Mĩ Nhân Mềm Mại - Chương 37: Khăng khăng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Mĩ Nhân Mềm Mại


Chương 37: Khăng khăng


Editor: Hạ Hạ.

Beta: Trà Sữa Thêm Cheese.

Tô Lăng nhìn điện thoại bỗng dưng cúp máy, trong phút chốc cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Đường Tư đi theo cô mấy ngày, biết diễn viên này cực kỳ tốt, tính tình tốt, lại mềm mại dịu dàng.

Mặc dù chăm sóc cô là công việc của Đường Tư nhưng chị ta lớn hơn Tô Lăng gần mười tuổi, rất thích cô gái này, bây giờ thấy Tô Lăng ngây người, sợ hãi mà nhìn màn hình điện thoại, Đường Tư thấp giọng cười nói: “Bạn trai hở?”

Đôi mắt hạnh của Tô Lăng trong suốt, nghe chuyện lạ lùng như thế thì lập tức trợn to hai mắt, vội vàng lắc đầu.

Đáng sợ quá, ai mà dám làm bạn gái của Tần Kiêu chứ.

Nhìn dáng vẻ của cô, Đường Tư cũng biết mình đã đoán sai.

Lúc trở về, hai người lại tán dóc về chuyện của đoàn làm phim.

Phải nói rằng đoàn phim “Tù Nhân” mệt mỏi hơn đoàn phim “Mười Hai Năm Phong Trần” rất nhiều. Vì tám người phải quay chung với nhau nên tất cả mọi người đều phải tham gia vào các cảnh quay mọi lúc.

Thêm vào đó là những suy luận hồi tưởng xen giữa những cảnh quay, cho dù là người đã “lãnh cơm hộp”* trong cốt truyện thì vẫn phải ở lại để theo dõi tiến độ của cảnh quay.

*nhân vật đã chết/hết vai.

Mỗi người lần lượt chết hết, ba người còn sống là thư ký, bác sĩ và kẻ trộm.

Vì vậy, Tô Lăng, Trịnh Tiểu Nhã và Phùng Lệ Phi là ba người có nhiều cảnh diễn nhất.

Nhưng điều khác biệt là vai thư kí của Trịnh Tiểu Nhã là nhân vật chính diện, khá hiền lành, còn vai diễn bác sĩ của Tô Lăng lại là nhân vật phản diện, một nhân vật bất chấp thủ đoạn để sống sót.

Không chỉ Tô Lăng mà Trịnh Tiểu Nhã cũng vô cùng lạnh.

Dù là những người đã lãnh cơm hộp rồi ở lại đoàn phim thì ít nhất còn có thể mặc quần áo ấm, nhưng những người đang trong cảnh thì không.

Kết quả là hôm sau Trịnh Tiểu Nhã tuyên bố mình bị bệnh.

Sống chết cũng không muốn đến quay phim.

Trên cánh đồng hoang vu, Đổng Húc cau mày, sau đó nói với bọn Tô Lăng: “Trịnh Tiểu Nhã không có ở đây, mọi người tự bổ sung cảnh diễn riêng của mình trước đi.”

Tô Lăng gật đầu một cái, thật ra thì lúc sáng tỉnh dậy, cô cũng choáng váng hết cả đầu.

Nhiệt độ của thành phố M chênh lệch quá lớn, có lúc Đổng Húc cứ khăng khăng quay thêm cảnh đêm khiến mọi người đều không chịu nổi.

Nhưng Đổng Húc chính là một tên đầu gỗ, cẩn thận, đã tốt còn muốn tốt hơn, mọi người cũng không tiện nói gì, xét cho cùng thì Đổng Húc cũng là người có thể vì một cảnh quay mà tự khiến mình bị say nắng.

Lúc liên tục bổ sung các cảnh quay thì sắc trời đã tối.

Có một cảnh quay tranh giành nước uống, không ai giành được ly nước kia, cuối cùng tạt cả cốc nước lên người bác sĩ Nhạc Di.

Khi Tô Lăng vừa bước ra khỏi mật thất thì cảm giác như cả cánh tay muốn đóng băng, đau đến tê dại, ngược lại không còn cảm giác gì nữa.

Bình thường đều do Đường Tư chăm sóc cô, mỗi nghệ sĩ đều có xe bảo mẫu của riêng mình.

Vậy mà hôm nay Đường Tư không có tiến lên để mặc áo bông cho cô.

Tháng Mười Một, cuối thu đầu đông, gió đêm vù vù.

Tại cánh đồng hoang vu luôn có âm thanh kỳ lạ, gió lạnh thổi tới làm cô phát run, nhưng rõ ràng là cơ thể của cô cũng đang run, song, hình như cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tô Lăng thấy không ổn rồi, cô hơi sốt thì phải.

Mọi thứ trước mắt cũng không nhìn rõ lắm, lúc cô nhận ra chiếc xe bảo mẫu của mình chạy tới thì lại đâm sầm vào một cái ôm ấm áp.

Người đàn ông cởi áo khoác ra, che kín cô ở trong ngực, hắn cau mày, giọng nói xen lẫn ba phần lạnh lùng: “Sao lại lạnh thành như vậy?”

Cô run lẩy bẩy: “Tần… Tần Kiêu.”

Trong ngực hắn thật sự ấm áp, áo khoác bao bọc lấy hai người bọn họ một cách chặt chẽ. Đường Tử không biết chạy đi đâu rồi.

Bóng đêm đen như mực, bên ngoài gió vẫn thổi vù vù. Tô Lăng lờ mờ nghe thấy đoàn làm phim sắp mang đạo cụ từ mật thất ra, cô còn tỉnh táo, biết rằng không thể để người khác nhìn thấy Tần Kiêu: “Đi… Đi vào xe.”

Tần Kiêu ôm cô lên xe, dùng áo bông mà Đường Tư chuẩn bị bọc Tô Lăng lại.

Hắn không biết chăm sóc người khác, may mà trước đó Đường Tư đã nói rõ hắn nên làm gì.

Tần Kiêu bật đèn xe, rót nước ấm trong bình giữ nhiệt rồi đưa lên môi đút cho cô.

Tô Lăng thực sự lạnh không chịu nổi, tay cũng lạnh cóng, lần này cô cũng không phản kháng, cái miệng nhỏ uống nước mà hắn đút.

Sau khi Tần Kiêu cho cô uống nước xong lại đưa tay sờ má cô.

Tô Lăng mơ màng nhìn hắn, đôi mắt nhuộm mấy phần xuân sắc, khóe mắt như hoa đào nở rộ vào tháng ba, bỗng chốc xinh đẹp tới bất ngờ.

Tần Kiêu nhận ra thân dưới của mình nóng lên, trong lòng hung hăng mắng một tiếng.

Vội vàng lái xe đưa cô trở về.

Tô Lăng ngồi ở ghế phụ, mơ màng chìm sâu vào giấc ngủ.

Khi cô ngủ say cũng không lạnh như vậy, lúc Tần Kiêu bế cô lên lầu, Tô Lăng vẫn chưa tỉnh lại. Đường Tư đi tới cũng kinh ngạc hỏi: “Tô Lăng sao vậy?”

Tần Kiêu nhìn cô ta, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Tròng lòng Đường Tư run lên: “Cậu Tần…”

“Đi tìm bác sĩ cho cô ấy.”

Đường Tư cũng biết không ổn tí nào, e là Tô Lăng bị bệnh, ai bảo cái chỗ quái quỷ kia thực sự rất lạnh, Đường Tư vội vàng chạy đi tìm bác sĩ.

Khi Tần Kiêu quẹt thẻ mở cửa, Tô Lăng đã bị hành động này đánh thức.

Hắn bật máy điều hòa trong phòng rồi xoay người định cởi áo bông của cô ra.

Tô Lăng còn chưa có đần đồn, cô biết người trước mặt là ai, không muốn hắn đụng vào mình nên duỗi tay chặn lại.

Tần Kiêu tức đến mức bật cười, con mẹ nó, đúng là ghét hắn rất nhiều nhỉ? Đã như thế mà vẫn còn đề phòng hắn? Nếu bây giờ hắn còn có thể sinh ra tâm tư gì với cô thì chính là cầm thú.

Vốn dĩ Tô lăng cũng không có sức lực, cánh tay vẫn còn đau.

“Không cho anh cởi, anh ra ngoài đi.”

“Đừng ầm ĩ nữa, ngoan một chút.” Tần Kiêu lười để ý đến cô, hắn cởi áo bông ra mới phát hiện bên trong Tô Lăng còn mặc chiếc áo khoác trắng của bác sĩ.

Cơ bản là Tô Lăng không có thời gian để thay quần áo.

Đôi chân thon dài thẳng tắp của cô lộ ra ngoài, gấu váy vén lên tới bắp đùi. Cô phát sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, màu môi cũng đỏ mọng.

Giống như là bị… Giống như là được hung hăng mà yêu thương vậy.

Yết hầu ở cổ họng Tần Kiêu giật giật, không dám nhìn lâu, hắn kéo chăn trên giường đắp cho cô.

Hắn ngồi xổm xuống rồi cởi giày cho cô.

Hôm nay Tô Lăng đi giày cao gót màu nude.

Mu bàn chân lộ ra ngoài, trắng nõn như ngọc.

Tần Kiêu không khống chế được, tay run một cái.

Hắn thừa nhận, con mẹ nó hắn chính là cầm thú.

Tần Kiêu cởi giày cao gót cho cô, bàn tay nắm lấy cái chân xinh xắn của Tô Lăng, ngón chân trắng như ngọc đang cuộn tròn lại, tinh xảo xinh đẹp. Nhưng lại giống như được điêu khắc từ băng vậy, lạnh đến đáng sợ.

Tô Lăng chỉ phát sốt, không còn sức lực chứ không phải một người đã hôn mê bất tỉnh.

Cô đỏ mặt, xấu hổ mà rụt chân lại.

Tần Kiêu bật cười một tiếng, tiếng cười của người đàn ông trầm thấp, hắn cúi đầu, sợ cô nhìn thấy ánh mắt của mình, trong miệng lại dỗ dành rất dịu dàng: “Không chạm không chạm.”

Hắn dứt khoát cởi chiếc giày còn lại rồi đặt chân cô vào trong chăn.

Sau khi làm xong mấy chuyện này, hắn cảm thấy nhiệt độ cơ thể Tô Lăng cũng đồng đều, lúc này Đường Tư dẫn bác sĩ vào.

Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể của Tô Lăng trước, đo xong bèn cau mày: “39 độ 7, sốt cao.”

Tô Lăng dùng đôi mắt ướt át như mưa phùn nhìn cô ta, bác sĩ bị ánh mắt như vậy nhìn đến mềm lòng: “Cô Tô có thể truyền nước biển không?”

“Có thể.” Cô lên tiếng, giọng hơi khàn.

Bác sĩ vốn là vì đề phòng mấy trường hợp bất trắc mà đi theo đoàn làm phim, cô ta kêu Đường Tư đi lấy thuốc với mình.

Sau khi họ rời đi, Tô Lăng lập tức nhắm mắt lại.

Cô không muốn nhìn thấy ánh mắt bây giờ của hắn chút nào.

Thật ra thì Tần Kiêu có phần đau lòng.

Hắn biết việc quay phim rất vất vả, nhưng lại không biết sẽ cực khổ đến vậy, khoảnh khắc cô chạm vào lồng ngực hắn, Tần Kiêu đã nghĩ mình đang ôm một khối băng.

Tần Kiêu không thể hiểu nỗi sự cố chấp của Tô Lăng đối với chuyện đóng phim, hắn cũng chẳng biết tại sao sẽ có người bằng lòng vì một ước mơ hư vô mà cố gắng tới mức này.

Hắn chưa từng có ước mơ, cũng không có bất kỳ sở thích nào, hắn không quan tâm đến những chuẩn mực buồn cười kia của thế giới, cũng không có cái gọi là đồng cảm.

Sau đó xem như quả báo, sau khi sống gần hai mươi tám năm, hắn lại điên cuồng muốn có được một thứ đến như vậy.

Muốn nuốt chửng cô, muốn hôn cô, muốn đè cô.

Muốn chiếm cô làm của riêng mình, muốn tàn phá nhưng không nỡ, sợ phải nhìn thấy sự chán ghét trong mắt cô.

Hắn giống như người đi trên sa mạc, sắp chết khát mà muốn gắt gao ôm lấy giọt nước cuối cùng, từng tấc da trên cơ thể hắn đều kêu gào tên cô, khát vọng có được cô.

Nhưng hắn lại tỉnh táo tới đáng chết, biết rằng nếu thật sự chạm vào, cái gì cũng không có nữa.

Cuối cùng hắn cũng sẽ chết, chết trong tình yêu vô vọng này.

Hắn hiểu loại cảm giác khao khát điên cuồng, song không thể đặt mình vào vị trí của Tô Lăng mà hiểu được tình cảm của cô, sự nhiệt tình của cô đối với những thứ khác.

Tả Ấn hỏi hắn: “Cậu thích cô ấy, vậy có thể hiểu tại sao cô ấy thích diễn xuất không?” Thấu hiểu cũng giống như thích, chắc hẳn hắn cũng có thể hiểu được tình cảm khác của cô.

Hắn lạnh lùng trả lời: “Không hiểu, sao có thể so sánh loại chuyện này với em ấy?”

“…” Mẹ nó, mạch não của thằng điên đúng là rõ ràng.

Bọn Đường Tư đã nhanh chóng quay lại.

Bác sĩ treo túi nước biển xong thì ghim kim vào cho cô.

Tần Kiêu cau mày nhìn, không hài lòng nói: “Đừng đụng vào tay phải của em ấy, tay phải em ấy đã bị cóng tới mức đỏ bừng rồi, cô xem xem.”

Bác sĩ không biết anh ta, một bác sĩ bình thường như cô ta cũng không biết tổng giám đốc Tần của Tần thị trông như thế nào, cô ta ghét nhất là người khác nghi ngờ sự chuyên nghiệp của mình, muốn battle đúng không?

“Đừng có đe dọa, anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?”

“…” Đường Tư thầm nghĩ, 666* á, con mẹ nó đây là tổng giám đốc Tần. Tổng giám đốc Tần đó, người đàn ông sống trong tạp chí kinh tế và tài chính đó.

*giỏi, xịn, hay.

Tuy nhiên, Tần Kiêu lại nhịn xuống mà không nói gì, chỉ cau mày nhìn bác sĩ cầm tay trái của Tô Lăng, tìm tĩnh mạch trên mu bàn tay cô một hồi rồi lại nhanh sạch gọn đẩy kim vào.

Tô Lăng không sợ chích hay truyền nước biển nên cô cũng coi như không có gì.

Nhưng khi Tần Kiêu nhìn thấy thì chân mày của hắn nhíu lại tới mức có thể kẹp chết một con ruồi.

Bác sĩ tiêm xong rồi nói với Tô Lăng: “Giơ tay trái ra cho tôi xem.”

Tô Lăng duỗi tay trái ra, bác sĩ nhìn rồi bảo: “Không phải chuyện gì to tát, chỉ bị cóng một lát thôi, ấm lên thì không sao nữa. Truyền nước biển khoảng năm tiếng, xong thì gọi tôi.”

Khi đang thu dọn đồ đạc, bác sĩ dặn dò: “Ngày mai đừng quay phim nữa, hạ sốt rồi tính tiếp, uống nhiều nước nóng, ngủ một giấc thật ngon. Đạo diễn Đổng cũng thật là, chẳng để ý gì cả, một hai người đều bị bệnh.”

Đường Tư do dự, không biết có nên theo cô ta ra ngoài không.

Tần Kiêu lên tiếng: “Tôi trông em ấy.”

Đường Tư bèn đi ra ngoài, đóng cửa lại cho bọn họ.

Tần Kiêu nói: “Em ngủ một chút đi, tôi trông em.”

Bây giờ cô không ngủ, nhìn hắn bằng đôi mắt ngập nước.

Tô Lăng chẳng muốn Tần Kiêu trông cô chút nào hết.

Đây quả thực là một cơn ác mộng.

Cô nhớ kiếp trước lúc cô bị gãy chân, khi đó dầm mưa, cũng phát sốt, vết thương ở đùi càng nghiêm trọng hơn.

Tần Kiêu đã ngồi trước giường bệnh mà chăm sóc cô cả đêm.

Hắn không bật đèn, không nói lời nào, giống như một con dã thú kề cận tuyệt vọng, ẩn núp trong bóng đêm vậy.

Cũng không nhúc nhích, trông nom cô suốt đêm.

Sau khi thuốc tê hết tác dụng, cô đau đến không chịu được, vừa mở mắt đã nhìn thấy hắn. Giọng hắn vô cùng khàn: “Đau sao? Tôi đi gọi bác sĩ.”

Cô lắc đầu, từ từ nhắm mắt lại vì không muốn nhìn thấy hắn.

Thật ra, cô không tài nào hiểu được loại người như hắn, cho dù cô có kiên nhẫn, trong lòng bình tĩnh thì cũng sẽ không nhìn một người không chớp mắt, ở trong bóng đêm tĩnh lặng mà đợi suốt cả đêm như vậy.

Người cố chấp như hắn, dường như đang nói cho cô biết, hắn có thể nhìn cô cả đời, kể cả khi cô chết rồi hóa thành tro, hắn cũng sẽ đuổi theo cô tới kiếp sau.

Cô sợ hắn như thế.

Khi đó sợ, bây giờ cũng sợ.

Tô Lăng chớp mắt một cái, quyết định nói với hắn: “Nhưng anh ở đây thì tôi không ngủ được.”

Tần Kiêu ngồi ở bên cạnh cô, nghe như vậy thì ngẩn người.

Một phút sau, khuôn mặt của hắn dịu dàng, hắn nhẹ nhàng vươn tay ra, che hai mắt của cô lại.

Trong bóng tối, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông: “Vậy thì không nhìn nữa.”

Cho dù cô có chán ghét hắn thì cũng đừng phá hủy con đường sống cuối cùng của hắn, hãy để hắn có thể lừa gạt chính bản thân mình đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN