Mị Nhục Sinh Hương - Chương 12: Nha hoàn thông phòng của Thiếu gia 5 (H)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2144


Mị Nhục Sinh Hương


Chương 12: Nha hoàn thông phòng của Thiếu gia 5 (H)


Edit: Phạm Mai

Beta: Linxu

Mỹ nhân nhiệt tình như vậy, Mộ Cẩn Du càng ra sức cày cấy. Hắn cầm hai cổ tay Cố Minh Nguyệt kéo về phía sau, làm cho nửa người treo lơ lửng ở giữa không trung, theo lực va chạm mạnh của thắt lưng eo hẹp nhũ hoa cũng theo đó dao động run rẩy, quyến rũ kêu gọi ê a không ngừng.

“Gia có lợi hại hay không, hả?” Mộ Cẩn Du ra sức đâm mạnh vào, thở gấp hỏi.

“Thật lợi hại… Ừ a…. Gia thật là lợi hại….. Nô thoải mái chết được… Dùng lực một chút… ưm… A a… Cắm vào trong tử cung nô…..” Mỹ nhân không ngừng nói ra dâm từ lãng ngữ, âm thầm phối hợp nhịp thở buộc chặt bụng dưới, mỗi lần côn thịt rút ra liền hung hăng kẹp lại, mấy lần mấu chốt thiếu chút nữa làm cho lỗ nhỏ của Mộ Cẩn Du bắn ra, mềm nhũn thân thể giao nộp vũ khí.

“Muốn ăn đòn!”

Hai tay Mộ Cẩn Du buông cổ tay mỹ nhân ra, từ dưới nách nàng đưa qua ôm lại ngực phải đong đưa nảy lên, dùng sức nắm bóp, tay phải vỗ lên mông tròn duyên dáng vô cùng co dãn, bàn tay vỗ xuống một cái, âm thanh giòn tan, da thịt trắng nõn non nớt nháy mắt đỏ lên.

“A a, tha nô mà… Ừ…Nô nhi sắp bị gia đâm chết rồi… A… Ừm… Thật là đau…” Giọng nói tiểu mỹ nhân khàn khàn nức nở, bàn tay trên mông lại không chút lưu tình vỗ liên tục.

“Xem ngươi còn dám kẹp gia nữa hay không, tiểu âm hộ tham ăn của ngươi… Không có gậy thịt lớn đâm chọc vào liền khó chịu đúng không?”

Trước ngực Cố Minh Nguyệt bị bàn tay nắm lấy, thân thể không cách nào dùng lực, liền dơ tay phải lên vong ra sau ôm lấy cổ Mộ Cẩn Du, tay trái vịn xuống dưới háng chật hẹp của nam nhân. Nàng nghiêng mặt tìm bờ môi hông nhuận của nam nhân, vừa đưa lưỡi ra liếm sạch, vừa trả lời lại: “Chính là ngày ngày đều được chim lớn của gia đâm vào mới tốt… Nô toàn bộ… Đều là… của… Gia a… Ừ…”

Mộ Cẩn Du than nhẹ một tiếng, nghiêng người dùng tay phải tách đùi phải của Cố Minh Nguyệt ra, tiếp đó lại là một trận rút ra chọc vào điên cuồng mạnh mẽ. Tay trái Cố Minh Nguyệt chống trên giường nhỏ, tay phải nắm lấy vai phải của nam nhân, nàng chưa từng dùng qua loại tư thế này, hai chân sắp bị vạch thành chữ nhất (一), bởi vì góc độ gậy thịt khác nhau, mỗi lần mạnh mẽ đâm vào liền mang đến cảm giác vui sướng khoan khoái khác thường. Lúc này nàng quả thực hiểu rõ mỗi tư thế khác biệt sẽ mang đến một cảm giác thần kì thú vị.

“Gia… Chậm một chút… A…”

Cái tư thế này cũng mang lại cho Mộ Cẩn Du cảm giác khác biệt hệt như nàng, phải biết rằng mỗi nhịp trong hoa huyệt của Cố Minh Nguyệt đều nhỏ hẹp, chín khúc mười tám chỗ uốn cong, mỗi đường cong đều có góc độ không giống nhau, vì vậy ở mỗi tư thế khác nhau góc độ khác nhau dùng côn thịt đâm vào sức cản cùng với vách thịt cọ cọ ma sát đều không giống nhau. Hắn yêu thảm cảm giác chơi Cố Minh Nguyệt rồi.

Giữa lúc Mộ Căn Du rút ra cắm vào cũng đồng thời đưa tiểu mỹ nhân lên cao triều hai lần, sau đó cũng nhịn không được từ tư thế quỳ nâng đùi phải lên, nảy sinh ý định ác độc mà đâm thọc chơi đùa. Trong lúc đâm vào rút ra dùng túi tinh vỗ bạch bạch lên trên miệng huyệt, nơi đó đã bị mật dịch không ngừng tiết ra từ trong tiểu huyệt làm cho ướt nhẹp, thậm chí mật dịch dư thừa chảy từ trên bắp đùi xuống giường mềm, nơi đó thấm một bãi nước thật to.

Trong nháy mắt bắn tinh, nam nhân nhanh chóng rút ra dương cụ, toàn bộ bắn vào miệng huyệt và trên bụng của Cố Minh Nguyệt, chỗ đó lập tức hoàn toàn biến thành chỗ ở của tinh dịch, không nhìn ra vẻ ban đầu.

Cố Minh Nguyệt thở hồng hộc ngã trên giường nhỏ, nhìn nam nhân sờ lên bẹn của nàng, bôi đều một phần tinh dịch trắng đục ẩm ướt lên trên cả bầu ngực no đủ của nàng, còn dư lại thì lấy ngón tay quệt lấy, đút vào trong miệng anh đào nhỏ. Nàng ngoan ngoãn mút lấy ngón tay dính đầy tinh dịch, lúc nam nhân nâng gậy thịt đã mềm đi một nửa dính đầy dâm dịch của hai người lên miệng nàng, cũng khẽ dùng cái lưỡi khéo léo liếm sạch sẻ.

“Phục vụ không tệ.” Mộ Cẩn Du nhìn mỹ nhân đang mở to hai mắt ướt át đen như mực nhìn hắn, dâm đãng dùng cái miệng nhỏ nhắn dọn dẹp nhục vật của mình xong, không chút tiếc rẻ khen ngợi.

“Thiếu gia thích nô tỳ phục vụ là tốt rồi.” Cố Minh Nguyệt nũng nịu tinh tế trả lời, trên mặt tràn đầy xuân ý rõ ràng là mới bị người ta hung hăng yêu thương xong.

Mộ Cẩn Du khoan khoái, tâm trạng buông lỏng, cũng không quá quan tâm một chút việc nhỏ không hợp lễ nghi, ôm ngang người mỹ nhân đang vô lực lên đi vào trong nội thất đã chuẩn bị sẵn bước chân vào thùng nước nóng tắm rửa, trong lúc đó Cố Minh Nguyệt lại bị ép buộc dùng huyệt thịt bao lấy dương cụ ở trong nước, mỹ danh bề ngoài viết ý là rửa sạch lẫn nhau, ở chỗ này cũng không cần nói những lời thừa.

Thời gian trôi nhanh như dòng nước chảy, trong lúc không để ý cỏ đã mọc én cũng bay, trăm hoa tranh giành sắc đẹp, xuân sắc vui vẻ.

Cố Minh Nguyệt đã ở bên cạnh Mộ Cẩn Du gần một tháng, nàng đang ngồi trước bàn con cạnh cửa sổ sau đó dùng cánh hoa đào lấy ở buổi sáng sớm nấu nước pha trà. Mộ Cẩn Du yêu trà, mà đối với trà đạo Cố Minh Nguyệt cũng có chút nghiên cứu. Hôm nay khó có thời gian Mộ Cẩn Du không đi ra ngoài, Cố Minh Nguyệt liền chuẩn bị bộc lộ tài năng, phải lấy được niềm vui của nam nhân.

Lúc này trên người nàng mặc áo lót bằng lụa màu vàng nhạt tay áo hẹp, bên ngoài mặc áo cổ thẳng màu tím nhạt có tay áo ngắn rút lại thêu bằng chỉ bạc, bộ ngực sữa nửa che nữa  hở, hạ thân mặc váy bách điệp màu xanh nhạt tinh tế, dọc theo nữa vòng eo nhỏ nhắn cỡ bàn tay tô điểm một vòng trân châu hạt hạt nhỏ chừng hạt gạo, chỗ trống còn lại dùng sợi tơ bạc thêu cành hoa thược dược quấn lấy nhau. Vài cánh hoa anh đào nhạt màu trên áo choàng trong suốt buông xuống từ trước bụng vòng ra sau lưng đan chéo vào nhau rồi quấn lên cánh tay nàng, mái tóc đen dài được vấn thành búi tóc bách hợp, bên trên không có bất kì trang sức gì. Ô phát tuyết nhan (tóc đen khuôn mặt tuyết trắng), môi đỏ răng trắng, cùng với nụ cười yếu ớt ấm áp, thật đúng với câu thơ kia: “Ám tưởng ngọc dung hà sở tự; nhất chi xuân tuyết đống mai hoa.” 

(Lin: vầng, xin phép cho em tự chế, em tìm thơ k ra các bác ạ:D:

Nghĩ thầm ngọc dung tựa chốn nào;  Xuân tuyết đông lạnh nhành hoa mai.)

Mộ Cẩn Du ở phía đối diện với nàng gác lên một sạp giường nhỏ thấp, toàn thân chỉ có một áo lót bằng lụa màu xanh ngọc thêu chỉ bạc, trên áo dài thêu hoa văn màu lam, một tay hắn nâng má khủy tay dựa vào tranh gỗ lim ngà voi nằm ngiêng trên tháp, một tay khác cầm một quyển sách, khép mắt nhìn xem, chẳng qua thỉnh thoảng dư quang nơi khóe mắt thật nhanh đưa qua chỗ nữ nhân làm bạn sớm chiều ngồi đối diện, trước khi nàng phát hiện thì tầm mắt lại lặng lẽ trở về trên tờ giấy.

Nước sương sớm trong bình sứ bên cạnh chớp mắt đã sôi lên ùng ục, lập tức được đôi tay ngọc nhỏ bé nâng lên, đổ ra vào dụng cụ trà trên tượng ngà voi bên cạnh một ít, sau đó để bình sứ xuống nhưng không đưa lại trên bếp, tay trái đỡ lấy cổ tay phải, tay phải cầm cây trúc chế trà kẹp trà cụ lên rửa sạch, sau khi rửa sạch lại rót nước vàotrên thuyền gỗ hoa lê, nước liền theo khe hở chảy xuống phía dưới hộp. Lúc này nước ấm trong bình sứ hơi hạ xuống, tay trái Cố Minh Nguyệt cầm ngân trâm bạc chuẩn bị sẵn vào lá trà, tay phải chậm rãi dùng trà hà thả là trà màu bạc ẩn xanh biếc vào trong tách trà có nắp đậy, sau đó nâng bình sứ lên đổ nước sương có nhiệt độ phù hợp vào tách, lại đậy nắp lên chờ trà ngấm, trong lòng thầm đếm tới 35, liền giữ nắp tách trà lại chừa ra một khe hở rồi chế toàn bộ nước trà vào trong mâm trà, cuối cùng châm ly trà trước người Mộ Cẩn Du đầy bảy phần.

Động tác pha trà của Cố Minh Nguyệt thuần thục, sống lưng của nàng thẳng tắp, dáng người ưu nhã, hành động như nước chảy mây trôi, trông rất đẹp mắt. Lúc nàng cúi đầu lộ ra rãnh sâu giữa bầu ngực ngay dưới cổ, chói lọi hiển hiện trước mắt Mộ Cẩn Du.

Thần sắc Mộ Cẩn Du rất bình tĩnh quét qua rãnh vú kia, cầm ly trà lên nhấp một miếng, trong nháy mặt mặt mày giãn ra, khen ngợi trong lòng: Trà ngon!

Phải biết trong ngày thường hắn chỉ có sáu phần hứng thú yên ổn thưởng thức chè xanh, nhưng nữ nhân trước mắt này khăng khăng giữ trà xanh có tính hàn, không nên uống nhiều, liền tự chủ trương ngâm bạch trà có tính ôn. Mấy ngày trước Mộ Cẩn Du lại nhận được bao đầu gối giữ ấm có lót bông bên trong làm từ sa tanh thêu gấm được chế tác tinh xảo và vớ dày dệt từ tơ tằm mềm mại, hai ngày trước hắn vô ý bắt gặp nàng đang đóng đế giày, kích cỡ kia rõ ràng là làm cho hắn. Vì vậy hắn thừa dịp nữ nhân đi phòng bếp nhỏ làm dược thiện, liền cầm lên đế giày được làm một nữa tinh tế nhìn xem, phát hiện mặt ngoài của giày này không khác giày bình thường mấy, nhưng thời điểm nàng đóng đáy giày vá vào mấy tầng da thuộc không thấm nước để giữ ấm, cho nên sẽ giữ ấm nén được cọ xát.

Hắn còn biết ngày thường nàng vẫn luôn lật xem sách thuốc, tìm ít phương thuốc trị bệnh phong thấp. Hắn có bệnh phong thấp, mỗi khi khí trời trở lạnh ẩm ướt nhiều gió sẽ đau vào tận xương tủy, cho tới bây giờ hắn chưa từng nói với ai vấn đề này, nàng lại tỉ mỉ phát hiện. Từ đó cứ tới thời điểm có mưa xuân sương mù, nàng liền xin hắn đặt thêm nhiều chậu than, chỉ nói là trời mưa mình sợ lạnh, cũng thỉnh thoảng làm chút dược thiện bồi bổ thân thể.

Nghĩ tới những chuyện này, trái tim của hắn không khỏi đập nhanh hơn, tốc độ lưu thồng máu không giống bình thường, Mộ Cẩn Du để ly trà xuống vuốt ngực, thầm hỏi chẳng lẽ mình bị bệnh?

Chính hắn cũng không biết, tại sao gần đây thời gian mình trở về phủ càng ngày càng sớm. Nếu vào Tư Phương viện không nhìn thấy Cố Minh Nguyệt mừng rỡ nghênh đón đầu tiên, trong lòng vô cùng không thoải mái, thế nào cũng phải dùng côn thịt hung hăng đè ép trừng phạt nàng, cho dù nàng không chịu nổi ép buộc mà khóc lóc cũng chưa từng dừng lại, chẳng qua nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chứa lệ, trong lòng càng thêm phiền muộn.

Bình thường Cố Minh Nguyệt chưa bao giờ ra khỏi Tư Phương viện, bởi vì sợ phu nhân bới lông tìm vết đánh giết hoặc đem bán ra ngoài, mặc cho ai tới kêu đều dùng cớ thiếu gia không cho nàng ra khỏi viện đẩy trở về. Quốc công phu nhân bỏ ra số tiền cao để mua nàng, cuối cùng lại thành giỏ trúc múc nước công dã tràng, đang nghẹn tức muốn sửa trị nàng há miệng.

Cho nên thời điểm không có chuyện gì liền đọc sách viết chữ, đánh đàn khiêu vũ, thỉnh thoảng bị Mộ Cẩn Du gấp gáp trở về nhìn thấy, cũng để hắn làm khán giả thưởng thức một hồi.

Đa phần thời gian, vẫn bị hắn đè ép mạnh mẽ chơi đùa huyệt non, trong miệng nói một chút dâm từ lãng ngữ khiến người xấu hổ, ngoại trừ  mấy ngày có quỳ thủy ra, mỗi ngày không ngừng, nhưng xưa nay không hề bắn vào trong nàng. Cố Minh Nguyệt cũng có thói quen, nhất là mỗi ngày sáng sớm ngâm trong tinh dịch dầy đặc, nhưng cũng chưa từng gián đoạn qua, tiếp theo đó kỹ thuật thổi tiêu của nàng cũng bắt đầu tăng vọt về chất, ngay cả Mộ Cẩn Du cũng không nhịn được mà khen ngợi.

Bởi vì gần đây Mộ Cẩn Du về nhà nhiều, những kẻ quần là áo lượt trong kinh thành cũng biết hắn có được một thị tỳ tuyệt sắc, mỗi ngày quấn hắn ở trong nhà. Kỹ nữ trong thanh lâu sở quán thầm hận ghen tỵ mỹ nhân trong phủ hắn được thương yêu ngày qua ngày, kể từ sau khi hắn có mỹ nhân kia thì chưa từng ngủ lại bên ngoài. Mà nhóm hồ bằng cẩu hữu hiếu kỳ nhiều hơn, nghĩ rằng Mộ Cẩn Du hắn đã là mỹ nhân độc nhất vô nhị cả nước, còn có sắc đẹp gì có thể ôm vị “vạn hoa tùng trung quá” (Lin: vô cùng đào hoa, vô số người tình), tay ăn chơi đẳng cấp mà không dính vết này?

Nhóm bạn ăn chơi rựu thịt này mấy lần muốn Mộ Cẩn Du mang Cố Minh Nguyệt ra để thấy phương nhan mỹ nhân, những người này khi nổi máu phóng đãng sẽ cùng nhau chơi gái, cũng có khi cả bọn cùng lên giường với một nữ nhân, không khỏi ngóng nhìn có thể nếm thử chút đồ tươi mới, nhưng lại bị Mộ Cẩn Du lấy cớ thị tỳ này là do Quốc công phu nhân tặng cho mà ngăn cản. Vì vậy mọi người càng thêm tò mò, buổi tối không phải không bám lấy hắn không cho hắn về nhà, nhưng mỗi lần đều để hắn chạy thoát.

Ngày hôm qua Ngũ hoàng tử cũng hỏi chuyện Cố Minh Nguyệt, muốn hắn đưa nàng ra ngoài nhìn một chút là loại thiên tiên mỹ nhân nào. Tôn ti đã định, cho nên hắn không thể từ chối hoàng tử, đành phải đáp ứng dẫn Cố Minh Nguyệt đi tham gia cuộc săn bắn mùa xuân mấy ngày sau.

Lần săn bắn mùa xuân này mời nam tử thế gia chưa lập gia đình trong kinh thành, nhưng trong cung lại không có vị công chúa nào đợi xuất giá cưới xin, rất kỳ quái.

“Ngươi đi chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa cũng ta đi săn bắn màu xuân.” Hắn chậm rãi mở miệng, chỉ gian đập nằm sấp, suy xét một hồi lại dặn dò: “Phải mang theo mấy duy mạo màn sa dầy một chút, cẩn thận che mặt thật kỹ, không được để nam tử khác nhìn thấy.”

Còn hai ngày nữa là tới đợt săn bắn mùa xuân, Hoàng thượng sẽ để cho công chúa hòa thân đến từ Tây Lương quốc tự chọn ra một vị phò mã, đây chính là nơi Mộ Cẩn Du và công chúa lần đầu gặp nhau, vốn Cố Minh Nguyệt đang suy nghĩ làm thế nào mở miệng xin hắn cho nàng đi theo, bây giờ chuẩn bị xong một bụng lời nói cũng không có đất dụng võ, chẳng qua như vậy cũng bớt việc.

Vì vậy nàng hớn hở đáp ứng, thật vui vẻ chuẩn bị đồ dùng muốn mang theo, không chỉ của mình, còn có của Mộ Cẩn Du. Bởi vì bãi săn ở ngoài kinh thành, phải ngồi xe ngựa hai ngày, nhất thời những thứ cần mang rất nhiều, trong lúc vội vàng đã tới thời gian ước định.

Tác giả nói:

Chương sau có muốn play trên xe ngựa hay không đây ~~~ suy tư ngẫm nghĩ

Nhìn thấy có sưu tầm, trân châu, thư để lại tăng lên rất nhanh, nói lời giữ lời tặng thêm một chương này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN