Mĩ Nhân Mềm Mại - Chương 6: Xấu hổ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
195


Mĩ Nhân Mềm Mại


Chương 6: Xấu hổ


Edit: Trà Sữa Thêm Cheese.

Trong lòng Tô Lăng rất hỗn loạn, đáng lý một năm sau thì《 Mười Hai Năm Phong Trần 》mới khai máy, tại sao bây giờ lại lấy ra để bọn cô thử vai?

Cô cảm thấy có chỗ bất thường, lập tức muốn rời khỏi đây.

Hầu như tất cả mọi người đều đang cố gắng nhớ thoại, phân tích tình tiết kịch bản, cô mím môi, đi về phía cửa.

Vẫn chưa ra ngoài thì cô đã thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng tựa vào cửa quan sát mình, trên miệng ngậm một cành hoa hồng.

Toàn thân Quách Minh Nham đều tỏa ra hơi thở lẳng lơ, cậu ta lấy nó xuống rồi đưa cho cô: “Tô tiểu thư, tặng em.”

Cậu ta nhìn chòng chọc cô không chớp mắt, vãi chó đẹp thật sự luôn, sát lại gần còn đẹp hơn nữa, làn da như sứ, môi hồng tựa anh đào, lông mi vừa đen vừa dài…

Tô Lăng không nhận, tình huống phát triển thế này khiến cô có chút suy sụp.

Đương nhiên cô biết Quách Minh Nham, có thể dùng bảy chữ để miêu tả cái gã này: Thằng ngốc lắm tiền, IQ hay EQ đều là số âm.

Ở một đời kia, Tần Kiêu luôn đặt cô trong tầm mắt, thế nên cũng không cho phép cô tiếp xúc với Quách Minh Nham.

Nhưng lúc trước rõ ràng Quách Minh Nham đã bị cô dọa sợ khi cô trang điểm xấu như ma như quỷ rồi mà, cái ngữ điệu ghét bỏ kia khiến Tô Lăng ấn tượng sâu sắc, tại sao bỗng dưng lại… Sáp sáp cô chứ?

Hai tay cô chắp sau lưng: “Tôi không biết anh, mong anh nhường đường.”

“À ừ thì là… Anh tên Quách Minh Nham, Tô Lăng, em là Tô Lăng đúng không?”

Giọng của Quách Minh Nham không nhỏ, mấy nữ sinh chuẩn bị thử vai cũng ngẩng đầu sang xem. Quách Minh Nham đứng chắn ở cửa không cho cô đi. Tô Lăng có chút sốt ruột, đôi mắt theo phản ứng sinh lý mà đỏ lên: “Anh mau tránh ra đi.”

Quách Minh Nham ngu si nhìn cô nước mắt lưng tròng, linh hồn cũng muốn mọc cánh bay cao: “Ừ, ừ.”

Nhưng Tô Lăng còn chưa bước ra cửa thì cậu ta đã kịp phản ứng, kéo cô lại: “Em định đi đâu? Không thử vai sao?”

Cánh tay cô vô cùng nhỏ, dù cách một ống tay áo màu xám tro thì cậu ta vẫn cảm nhận được sự mềm mại ấm áp. Quách Minh Nham đánh giá bộ quần áo trên người cô, vô thức lấy ví tiền ra: “Anh mua quần áo cho em nhé?”

Cậu ta chưa bao giờ theo đuổi phụ nữ, song lại nghèo đến mức chỉ còn mỗi tiền. Quách Minh Nham đã thành công biến việc xài tiền thành bản năng.

“Không cần.” Tô Lăng hất cậu ta ra, tiếng động lớn như thế đúng lúc bị thầy Trần Phàm tóm được.

Trần Phàm chỉ thấy Tô Lăng đang tranh cãi với một người ở cửa, ông ta nhăn nhó đi tới, ấn tượng đầu tiên về Tô Lăng lặp đi lặp lại trong đầu, cái cô sinh viên này bị gì á ta ơi? Trước kia khiến người khác bớt lo nhất, bây giờ cứ liên tục gây sự.

