Mĩ Nhân Mềm Mại
Chương 56: Chờ anh
Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.
Tô Lăng im lặng trong chốc lát, cô đổi một cái khăn khô khác.
Căn hộ ở chung cư thanh tĩnh, ban đêm rất yên tĩnh. Thật ra việc này không có gì để chọn, cũng không nên để cô chọn. Tô Lăng lờ mờ cảm nhận được sự cố chấp của Tần Kiêu.
Cuối cùng cô gọi điện thoại cho anh.
“Tần Kiêu, đây không phải chuyện do tôi quyết định, anh nghĩ thế nào, cứ trả lời thế đó là được.” Sao Tô Lăng không đoán ra chứ, Tần Kiêu làm gì mà đi trả lời vấn đề của cư dân mạng? Anh chỉ muốn xem thái độ của cô thôi.
Trong điện thoại, cảm nhận hơi thở của nhau, Tần Kiêu cười: “Được thôi, em đừng tức giận.”
Để anh trả lời, anh nhất định chọn sự thật.
Có phải điều này chứng minh, thật ra Tô Lăng cũng hơi quan tâm anh không?
Không can thiệp vào, vẫn là cô nhượng bộ.
Đêm đó, Tô Lăng hơi lo lắng mà chìm vào giấc ngủ, thật ra cô cũng chẳng hiểu tình cảm của mình đối với Tần Kiêu là gì. Từ khi Tần Kiêu xuất hiện trong sinh mệnh của cô, nhịp điệu đều rối loạn cả hết lên, anh xâm lược quá mạnh mẽ, cảm giác tồn tại cũng mạnh, mạnh đến mức giống như cô chỉ có duy nhất một ký ức về người khác giới vậy.
Thật ra sống lại cũng có chỗ không tốt, biết trước tương lai sẽ quấy nhiễu cảm xúc và phán đoán của cô, Tô Lăng lờ mờ biết rằng có vài chuyện nên xảy ra thì vẫn sẽ xảy ra. Ví như bà ngoại mất, ví như cậu đánh bạc và Vân Bố rơi từ cáp treo xuống, nhưng kết quả tốt nhất có thể là đã thay đổi một số việc nho nhỏ để tạo thành một kết quả tốt hơn trước đó.
Trước khi ngủ, cô nghĩ ngợi quá nhiều nên đầu óc rối bời, tâm trạng không yên, cô lập tức nghĩ đến một số chuyện cũ năm xưa.
Là liên quan tới Trịnh Tiểu Nhã.
Đời trước, khoảng ba năm sau đó, khi ấy cô thấy được một tin tức trong cuốn tạp chí: “Vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Tần thị lại là ảnh hậu Trịnh Tiểu Nhã!”
Âm thanh TV trong biệt thự mở rất nhỏ, dì Đinh đang xắt thức ăn ở bếp, cười bảo với Tô Lăng rằng 9 giờ tối nay cậu chủ trở về.
Tô Lăng nhìn bức hình trên quyển tạp chí, cảm xúc trong lòng thật sự phức tạp.
Lúc thì cô cảm thấy vui vẻ, Tần Kiêu có vợ chưa cưới sẽ cho cô một con đường sống, dù sao anh không ngại, vợ chưa cưới của anh không thể nào không ngại.
Lúc thì cô lại cảm thấy mình đáng thương, khi đó cô hâm mộ Trịnh Tiểu Nhã, Trịnh Tiểu Nhã có thể tự do diễn xuất, kỹ năng diễn cũng rất tốt.
Tô Lăng không có địch ý gì với người phụ nữ này, nếu Trịnh Tiểu Nhã có thể cho cô tự do, trái lại cô sẽ cảm ơn cô ta.
Tô Lăng ôm hy vọng yếu ớt đó, chờ anh về nhà.
Nhưng rạng sáng 2 giờ Tần Kiêu mới trở về, Tô Lăng có tâm sự nên anh vừa về là cô đã tỉnh. Cô lẳng lặng nghe âm thanh của anh ở trong bóng tối, anh nhẹ chân nhẹ tay mà cởi giày rồi đi tắm, một lát sau cô đã cảm nhận được Tần Kiêu đến gần.
Tô Lăng mở đèn, ánh đèn vàng ấm áp đầu giường không hề nhức mắt.
Tần Kiêu sờ tóc cô, không thấy rõ nét mặt: “Sao còn chưa ngủ?” Nếu nói Tô Lăng đợi anh, anh vừa tin cũng vừa không tin.
Tô Lăng chống người ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn anh, mang theo vài phần thăm dò, giọng nói mềm mại: “Hôm nay tôi nhìn thấy tin tức trong tạp chí.”
Tần Kiêu nhướng mày: “Tin tức gì?”
“Vợ chưa cưới của anh là cô Trịnh.”
Nụ cười trên mặt anh chợt tắt, thoáng chốc con ngươi đen nhánh trầm xuống. Anh thấy sự vui mừng và chờ mong trên gương mặt cô, lòng như bị kim châm.
Anh ngồi xuống, ngồi bên cạnh cô, giọng rất bình tĩnh: “Sau đó thì sao, em muốn nói gì?”
Tô Lăng hơi sợ bộ dạng này của anh, song nỗi chờ mong trong lòng giúp cô nói chuyện này ra khỏi miệng: “Tôi có thể đi chưa? Cô Trịnh vô cùng tốt, bề ngoài xinh đẹp, cũng rất tài giỏi, không ngu ngốc giống tôi, luôn làm anh không vui.”
Tô Lăng đã thử nháp, cô tự kiểm nghiệm trước, tránh chọc anh khó chịu, sau đó sẽ nói lên đề nghị của mình: “Tôi tiếp tục ở lại đây sẽ khiến cô Trịnh không vui, cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.”
Tần Kiêu nghe cô nói, hồi lâu mới chầm chậm mở miệng: “Nói xong rồi?”
Tô Lăng không kìm được mà ôm chặt chăn, không dám gật đầu. Nhưng đôi mắt to, trắng đen rõ ràng kia ướt át dưới ánh đèn sáng, không chớp mắt nhìn anh.
Tần Kiêu cười lạnh, ôm chặt cô trong ngực, bàn tay từ vạt áo của cô mò lên mà nhào nặn.
Không biết tại sao anh lại nổi điên lên, ra tay không chút thương tiếc, nơi mềm mại non nớt của cô bị anh bóp tới mức đau đớn, Tô Lăng giơ tay đẩy anh ra: “Đau quá, anh buông ra.”
Tần Kiêu tắt đèn, không để cô nhìn thấy vẻ mặt của anh: “Ông đây còn đau hơn, đau ở trong lòng.”
“Nhưng tôi cảm thấy như vậy là tốt nhất, tôi đã ở bên anh ba năm, tôi…” Cô vừa nói liền muốn khóc: “Tôi không được đi học, cũng không được đóng phim, nếu anh có vợ chưa cưới thì để tôi đi đi… A… Đau quá, anh đừng chạm vào chỗ đó.”
“Vợ chưa cưới?” Anh cười nhạt: “Chỉ là một danh xưng thôi, tính là cái quái gì chứ. Ngoan, chưa tới một năm thì cô ta sẽ không thể cản trở chúng ta được nữa.”
Tô Lăng nghe mà không hiểu anh nói gì, song cô sợ một Tần Kiêu thâm trầm và mưu toan như vậy.
Khiến anh trông như một nhân vật phản diện.
Trong mắt cô chứa đầy nước mắt, trái lại người đàn ông rất động tình. Tô Lăng vừa khó chịu vừa tức giận, cắn lên vai anh, nhưng anh cười rộ lên một cách sung sướng, động tác vì hưng phấn cũng khẽ run rẩy.
Biến thái! Đồ điên!
Tô Lăng không dám cắn anh nữa, song cô đau khổ, Tần Kiêu cảm nhận được điều này.
Anh rút tay ra, sờ mặt cô, quả nhiên đầu ngón tay ẩm ướt, dính nước mắt của cô.
“Em không thích Trịnh Tiểu Nhã? Em để ý việc tôi có vợ chưa cưới?” Giọng nói của anh mang theo chút mong đợi, hơi nâng cao.
Tô Lăng thành thật mở miệng: “Tôi cảm thấy cô Trịnh rất tốt, cô ấy đóng phim trên TV rất đẹp, anh có vợ chưa cưới cũng vô cùng tốt.” Nếu như có thể để cô tự sinh tự diệt thì còn tốt hơn.
Tần Kiêu ôm cô vào ngực, cả người cô đều mềm mại, cùng với nhiệt độ say lòng người. Tần Kiêu hít sâu một hơi: “Tôi không thích cô ta, cũng sẽ không kết hôn với cô ta, cho tôi chút thời gian…”
Tô Lăng cảm thấy anh thật sự là tra nam: “Tại sao anh không thích cô ấy còn chậm trễ cô ấy?”
Tần Kiêu giận đến mức muốn cắn cô một cái, nhưng cô là bảo bối trên đầu quả tim, muốn ngang ngược trên đầu anh, ngoại trừ nuông chiều thì anh cũng chẳng còn cách nào khác, huống chi anh vẫn không dám nói cho cô biết rốt cuộc là tại sao.
Sợ rằng cô biết, có liều mạng cũng muốn rời khỏi anh.
Anh ra lệnh bảo: “Không cho phép hỏi, bây giờ đi ngủ.”
Sau đó chính là cơn ác mộng của Tô Lăng, Trịnh Tiểu Nhã bắt nạt cô khắp nơi, lúc đầu Tô Lăng còn kích động khi thấy thần tượng, tiếp theo là nản lòng, bắt đầu ghét người phụ nữ này.
Trịnh Tiểu Nhã biết rằng không đụng tới Tô Lăng được nên đa số là sỉ nhục cô bằng lời nói.
Hầu hết những chuyện Trịnh Tiểu Nhã nói là chuyện tốt của Nghê Giai Nam và cậu mợ, lúc đầu Tô Lăng còn phản bác, sau cũng chỉ mặc kệ cô ta.
Tô Lăng tự mình tính toán, cô không biết tình cảm của Tần Kiêu đối với Trịnh Tiểu Nhã là gì, nhưng có thể trở thành vợ chưa cưới của Tần Kiêu thì nhất định trong tay sẽ có con át chủ bài. Tần Kiêu không chịu thả cô đi, nói không chừng Trịnh Tiểu Nhã có thể.
Vì vậy sau vài phen như vậy, Tô Lăng hờ hững mở miệng: “Phải, tôi không bao giờ thấy ánh sáng được, nếu cô lợi hại như vậy thì để Tần Kiêu đuổi tôi đi đi.”
Tô Lăng vốn nghĩ Trịnh Tiểu Nhã sẽ mỉa mai đáp trả, sau đó đớp chát vào mặt cô. Nhưng bỗng dưng Trịnh Tiểu Nhã thay đổi sắc mặt, giận mà không dám nói gì, nhìn Tô Lăng rồi nói một câu: “Mày đừng có đắc ý”, xách túi bỏ đi.
Tô Lăng biết không thể trông chờ vào Trịnh Tiểu Nhã được.
Cấp bậc của Tần Kiêu hết sức cao, quá lắm là Trịnh Tiểu Nhã chỉ có thể làm vài hành động nhỏ sau lưng thôi, cô ta không dám trêu chọc Tần Kiêu, thậm chí còn sợ anh nữa.
Thật ra Tô Lăng không hiểu đám người quyền quý này nghĩ thế nào, Tần Kiêu không thích Trịnh Tiểu Nhã, còn tính kế cô ta, vậy mà lại cho cô ta cái danh vợ chưa cưới.
Trịnh Tiểu Nhã sợ Tần Kiêu nhưng vẫn phải đi khoe khoang tình cảm của hai người họ, như một con thiêu thân lao vào lửa.
Là cái gì đã duy trì sự cân bằng đó?
Cho đến khi chết đi, Tô Lăng cũng không biết, Tần Kiêu giấu giếm tốt, hình như rất sợ cô biết.
Song Tần Kiêu không sợ trời không sợ đất, một bộ dạng lạnh nhạt và ngang ngược, cho đến bây giờ đều là anh gắt gao áp chế người khác, rốt cuộc là thứ gì đã trở thành điểm yếu của anh?
Tô Lăng nghĩ đến chuyện cũ năm xưa, một đêm ngủ không ngon, hôm sau cô rời giường khá trễ.
Cô vô thức muốn xem Tần Kiêu sẽ trả lời thế nào, sau khi trả lời sẽ làm dấy lên một cơn bão táp dư luận ra sao.
Nhưng trên mạng lại sóng yên biển lặng, lần này Tần Kiêu không trả lời câu hỏi của người kia. Anh không nói giả, cũng không lựa chọn thật.
Tô Lăng ngẩn người, tiếp theo rất bình tĩnh mà thức dậy rửa mặt.
Qua vài ngày, trái lại là Đường Tư nôn nóng: “Lăng Lăng à, mập mờ sao cũng được như thế không phải là cách, sẽ có người nghĩ bậy nghĩ bạ. Công ty muốn bác bỏ tin đồn, bên cậu Tần ổn áp chứ?”
Lâm Thanh là người đại diện của tô Lăng, sau khi phân tích cũng bình tĩnh đề nghị: “Tô Lăng, bên tụi chị làm quan hệ xã hội, bắt đầu bác bỏ tin đồn, nhiệt độ đã đủ rồi, để tránh em chịu không nổi, em thấy sao?”
Tô Lăng mím môi, nếu như làm sáng tỏ nói rằng không có quan hệ gì với Tần Kiêu thì sau này cũng không thể có gì.
Dù sao sau này công bố, fan sẽ cảm thấy bị lừa gạt.
Quan trọng hơn là, cô biết Tần Kiêu không an lòng.
Đời này anh tốt như vậy, cô biết anh rất cố gắng. Ngày đó cô ở trên lưng anh suy nghĩ, cô cũng phải đối xử tốt với anh hơn.
Tần Kiêu vì cô che dù vào đêm mưa, Tần Kiêu ôm vào lòng, thay cô cản lại vô số hòn đá rơi xuống và Tần Kiêu đã cõng cô đi trên bãi biển… Anh đi một mình quá lâu rồi.
Cô biết, có lẽ anh bị bệnh, tính cách cũng có vấn đề.
Nhưng không biết từ khi nào, khi cô đối mặt với anh, trong lòng cũng sẽ cảm thấy mềm mại. Khi anh vô cùng tốt, cô cũng sẽ không kìm được mà cong mắt nhìn anh cười.
Cô cũng muốn thử tiến gần về phía anh một chút, có thể cô không dũng cảm như vậy, cũng không đi nhanh, song cô sẽ từ từ cố gắng.
Tô Lăng không muốn phá vỡ trái tim của anh.
Có lẽ Tần Kiêu từng cực kỳ xấu xa, bây giờ vẫn hơi xấu, nhưng chung quy lại, anh sẽ trở nên rất tốt rất tốt. Cho dù anh không tốt, cô cũng muốn thử chầm chậm hiểu anh.
Vì vậy Tô Lăng không đồng ý với Lâm Thanh, cô bằng lòng nghe xem Tần Kiêu nghĩ thế nào.
Nhưng hồi lâu, đầu bên kia điện thoại vẫn là âm thanh dài đằng đẵng.
Trước kia, gần như là một giây sau anh sẽ nhận điện thoại của cô, lần này lại không liên lạc với anh được, giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Tô Lăng không quan tâm hướng đi của dư luận, cô sợ Tần Kiêu đã xảy ra chuyện.
Tô Lăng quyết định tìm anh.
Cô cần sự can đảm rất lớn để đưa ra quyết định này.
Tô Lăng đón xe đến biệt thự mà cô từng sống ở đời trước năm năm.
Lúc đó là buổi chiều, song bởi vì mùa xuân, ánh mặt trời chiếu rọi ấm áp, cũng không cảm thấy nóng.
Biệt thự trước mặt không giống trong trí nhớ lắm, do cô chưa vào ở nên vườn hoa cũng không có hoa hồng và tường vi do Tần Kiêu tự mình trồng.
Tô Lăng tiến lên gõ cửa.
Dì Đinh mở cửa, nhìn thấy Tô Lăng thì ngẩn người, sau đó vẻ mặt trở nên kỳ lạ.
Nhưng dì Đinh còn chưa kịp nói chuyện, giọng bà Văn đã giương cao: “Đinh Quỳnh, ai tới vậy?”
Dì Đinh vội vàng đáp: “Bà chủ, là cô Tô.”
Tô Lăng biết tình huống không đúng lắm: “Dì Đinh, nếu không tiện thì con đi trước vậy.”
Tô Lăng không kịp đi vì khi bà Văn nghe được tên của cô, bà đã xuống lầu. Âm thanh giày cao gót gõ xuống mặt sàn một cách có quy luật, bà xuống lầu, vòng qua ngã rẽ, nhìn Tô Lăng một cách trịch thượng.
Tô Lăng rất quen thuộc với ánh mắt của bà Văn.
Lộ ra sự chán ghét mạnh mẽ, thậm chí còn lờ mờ có nỗi hận thù và không cam lòng.
Bỗng dưng Tô Lăng có loại cảm giác hoang đường, rõ ràng là cả hai đời, cô đều không chưa đắc tội bà Văn bao giờ, nhưng bà Văn lại xem cô như cái gai đâm trong thịt.
Tiếc rằng thế lực của Tần Kiêu quá mạnh, dù bà Văn là mẹ của Tần Kiêu thì vẫn bị anh chèn ép.
Bà Văn là người phụ nữ thích quyền lực, song nửa năm sau khi Tô Lăng đi theo Tần Kiêu, trong tay bà Văn đã không còn cổ phiếu của Tần thị nữa, tất cả đều bị Tần Kiêu chiếm đoạt, khi đó bà Văn chán nản và suy sụp như già đi mười tuổi, hoàn toàn không có sự kiêu ngạo của giờ phút hiện tại.
Thế nên chỗ đáng sợ của Tần Kiêu cũng ở đây, anh đúng là không để ý tới tình thân.
Anh có thể ra tay với bất kỳ ai.
“Tô Lăng.” Bà Văn đánh giá cô, hồi lâu lạnh lùng cười: “Thật sự giỏi đấy.”
Tô Lăng nhíu mày, cô khách sáo chào bà Văn rồi rời đi.
Tô Lăng bước ra ngoài biệt thự, dì Đinh đuổi theo: “Cô Tô!”
“Dì Đinh, có chuyện gì không ạ?”
Dì Đinh cười nói: “Không có gì, là cảm thấy nếu cậu chủ biết cô Tô tới, nhất định sẽ rất vui vẻ, hai ngày trước cậu chủ đến thành phố L, vẻ mặt không tốt lắm, nếu hai ngày nữa cậu ấy quay lại thì dì sẽ thông báo cho cô Tô biết.”
Tô Lăng không biết tại sao Tần Kiêu lại tới thành phố L, nơi đó rõ ràng là quê hương của cô.
Nhưng “Tù Nhân” đã sắp công chiếu, gần đây Tô Lăng cũng rất nhiều việc, cô đã quảng bá bộ phim, mong bộ phim này có thể hot.
“Tù Nhân” sẽ công chiếu vào tháng Tư.
Lâm Thanh hối thúc Tô Lăng: “Lăng Lăng, bác bỏ tin đồn đó…”
Tô Lăng mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự dịu dàng: “Đợi một chút đi ạ.” Em phải chờ anh ấy trở lại.
Nhưng cách vài ngày trước khi công chiếu, Đường Tư ngập ngừng nhìn Tô Lăng: “Em xem cái tin vịt trên mạng chưa?”
Tô Lăng lắc đầu.
“Trịnh Tiểu Nhã đăng Weibo, nói rằng mọi người đừng lan truyền tin đồn lung tung của cậu Tần và em nữa, bởi vì cậu Tần sắp đính hôn với cô ta rồi.”
Đường Tư muốn khóc tới nơi, rốt cuộc là tình hình gì đây?
Tổng giám đốc Tần thích Tô Lăng rõ ràng như vậy, người mù cũng cảm nhận được mà.
Tại sao lại đột nhiên xuất hiện cái tin tức như thế? Xem phim máu chó thì thoải mái nhưng xảy ra bên cạnh thì không được.
Đường Tư nhìn Tô Lăng, chị ta sợ Tô Lăng đau lòng.
Nhưng trên gương mặt Tô Lăng lại không có sự buồn bã.
Gió tháng Tư êm dịu, ánh mắt cô sạch sẽ và trong trẻo: “Em đợi anh ấy trở về.”
Cho tới tận bây giờ, cô cũng không tin tin đồn nhảm.
…
Trà: Yeee, 20 chương cuối cùng đếm ngược nàoooo
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!