Mị Dục
Chương 11
[4:00 chiều] Las Vegas…
Những quán bar đã bắt đầu đông người qua lại, trẻ có, trung niên cũng có, họ mượn hơi rượu và bầu không khí nhộn nhịp trong quán để giải khuây sau một ngày làm việc vất vả, đâu đó quanh đây thi thoảng lại vang lên những lời lẽ tán tỉnh, những tiếng cười sảng khoái…
Xuất hiện trên các con phố phồn hoa lúc này là một số thanh, thiếu niên thả mình trên những chiếc xe mui trần đủ loại màu sắc vừa luôn miệng cười đùa, trò chuyện, vừa cầm trên tay những tấm biển cổ động lớn hay những lightstick bắt mắt, làm cho ai đi ngang qua cũng biết họ đang chuẩn bị tham gia một party show lớn của thần tượng…
[6:30 tối] The Caesar Entertainment Resorts – Las Vegas…
Lạc Di Như mặc trên mình bộ váy ngủ satin hai dây mềm mại, từng đường nếp trên chiếc váy chạy dọc và men theo những đường cong cơ thể mê luyến, làm tôn lên dáng người cao ráo và tuyệt đẹp đang thưởng thức ly cà phê nóng hổi đặt trên lòng bàn tay…
Sắp rồi, thời khắc cô và kẻ chủ mưu trong vụ dọa đánh bom lần này sẽ chạm mặt đang đến gần, cô rất muốn xem kẻ nào đầy khí phách đến nỗi dựng lên vụ đánh bom nhằm mong cô ra mặt đến vậy.
Lạc Di Như cười trừ…
Đôi môi hồng lựu ươn ướt bặm hai cánh môi mềm mại vào nhau, đồng thời gương mặt đầy mị lực khẽ nghiêng, đưa đôi con ngươi hướng ánh nhìn sang chiếc màn hình máy tính đang đặt trên chiếc bàn pha lê bóng loáng, đoạn thấy được cảnh tượng đang diễn ra trong màn hình thì vành môi ấy khẽ nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp…
Không khó khi hệ thống máy chủ của Learvania có thể xâm nhập vào mạng lưới camera của The Venetian Resort chỉ trong tích tắc, và hình ảnh chiếc laptop của Lạc Di Như đang cập nhật được lấy từ camera lắp đặt ở hành lang resort, nơi một nam, một nữ đang rảo bước tiến về khoang phòng Suite President hay nói đúng hơn, họ đang tiến về phòng của cô…
_ Thưa quý cô, quý cô có vị khách đến thăm.
Một cô quản gia khẽ gõ cửa phòng rồi bước vào, gương mặt điểm lên nét trẻ trung và cá tính tưởng chừng như chỉ trạc tuổi Lạc Di Như, trên đôi bàn tay thì cầm danh thiếp của vị khách rồi nhanh nhẹn tiến đến đưa cho chủ nhân căn phòng, đoạn cất giọng Anh-Mỹ nghe rất êm tai.
_ Nếu quý cô thấy phiền, tôi có thể thay quý cô từ chối cuộc gặp.
Cô quản gia vừa dứt lời, gương mặt của Lạc Di Như liền ngẩng lên đối diện với chủ nhân phát ra giọng nói vừa rồi, khiến cho cô quản gia bỗng giật mình, cơ thể cứng ngắc trong chốc lát làm chiếc danh thiếp bạch kim rơi xuống, va chạm với mặt đá cẩm thạch tạo nên âm thanh lan tỏa khắp căn phòng tĩnh lặng…
Đã nghe danh nữ chủ nhân của tập đoàn lẫy lừng Learvania từ lâu, rằng đó là một người phụ nữ có hồng nhan đầy mị lực và băng lãnh, với phong thái cao ngạo và dò đoán đối phương, nhưng khi mặt đối mặt thì con người ta mới biết, những lời truyền miệng dưới thiên hạ kia chưa thực sự là gì…
Gương mặt Lạc Di Như thực sự quá hoàn mĩ, hai viên ngọc màu xanh biếc mở to long lanh, ẩn nấp dưới hàng mi cong dài đang khẽ chớp, tuy đầy sức hút nhưng lại mang đến cho đối phương một lãnh khí tuyệt tình và đè nén, buộc họ phải hạ mình cúi trọng khi đối diện với ánh mắt tuyệt đẹp kia…
_ X…Xin lỗi.
Dù cho trong người vẫn còn đang run, cô quản gia vẫn phải lấy hết dũng khí hít một hơi thật sâu, khẽ cúi người định nhặt chiếc danh thiếp đã đánh rơi ban nãy kia lên, đôi mắt đang từ gượng gạo bỗng mở to ngạc nhiên.
Chiếc danh thiếp đã biến mất từ lúc nào…
_ Cảm ơn, nhưng đây là vị khách quan trọng với tôi.
Khẽ ngẩng mặt, đập vào mắt cô quản gia là vẫn gương mặt vừa quyến rũ vừa quyền lực đã làm cô run sợ vừa rồi, nhưng thần thái trên gương mặt ấy giờ đây lại hoàn toàn khác: Lạc Di Như đang nở nụ cười – với vành môi hồng đào khẽ nhếch và đôi con ngươi cong lại tạo thành vầng trăng lưỡi liềm tuyệt đẹp, mang đến cảm giác ấm áp, thân thiện và xa vời so với thần sắc lạnh lẽo khi trước của một nữ đế.
Đẹp, đẹp quá, Lạc Di Như lúc này hệt như một vị thiên sứ gieo thiện ý vào lòng người, làm cho con người ta chết lặng vì say mê mà nhìn ngắm, để rồi lúc nào cũng miên man trước từng đường nét trên khuôn mặt không góc chết ấy mà không biết chán.
Khẽ quay người liếc nhìn bóng hình cao ráo với những đường cong mềm mại và đầy đặn đang tiến về phía phòng ngủ, cô quản gia lặng yên ngắm nhìn bóng hình ấy với sự ngưỡng mộ tuyệt đối, tuy nhiên trong thâm tâm lúc này lại trào dâng một cảm giác run rẩy và sợ hãi…
Cô sợ, rất sợ Lạc Di Như…
Vì cô đã kịp nhìn thấy, trước khi tấm lưng Lạc Di Như biến mất khỏi tầm mắt, một vật được đôi bàn tay thon gọn ấy đang cầm trên tay đã lóe sáng dưới ánh đèn bóng loáng…
Chiếc danh thiếp bạch kim…
Cô nhớ lại, vừa rồi vốn dĩ không có một giây hay một khắc Lạc Di Như lướt ngang qua mình để cúi xuống nhặt tấm danh thiếp mà chỉ đứng lên đi thẳng vào phòng, để lại đó là một nụ cười chào tạm biệt khiến cho con người ta điêu đứng và chết say với nó.
Nữ chủ Learvania, cô đã lấy chiếc danh thiếp đó kiểu gì?
Lạc Di Như đặt chiếc danh thiếp lên trên chiếc tủ con đặt cạnh đầu giường rồi khẽ nâng hai cánh tay lên cao, gỡ bỏ hai chiếc dây váy vắt ngang làm chiếc váy từ từ trượt xuống, phơi bày bộ ngực căng tròn và trắng mịn với đôi nhũ hoa hướng lên trên như hai cánh hoa mềm mại và ướt át như đang chờ đợi người xứng đáng gặm nhấm, thưởng thức trong những lần giao tình đầy hoan ái…
Liếc sang chiếc danh thiếp vẫn đang nằm lặng lẽ trên mặt tủ nhưng lại sáng loáng, bóng bẩy, tạo nên sự hấp dẫn và chú ý đặc biệt đối với mỗi người, đáy mắt Lạc Di Như bỗng chốc tối lại làm không gian trong căn phòng trở nên khô khốc và vu lãnh, đồng thời khóe môi vệt thành một nụ cười đầy tàn độc hệt như một con mãnh thú khá hưng phấn với con mồi săn sắp tới.
_ Tốt lắm, đã đến lúc lộ diện rồi, kẻ đứng sau bóng tối…
Tại một căn phòng hạng Suite President khác…
Không gian căn phòng như được bao phủ bởi tiếng nước xối xả phát ra từ phòng tắm, với làn hơi nước bốc lên nghi ngút một phần áp lên mặt kính, phần còn lại thì quấn quanh thân hình cường tráng, gân cốt của một người đàn ông trẻ đang ngẩng đầu cho dòng nước lan chảy khắp gương mặt anh tuấn, thi thoảng lại phát ra âm vực trầm khàn từ phía cổ họng đang bị đè nén…
Bước ra khỏi phòng tắm chỉ với một chiếc khăn trắng quấn quanh nửa thân dưới, bóng dáng cao lớn lặng lẽ sải từng bước dài trong căn phòng, làm những giọt nước từ mái tóc đen theo đó mà nhỏ xuống mặt sàn cẩm thạch bóng loáng, cô đọng lại và trong suốt, phản chiếu ánh đèn điện lung linh tựa hồ những hạt pha lê tinh tú mê người…
Lịch Tuyền đang ngồi trước chiếc bàn trang điểm sang trọng, cô rút ra trong túi đồ một chiếc lọ xịt khoáng rồi khẽ nhấn nút, để cho những bụi nước li ti thơm mùi tinh dầu mát lạnh bám lên trên gương mặt vừa mới được trang điểm đậm xong, đoạn lại nhìn trân trân hình ảnh của mình trong gương…
Một mùi hương nam tính khác xen lẫn vào trong bầu không khí tĩnh lặng, kèm theo đó là áp khí lạnh lẽo khiến con người ta kinh sợ bao trùm khắp căn phòng, làm cơ thể Lịch Tuyền khẽ run lên nhưng vẫn phải nuốt nước bọt, lấy hết can đảm đứng dậy rồi bước đến bên cạnh người kia…
Ở bên cạnh Đinh Cẩn Vệ, cậu đã dạy cho cô biết cách kiềm chế cảm xúc và nỗi sợ hãi thường trực bên người…
Giống như…
Lịch Tuyền cắn môi, cảm nhận chất son đắng chát lan truyền trong khoang miệng, giúp cô quên đi hình ảnh người con gái đầy hấp lực bỗng hiện lên trong tâm trí, với vẻ đẹp, trí tuệ và thần thái luôn khiến cho cô mang trong mình đầy sự đố kị…
Cô tự nhủ thầm, rằng tại sao trên đời lại có một con người hoàn hảo đến thế…
Lịch Tuyền lấy trong tủ ra một chiếc khăn rồi tiến đến bên giường, khẽ cúi người lau lên mái tóc đang nhỏ giọt, phảng phất xung quanh cô lúc này là mùi hương quyến rũ ngào ngạt tỏa ra từ mái tóc ấy, làm xoa dịu đi nỗi lòng cô đang canh cánh với ai…
_ Căng thẳng gì vậy?
Âm vực trầm thấp phá vỡ bầu không gian và cắt ngang dòng suy nghĩ còn đang dang dở của cô, khiến cho đôi bàn tay khẽ run vì giật mình, làm Đinh Cẩn Vệ nhíu mày quay người.
_ Đánh bom, sợ chết sao?
Bây giờ mà nói ra lí do vì sao bản thân lại mơ màng như vậy thì có lẽ Lịch Tuyền sẽ bị Đinh Cẩn Vệ cười khinh và làm như lẽ đương nhiên, vì vậy cô chỉ lặng lẽ cúi đầu.
_ Không, chỉ là hôm nay tôi không được khỏe thôi…
Tín hiệu sóng âm bỗng chốc bị hỗn loạn, khiến cho Đinh Cẩn Vệ nhìn xuống, là chiếc vòng tay tàng hình đang phát ra tín hiệu thông báo…
Vành môi khẽ cong thành một đường tuyệt đẹp, chất giọng của Đinh Cẩn Vệ ngày càng trầm xuống, đồng thời đôi mắt hổ phách rực sáng hơn bao giờ hết.
_ Xem ra đã đến đúc sử dụng chế vật mới của Lendida rồi…
VOTE nào <3
_________________________
GÓC TÁC GIẢ:
Cuối tuần xả hơi xơi MỊ DỤC nào các độc giả!!!!!!!!!
Tuii thề dạo này tuii rất là bận rộn luôn, một đống bài tập một đống cuộc thi một đống văn nghệ rồi lại còn tập gym nữa urghhh tất cả như muốn đè chết cái thân tuii luôn á ><
À, còn một vấn đề nữa mà tuii muốn bàn bạc với độc giả đây, vì đây là vấn đề mà rất nhiều bạn inbox cho tuii cũng như phản ánh trên comments của MỊ DỤC rồi.
LÀ VẤN ĐỀ ĐỔI NGÔI XƯNG HÔ VỚI ĐINH CẨN VỆ!!!!!
Tuii cũng có một số bạn bè đã đọc MỊ DỤC nói rằng ngôi xưng “cậu” với Đinh Cẩn Vệ không hay, làm ông chủ tập đoàn Lendida đao to búa lớn như vầy rồi mà còn xưng “cậu” thì chả khác gì miêu tả bọn trẻ nít còn đang yêu nhau á, và trong suốt quá trình viết mình cũng nhật được kha khá đánh giá về việc xưng ngôi với ĐCV (cảm ơn đánh giá của mọi người!), vì vậy hôm nay tuii đắn đo lắm mới đưa ra quyết định này đó!
Bây giờ chúng ta sẽ có 2 LỰA CHỌN:
A. Giữ nguyên ngôi xưng hô với Đinh Cẩn Vệ là “cậu”.
B. THAY ĐỔI ngôi xưng hô với Đinh Cẩn Vệ là “anh” (bắt đầu từ Chapter 12).
Các bạn comment ý kiến bên dưới nhé, và ngôi xưng hô với Đinh Cẩn Vệ sẽ PHỤ THUỘC VÀO CÁC BẠN đó, ý kiến nào được biểu quyết nhiều hơn thì đồng nghĩa với việc tuii sẽ là người thực hiện quyết định đó của các bạn.
Chốt hạn: Chủ Nhật – 25/11/2018 là ngày cuối cùng các bạn có thể đưa ra ý kiến của mình nhé, và bất cứ ý kiến nào đưa ra sau hôm giới hạn thì sẽ KHÔNG được cân nhắc đâu nhé!
NÓI THÊM: Chapter 12 (tức chapter sau) sẽ giới hạn với những bạn KHÔNG ưa thích thể loại hành động, chặt chém lắm đâu nhé <3
Thân <3
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!