Trần Phàm vốn không biết ai đứng ngay cửa, định bụng mắng cô một trận thì phát hiện người đó là Quách Minh Nham cầm hoa hồng trong tay.

Tức khắc, khuôn mặt ông ta cười thành một đoá hoa cúc: “Hóa ra là Quách thiếu, sao ngài lại đến đây thế ạ?”

Quách Minh Nham đứng thẳng dậy, rút lại bàn tay đang lôi kéo Tô Lăng, không hiểu sao xúc cảm mềm mại kia vẫn còn vương lại, cậu ta không kiềm được khẽ xoa nắn ngón tay, chợt nhận ra hành động này không ổn lắm, vội vàng rũ tay xuống.

Quách Minh Nham đã điều tra tên của cô từ trước, chợt ho khan: “Tôi đến xem Tô Lăng thử vai.”

Tô Lăng ngước mắt lên, trong phút chốc, cô muốn xiên cái tên thiểu năng này hai nhát.

Ánh nhìn của Trần Phàm trở nên tế nhị, chỉ số ấn tượng của ông ta đối với Tô Lăng ngay lập tức tăng lên mấy trăm điểm. Có vẻ như ông ta nghĩ sai rồi, Tô Lăng là người biết cách cư xử.

Trần Phàm chủ động nói với Tô Lăng: “Vậy tí nữa em diễn cho tốt nhé, đừng để Quách thiếu thất vọng.”

Tô Lăng cúi đầu xuống: “Thầy Trần, em không khỏe, có thể về trước không ạ?”

Trần Phàm cau mày, cơ hội khó gặp như vậy, Tô Lăng bị mù sao? Ông ta chưa kịp khuyên nhủ cô cố chịu đựng, Quách Minh Nham đã lập tức nói: “Được chứ được chứ, em không khỏe thì anh đưa em về nhé, không phải chỉ là một buổi thử vai nữ phụ thôi à? Em muốn diễn gì cứ nói với anh, anh thu xếp giúp em, chúng ta không cần thử.”

Mấy bạn học chung lớp với cô đang vểnh tai nghe lén tức thời ngẩng đầu, mặt mũi đen như đít nồi.

Tô Lăng cảm nhận được ác ý xung quanh, vô cùng bất lực, mệt mỏi: “Không…”

“Không được.” Giọng đàn ông lạnh lẽo vang lên, Tần Kiêu cắm hai trong túi quần, đi về phía bọn họ.

Âm thanh giày da nện trên mặt đất khiến Tô Lăng vội vàng cúi gầm mặt, dường như hắn đang cười, Tần Kiêu dán mắt vào cô nhưng lời nói không được hay ho gì cho cam: “Sao? Người khác dựa vào kỹ thuật diễn, cô dựa vào khuôn mặt?”

“Anh Kiêu, không phải đâu, em…” Quách Minh Nham hơi nôn nóng.

“Chú câm miệng.” Tần Kiêu nói: “Tôi đang nói chuyện với cô ta.”

Tầm mắt của hắn rơi xuống người Tô Lăng, từ đầu tới cuối cô chỉ cúi đầu, hai tay xoắn vào nhau.

“Xin lỗi.” Tô Lăng ngắc ngứ mở miệng, tiếng như muỗi kêu. Cô quá hiểu rõ người đàn ông này, ngoan ngoãn nghe lời sẽ tốt hơn cãi cự lại: “Anh nói đúng, tôi không có kỹ năng diễn xuất. Nên tôi không định…” Thử vai.

“Đi vào thử vai.” Tần Kiêu trả lời: “Có kỹ năng diễn hay không, tôi tự biết, đi vào.”

Tần Kiêu không biết cái gì gọi là trưng cầu ý kiến, cái gì gọi là đề nghị.

Tô Lăng cảm thấy bầu trời phía trên vô cùng tối tăm, cô chán ngán cúi đầu, phảng phất giống phạm nhân sắp bị chém rồi chấp nhận số mạng.

Tần Kiêu nhìn cô một cái.

Tô Lăng bị ép buộc thử vai, tới bây giờ cô mới biết thì ra thử vai cũng có cái kiểu ép buộc này. Hệt như cô sống không còn gì luyến tiếc, chẳng dám ngước lên nhìn hắn. Tô Lăng đứng ngẩn ngơ trước mặt mấy vị đạo diễn, không nhúc nhích, không nói chuyện.

Cô muốn đấu tranh tới cùng, ví dụ như cái lúc lên lớp bị giáo viên hỏi, không biết câu trả lời chỉ cần trơ trơ ra đấy, cuối cùng họ sẽ thở dài: “Thôi, em ngồi xuống đi.”

Tần Kiêu cũng chưa thấy mặt cô, lỡ hắn không nhịn được, có thể cũng sẽ nói: “Thôi, cô cút đi.”

Tuy nhiên, giữa hai hàng chân mày của Tân Kiêu đã xuất hiện sự lạnh lẽo, hắn bắt đầu xắn tay áo.

Đám đạo diễn ngồi ở dưới không rõ chuyện gì, song Tần Kiêu là nhà đầu tư nên họ cũng chả dám ú ớ. Tần Kiêu hừ cười một tiếng, hỏi: “Cô ấy diễn cái gì?”

Đạo diễn《 Mười Hai Năm Phong Trần 》giải thích: “Tô tiểu thư diễn nữ phụ Nguyễn Đại, cảnh này là cô ta biết nam chính đã có tình cảm với nữ chính, vô cùng hoảng sợ, lo lắng vì thế quyết định đi quyến rũ nam chính.”

“Ừ, tôi diễn với cô ấy, có vấn đề nào không?”

Đạo diễn nào dám có vấn đề: “Không thành vấn đề.”

“Tôi phải làm gì?”

“Ngài ngồi ở trong đó, Nguyễn Đại sẽ đến quyến rũ, ngài chỉ cần từ chối là được.”

“Từ chối?” Tần Kiêu cười.

“Vâng.”

“Bắt đầu đi.”

Từ đầu đến cuối, thậm chí Tô Lăng còn không có quyền lựa chọn thì bọn họ đã quyết định xong xuôi.

Nam chính Triệu Cấu trong bộ phim này là một Vương gia ôn hòa và tao nhã. Nhưng Tần Kiêu ngồi đó, vô cùng lưu manh. Ngón tay hắn gõ lên bàn đạo cụ, cả người ngang tàng vô lại, hắn nhẹ nhàng gọi cô: “Ngẩn ra đó làm gì, lại đây.”

Trong lòng đạo diễn thầm nghĩ, đây là cái quỷ gì, lời thoại đâu phải vậy. Hơn nữa cảnh này là nữ phụ quyến rũ nam chính chứ không phải hắn cướp đoạt con gái nhà người ta.

Dù sao Tần tổng của bọn họ không phải là người của khoa biểu diễn, kiểu vậy… Tạm thời cho qua đi.

Tô Lăng sợ hãi muốn bật khóc.

Năm đó cô từng diễn màn này rồi, cô vẫn nhớ: Nguyễn Đại là con gái Thừa tướng, xuất thân cao quý, lúc tới quyến rũ Triệu Cấu còn chưa trở nên xấu xa. Cô gái nhỏ mười sáu, mười bảy tuổi mang theo sự ngượng ngùng mà quyết tâm muốn đá văng nữ chính xuất thân từ thanh lâu.

Cô ta đốt huân hương, gọi một tiếng Triệu Cấu, trong đôi mắt giả vờ ngây thơ, sau đó ra vẻ như vô ý ngã vào ngực nam chính. Nguyễn Đại mềm mại không xương dựa vào người Triệu Cấu, lệ nóng quanh mắt, thế mà Triệu Cấu lạnh lùng đẩy cô ta ra: “Nguyễn tiểu thư, thỉnh tự trọng.”

Sau đó huân hương kích thích bắt đầu có tác dụng, nam chính ra lệnh cho thuộc hạ đi tìm nữ chính, Nguyễn Đại hao hết tâm trí, rốt cuộc còn may áo cưới hộ người khác.

Nhưng bây giờ Tô Lăng là Nguyễn Đại, cô đứng im thật lâu, mồ hôi lạnh rịn ra, Tần Kiêu khép hờ mắt, hắn sắp nổi giận.

Tô Lăng càng sợ hắn phát rồ hơn, hậu quả của việc hắn nổi giận là sẽ hành hạ một người từ đầu đến chân, không muốn cũng phải làm theo ý hắn.

Nghe hắn cười khẩy một cái, cô di chuyển.

Tô Lăng đi lại chỗ hắn, hơi khom người, hai tay thon thả thực hiện hành động đốt hương. Sau đó ngẩng đầu lên, vốn dĩ cô sẽ mỉm cười nhưng Tần Kiêu không làm theo kịch bản mà đọc sách, hắn nhìn cô.

Một tiếng “Triệu Cấu” ban đầu tràn đầy tình cảm, kết quả trở nên run như cầy sấy: “Triệu, Triệu Cấu ca ca.”

Chữ “anh” kia lọt vào tai Tần Kiêu vô cùng mềm mại.

Hắn cười: “Ừ?”

Tô Lăng sợ tới mức hai chân nhũn ra. Cô đột nhiên có một ý tưởng, nếu không trượt chân ngã vào lòng hắn mà té đập đầu vào ghế, cô sẽ bị thương, hẳn là sẽ không thể diễn nữa.

Tần Kiêu cười lạnh, trực tiếp vươn tay nắm lấy eo cô.

Hắn không dùng bao nhiêu sức lực thì cô đã ngồi lên đùi hắn.

Tần thiếu bắt buộc cô đi theo cốt truyện.

Tô Lăng trợn tròn mắt, cô ngước lên, hoảng sợ nhìn hắn. Ngồi gần nhau như thế, lần đầu tiên hắn thấy được dáng vẻ của cô một cách rõ ràng, đôi mắt sạch sẽ, còn đẹp hơn cả thủy tinh. Cô luôn cúi đầu, cuối cùng hôm nay cũng có thể đem cô và cô gái trong hình hợp lại làm một.

Bề ngoài khá nhỏ tuổi, hắn nhớ cô mới 19.

Vốn là khuôn mặt ngây thơ non nớt, bây giờ vô cùng khiếp sợ, hắn cảm nhận được cô đang run rẩy.

Trong đôi mắt tròn xoe của Tô Lăng chỉ chứa mỗi bóng dáng của hắn.

Tần Kiêu cong môi: “Nguyễn Đại.” Hắn nổi lên lòng tốt, muốn giúp cô diễn tiếp, mau lẹ gọi tên cô trong bộ phim: “Muội tới đây làm gì?”

Tô Lăng không đi được, chỉ có thể hoàn thành lời thoại: “Triệu Cấu ca ca, muội không cố ý.” Tô Lăng chịu đựng xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Muội là người của huynh… Huynh muốn ta được không.”

Tần Kiêu, anh thả tôi ra đi.

Người đàn ông bật cười, Tô Lăng dần dần cứng đờ, cô cảm nhận được chỗ dưới mông mình đã cộm lên…

Hắn cương.

Sắc mặt cô tái nhợt, chẳng thèm quan tâm gì nữa mà bắt đầu giãy giụa. Tần Kiêu buông cô ra. Cô lập tức đứng lên, cách hắn một đoạn thật xa.

Tô Lăng cúi chào mọi người rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.

Lúc này Tần Kiêu không ngăn cản nữa.

Hắn cũng không đứng dậy, hỏi đạo diễn đang ngu người ở một bên: “Tôi diễn thế nào?”

Đạo diễn có thể nói gì? Đối mặt với chủ nghĩa tư bản, ông ta chỉ có thể nịnh nọt tâng bốc: “Cực kỳ hay.”

Sau đó đạo diễn nghe người đàn ông nhẹ “xuy” một tiếng: “Vở kịch không hợp lý.”

“Không hợp lý chỗ nào ạ?” Đạo diễn khiêm tốn xin chỉ bảo.

Tần Kiêu không đáp.

Để cho ông đây từ chối? Mẹ nó, là đàn ông thì ai có thể từ chối?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN