tuế cảm thấy không cần, nàng chỉ muốn ăn no bảy phần rồi ăn trái cây tráng miệng, trước khi ra ngoài nàng bỗng thèm ăn trái cây đặt trên bàn.
Vì thế nàng nói với Khương Trạch Dụ: “Không ăn nhiều thế được.”
“Thế thì thôi.” Khương Trạch Dụ ôn tồn bảo, “Cung nữ kia là người của Hiền phi, vừa rồi đã chú ý những món nàng thích ăn, sau này nàng ăn uống phải chú ý một chút.”
Ngư Tuế: “…”
Nàng ỉu xìu nhìn Khương Trạch Dụ, tên này đúng là không lúc nào là thôi kiếm chuyện.
Khương Trạch Dụ cười nói: “Nghĩ gì thì cứ nói ra.”
Ngu Tuế cúi đầu không nói gì, nhân lúc chưa bị người ta hạ độc vào đồ ăn thì phải ăn cho đã.
Khương Trạch Dụ thấy nàngbắt đầu ăn ngấu nghiến thì cười bảo: “Đừng gấp, sau này ba bữa một ngày ta đều ăn cùng nàng, dù có bị người khác hạ độc cũng không chết được.”
Ngu Tuế nói: “Ta không biết món nào có độc món nào không.”
Khương Trạch Dụ khẽ nhướng mày hỏi: “Chẳng phải nàng là sát thủ à?”
Ngu Tuế: “…” —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Ít ra là bây giờ.
Thôi xin, nàng chẳng kế thừa được bất cứ kỹ năng nào của sát thủ cả.
Nàng khẽ mở miệng: “Ta không phải.”
Câu này nàng không nghe thấy, nhưng vọng vào tai Khương Trạch Dụ thì ngữ điệu gì cũng rõ mồn một.
Nó nghe như thẹn quá hóa giận, khác hẳn thái độ uể oải của nàng lúc trước, khiến sự vui vẻ trong mắt Khương Trạch Dụ càng rõ hơn khi nghe xong.
Khương Trạch Dụ an ủi:
“Bây giờ đúng là nàng không thể làm sát thủ nữa, làm Hoàng hậu vừa khéo.”
Ngu Tuế gật đầu, cực kỳ tán đồng.
Khương Trạch Dụ bị phản ứng thành thật của nàng chọc cười ra tiếng, tâm trạng lại tốt lên vài phần. Tên thái giám đứng cách đó không xa nhủ thầm, chẳng biết Hoàng hậu nương nương có phải thuốc cười không mà Bệ hạ đã nhìn nàng cười rất nhiều lần, không phải kiểu cười nhã nhặn xa cách thường ngày mà là cười vì cảm thấy thú vị.
Khương Trạch Dụ liếc hắn một cái không mặn không nhạt, tên thái giám lập tức đứng thẳng người, chỉnh đốn tinh thần.
Cung nữ bê món ăn Ngu Tuế thích lên. Ngu Tuế sợ mình bị độc chết thật, chỉ vào một món nàng không thích.
Mặt cung nữ hiện vẻ do dự, Khương Trạch Dụ thản nhiên nói: “Hoàng hậu bảo nàng thích món này nhất, bê thêm hai phần cho nàng.”
“Vâng ạ” Cung nữ lặng lẽ lưu ý.
Ngư Tuế nhìn Khương Trạch Dụ, y đáp lại nàng một nụ cười. —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Ít ra là bây giờ.
Đúng là con hồ ly mặt nam mô bụng bồ dao găm.
Ngu Tuế nhìn bàn đồ ăn, mặt hiện vẻ đau khổ.
Khương Trạch Dụ hỏi: “Sao thế?”
Ngu Tuế đáp: “Không ăn nổi.”
Khương Trạch Dụ: “Thế thì ngưng.”
Ngu Tuế do dự nói: “Lãng phí đồ ăn không hay lắm.”
Lần này Khương Trạch Dụ thật sự bị chọc cười.
Ngu Tuế mặc kệ y, cảm thấy mình đã chịu đói hai ngày, có thể thử cố ăn hết toàn bộ.
