Mị Công Tử - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
272


Mị Công Tử


Chương 1


<!–VIP stories–>var listStoriesVip=[“Tuyệt phẩm tiên hiệp – Đạo Quân“,”Tuyệt phẩm tiên hiệp – Thái Cổ Thần Vương“,”Tuyệt phẩm Huyền Huyễn – Tuyệt Thế Vũ Thần“,”Tuyệt phẩm Ngôn Tình – Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc“,”Tuyệt phẩm Ngôn Tình – Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ“,”Tuyệt phẩm tiên hiệp – Thiên Đạo Đồ Thư Quán“,”Tuyệt phẩm Kiếm hiệp – Cao Thủ Thâu Hương“,”Tuyệt phẩm tiên hiệp – Thần Đạo Đan Tôn“,”Tuyệt phẩm tiên hiệp – Thái Sơ“,”Tuyệt phẩm Đô Thị – Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân“];document.write(listStoriesVip[Math.floor(Math.random()*listStoriesVip.length)]);<!–End-VIP stories–>Trong kinh thành phi thường náo nhiệt, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, nhưng khu đất tinh hoa phía đông của kinh thành, trong một trang viên rộng lớn xinh xắn lại vô cùng yên lặng, so với sự ồn ào náo động của kinh thành cách nhau vạn dặm.

Bên trong khu trang viên, tất cả những gia nhân đều đang im lặng làm việc, nói chuyện với nhau cũng không dám nói lớn tiếng, chỉ có thể dùng tay ra hiệu.

Không có cách nào khác, ai bảo chủ nhân ở đây vốn không thích tiếng ồn, ồn ào sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của hắn.

Ở trong phủ làm việc cũng lâu nên bọn hạ nhân đều biết, chủ nhân bình thường hoàn hảo, nhưng không nên để hắn cảm thấy xung quanh quá ồn ào, nếu không cơn tức giận của hắn sẽ phát tác.

Chủ nhân ở Viện Cuồng hoa cư, bên trong yên ắng vô cùng, mà nếu nhình quanh thì thấy bên trong mọi thứ đều bóng loáng sạch sẽ, việc quét dọn lau chùi vô cùng chỉnh tề thanh khiết, cho thấy tính thích sạch sẽ của chủ nhân.

Phía sau hậu viện có một hàng rào gỗ nối đuôi nhau, kéo dài đến một căn đình nho nhỏ, bên trong đó có một người đang ngồi.

Sau giờ Ngọ, trời vẫn còn hơi lạnh, làn gió êm dịu lướt nhẹ qua, làm lay động mái tóc dài đen mịn của người đang ngồi, bộ y phục hoa lệ màu trắng cho thấy thân phận tôn quý của người này, cũng đồng thời làm tôn thêm nét tao nhã lịch lãm. Dưới ánh sáng rực rỡ, dung nhan xinh đẹp động lòng người, mềm mại như tiên nữ vừa lạc bước xuống hồng trần.

Nhìn thoáng qua, người ta cứ ngỡ đây là một thiên kim tiểu thư, nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện thật ra không phải là nữ nhi.

Mai Đan Thanh, chủ nhân của khu trang viên rộng lớn này, đôi mắt xinh đẹp lóe lên những tia sáng lấp lánh như ánh sao, đang bất động nhìn chăm chú về phương xa, không có ai đoán được giờ phút này trong lòng hắn đang suy nghĩ gì?

Đột nhiên, khóe mắt hắn nhìn thấy cách đó không xa có một thân ảnh đang nhanh chóng di chuyển về hướng hắn, hắn bất động thanh sắc đứng lên, chuẩn bị tìm chỗ trốn.

Nhưng vẫn chậm một bước.

“Vương gia, người nên ăn một chút gì……”

Người phục vụ cho đại chủ tử Mai vương phủ là Tứ Nương trông khoảng năm mươi tuổi, không ngừng đi theo thân ảnh xinh đẹp đang xoay người bỏ chạy trước mắt.

Mà bà bất quá cũng chỉ là một thiếu phụ xinh đẹp trên bốn mươi tuổi mà thôi.

Bà không khỏi thầm than một hơi.

Bình thường Vương gia cũng đã rất kén chọn, mà mấy ngày nay không biết là vì chuyện gì, thức ăn ăn vào rất ít, chẳng những thế mà hầu như không thèm đụng đến.

“Không muốn.”

Nghe được hai chữ hắn bỏ lại một cách vô tình này, vốn là đang theo đuôi ở phía sau, sắc mặt Tứ Nương lập tức trắng xanh, đôi môi run rẩy đầy bi thương.

“Ngài…… Ngài…… Ngài nói cái gì?”

Nhìn thấy dáng vẻ bị đả kích của bà, Mai Đan Thanh không nhịn được len lén thở dài, sau đó thu hồi vẻ mặt lãnh đạm, đổi thành vẻ mặt mỉm cười, xoay người đối mặt với thiếu phụ đã chăm sóc hắn nhiều năm qua.

Mặc dù bà rất hay càu nhàu cử nhử, nhưng sự quan tâm của bà đối với hắn cũng là chân thành nhất.

Mà hắn thiếu hụt loại quan tâm chân thành này rất nhiều, cho nên chỉ cần có ai thể hiện một chút xíu, hắn sẽ càng thêm quý trọng.

“Tứ Nương, không phải là vấn đề ở chỗ bà.” Hắn không biết làm gì nên lại thở dài.

“Có phải đầu bếp mới tới không hợp khẩu vị của ngài hay không? Hay là ngài ngã bệnh? Hay hoặc giả là luyện vũ quá mệt mỏi? Hoàng Thượng cũng thật là, sao lại thích xem ngài khiêu vũ đến mức độ này, lúc nào cũng xem ngài giống như tiên tử trên trời giáng xuống, ngay cả ăn ngủ cũng không cần sao!” Tứ Nương bất bình, nổi giận thay cho Mai Đan Thanh.

Mai Đan Thanh từ nhỏ được Bát Vương gia thu dưỡng, trở thành nghĩa tử của ông ta, được cưng chìu yêu mến, am hiểu vũ điệu Đôn Hoàng. Có một ngày, vào đại thọ tám mươi tuổi của Hoàng Thượng, hắn dâng một điệu vũ mê hồn làm người ta ngây ngất mê mẩn, lại được Hoàng Thượng nhìn trúng, lập tức ban lệnh lập hắn làm phi, sau lại phát hiện hắn là nam nhi mới ôm hận từ bỏ.

Thật ra thì Hoàng Thượng rất muốn không thèm để ý đến cái nhìn của những người khác, cũng không để ý Mai Đan Thanh là nam hay nữ, thích là thích mà thôi. Chỉ tiếc, thân là Hoàng Thượng nên còn bị rất nhiều hạn chế.

Cũng không thể trách Hoàng Thượng vừa gặp đã thương, bởi vì Mai Đan Thanh mặc dù là thân nam nhi, nhưng không hề có những tố chất vai u thịt bắp thô lỗ như những nam nhân khác, hoặc dáng vóc to thô như một con gấu bệ vệ, ngược lại, thân thể hắn cao gầy mảnh khảnh, mềm mại, mái tóc dài đen mịn, mềm mượt như mây, da thịt trắng sáng như tuyết, đôi mắt đẹp sáng lấp lánh như những ánh sao trên bầu trời, một đôi môi đỏ mọng như máu, một thân bạch y uyển chuyển như Mai hoa tiên tử.

Mọi người, ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy hắn, nhất định sẽ không cho hắn là một nam nhân thô lỗ, ngược lại sẽ xem hắn như tiếu giai nhân xinh đẹp tuyệt trần.

Chỉ tiếc người tuy đẹp, nhưng cá tính cũng rất kém, đôi mắt xinh đẹp trong vắt luôn trong trẻo lạnh lùng hiếm có, khóe miệng khêu gợi luôn luôn ẩn chứa một nụ cười, nhưng nếu đến gần sẽ thấy nụ cười đó luôn luôn có vẻ lãnh đạm cùng giễu cợt.

Tính nóng giận giống như một đứa trẻ bốc đồng, ai cũng không làm gì được hắn.

Hoàng Thượng mặc dù không cách nào đem Mai Đan Thanh thu vào hậu cung, nhưng đối với hắn lại sủng ái có thừa, chỉ tiếc hắn tuyệt không cảm kích một chút nào.

Bề ngoài mặc dù là âm nhu xinh đẹp như vậy, tính khí của hắn cũng giống như bản tính của hắn, đó là tính khí của một đại nam nhân.

Hắn sao có thể trở thành nam sủng để một đại nam nhân khác sủng ái!

Cho nên sau đó cho dù Hoàng Thượng bức hiếp hay mang lợi ích ra dụ dỗ như thế nào, Mai Đan Thanh thề, tuyệt đối sẽ không khiêu vũ cho Hoàng Thượng xem nữa.

Bởi hắn chọc giận thánh nhan, Hoàng Thượng nói, nếu như hắn thật sự không nhảy thì cả đời không cho phép nhảy, còn hạ thánh chỉ, trừ phi hắn nguyện ý vì Hoàng Thượng múa thêm một điệu vũ nữa, nếu không cả đời này hắn khiêu vũ cho ai xem thì người đó phải chết.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN