Mị Luyến - Hành Trình Từ Bảo Mẫu đến Chồng Ngoan
#16: Mặt Nạ (II)
Lăn lộn mãi cũng chán, tôi bước xuống giường. Phải ra ngoài ngay, rồi còn nhờ mặt nạ đưa tôi về lại Tần Khanh nữa chứ.
“Cạch” – Cánh cửa va phải thứ gì đó và khựng lại. Là đồ ăn sao?
Cả khay thức ăn được đặt dưới sàn từ lúc nào. Tôi chợt nghĩ, sao mà giống kiểu phục vụ cho tù nhân quá. Chắc là phần của tôi rồi. Oa, đói thật đó nha.
Cũng không tệ, nhưng có điều tôi muốn ngọt hơn một chút nữa cơ. Nếu là Mark, chắc chắn anh sẽ lưu ý điều này.
Lại nhớ anh nữa rồi đấy…
Căn nhà này khá rộng, nhưng chẳng lẽ, chỉ có mỗi một người ở thôi sao?
Tầm nhìn chợt dừng lại ở một góc nào đó. Giật mình. Lại là mặt nạ nữa sao? Hơn nữa còn có rất nhiều.
Tất cả đều làm bằng kim loại. Có cái bằng đồng, bằng bạc. Có loại lấp lánh ánh vàng hoe.
Tôi đã nghĩ đúng, thánh cuồng mặt nạ chính là đây. Tôi bị rơi vào một cái động tự kỷ, với một con người không thể nào lập dị hơn.
*
– Tại sao đến giờ này anh mới về? – Tôi ngồi ở bậc thềm, đến khi thấy mặt nạ vừa bước vào thì cất tiếng hỏi.
– … – Anh ta đưa mắt nhìn sang, làm cho tôi giật mình, chỉnh lại câu nói.
– Xin lỗi, tôi không có ý muốn xen vào chuyện riêng của anh. – Tôi sờ sờ mũi – Nhưng anh đã nói hôm nay sẽ đưa tôi về.
– Sao lại ngồi ở đây? – Câu trả lời thật là liên quan đấy.
– Tôi… – Chưa kịp nói hết câu thì tôi đã bị ai đó bế lên, trong sự hốt hoảng tột cùng – Anh làm gì vậy? Tôi tự đi được nha.
– Đã ăn tối chưa?
– Ơ, vẫn chưa. Đồ ăn trong tủ lạnh hết rồi! – Tôi thành thật đáp lại, trái tim không thoát khỏi sự dao động liên hồi.
Anh ta đặt tôi xuống ghế. Đối diện là chiếc bếp đã được bật lên từ lúc nào. Bóng lưng nhìn từ phía sau như thế này, thú thật là có chút quen quen.
– Rốt cuộc, anh là ai? Tại sao lại phải đeo mặt nạ?
– Không nên hỏi nhiều, ăn đi. – Anh ta đẩy đĩa mỳ Ý về phía tôi, có chút khó chịu.
– Nhưng anh cứ đeo mặt nạ thế này, tôi có chút sợ đó nha! – Tôi bẽn lẽn kéo đĩa mỳ về phía mình, bắt đầu ăn, thật ngoan ngoãn.
– Vậy thì đừng nhìn, dù gì tầm mắt của cô cũng chỉ ngang vai tôi, không cần ngước lên thêm nữa. – Đôi mắt thâm sâu ấy lại nhìn tôi, những ngón tay thì luân phiên gõ gõ trên mặt bàn.
– Anh… – Tôi nổi cáu – Nhưng tôi có thể về nhà được chưa?
– Cả ngày hôm nay tôi bận quá. Tạm thời quên hỏi giúp cô rồi.
– Tôi thấy anh chẳng có ý định hỏi thì đúng hơn đấy! – Tôi lườm, ghét thật đó nha.
– Muộn rồi, đi ngủ đi. Đừng càu nhàu nữa. – Anh ta giúp tôi dọn dẹp, rồi điềm tĩnh bước lên lầu.
Dáng người cao to quá, bóng lưng vững vàng như có thể chống đỡ cả thảy mọi thứ xung quanh.
Rốt cuộc, người này là ai vậy?
*
Lại một buổi sáng nữa, tôi thực sự khó chịu khi cứ ở mãi trong một nơi xa lạ như thế này.
Nhất định hôm nay phải hỏi lại cho rõ. Sự thật, anh ta có muốn đưa tôi về nhà hay không?
Đứng trước cửa phòng, tôi run run nắm lấy tay xoay cửa. Sau đó liền hít một hơi, mở ra.
“Cạch” – Tôi chỉ kịp nghe được tiếng cửa mở ra, vang lên một âm thanh như vậy. Qua khe cửa nhỏ xíu, tôi thấy anh ta ngồi trên ghế, quay lưng lại với tôi.
Thấy động, người nào đó giật mình, kéo chiếc mặt nạ lên. Tôi có chút hoảng, ngay lập tức liền đóng lại cửa phòng.
– Đến tìm tôi có việc gì? – Anh ta bước ra, giọng nói pha một chút lạnh.
Vẫn là kiểu đeo mặt nạ ấy. Chỉ phủ qua nửa cánh mũi mà thôi.
– Tôi…
– Đã nhìn thấy gì rồi?
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
– Đây không phải là nơi cô nên đến. – Anh nâng cằm tôi lên, tôi chỉ nhìn thấy ánh mắt như muốn càn quét hết mọi thứ đang hiện diện trước mắt mình của người đối diện – Vì nó là phòng của tôi.
– Nhưng tôi…
– Nếu còn tái phạm, thử nghĩ xem tôi có dám giết cô không? – Anh ta đầy nghi hoặc nhìn tôi, từ đầu đến cuối vẫn không chịu nghe tôi nói.
– …
– Hay là cô muốn bị rạch mặt? Khuôn mặt xinh đẹp này sẽ mang theo một vết sẹo, cô thấy thế nào?
– Thôi đi! – Tôi lắc đầu, lấy tay bịt kín đôi tai lại, ngồi thụp xuống sàn – Tôi chỉ muốn hỏi khi nào anh mới chịu đưa tôi về nhà thôi. Chuyện căn phòng gì đó của anh, tôi thực sự không hứng thú.
Tôi gục đầu lên gối và khóc nức nở. Thực sự là bị anh ta dọa đến sợ rồi.
Rồi bàn tay tay nào đó cố gắng nâng mặt tôi lên. Khoảng cách giữa người ấy và tôi đang ở rất gần. Sau đó lại kéo tôi ôm trọn vào lòng, im lặng.
– Anh làm gì vậy? – Tôi đánh thùm thụp vào khuôn ngực của anh ta, muốn vùng thoát – Tôi thực sự đã bị anh dọa đến hoảng sợ rồi, làm ơn hãy buông tha.
– Đây là phòng của vợ tôi…
Tôi dừng hẳn động tác. Thảo nào anh lại trân quý như vậy. Nhưng điều kì lạ là, có vợ rồi mà lại ngang nhiên dẫn người phụ nữ khác về nhà được sao? Tình ngay lí gian, chắc chắn người ta sẽ nghĩ rằng tôi là cô nhân tình của anh ấy.
– Anh có vợ hay con rồi thì liên quan gì đến tôi? – Khó chịu quá, tôi muốn thoát khỏi vòng tay đáng sợ này – Làm ơn, đưa tôi về nhà đi.
– Ngoan. Đừng khóc nữa. – Anh ta vuốt ve mái tóc của tôi, giọng nói bỗng dưng lạc điệu hẳn – Tôi sẽ đưa cô về. Nhưng xin cô đấy, không phải là hôm nay.
Tôi mơ hồ đoán ra vài việc. Căn nhà này, ngoại trừ anh ta ra thì làm gì còn ai nữa. Đừng nói, tôi đến đây chỉ để thay thế hình ảnh của người vợ kia?
Đáng sợ thật, thế mà tôi cứ nghĩ, đây là lòng tốt của anh ta cơ chứ.
*
Tôi có chút mệt mỏi, liền nằm lăn ra giường.
– Sức khỏe không được tốt, vì sao lại mang thai? – Bóng lưng nào đó chợt run lên, khiến tôi càng lấy làm lạ.
– Anh nói gì vậy? Chẳng lẽ tôi phải bỏ con chỉ vì sức khỏe của mình à? – Tôi nổi khùng thật sự.
– Chồng cô không ngăn cản việc này sao?
– Ha ha. – Tôi cười chua chát – Cậu ấy, còn xem trọng đứa nhỏ hơn cả tôi.
– … – Tôi thấy bàn tay anh ta cuộn lại, gằn mạnh xuống giường. Gì chứ? Là bất bình giúp tôi sao?
Sau đó, dường như anh đã biết tôi đang nhìn trân trân, liền có chút giật mình. Thế là, bàn tay nào đó thả lỏng ra, giúp tôi sửa lại tấm chăn mềm mại.
– Đây là con của cô, tôi sẽ không làm gì cả, đừng sợ… – Anh ta chống tay, gối đầu nằm cạnh tôi, giọng nói như tan vào khoảng không gian tĩnh lặng.
– Vậy anh nghĩ anh sẽ có quyền gì? – Tôi lè lưỡi, anh ta nghĩ mình là ai cơ chứ?
– Trả lời như vậy là hết sợ rồi phải không? – Anh ta vuốt ve bụng tôi, giọng nói có chút cưng chiều – Ngủ đi, con của cô cũng cần được nghỉ ngơi rồi.
Tôi cảm thấy dễ chịu với động tác ôn nhu của anh ta. Sự mệt mỏi cũng không còn nhiều nữa. Làn da của tôi thuận theo sự vuốt ve kia mà trở nên náo động hơn hẳn. Nhưng tôi không cười, bản thân có thể kìm chế được nha.
– Tôi hi vọng lần sau thức dậy, sẽ không còn bắt gặp những chiếc mặt nạ đáng sợ này nữa. – Trước khi ngủ hẳn, tôi mơ hồ nói ra những điều trên.
Nhưng tuyệt nhiên không có tiếng ai đáp lại lời tôi sau đó cả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!