Chuyện này phải cảm ơn đám đầu bếp cung đình có thói quen nấu ngon mà ít, rất chú trọng tính thẩm mỹ, nên đĩa tuy to song đồ ăn chẳng mấy, khiến nàng còn gắng gượng được một lát. Khương Trạch Dụ không ăn gì, lúc Ngu Tuế đánh nhau với đồ ăn thì y ngồi cạnh xem bản tấu, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn Ngu Tuế một cái.
Chẳng bao lâu sau, ngoài trời đổ mưa.
Mưa to dần, còn kèm theo sấm chớp ầm ẩm, đèn lồng bên ngoài đều bị thổi tắt rất nhiều lần.
Ngu Tuế ăn thêm mấy miếng rồi thôi, cuối cùng cũng diệt sạch cả bàn cơm tối. Nàng đứng dậy vươn người, vừa ngẩng lên đã trông thấy cái bóng khổng lồ rọi lên tường. Đám cung nữ lặng lễ thu dọn chén đũa, tên thái giám sải bước tiến lên nói: “Bệ hạ, Vô Tương Hầu xin gặp.”
Ngu Tuế đang nhìn cái bóng chằm chằm bèn ngó sang Khương Trạch Dụ, đúng lúc y cũng nhìn nàng. Thấy ý cười hiện trong mắt y, tim nàng đánh thịch một cái, cảm thấy không ổn.
Y lại muốn kiếm chuyện.
Khương Trạch Dụ nói: “Không gặp.”
Tên thái giám lui ra thông báo. Ngu Tuế lại kinh ngạc, cứ tưởng y sẽ làm gì đó. Khương Trạch Dụ giải thích cho nàng hay: “Hẳn là gã đến vì Hề Ninh, nếu gã có lòng thì sẽ đứng chờ bên ngoài một thời gian, cứ để gã đợi là được.”
Ngu Tuế à một tiếng, xem ra dự cảm lúc nãy là đúng, Khương Trạch Dụ muốn kiếm chuyện thật.
Khương Trạch Dụ đặt bản tấu xuống, ngẩng đầu nhìn nàng hỏi: “Nàng có muốn
gặp Vô Tương Hầu không?”
Ngu Tuế ngẫm ngợi, nàng vẫn cực kỳ muốn giết Vô Tương Hầu, bèn gật đầu, muốn gặp, nếu có thể để nàng ra tay giết gã luôn thì càng tốt.
… Khoan đã.
Hình như không thể. —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Ít ra là bây giờ.
Không thể giết thì gặp gã làm gì!
Ngu Tuế lại lắc đầu.
Khương Trạch Dụ khế hất cằm ra lệnh: “Nói ra.”
Ngu Tuế nói: “Không muốn gặp.”
“Vì sao không muốn gặp?” Khương Trạch Dụ hỏi.
Ngu Tuế ỉu xìu đáp: “Gã khiến ta buồn nôn.”
Câu trả lời ngoài dự đoán. Khương Trạch Dụ như suy tư gì đó, lát sau cười nói: “Vô Tương Hầu thích nàng.”
Y không chỉ nghe thấy tiếng lòng, mà còn cảm nhận được tư tưởng và cảm xúc của mọi người. Tối qua khi y sắc phong Ngu Tuế có thể từ cảm xúc của Vô Tương Hầu để khẳng định rằng gã cực
kỳ để ý đến nàng.
Ngu Tuế nghĩ bụng thế chẳng phải càng tởm hơn à?
Mặt nàng lộ vẻ ghét bỏ khiến Khương Trạch Dụ chẳng biết nói gì thêm.
Tên thái giám quay lại bẩm báo, mặt hiện vẻ khổ não: “Bầm bệ hạ, Vô Tương Hầu vẫn đợi bên ngoài không chịu đi.”
Khương Trạch Dụ lại cầm bản tấu lên, điềm đạm nói: “Bảo gã không gặp là ý của Hoàng hậu.”
Ngu Tuế: “?”
Tên thái giám lập tức lui ra. Khương Trạch Dụ xem bản tấu, tựa như đã bật chế độ minh quân tài đức, nói với nàng: “Ra sau nghỉ ngơi đi, nếu nàng không muốn gặp thì ta sẽ không để gã vào.”
Thế là Ngu Tuế không nghĩ về chuyện này nữa, ra căn phòng sau điện, vừa nằm xuống là định ngủ luôn. Nàng vẫn thấy rất mệt, vết thương do bị hành hạ chưa khỏi, cổ họng còn hơi đau, thân thể thì rã rời, thế giới này khiến nàng thấy rất phiền phức và nẫu ruột.
Nàng nhìn trần màn ngẩn người, sau khi mí mắt bắt đầu đánh nhau thì nghiêng đầu ngủ.
Khương Trạch Dụ xử lý công việc đến nửa đêm mới vào tìm Ngu Tuế, thấy nàng ngủ. say nên không gọi mà nằm xuống kề đầu sát đầu nàng.
Ngu Tuế trở mình, va vào người nằm sau lưng thì mơ màng tỉnh. Thấy Khương Trạch Dụ cũng ở đó, nàng im lặng một lát rồi ngoan ngoãn lăn vào trong, nép sát vách tường, sợ mình quơ tay chân lung tung làm vị chủ nhân này tỉnh giấc.
Ai ngờ mới một lát, Khương Trạch Dụ đã bất đắc dĩ mở mắt ra hỏi: “Nằm xa thế làm gì”
Ngu Tuế đáp: “Tư thế ngủ của ta không tốt.”
“Ta lại thấy rất tốt.” Khương Trạch Dụ vươn tay với nàng, “Lại đây.”
Đêm nay mưa to, trời rất lạnh, Ngu Tuế do dự rồi nghe lời nằm kể bên y, cuối cùng cũng thấy ấm áp.
Khương Trạch Dụ hơi hơi cong khóe môi, vươn tay xoa đầu Ngư Tuế với ý vỗ về.
Tiếng mưa có tác dụng giúp ngủ ngon, Ngu Tuế biết người nằm cạnh là Khương Trạch Dụ thì yên tâm thiếp đi.
Hôm sau Khương Trạch Dụ dậy đi chầu, nghe người ta bẩm báo rằng đêm qua công chúa Hề Ninh trúng mưa ngất xỉu ở điện Phượng
Loan, y hỏi: “Tỉnh chưa?”
Tên thái giám đáp: “Chưa tỉnh ạ.”
Khương Trạch Dụ ra lệnh: “Gọi ả dậy, bảo ả tới điện Phượng Loan quỳ tiếp.”
Công chúa Hề Ninh tỉnh lại, nghe tin này thì suýt ngất lần nữa. Ả bấu chặt mười ngón tay vào mép giường, hai mắt đỏ ngầu, quát lên với giọng căm hận: “Ngu Tuế! Nó thực sự nghĩ nó là Hoàng hậu là có thể muốn làm gì thì làm à!”
Tên thái giám định nhắc nhở đây là ý của Bệ hạ, Hoàng hậu vẫn chưa ngủ dậy, nhưng nhìn vẻ mặt dữ tợn của Công chúa thì lập tức ngậm miệng, lặng lẽ lui ra.
Hôm nay Ngu Tuế dậy sớm, sắp sang trưa đã dậy, nghe cung nữ đứng cạnh kể chuyện công chúa Hề Ninh xong rồi hỏi nàng: “Nương nương có về điện Phượng Loan không ạ?”
Nàng mở miệng hỏi theo phản xạ: “Bệ hạ muốn ta về à”
Thấy vẻ mặt sợ hãi của cung nữ mới sực nhớ nàng ta không nghe thấy, chỉ có Khương Trạch Dụ mới nghe được tiếng nàng nói, vì thể đi lấy giấy bút viết cho cung nữ đọc.
Cung nữ thấp thỏm trả lời: “Bệ hạ chưa nhắc gì ạ.”
Ngu Tuế nghe nói điện Phượng Loan mới là chỗ ở của nàng, nơi này là điện của Khương Trạch Dụ, ngẫm nghĩ rồi vẫn quay về.
Đêm qua mưa to nhưng ban ngày trời lại nắng, trưa đến mặt trời còn hơi gắt, công chúa Hề Ninh quỳ trước cổng đại điện đến độ muốn giết người, dầm hết mưa to đến nắng gắt khiến ả chỉ ước mình có thể ngất đi ngay.
Nhưng lần trước ả giả bộ ngất xỉu đã bị ngự y vạch trần. Chuyện này truyền tới tai Khương Trạch Dụ, y nhanh chóng phái người tới giám sát công chúa Hề Ninh. Ngư Tuế vừa về đã thấy công chúa Hề Ninh người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, nhưng ả vẫn còn sức lườm nàng, sát ý trong mắt cao ngút trời, chỉ ước xé xác nàng thành trăm mảnh.
“Ngu, Tuế!” Công chúa Hề Ninh rít hai chữ này qua kẽ răng.
Ngu Tuế thầm nghĩ tốt quá, ngươi vẫn còn sức phát ra tiếng. —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Ít ra là bây giờ.
Nàng cụp mắt nhìn chằm chằm công chúa Hề Ninh, giơ tay chỉ vào cổ mình, lướt qua ả đi vào trong. Công chúa Hề Ninh tức điên, túm lấy váy nàng mắng: “Ngươi vờ vịt cái gì! Ngươi vốn không bị câm! Thuốc kia có hiệu lực theo thời gian, cùng lắm một ngày sau là ngươi đã nói được!”
Ngu Tuế nhíu mày không động đậy, đám cung nữ bên cạnh bước tới che chắn nàng, đẩy công chúa Hề Ninh ra.
Từ nhỏ đến lớn, công chúa Hề Ninh chưa từng chịu nhục như vậy, hơn nữa quan hệ giữa Vô Tương Hầu và Ngu Tuế khiến ả hận nàng muốn chết, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đừng tưởng ta không biết gì, tối đó lúc say chàng đã gọi tên ngươi, ngươi nghe chuyện này thấy vui lắm đúng không? Thậm chí ngươi còn muốn đi tìm chàng, muốn chàng đưa ngươi quay về!”
“Ngu Tuế, ngươi nghĩ ngươi rất giỏi giấu giếm, nhưng ai mà không nhìn ra ngươi yêu chàng, yêu chàng muốn chết chứ!”
Ngu Tuế thấy Khương Trạch Dụ đi khỏi từ khúc cua, đang nheo mắt nhìn nàng thì thầm nghĩ tiêu rồi, nếu y nghe được chuyện này chắc lại điên cuồng kiếm chuyện cho xem.
Mặt đám thái giám đều hiện vẻ muốn chết vì đã trót nghe thấy điều không nên nghe, cố cúi gầm mặt được bao nhiêu hay bấy nhiêu, ước gì bây giờ mình không có lỗ tai.
Công chúa Hề Ninh tức đến hồ đồ chưa nhận ra tầm nghiêm trọng của sự việc, lúc này trong mắt ả chỉ còn mỗi Ngu Tuế: “Vì chàng mà ngươi mặc ta tùy ý sai khiến nhục mạ, thậm chí cam tâm làm thiếp cho chàng…”
Nói được một nửa, bỗng nhiên công chúa Hề Ninh bị bóng người lướt qua bên cạnh dọa ngây người, ả liếc mắt nhận ra thân phận của người này thì im bặt ngay lập tức.
Khương Trạch Dụ nhìn Ngu Tuế, không để ý đến nét mặt công chúa Hề Ninh ra sao. Y thực sự muốn nhìn hay nghe hoặc thấy gì đó từ người Ngu Tuế, nhưng lại chẳng nghe hay thấy gì hết.
Ngu Tuế gọi: “Bệ hạ.” —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Ít ra là bây giờ.
Khương Trạch Dụ đưa tay sờ mặt nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, phát hiện nàng vẫn uể oải không có tinh thần gì, mà cũng chẳng có chút hoảng loạn hay chột dạ nào cả.
Lúc y muốn nghe thấy tiếng lòng của người khác nhất thì lại không nghe được.
Khương Trạch Dụ thở dài, nắm tay Ngu Tuế đi vào trong, vừa đi vừa nói: “Hoàng hậu đã phải uống bao nhiêu thuốc độc thì cho Công chúa uống gấp đôi.”
HẾT CHƯƠNG 24