Mị Nhục Sinh Hương - Chương 21-2: Nha hoàn thông phòng của thiếu gia (13) (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
364


Mị Nhục Sinh Hương


Chương 21-2: Nha hoàn thông phòng của thiếu gia (13) (2)


Edit Beta: Linxu

Ánh trăng tràn đầy sáng rọi di chuyển, tựa như buồn bực mấy người ồn ào kêu la làm quấy nhiễu sự thanh tịnh của mình gương mặt nàng hơi nhíu lại. Theo độ tăng dần của tiếng động vẻ không kiên nhẫn trên mặt nàng càng thêm sâu sắc, mãi đến một phút nào đó, hai mắt đột nhiên bắn ra lưu quang vũ động trong sáng rực rỡ như lưu ly bảy màu câu hồn đoạt nhân, cùng lúc đó, nữ nhân hôn mê nằm lỳ trên giường nhiều ngày cũng mở hai mắt còn đang nhắm chặt ra, trong chốc lát, muôn vàn ánh sáng rực rỡ chớp mắt qua.

Cố Minh Nguyệt ngơ ngác nằm ở trên giường, hô hấp có phần khó khăn, mũi họng khô khốc ngứa ngáy đến đau buốt, trên lưng nóng rát lại càng đau hơn. Nàng biết cuối cùng mình đánh cược không sai, được Các Lão phu nhân biết ít y thuật cùng thần y diệu thủ của Tịnh Đức đại sư cứu về một mạng.

“Khụ!” Giờ phút này Cố Minh Nguyệt cảm thấy cổ họng quả thực vô cùng khó chịu, muốn ho khan một tiếng mong có thể có chút nước bọt làm dịu bớt đôi chút. Hiện tại nàng thật sự không nói ra được, chỉ có thể ra hạ sách này. Nam tử ngồi trước giường tóc tai hơi loạn khuôn mặt trắng bệch, dưới mắt có quầng thâm đen tím, râu trên cằm cũng mọc lúng phúng, nhìn hình tượng lôi thôi lếch thếch thế này nào có thể thấy được vẻ hào hoa phong nhã có một không hai trước kia.

“Ưm?” Nam nhân lôi thôi kia mở hai mắt ra một chút, vì thiếu ngủ mà đầu đau như búa bổ. Mấy ngày nay hắn mạnh mẽ chống đỡ giấc ngủ rất cạn, hoàn toàn không dám ngủ thật say, chỉ sợ khi mình vừa mở mắt ra thân thể của Cố Minh Nguyệt đã nguội lạnh. Mới vừa rồi một tiếng ho khan kia trầm thấp yếu ớt thật giống như ảo giác, hắn sợ lại là mình  trong cơn nửa mê nửa tỉnh nên nghe nhầm rồi nỗi vui mừng lại tan biến như bong bóng xà phòng, cho nên lại một lần nữa ôm lấy tâm tình chán chường nhìn chăm chú người trên giường, nhất thời hết cả buồn ngủ, cái cảm giác mất mà lại được vui sướng như phô thiên cái địa nơi đáy lòng cực kỳ nhanh chóng khuếch tán toàn thân.

“Nhược Lan, Nhược Lan cuối cùng nàng cũng tỉnh!” Nam nhân đứng dậy động tác hắn hơi lảo đảo một chút, tay chân luống cuống rót một chén nước trong ấm áp từ trong chiếc ấm trên bàn ra, dùng miệng nhấp thử nhiệt độ sau đó mới cẩn trọng đưa tới bên môi Cố Minh Nguyệt, một bên nhìn miệng nhỏ của nàng vội vã uống nước một bên dịu dàng kiên nhẫn giải thích: “Thương thế của nàng ở trên lưng, không thể trở người được, nàng lại chịu đựng thêm một thời gian.”

Giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành đứa bé làm cho Cố Minh Nguyệt sợ run trong giây lát, cảm thấy rất không quen.

“Thiếu gia, những tặc nhân kia…” Cố Minh Nguyệt lắp bắp bật ra từng chữ, khó khăn mở miệng nói, “Thiếu gia có bị thương không?”

Mộ Cẩn Du nghe nữ nhân nhắc tới đám người to gan lớn mật kia và kẻ giật dây sau lưng bọn họ, sắc mặt liền âm u nghiêm túc, nhẫn nhịn kích động nóng lòng muốn tự tay xé nát kẻ đầu têu kia xuống cắn răng nói: “Những tặc nhân kia tự có chỗ cho bọn họ, chuyện này… Ta tuyệt đối không để yên!” Nhìn vẻ mặt có chút nao núng của Cố Minh Nguyệt, nam nhân dịu giọng, trấn an: “Ta chỉ bị vài vết thương nhẹ, không có gì đáng ngại, nàng đừng suy nghĩ nhiều, điều quan trọng là… Bình tĩnh tâm tình yên tâm dưỡng thương.”

Cố Minh Nguyệt chưa từng thấy vẻ mặt nghiêm túc này của hắn, trong chốc lát không biết nên đối mặt thế nào, không thể làm gì khác hơn là nghiêm túc nhìn hắn gật đầu.

Chỉ trong mấy ngày khuôn mặt ngọt ngào của nàng cũng đã hao gầy đi không ít, nét mặt xanh trắng lộ vẻ bệnh tật, cặp mắt to tròn hắc bạch phân minh trên khuôn mặt nhỏ nhắn trông lại càng lớn hơn, khi nhìn Mộ Cẩn Du trông hệt như con thú nhỏ tuổi yếu ớt làm người ta phải đau lòng.

“Nàng chịu khổ rồi.” Bàn tay Mộ Cẩn Du xoa xoa khuôn mặt còn nhỏ hơn bàn tay hắn, hít sâu một hơi trịnh trọng nói: “Nhược Lan, chờ nàng khỏe lại chúng ta liền thành thân đi!”

Vẻ mặt Cố Minh Nguyệt không thể tin nhìn chằm chằm Mộ Cẩn Du, nàng đang nghi ngờ liệu có phải mình bị ảo giác hay không bởi vì bị thương ở đằng sau liên đới đầu óc cũng trở nên không tốt, xuất hiện ảo giác nghe nhầm.

Mộ Cẩn Du biết rõ sẽ phải tốn nhiều sức lực để giải thích cho nữ nhân trước mặt, dễ dàng nhận thấy một điều rằng nàng cho là mình không có tư cách gả vào phủ Quốc Công, đương nhiên trước kia bản thân mình nào cho rằng nàng có tư cách này.

Lần này Cố Minh Nguyệt bị thương là vì hắn, nhiều lần sốt cao không giảm toàn thân co giật suýt nữa thì không qua nổi, tâm tình của hắn khi đứng canh giữ ở trước giường là gì, hắn không muốn nhớ lại. Mộ Cẩn Du bị hành động liều mình vì yêu của Cố Minh Nguyệt làm cho rung động không thôi, khi biết tin nàng có thể không qua khỏi tim như bị đao cắt, như rơi vào hầm băng, lúc vừa nghĩ tới việc nữ nhân này thật sự rời khỏi mình tâm thần liền hoảng hốt, không bằng mình cũng đi theo nàng cho rồi. Tư vị trong đó, chỉ có người lạc vào tình huống đó mới có thể lĩnh hội ra được.

Tâm tư hắn lung lay thầm nghĩ nếu mình lấy công chúa, hoặc cưới những quý nữ nhà cao cửa rộng khác, vậy Cố Minh Nguyệt nên làm cái gì bây giờ, thông qua chuyện này hắn ý thức được sẽ có lúc bản thân mình không thể bảo vệ được nàng, nếu sau này để nữ nhân này trong nhà nàng mà thật sự xảy ra chuyện gì, mình nên làm thế nào. Khi ấy Mộ Cẩn Du mới thật sự bắt đầu thấy không xác định với quyết định cưới vợ của mình, hoá ra một chuyện thiên kinh địa nghĩa lại có thể khiến người ta do dự không biết làm sao, khó lòng ra quyết định như vậy.

Hắn thật sự sợ, nếu Cố Minh Nguyệt không còn, hắn biết đi đâu tìm một người hợp tâm hợp ý mình, có thể gây ảnh hưởng tới tâm trạng của mình như nàng.

Vì vậy sau khi xác nhận chuyện kia, hắn mừng như điên, không có chút lo lắng nào.

Cố Minh Nguyệt chờ Mộ Cẩn Du mở miệng lần nữa, nhưng mà trông hắn cứ như đang lâm vào hồi ức, đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Cố Minh Nguyệt vừa muốn mở lời thử dò xét một phen, cửa phòng liền bị người ở bên ngoài đẩy ra, một mỹ phụ phong tư thướt tha nhẹ nhàng bưng thuốc vào. Đợi đến khi nàng nhìn thấy thiếu nữ nằm úp sấp trên giường nhìn về phía mình, bàn tay như bị thoát lực mà run rẩy, tiếng đồ sứ vỡ vụn thanh thúy cùng tiếng nước theo đó vang lên.

Người mỹ phụ kia lảo đảo bổ nhào đến bên giường, nước mắt rơi như mưa, khóc lóc sướt mướt, vừa khóc vừa hô: “Hinh nhi của ta! Hinh nhi số khổ của ta! Rốt cuộc con cũng tỉnh rồi!”

Cố Minh Nguyệt bị kinh ngạc, trong nội dung vở kịch có đoạn này?

Hiện tại nàng rất yếu ớt, nhất là không thể chịu được tiếng ồn, tiếng khóc của vị phu nhân này khiến nàng thấy đau đầu, vì vậy khó khăn mở miệng nói: “Vị phu nhân này…” Còn chưa nói xong, lập tức bị người mỹ phụ kia trách móc: “Phu nhân gì ở đây, ta là thân mẫu của con!” Giọng điệu trong câu nói này hoàn toàn phá hủy vẻ hải đường thùy lộ, mỹ cảm hoa lê đẫm mưa khi khóc của nàng, rõ ràng mạnh mẽ vô cùng.

Từ lúc nào mà chủ nhân thân thể này lại có thêm một thân mẫu? Phụ nhân kia hãy còn liên tục nói không ngừng giải thích, Cố Minh Nguyệt nghe mà hoa mắt chóng mặt, thật vất vả mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Chuyện là năm ấy Trương Các Lão cùng phu nhân và con gái nhỏ lúc đấy mới bốn tuổi ra phủ ngắm đèn du ngoạn trên hội đèn lồng với đám gia nhân, nhưng không ngờ trên đường đi lại thất lạc tung tích của nàng và nhũ mẫu. Đã qua nhiều năm nhưng phu thê Các Lão vẫn không chịu buông tha âm thầm tìm kiếm, chỉ nói với người bên ngoài rằng tiểu nữ nhi được Tịnh Đức đại sư đưa tới Lâm Ẩn Tự. Lại nói tiếp khi còn bé mẫu thân của Mộ Cẩn Du và Các Lão phu nhân là khăn tay chi giao, cùng theo học một sư phụ là Tịnh Đức đại sư, sau khi thành thân vẫn còn ước định định thông gia từ bé cho hai đứa nhỏ. Khi tiền Quốc Công phu nhân còn sống, Các Lão phu nhân liên tục sinh ra hai nam hài thật vất vả mới sinh được một nữ nhi, lúc này Mộ Cẩn Du đã bảy tuổi, Cố Minh Nguyệt vừa sinh ra, lúc nàng đầy tháng hắn cũng từng ôm nàng. Về sau nguyên thân lại mất tích, người khác không biết, trong phủ Quốc Công lại biết được, vì vậy hôn ước này cứ thế mà gác lại, Mộ Cẩn Du cũng chưa từng mong đợi tới việc có thể tìm được vị hôn thê, ai có thể biết tiểu nữ oa năm đó mới chỉ bốn tuổi sẽ sống hay chết, coi như có sống thì đang sống trong tình cảnh gì kia chứ.

Lần này Các Lão phu nhân nghĩ nhân ngày giỗ bạn tốt nên đi Lâm Ẩn Tự tưởng nhớ lại một phen, thuận tiện cầu phúc cho nữ nhi đã mất tích của mình, mong mỏi có thể nhanh chóng tìm được nàng, chỉ vì chuyện trong phủ rất nhiều, phải trì hoãn một thời gian, ngày Mộ Cẩn Du cùng Cố Minh Nguyệt rời khỏi chùa mới khởi hành, bấy giờ mới gặp mấy người bọn họ bị vây công trên dường, sai thị vệ trong phủ qua đó giúp đỡ, đồng thời tiến hành cấp cứu cho Cố Minh Nguyệt bị trọng thương, mới có thể giữ lại một hơi thở cho nàng trước khi nàng được Tịnh Đức đại sư cứu trị.

Nói đến bộ dạng máu me đầm đìa của nữ nhi, Các Lão phu nhân Vương thị lại thấy nghẹn ngào khôn xiết.

Cổ thân thể này của Cố Minh Nguyệt và Các Lão phu nhân  có vẻ ngoài xinh đẹp cực kỳ tương tự nhau, đặc biệt là đôi mắt kia, cho dù là ai thì sau khi nhìn vào điểm ấy của hai người đều có thể nhìn ra họ có liên hệ máu mủ. Khi đó Các Lão phu nhân vừa nhìn thấy khuôn mặt của Cố Minh Nguyệt, trong lòng liền có suy đoán, khi nhìn đến cái bớt hình cánh hoa màu hồng trên thắt lưng nàng, cuối cùng cũng có thể xác định mình đã tìm được nữ nhi rồi, chẳng qua là lúc đó Cố Minh Nguyệt ở trong tình trạng như vậy, thân là mẫu thân Các Lão phu nhân quả thật là đứt từng khúc ruột. Sau khi biết thân phận Cố Minh Nguyệt là ở cạnh Mộ Cẩn Du cùng những việc nàng đã trải qua trước kia, cả người Các Lão phu nhân chẳng khác nào mất hết sức lực xụi lơ ngã xuống, nhìn chằm chằm nữ tế tiêu chuẩn mà mình từng yêu thương trước mắt thật hận không thể róc thịt ra, bỗng chốc liền rút vỏ kiếm trên người hắn xuống ra sức đánh thật tàn nhẫn, sao hắn lại để nữ nhi chịu nhiều đau khổ như vậy! Không nói đến những hành động trước kia của hắn, vài ngày trước nghe nói còn câu kết làm bậy với cô công chúa Tây Lương theo đuổi hắn không chịu từ bỏ kia, đồng thời trong kinh lại truyền ra chuyện phong lưu ướt át của hắn trong ngày sinh nhật của Quốc Công gia, thái độ làm người thế này, sao có thể coi là rể hiền xứng để kết duyên!

Mộ Cẩn Du cứ thế cứng nhắc chịu đựng cái đánh của Các Lão phu nhân, nội tâm hắn rung động không thôi, là không thể tin được Cố Minh Nguyệt vậy mà lại là vị hôn thê có duyên gặp mặt vài lần của hắn.

Hắn cũng từng thấy vết bớt bên hông Minh Nguyệt, thậm chí trong lúc hoan ái còn chạm đến liếm cắn mút lấy, từng trêu đùa chẳng lẽ kiếp trước nàng là tiên tử của hoa cỏ, sau khi đầu thai thành người còn để lại trên đó một ấn ký.

Tác giả nói:

Hơn bốn ngàn chữ, lấy hết bản thảo tồn trữ…

Ngày mai còn có 2 phần, sau đó câu chuyện này sẽ kết thúc, thừa dịp cuối tuần ở nhà nỗ lực gõ chữ…

Tôi biết không có thịt sẽ làm người ta chán, câu chuyện tiếp theo sẽ là thịt thật nhiều thịt! Báo động trước tình tiết câu chuyện là ngược nặng!

Mỗi lần Cố Minh Nguyệt đều có thể ung dung hoàn thành nhiệm vụ sao? Trước nay nàng chỉ dùng một phương pháp cũng sẽ có lúc không có tác dụng…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN