Dự cảm về điểm gở ngày càng rõ ràng.
Đi lâu như vậy mà nàng chẳng nhìn thấy ai, chẳng phải nói đây là nhà giàu siêu cấp à? Chắc phải có người hầu chứ, lúc trước còn có hầu gái đưa nàng vào, còn cóngười nhà họ Tạ, sao giờ vào trong lại chẳng có người nào thế?
Chẳng lẽ tòa nhà này thực sự có thứ ma quái gì? —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Liễu Kiều đi một lát đã thấm mệt, thân thể này không thường xuyên rèn luyện như nàng lúc trước. Tuy lúc nhận về, thiên kim thật của phủ Quốc công là gái quê nhưng lúc ở nông thôn lại được cha mẹ nuôi cưng chiều, không bị bắt ra ruộng làm việc.
Nàng cả ngày chưa ăn gì, lại lạc đường trong đám hoa không biết tên, nhìn quanh thấy toàn là đường đá chẳng biết dẫn đến đâu.
Liễu Kiều lướt qua đám hoa đi vào hành lang, vừa ngắng đầu thì tình cờ trông thấy ba gã mặc đồ đen, trong tay đối phương cảm kiếm dài và dao găm, thiểu điều dán lên trán mấy chữ ta là sát thủ đây.
Nàng lòng vòng trong mớ hoa một thời gian dài không thấy ai, giờ một hơi thấy những ba người đột nhiên xuất hiện cũng không hoảng sợ, có lẽ vì bị sự yên ắng tra tấn quá lâu nên phản ứng đầu tiên của nàng là vui mừng, cuối cùng cũng gặp ai đó.
Lúc ba gã sát thủ kia xông vào toà nhà này cũng rất kinh ngạc. Chúng vừa vào đã bị lạc đường không nhìn thấy ai, thế rồi hành lang vốn vắng hoe bỗng nhiên xuất hiện cô dâu tối nay. Liễu Kiều nhoẻn miệng nở một nụ cười lễ phép: “Chúng ta hãy…”
Mấy chữ hàn huyên một chút chưa kịp thốt ra đã bị đối phương rút kiếm tấn công.
Liễu Kiều phản ứng lanh lẹ, nghiêng người tránh né, chưa kịp phản đòn đã thấy con bướm đen xuất hiện trước mắt.
Khoảnh khác này, thể giới trong mắt Liễu Kiều bỗng biến thành trắng đen, khóm hoa màu xanh dưới hành lang và nước sơn gỗ màu đỏ, ngay cả áo cưới rực rỡ nàng liếc thấy qua khoé mắt đều mất đi màu sắc, như thể mất đi sinh mệnh. Thời gian tạm dừng ở thời khắc này, đôi mắt kinh ngạc của nàng chỉ nhìn thấy con bướm đen đang tao nhã vỗ cánh. —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Sau khi bướm đen vỗ cánh, vô số bướm trắng từ bầu trời bỗng dưng xuất hiện, lao về phía ba gã áo đen, rồi Liễu Kiều thấy ba gã sát thủ bị đàn bướm trắng bao vây.Sau khi tiếng kêu thảm thiết của chúng vang lên, đàn bướm trắng đang chao lượn đã nhiễm mầu máu.
Tiếng thét chói tai nghẹn lại trong cổ họng Liễu Kiều, ngay cả chớp mắt nàng cũng không làm được, mà cũng không tài nào rời mắt khỏi cảnh tượng khủng khiếp ấy.
Nàng bất giác cảm thấy con bướm đen đang ung dung giương cánh giữa trời hình như quay đầu nhìn nàng.
Nàng không nghe tiếng đàn bướm tung cánh, chỉ thấy sau khi chúng hoàn toàn bị nhuộm đỏ thì từ từ tản ra, mớ xương trắng lạnh lẽo rơi xuống mặt đất. Đàn bướm đỏ vẫn chưa thỏa mãn, chúng đậu xuống mớ xương trắng tiếp tục gặm nhấm, ăn sạch mớ xương đồng thời nhuộm bản thân thành màu đen rồi bay đi.
Quá trình này rất nhanh chóng, chỉ dăm ba cái chớp mắt, lúc đàn bướm đậu trên mớ xương biến mất thì trên bầu trời ở hành lang chỉ còn lại con bướm đen kia.
Khi nó đập cánh một lần nữa, thể giới bỗng khôi phục màu sắc. Liễu Kiều cảm thấy nghẹn thở hồi lâu, khi thế giới khôi phục màu sắc cũng là lúc nàng lấy lại quyền khống chế thân thể, mềm nhũn chân ngã xuống đất.
Đây là bướm ư? —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Đây là yêu quái thì có!
Thần kinh Liễu Kiều căng như sợi dây đàn, cứ sợ con bướm tinh này sẽ gặm luôn cả mình không nhả xương.
Nàng khẽ cắn môi đứng dậy toan bỏ chạy, nhưng lúc quay người thấy con bướm đen bay về phía mình thì lại ngã ra đất ngất xỉu.
Đêm đó toàn bộ sát thủ mà Hoàng đế Tây Tùy phái tới nhà tổ họ Tạ thăm dò đều bị tiêu diệt.
Hôm sau tuy thời tiết sáng sủa nhưng ở sườn núi thì bất cứ lúc nào cũng thấy mặt trời trên cao bị mây đen che phủ khiến bầu trời luôn âm u.
Lúc Liễu Kiều tỉnh lại đã ngửi thấy hương hoa nhài.
Nàng mở mắt nhìn đỉnh màn ngây người một lát, sau đó chạm vào xương quai xanh, không thấy có gì khác thường. Nhưng trong mơ, nàng lại có cảm giác như con bướm đen cứ đậu mãi đó không đi, thậm chí còn cảm thấy mình được ve vuốt khó tả.
Trong mơ, nàng bị một con bướm đen âu yếm.
Liễu Kiều trở mình vùi mặt vào gối, nàng biết nơi này có lẽ không có ma nhưng chắc chắn có một con bướm tỉnh ăn thịt người.
Đương vùi đầu đau khổ thì nghe ngoài cửa có tiếng gõ cửa không mạnh không nhẹ, Liễu Kiều lập tức ngầng đầu ngồi phắt dậy, thấy cái bóng đen sau cửa bẩm báo: “Thưa phu nhân, lão gia đã tỉnh.” Là giọng đàn ông lớn tuổi từng trải.
Liễu Kiều đứng dậy đi ra mở cửa, trông thấy mặt người nọ thì nhíu mày.
Ông lão trước mắt đang khom lưng cầm đèn lồng với vẻ mặt tôn kính, mở to đôi mắt chỉ còn tròng trắng.
Tòa nhà kỳ lạ rất hợp với một người kỳ lạ như vậy. —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Người hầu mù nói: “Mời phu nhân đi theo lão nô, trong nhà tổ có bố trí trận pháp, nếu đi nhầm đường thì có khi cả đời cũng không tìm thấy lối ra.”
Còn có thứ như trận pháp? Liễu Kiều lại càng tò mò về cụ cố Tạ hơn, vừa đi vừa hỏi: “Tối qua sao chẳng có ai vậy?”
Người hầu mù đáp: “Sau khi trời tối, tất cả mọi người không được bước vào khu nhà chính.”
Một tòa nhà kỳ lạ, một lão hầu mù còn đi lại thuận lợi hơn nàng, một con bướm đen ăn thịt người, và cụ cố Tạ tuổi cao sức yếu..
Liễu Kiều chợt nhận ra có lẽ mình đã tiến vào thể giới kỳ ảo nào đó.
Đi theo người hầu mù, nhà tổ trong mắt nàng không u ám như tối qua mà tràn ngập sức sống, tinh xảo đẹp đẽ, chỗ nào cũng lộ vẻ quý phái.
Liễu Kiều cứ tưởng người hầu già muốn dẫn nàng vào một căn phòng nào đó trong tòa nhà để gặp ông cụ nhà họ Tạ đang bệnh thoi thóp.
Không ngờ sau khi đi lòng vòng theo ông ta thì đường xá càng lúc càng đốc như đang lên đỉnh núi, tới một cái đài câu cá trong rừng đào nở rợp hoa màu hồng phấn mới dừng lại.
Phía trước mặt là một con sông không biết thượng nguồn ở đâu, bờ bên kia cũng là rừng đào, trước đài câu cá bày một chiếc giường mỹ nhân, Liễu Kiều đến gần mới phát hiện bên trên có một mỹ nhân danh xứng với thực đang nằm trên đó.
Mỹ nhân nằm trên chiếc giường trước mặt Liễu Kiều là một thanh niên có khuôn mặt tuấn tú lạ thường, thoạt trông không quá hai mươi lăm tuổi, mái tóc bạc được cột lỏng lẻo, gò má ngược sáng, mặt mũi tỉnh xảo, làn da trông như đang ốm, đối lập hoàn toàn với bộ đồ đen mặc trên người, động tác hơi ngẩng đầu, ngước nhìn lại một cách khoan thai khiến Liễu Kiều thấy run sợ.
. Đây là ai?
Liễu Kiểu yên lặng lui về sau hai bước, túm lấy người hầu già đang định rời khỏi đó mà hỏi: “Chẳng phải ông đưa ta đến gặp lão gia sao?”
Người hầu gia cung kính đáp: “Lão gia ở đây ạ.” —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Liễu Kiều vẫn không chịu buông tay ông ta ra: “Ở đây chỉ có một công tử thoạt trông trẻ tuổi tuấn tú thôi.”
Người hầu già bảo: “Ngài ấy chính là lão gia.”
Khuôn mặt Liễu Kiều hơi vặn vẹo, lại đè thấp giọng hỏi: “Chẳng phải cụ cố nhà họ Tạ đã ngoài chín mươi tuổi hạc sao? Ta biết mắt ông không tốt nên vừa rồi ta đã nói cho ông hay rằng đó là một công tử trẻ tuổi tuấn tú đấy thôi.”
Công tử trẻ tuổi tuấn tú khẽ tặc lưỡi một cái, cất tiếng cười trong trẻo ẩn ý nói: “Tối qua nhìn ta ăn thịt người đã sợ ngất xỉu, hôm nay nếu lại để nàng phát hiện mình phải lấy một ông lão vừa già vừa xấu có khi lại sợ đến mức lập tức nhảy sông tự sát ấy chứ.”
Liễu Kiều: “…”
Thôi xin, so với chuyện lấy một ông lão thì nhìn cảnh ngài ăn thịt người vẫn kích thích hơn nhiều lắm có biết không hả?
Mặt nàng hiện vẻ do dự, bước tới gần giường mỹ nhân nhìn, quả nhiên conbướm đen tối qua là y, nói cách khác… Cụ cố nhà họ Tạ là một con bướm tỉnh.
Khó trách tòa nhà này lại kỳ quái như vậy, mà cụ cố Tạ cũng không lộ diện bao giờ.
Trong lúc Liễu Kiều suy tư thì người hầu già lặng lẽ lui ra, đài câu cá bấy giờ chỉ còn lại hai người họ. Gió rét thổi cánh hoa đào chao liệng, bay xuống đài và mặt nước.
Liễu Kiều bị cơn gió này thổi tỉnh, đồng thời nghe Tạ Ô Mai ra lệnh: “Lại đây.” —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Lão chủ này chính là một yêu quái ăn thịt người.
Nàng có thể đánh thắng người thường, nhưng nàng không đánh lại yêu quái.
Liễu Kiều đi tới, lại nghe Tạ Ô Mai bảo: “Nằm xuống.”
Ngữ khí nói chuyện của y không nhanh không chậm, còn mang chút lười biếng như vì sức khỏe không tốt
nên không có sức nói chuyện, nhưng từng câu từng chữ lại lọt vào tai nàng rõ mồn một.
Liễu Kiều không phản kháng mệnh lệnh kỳ lạ này, yên lặng liếc y một cái rồi đi tới chiếc giường mỹ nhân nằm xuống cạnh y. Trong đầu nàng hiện ra hình ảnh con bướm ăn thịt người tối qua, tốt hơn hết là không nên phản kháng, nhỡ may lát nữa có bướm bay tới gặm nhấm máu thịt nàng thì sao.
Liễu Kiều tự thuyết phục bản thân rằng đám người Tạ Ô Mai ăn là sát thủ, không liên quan tới người qua đường vô tội như nàng, hơn nữa giờ nàng còn là vợ trên danh nghĩa của y… mà nhỉ?
Nàng vừa nằm xuống đã bị người bên cạnh dùng cánh tay dài kéo vào lòng.
Khuôn mặt điển trai đột nhiên kề sát người Liễu Kiều, vùi đầu vào cổ nàng khẽ hít hà dưới ánh mắt trấn định của nàng.
Cái mũi cọ vào da nàng, hơi thở ấm áp phà vào cổ khiến nàng không kìm được mà ngẩng đầu, thầm nghĩ ngài là bướm chứ có phải chó đâu.
Tạ Ô Mai ngửi từ xương quai xanh dọc lên trên, như đang nhấm nháp thức ngon, Liễu Kiều đang cố thuyết phục bản thân bình tĩnh thì đột nhiên cảm giác Tạ Ô Mai khẽ liếm cằm mình.
Liễu Kiều: “…”
Đây quả nhiên là một lão biến thái! —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Tạ Ô Mai chống hai tay bên hông Liễu Kiều, nhốt nàng trong ngực mình, hơi gượng dậy rồi lại cúi đầu vừa ngửi nàng vừa hỏi: “Nàng có biết trên người nàng có mùi gì không?”
Liễu Kiều: Chắc là mùi gì đó thu hút biến thái.
Nàng chớp chớp mắt, dè dặt hỏi: “là mùi khiến lão gia khá thích?”
Tiếng cười của Tạ Ô Mai bật khỏi cổ họng, nghe xong lại nằm xuống giường, nhưng đôi tay vẫn giam Liễu Kiều vào lòng, cứ thế ôm nàng ngửi mùi thơm.
Y nói lớ mớ: “Mùi trên người nàng rất thơm.”
May quá, mình có hào quang nữ chính!
Liễu Kiều lặng lẽ thở hắt ra, với bàn tay vàng mùi thơm này hẳn mình không bị con bướm này ăn thịt ngay, tạm thời không cần lo sẽ bị mất mạng.
Vì thế nàng bắt đầu giả bộ ngoan ngoãn nói: “Lão gia thích thì tốt ạ.
Một sợi tóc bạc của Tạ Ô Mai rớt xuống mặt nàng lành lạnh. Liễu Kiều ngửi thấy hương hoa thoang thoảng, nhưng không biểu sao có quả quyết rằng mùi thơm này không phải của Tạ Ô Mai.
Sau đó Tạ Ô Mai chỉ ôm nàng, yên lặng nằm trên giường không làm gì cả. Liễu Kiều lặng lễ nhìn y, phát hiện y đang nhắm mắt thở đều như đang ngủ.
Lúc nàng cho rằng Tạ Ô Mai đã ngủ thì chợt nghe y nói: “Mồi cắn câu rồi, ra xem đi. Liễu Kiều bị Tạ Ô Mai buông tay đẩy ra: “…”
Cái người vừa rồi trông còn mê muội mùi hương trên người nàng, ước gì nuốt nàng vào bụng giờ lại đẩy nàng ra không chút do dự, thậm chí Liễu Kiều còn hoài nghi không biết biểu hiện vừa rồi của y có bao phần là thật.
Nàng vừa nghĩ vừa ra bờ sông nhìn, quả nhiên dây câu đang bị lôi đi. Liễu Kiều kéo dây câu, thấy hơi nằng nặng.
Phỏng chừng câu được một con cá không nhỏ. —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Liễu Kiều nhìn chằm chằm mặt nước, muốn xem con cá ấy bao lớn, nào ngờ cuối cùng lại kéo được một cái đầu người đã thối rữa từ dưới nước lên. Thứ cắn câu còn đang giãy giụa loạn xạ trước mắt nàng, thực sự khiến nàng sợ hãi, suýt quăng cần câu trong tay đi.
“Cẩn thận một chút.” Tạ Ô Mai gượng ngồi dậy phía sau nàng, âm trầm nói, “Đây là thứ lão gia ta câu cả đêm mới dính đấy.”
Liễu Kiều dằn ý định quăng cần câu xoay người bỏ chạy xuống, quay đầu lại nhìn Tạ Ô Mai lúng túng cười hỏi: “Lão, lão gia, cá ngài câu là cá gì thế?”
Hình như Tạ Ô Mai bị nét mặt của nàng chọc cười, y cười chưa được mấy tiếng đã phun ra một búng máu, song mắt vẫn đong đầy niềm vui, giơ tay lau qua loa vết máu trên môi, cặp môi dây máu đỏ đối lập hẳn với màu da ốm yếu của y, khiến toàn thân y trông cực kỳ ma mị.
Tạ Ô Mai xuống giường, lững thững đi tới chỗ Liễu Kiều, máu y nhỏ xuống đất hóa thành dăm ba con bướm đỏ lượn qua cái đầu người thối rữa trên mặt nước rồi bay đi.
Tạ Ô Mai cầm một sợi tóc đen của Liễu Kiều, đưa lên mũi khẽ ngửi, nhìn nàng chằm chằm, cười ẩn ý nói:
“Nếu nàng thích thì có thể gọi nó là người cá.”
HẾT CHƯƠNG 34